[Dịch] Siêu Cấp Gia Đinh
Chương 29 : Lão phu nhân ra tay
.
Chuyện thứ hai là xảy ra trong nhà tri phủ Chung Bân của Hàng Châu.
Tuy đêm đã về khuya, nhà nhà đều đã đóng kín cửa, tuy Chung Bân đã mông lung buồn ngủ lắm rồi, muốn có một giấc mộng đẹp trên giường, nhưng cái nguyện vọng này hắn rất khó thực hiện, tất cả chỉ vì một lão thái bà đột nhiên tới thăm.
Chung Bân ngáp một cái, cố gắng che đi vẻ buồn ngủ của mình, nhìn người trước mặt mình lễ phép mỉm cười nói:
- Mấy ngày nay bản quan bị bệnh thương hàn, ở nhà dưỡng bệnh mấy ngày nay rồi. Chu lão phu nhân và Chu công tử đêm hôm tới thăm thế này, không biết có chuyện gì không?
Chu lão phu nhân mặc một bộ quần áo rất trang nhã đoan trang chỉnh tề, nhìn dáng vẻ rát uy nghiêm, lão thấy Chung Bân hỏi, vội vàng cúi người xuống mỉm cười trả lời:
- Ta chỉ là một lão thái bà, đêm hôm thế này tới làm phiền tri phủ đại nhân quả thật quá thất lễ, nhưng Chu gia có một việc rất khó giải quyết, không thể không tới quấy rầy đại nhân được, mong đại nhân thứ lỗi.
- Chu lão phu nhân nói gì lạ vậy, kẻ làm quan không phục vụ dân lành thì về nhà cày cấy còn hơn, ta là quan phụ mẫu của Hàng Châu, tất nhiên phải tận tâm tận lực phục vụ bách tích Hàng Châu chứ, Chu lão phu nhân không phải khách khí, có gì khó xửa cứ nói thẳng ra, chỉ cần trong vòng pháp lý bản quan nhất định sẽ cố gắng hết sức.
Chung Bân vẻ chính nghĩa nói.
Chu Ngô Năng nghe vậy trong lòng cũng phải thầm than, Chung Bân này nói chuyện rất cẩn thận, nghiêm túc và điềm đạm, trong lời nói không tìm ra được kẽ hở nào, thảo nào mà hắn còn trẻ như vậy mới chỉ ba mươi chín tuổi đã làm tới chức tri phủ tứ phẩm rồi, quả thật khiến người khác phải ngưỡng mộ, cái gì mà chính lý chứ, chẳng phải giải quyết việc công chính sao? Không biết xảy ra chuyện gì thì cứ nói vậy thôi.
Chu Ngô Năng còn cảm thán sự bình tĩnh điềm đạm của Chung Bân, Chu lão phu nhân liền mỉm cười nói:
- Trong lời nói vừa nãy của tri phủ đại nhân, có thể nói lên được nhân cách đạo đức của đại nhân rồi, đây cũng là cái phúc của bách tính Hàng Châu, ta cũng đang có một chuyện, mong tri phủ đại nhân đèn giời soi sáng, làm chủ cho dân phụ.
- Chu lão phu nhân có gì khó khăn, cứ thoải mái nói ra, bản quan sẽ làm chủ cho.
Chung Bân hơi hướng lên trước tỏ vẻ kinh ngạc. Nhưng làm sao hắn không biết Chu lão phu nhân đêm hôm thế này tới đây là có dụng ý gì chứ.
Thầy giáo của Chu gia công tử bị Ngô Thiên Phát bắt vào đại lao, lại kết tội gian tế, chuyện này đã lan truyền khắp các ngõ ngách rồi, hắn vốn là quan phụ mẫu của Hàng Châu, nên chuyện này làm sao mà không biết chứ?
Chỉ có điều Chung Bân tỏ ra rất vững vàng và trầm ngâm, hắn đã suy nghĩ cặn kẽ rồi, vẫn quyết định đứng ngoài quan sát, không nên dính vào vũng nước đục này, để tránh mang họa vào thân. Bởi vì hắn biết được rằng, chuyện này, không phải đơn giản như mọi người nghĩ đâu, đây rõ ràng là sự đấu đá giữa Chu gia và Lý gia.
Lúc hắn mới nhậm chức ở đây, ân sư của hắn đã ân cần giáo huấn cho hắn biết rồi, tứ đại gia của Hàng Châu không nên động chạm vào, đó chính là Chu gia, Lý gia, Thạch gia, và Phan gia. Bốn đại gia này đều là hào môn đại hộ, khống chế việc buôn bán kinh doanh của Hàng Châu này, thậm chí cả kinh thành nữa, thế lực của bốn đại gia này rắc rối không nên dây dưa làm gì, nhất hô bách ứng. Nếu gây sự với bốn đại gia này, chỉ sợ cái chức quan này không giữ được lâu thôi.
Hắn cũng biết được sự lợi hại trong đó, lúc vụ việc Trần Băng xảy ra, hắn vội vàng giả bộ mắc bệnh phải ở nhà dưỡng bệnh, để không dính dáng tới chuyện này. Cho dù Chu gia và Lý gia có lên trời xuống biển, kiện cáo tới kinh thành, cũng chẳng liên quan gì tới hắn cả. Đợi vụ việc này rõ ràng rồi, hắn mới giả bộ bệnh tình đã khỏi.
Hơn nữa hắn cũng nghe tin mấy ngày nay Chu gia vẫn luôn hành quân lặng lẽ, không có phong thanh gì truyền ra bên ngoài cả, hắn thầm đoán rằng lần giao đấu này Chu gia đã chịu thua rồi, thấy Trần Băng bị coi như con tốt như vậy, hắn cứ cho rằng vụ việc này dần dần rồi sẽ qua đi, nhưng không ngờ Chu lão phu nhân hôm nay lại tới tìm hắn, và cũng biết được nỗi khổ của hắn.
Đột nhiên lão phu nhân tìm tới nhà hắn, khiến hắn không biết phải ứng cứu thế nào nữa.
- Đây chẳng phải là vụ thầy giáo của Ngô Năng là Trần Băng bị Ngô thông phán bắt và nhốt vào đại lao đó thôi. Lão thái bà ta không hiểu Ngô thông phán dựa vào cái gì mà bắt hắn vậy? Việc này vẫn mong tri phủ đại nhân đứng ra làm chủ cho.
Lão phu nhân tỏ ra đầy căm phẫn nói.
- Việc này bản quan cũng đã nghe phong thanh rồi, nhưng Trần Băng không chứng minh được thân phận của hắn, hắn từ đâu tới, hộ tịch của hắn ở đâu. Hơn nữa, việc kiện tụng đều toàn quyền do thông phán Ngô đại nhân phụ trách, tin rằng Ngô đại nhân nhất định sẽ làm rõ vụ việc, để trả lại cho Trần Băng sự trong trắng.
Chung Bân nghe thấy lão phu nhân nhắc tới vụ này, trong lòng không khỏi lo lắng, đúng là sự cái gì thì cái đó tới liền, hắn muốn đẩy vụ việc này cho Ngô Thiên Phát.
Trong lòng Chu Ngô Năng thầm nghĩ, việc này Chung Bân muốn đùn đẩy trách nhiệm cho người khác, đang định nói, lão phu nhân liền ngăn lại, sau đó từ từ nói:
- Tri phủ đại nhân, nói như vậy là không thỏa đáng rồi, làm tổn thương lòng tin của bách tính Hàng Châu chúng ta rồi, làm quan mà không làm chủ cho dân, chi bằng về quê cày cấy mà, lời này chính là tri phủ đại nhân vừa nói ra mà, ngài là quan phụ mẫu của Hàng Châu, nhất định phải chăm lo cho bách tính Hàng Châu, phải hiểu cái khổ của bách tính Hàng Châu. Nếu bách tính Hàng Châu có nỗi khổ nào không biết kêu ai, đây cũng là sự tắc trách của tri phủ đại nhân rồi, những lời của lão thái bà ta cứ thẳng thắn nói, có gì không phải mong tri phủ đại nhân bỏ quá cho.
Những lời này khiến Chung Bân mặt đỏ tía tai, thầm nói, lời nói của lão thái bà này thật ghê gớm, nghiêm trọng hơn là lão còn thông hiểu chính trị, khiến hắn không thể nào đưa đẩy trách nhiệm nữa, hắn vội vàng nghiêm nghị nói:
- Lão phu nhân nói rất phải, nỗi khổ của bách tính Hàng Châu là việc quan trọng nhất, tất nhiên ta không dám coi nhẹ rồi, dám hỏi lão phu nhân thấy vụ Trần Băng có gì oan uổng không, nếu có gì thì mong lão phu nhân cứ thẳng thắn nói ra, bản quan sẽ làm chủ cho người.
- Vụ Trần Băng, vốn nó đã là án oan rồi, lão thái bà ta cứ nghĩ tri phủ đại nhân vì dân làm chủ, trả lại sự công đạo cho bách tính, cho nên ta mới không vội vàng tới để kêu oan, nhưng lại không ngờ được rằng tri phụ đại nhân lại đang dưỡng bệnh ở nhà, nên không dám tới hỏi, lần này tới đúng là lão thái bà ta có chút lỗ mãng rồi.
Những lời nói của lão phu nhân rất sắc bén, vừa châm chọc nói móc Chung Bân, vừa đem trách nhiệm đè lên vai Chung Bân, Chung Bân nghe vậy, như muốn tìm một cái hố nào đó mà chui xuống cho đỡ nhục, lại không thể nào chối bỏ trách nhiệm được, vội vàng cúi người nói:
- Lão phu nhân nói rất đúng, bản quan quả thực không làm tròn bổn thận của mình, về vụ việc này, lão phu nhân có gì oan khuất không, người cứ nói ra, ta nhất định sẽ cố gắng làm đúng bổn phận của mình.
- Trần Tiểu Cửu, hay tên thường gọi là Trần Băng, phụ thân của hắn là Trần Lão Cửu là nô gia của Chu gia chúng ta, việc đó thì ai cũng biết rồi, cho nên Trần Băng sinh ra đã là một thành phần trong nhà họ Chu chúng ta rồi, vậy có gì sai không ạ? Chỉ có điều Trần Băng sinh ra đã rất ngoan cố bướng bỉnh, nên từ hồi còn rất nhỏ ta đã gửi ra bên ngoài nuôi dưỡng, sau khi trưởng thành trở về làm thầy dậy học cho Ngô Năng nhà ta, chuyện này ta chưa công bố ra bên ngoài, và hắn cũng không biết thân thế của mình, nhưng Ngô thông phán lại nói người trong Chu gia chúng ta lại là một gian tế, hôm nay lại bị Ngô thông phán đánh cho bong da tróc thịt, làm như vậy thì lão thái bà ta làm sao mà để yên được chứ. Vương pháp ở đâu nữa?
Giọng nói của lão phu nhân rất truyền cảm, cuốn hút, rồi nước mắt tuôn trào ra như mưa.
- Hóa ra là như vậy, nhưng có chứng cứ không vậy?
Chung Bân nghi ngờ hỏi.
Chu Ngô Năng đưa ra bản hộ tịch cũ nát đưa cho Chung Bân. Chung Bân mở ra xem, quả đúng như lời lão phu nhân nói, Trần Băng còn có tên khác là Trần Tiểu Cửu, đúng là sinh ra trong nhà họ Chu, trên đó còn có dấu ấn của quan viên rõ ràng, hắn quan sát một hồi lâu, không thấy có gì là giả cả. Rồi đập bàn nói:
- Quả thật có chuyện buồn cười này sao, Ngô Thiên Phát dám lạm dụng cực hình, muốn dùng cực hình để ép người, lão phu nhân, người yên tâm, ta nhất định sẻ xử lý vụ này công bằng nghiêm minh, để trả lại sự công đạo cho lão phu nhân.
- Vậy thì tốt, lão thái bà ta sẽ đợi tin tốt lành của tri phủ đại nhân vậy, Ngô thông phán lấy việc công để trả thù tư, lạm dùng cực hình, mong đại nhân minh giám.
Lão phu nhân đứng dậy nói.
- Bản quan nhất định điều tra rõ ràng, để trả lại công bằng cho Chu gia, mong lão phu nhân cứ yên tâm.
Chung Bân cũng đứng dậy nói.
Hắn nhìn lão phu nhân đi xa xa rồi, trong lòng thầm thán, lần này Ngô Thiên Phát đã gặp phải đối rồi, lão thái bà này quá lợi hại, đã có sự chuẩn bị kỹ càng rồi, chỉ có điều không nói ra luôn thôi, đợi đến lúc Ngô Thiên Phát dùng hình lúc đó mới tới hỏi tội, đúng là thủ đoạn quá độc ác, tâm tính quả thật lợi hại, khiến người khác phải nể phục.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện