[Dịch] Siêu Cấp Hệ Thống

Chương 80 : Không phải là vấn đề

Người đăng: 

.
Tiểu Lê tử? Hàn Phong bó tay, nói cho đã dzô, cuối cùng Sở Suất hẹn lại là phòng ngủ của Liễu Nguyệt Sương. Hàn Phong nói: "Tiểu Lê tử, ta đương nhiên biết, em tao là bạn chung phòng ngủ của nàng." "Thiệt hay giả vậy?" Sở Suất cũng rất ngoài ý muốn. "Lừa mày làm gì." Hàn Phong tức giận nói, "Tiểu Lê tử gọi là Trương Tiểu Lỵ, khuôn mặt tròn tròn đúng không?" "Đúng đúng đúng!" Sở Suất mắt sáng rực lên, "không nghĩ tới nàng lại là đồng học của Liễu học tỷ, haha, cái này dễ xử lý rồi!" Sở Suất chạy đến trước mặt Hàn Phong: "Phong tử, mày lần này nhất định phải giúp tao!" "Tao giúp mày? Tao giúp mày thế nào đây, tao cùng nàng đâu có quen." Sở Suất ưỡn ngực nghiêm mặt nói: "Mày không quen không sao, chỉ cần Liễu học tỷ ok là được, sau này có chuyện gì, cũng còn phải nhờ mày chu toàn một chút, thường xuyên giúp tao hỏi thăm tin tức từ Liễu học tỷ." Đối với công tác truyền thanh này, Hàn Phong nghĩ đến có chút đau đầu, suy nghĩ một chút, hắn nói: "Vầy đi, tao cùng em tao bắt chuyện một cái sau đó có vấn đề gì, mày trực tiếp đi hỏi em tao, tao không dính vô đâu." "Kháo, thật hết nói nổi! Thôi được, quyết định vậy đi, mày trước tiên cùng Liễu học tỷ nói một chút, để nàng tác hợp cho bọn tao. Sau này tao có chuyện gì, phải đi tìm nàng rồi, hắc hắc!" Sở Suất biết tính tình Hàn Phong, biết hắn khẳng định sẽ không nguyện ý làm ba cái chuyện này. Sở dĩ kêu hắn hỗ trợ, chính là để hắn giúp mình nhờ phía Liễu Nguyệt Sương thôi. "Uh, biết rồi." Ra khỏi phòng ngủ, đi tới trước cổng trường, Hàn Phong gặp được Liễu Nguyệt Sương. "Sương tử, ngươi làm sao vậy? Sao lại tiều tụy tới nông nổi này?" (DG: Ở đoạn này nguyên văn là "-Nguyệt" chứ không phải là "Sương tử" , cách gọi này có vẻ kỳ kỳ, nên dịch giả sửa lại thành "Sương tử" như ở những chương trước.) Thấy nàng, Hàn Phong giật mình hoảng sợ, Liễu Nguyệt Sương bây giờ hoàn toàn không còn một chút sức sống của một tháng trước. Thay vào đó là vẻ mặt tiều tụy, nhìn qua thon gầy hơn không ít, trong mắt hiện đầy tơ máu, tựa hồ là thiếu ngủ nghiêm trọng. Hàn Phong thấy thế trong lòng đau nhói, ngắn ngủi một tháng, nàng sao lại biến thành dạng này rồi. "Sương tử, đã phát sinh chuyện gì?" Hàn Phong hỏi lần nữa. Liễu Nguyệt Sương trên mặt lộ ra vẻ tươi cười: "Phong tử, ta không có việc gì, chỉ là mấy ngày nay nghỉ ngơi không tốt, ngủ không đủ thôi." Hàn Phong nhíu mày, nói: "Có chuyện gì, có thể trực tiếp nói cho ta mà." "Uhm." Liễu Nguyệt Sương gật đầu, "Thời gian không còn sớm. Mình đi ăn trước đi." Trên đường đi, cả 2 không nói gì cả, hào khí có chút ngưng trọng. Hàn Phong có thể khẳng định được. Trên người Liễu Nguyệt Sương đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn không thể tiếp tục hỏi, hắn chờ Liễu Nguyệt Sương chủ động nói ra. Chỗ bọn họ đi, là quán thức ăn Hồ Nam mà Hàn Phong thường đi. Bình thường, Hàn Phong cùng Liễu Nguyệt Sương ăn cơm với nhau, cũng chỉ là ăn chút thức ăn sáng, một món là nàng thích, một món là Hàn Phong thích. Bất quá, hôm nay Hàn Phong kêu thêm súp thịt hầm, gia tăng một chút dinh dưỡng cho Liễu Nguyệt Sương bồi bổ thân thể. "Uống canh nhiều một chút, xem bộ dáng của ngươi, trong khoảng thời gian này y như là chạy đi tị nạn vậy." Hàn Phong giúp nàng múc một chén canh nước cốt thịt. "Uhm." Vẻ hoạt bát của Liễu Nguyệt Sương ngày xưa đã biến đâu mất, hôm nay đặc biệt dường như ít nói. Sau chốc lát, Liễu Nguyệt Sương rốt cuộc phá vỡ lớp băng cứng: "Ngay hôm qua lúc các ngươi trở về, ta có thấy ngươi, ngươi là phó đội trưởng. Còn có cả tinh anh huân chương, Phong tử, chúc mừng ngươi, ta biết ngươi là giỏi nhất!" Từ lúc Hàn Phong thức tỉnh đền nay, biểu hiện của hắn lúc nào cũng tốt, đây là những gì mà Liễu Nguyệt Sương cộng lại sau khi thấy. Hàn Phong buồn bực ăn cơm, sau khi nghe lời nàng nói, chỉ hàm hồ gật đầu một cái, sau đó tiếp tục ăn. Khẩu vị của Liễu Nguyệt Sương tựa hồ cũng không tốt lắm, nàng chỉ ăn vài miếng, sau đó uống hai chén canh Hàn Phong múc, rồi buông đũa xuống, lẳng lặng nhìn Hàn Phong xử hết đống đồ ăn. Khẩu vị Hàn Phong đương nhiên là tốt rồi, chỉ trong chốc lát, hắn đã quét sạch thức ăn trên bàn, ăn sạch sành sanh, đây là thói quen tốt hắn đã dưỡng thành khi ở trong bộ đội, không lãng phí một miếng lương thực nào cả. Húp hết chén canh cuối cùng, Hàn Phong dùng khăn lau miệng, sau đó nói: "Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại biến thành cái dạng này, nói hết từ đầu đến cuối đi." Liễu Nguyệt Sương vẫn như cũ do dự: "Không có gì......" "Nguyệt Sương!" Hàn Phong nghiêm mặt nói, "Có chuyện gì ngươi nói thẳng ra, đừng có dong dài nữa, chuyện của ngươi không phải là chuyện của ta sao? Ta muốn ngươi rõ, có một số việc trong mắt ngươi có lẽ nghiêm trọng, nhưng ở trong mắt ta, có thể là không có vấn đề gì!" Nghe Hàn Phong quát như vậy, miệng Liễu Nguyệt Sương giật giật, nước mắt như những hạt trân châu nhỏ xuống thành dòng. "Huhu...... Mẹ của ta bị bệnh phải nhập viện rồi......" Lời vừa nói ra xong, Liễu Nguyệt Sương đã khóc không thành tiếng. "Mẹ nuôi?" Hàn Phong sửng sốt, vội vàng hỏi, "Bệnh gì?" Nhưng mà lúc này Liễu Nguyệt Sương đã gục mặt khóc không ngừng trên bàn, Hàn Phong có hỏi thế nào cũng không nói gì cả. Tiếng khóc của nàng dẫn tới ánh mắt tò mò của những người ăn cơm xung quanh. Không có biện pháp, Hàn Phong chỉ có thể tính tiền, sau đó ôm Liễu Nguyệt Sương ra khỏi quán ăn. ******** Sau khi đi được một đoạn, Hàn Phong dừng lại, để cho nàng nhào vào vai mình khóc một trận. Thật vất vả, tiếng khóc của Liễu Nguyệt Sương mới ngừng lại, Hàn Phong lúc đó mới biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nguyên lai, nửa tháng trước, mẹ của nàng, cũng chính là mẹ nuôi của Hàn Phong đột nhiên kiểm tra phát hiện bị ung thư vú! Hàn Phong sau khi nghe được tin tức này, quả thực là không thể tin nổi, bệnh gì không nói, nhưng sao lại là bệnh ung thư cơ chứ! Sau khi nghe rõ lại chi tiết mới biết, nguyên lai thân thể mẹ nàng vẫn không tốt. Những năm gần đây, vì để trị liệu, trong nhà đã tốn không ít tiền. Nguyên vốn là gia đình giàu có, đủ để vượt qua cuộc sống. Nhưng về sau, sinh ý của ba nàng đã bắt đầu xuất hiện vấn đề, vì để giảm bớt gánh nặng trong nhà, mẹ nàng mặc dù đau nhức, nhưng vẫn nhẫn nại chịu đựng, kiên trì không đến bệnh viện. Cho đến nửa tháng trước, nàng đột nhiên té xỉu tại phòng bếp...... Mẹ nàng bây giờ phải phẫu thuật gấp, hơn nữa còn cần phải có một khoản tiền lớn. Nhưng tệ nhất chính là, nhà của nàng bây giờ cầm đâu ra số tiền này đây chứ, trong nhà sớm đã không còn gì nữa rồi. Đây chính là nguyên nhân mấy ngày qua Liễu Nguyệt Sương ăn không ngon ngủ không yên, nàng vốn sớm đã nghĩ tới việc trở về. Nhưng ba nàng Liễu Đạt Vĩ lại bảo nàng ở lại trường học, mục đích chỉ có một - - Chờ Hàn Phong trở về, bảo hắn giúp đỡ nghĩ biện pháp. Liễu Đạt Vĩ rất rõ ràng thân phận của Hàn Phong, đồng thời cũng biết ba mẹ của Hàn Phong bây giờ cũng không có tiền để cho hắn mượn. Biện pháp duy nhất, chính là nhờ Hàn Phong mượn từ nhà ông nội hoặc là ông ngoại của hắn một ít tiền để vượt qua cửa ải trước mắt. Khi Hàn Phong còn bé chỉ biết, mẹ nuôi đối với hắn rất tốt, hắn cũng rất thích mẹ nuôi này. Bây giờ nàng ngã bệnh, Hàn Phong hiển nhiên cũng rất lo lắng. "Phong tử, ta...... Nhà của ta thật sự bây giờ không có biện pháp gì, ba ta nói...... Hắn nói ngươi có thể giúp được......" Liễu Nguyệt Sương thật vất vả mới nói ra được những lời này. Từ trong miệng ba nàng, Liễu Nguyệt Sương cũng biết được thân phận chính thức của Hàn Phong, đồng thời cũng biết được địa vị xấu hổ của Hàn Phong trong đó. Nói thật, nếu như không phải thật sự không có biện pháp, nàng thật không muốn mở miệng, đối với Hàn Phong mà nói, đây là chuyện khó khăn đến cỡ nào! Hàn Phong nói: "Cần bao nhiêu tiền?" Liễu Nguyệt Sương do dự một chút: "Ba ta nói đại khái khoảng 20...... 200 vạn." "Được." Hàn Phong không chút do dự gật đầu đáp ứng, "Chuyện này ngươi không cần lo lắng, ta có thể đối phó." Liễu Nguyệt Sương không nghĩ tới Hàn Phong ngay cả 2 tròng mắt cũng không chớp lập tức đáp ứng, "Ngươi......" "Ta đã nói rồi, có lẽ trong mắt các ngươi nó là một nan đề rất lớn, nhưng với ta, căn bản chẳng là vấn đề gì cả!" Vấn đề dùng tiền là có thể giải quyết, đây mà gọi là vấn đề ư, Hàn Phong giúp Liễu Nguyệt Sương xoa xoa nước mắt, ôn nhu nói, "Yên tâm đi, an tâm ở phòng ngủ chờ, ta rất nhanh sẽ mang tin tức đến cho ngươi, đừng suy nghĩ nhiều. Người như mẹ nuôi, khẳng định trời cao chiếu cố, rất nhanh sẽ khỏe lại." Liễu Nguyệt Sương mấy lần muốn nói với Hàn Phong, không muốn làm khó hắn, nhưng nghĩ đến bệnh của mẹ mình, nàng cũng đành nuốt xuống bụng vậy. "Phong tử, cám ơn anh!" Hai tròng mắt của nàng lại trở nên ươn ướt. "Nha đầu ngốc, đừng khóc nữa, lên lầu đi. Rửa mặt sạch sẽ, sau đó an tâm ngủ một giấc, chờ tin tức của anh, sáng mai anh gọi cho em." Sau khi đưa Liễu Nguyệt Sương vào ký túc xá, Hàn Phong lập tức trở về phòng ngủ. Sở Suất đang ở đó chờ tin tức của Hàn Phong, nhìn thấy hắn trở về, liền vội hỏi: "Phong tử, mày có giúp tao nói không?" Hàn Phong bây giờ làm gì có tâm tư lo lắng nhiều như vậy. Càng huống chi, cho dù bây giờ hắn có nói với Liễu Nguyệt Sương, nàng khẳng định cũng không có thời gian quản chuyện này. "Oa tử, chuyện này mày đừng vội, em tao trong nhà xảy ra chút chuyện, căn bản không có thời gian quản chuyện của mày. Để chờ chuyện trôi qua, tao sẽ nói với nàng." Ngừng một chút, Hàn Phong lại bổ sung nói, "Nếu như mày thật sự chờ không nổi, cứ trực tiếp theo đuổi đi, tiểu Lê tử nọ tao đã gặp, người cũng tốt. Mặt khác mày cũng đâu cần phải nhờ vả, phải tự tin vào mình chứ." Vỗ vỗ bả vai Sở Suất, Hàn Phong đi tới trước laptop mình mở ra. Sở Suất tới phía sau hắn hỏi: "Nhà Liễu học tỷ xảy ra chuyện gì?" Hàn Phong xoay người lại nói: "Mẹ nàng ngã bệnh rồi, bây giờ nàng rất sốt ruột, cho nên khó mà lo chuyện của mày." "Hả? Nghiêm trọng vậy sao? Việc này tao cũng không vội, không sao." "Uhm, tốt!" "Giúp tao hỏi thăm học tỷ, mong mẹ nàng sớm ngày khôi phục." "Không thành vấn đề." Thật vất vả mới đợi được Sở Suất rời đi, Hàn Phong lập tức tiến vào ngân hàng trên mạng của mình. Sau đó từ trong đó lấy khoảng 35 vạn USD, rồi dựa theo tỷ suất trong ngày đổi thành nhân dân tệ rồi chuyển vào card VISA của mình. _________________________________________ Lời dịch giả: Theo hoàn cảnh, cách xưng hô của Liễu Nguyệt Sương cùng với Hàn Phong dịch giả cũng thay đổi luôn. Bắt đầu từ chương này trở đi sẽ xưng là “anh” với “em”, chứ ko xưng là “ta” và “ngươi” nữa.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang