[Dịch] Siêu Cấp Bảo Tiêu
Chương 78 : Ân Huyên Vũ mất tích
.
Tần Nhị Bảo đi theo mấy thiếu gia ăn chơi cùng đám tay chân đang muốn đi ra ngoài, thấy Trương Bình Sơn đang từ ngoài cửa tiến vào, giương mắt nhìn lên, nhìn qua thấy trong đó có vài người, trừ Tần Nhị Bảo ra, còn có mấy người quen mặt, nhìn thật kỹ, nhớ lại trước đó vài ngày, đã gặp trong bữa tiệc từ thiện một vài lần.
Tên thiếu gia làm ra mấy sự tình thiếu đạo đức, là vị đang ở trước mặt này làm, lại thêm bên cạnh hắn, nhìn gương mặt thì không có ai là người lương thiện, trong lòng biết có chút không ổn, bước nhanh đến trước mặt Tần Nhị Bảo, hỏi: “Nhị Bảo huynh đệ, chuyện gì xảy ra? Có muốn ta hỗ trợ hay không?”
Tần Nhị Bảo thấy vẻ mặt ân cần của Trương Bình Sơn, nhẹ nhõm cười cười, nói: “Việc rất nhỏ, là mấy tên cá thối thôi, cũng chẳng làm gì được ta đâu!”
“Song quyền nan địch tứ thủ, hảo hán không chịu nổi nhiều người.” Trương Bình Sơn thấy Tần Nhị Bảo từ chối, vẫn kiên trì khuyên bảo.
Tần Nhị Bảo nghe Trương Bình Sơn nói như vậy, đánh giá hắn trong chốc lát, cười hỏi: “Huynh đệ thì ta cũng không khách sáo, nói thật, đã lâu rồi ta không có đánh nhau, tay chân có chút ngứa ngáy. Cảm ơn hảo ý của ngươi, mấy tên này ta giải quyết được.”
“Hắc hắc!” Trương Bình Sơn thấy mình diễn rất thật như thế, lại bị khám phá, nở nụ cười ngượng, nói: “Móa nó, lão tử diễn rất thật như vậy, thế mà vẫn bị ngươi phát hiện, tiểu tử này thật là tinh mắt!”
“Ta thiếu chút nữa là bị ngươi lừa!” Tần Nhị Bảo tựa như cười tựa như không nhìn qua hắn nói: “Thế nhưng ánh mắt của ngươi đã phản bội lòng của ngươi, rõ ràng là ngữ khí ân cần nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy giả dối.”
“Ta…!” Trương Bình Sơn nghe Tần Nhị Bảo hồ lộng hắn như vậy, cười mắng: “Tiểu tử ngươi thật là “ Trâu”, không những Trâu mà còn rất tinh tế nha.”
“Các ngươi đã nói hết chưa?” Mấy người phía trước thấy bọn hắn trò chuyện cũng không để yên, không kiên nhẫn mắng, nói: “Đừng tưởng rằng kéo thêm người thì sẽ không có chuyện gì nhé.”
“Nói rất đúng a!” Tần Nhị Bảo cũng không để ý tới mấy người phía trước đang thúc giục, nói khẽ với Trương Bình Sơn, nói: “Lần này không cho phép ngươi tranh đoạt với ta a!”
“Đừng có ăn một mình chứ, phải chia cho anh em chứ!” Trương Bình Sơn không khỏi mắng lớn: “Ngươi nha, mỗi lần đều nói những lời này thật không mệt sao?”
“Ngươi… cái tên này…” Tần Nhị Bảo không để ý đến Trương Bình Sơn đang cười mắng vài câu, tình cảm của hai người giống như hai anh em ruột thịt, bình thường không có việc gì thì thường xuyên đấu võ mồm như vậy, lúc này đương nhiên cũng không thể nhàn rỗi.
Bọn người phía trước đang vui sướng khi thấy người gặp họa, người không biết còn tưởng rằng phía trước đang có chuyện tốt chờ bọn hắn, nào ngờ, sẽ có một trường ác đầu đợi bọn hắn.
“Mẹ mi, các ngươi còn không nhanh lên à?” Bọn phía trước nhìn về hường hai người trêu chọc, bộ dáng một chút cũng không quan tâm, ngọn lửa vô danh ở trong lòng đang bốc cháy lên, chửi bậy mắng: “Lầm bà lầm bầm giống hệt bọn đàn bà.”
“Ngươi lập lại lần nữa xem.” Trương Bình Sơn nghe khiêu khích, trong ánh mắt lộ ra hung quang, nói: “Miệng ngươi rất không sạch sẽ, đừng trách ta không khách khí.”
Hướng Phi thấy ánh mắt Trương Bình Sơn hung ác như vậy, không khỏi rùng mình, nhưng vì ngại mặt mũi, vẫn chống chế noi: “Ngươi đụng đến ta thử xem?”
“Tốt, ngươi đã có yêu cầu này!” Trương Bình Sơn phóng nhanh tới,bắt lấy cổ áo của Hướng Phi, nói: “Ta sẽ thỏa mãn ngươi.” Dứt lời, liền vung tay đánh về mặt của hắn, làm cho hắn hiểu vì sao bông hoa lại hồng như vậy.
“Ngươi làm gì?” La Thế Hàn tuy là hạng thiếu gia ăn chơi, nhưng vẫn giảng vài phần nghĩa khí, thấy huynh đệ của mình bị đánh vội vàng chặn lại, nói: “Ngươi phải hiểu được, ngươi đánh quyền này, hậu quả là gi?”
“Hậu quả? Lão tử cùng lắm là về quê làm ruộng, cũng không muốn nhìn vể mặt đắc ý của các ngươi.” Trương Bình Sơn khí phách mười phần nói: “Các ngươi là một lũ cặn bã, ta sẽ thu thập nợ của các ngươi.”
“Nói hay lắm! Bính Sơn huynh đệ, những lời này rất thực nha!” Tần Nhị Bảo khoa trương nói
Lợi dụng trong lúc nói chuyện, Hướng Phi thừa dịp Trương Bình Sơn không chú ý, trong tay hắn giãy giụa thoát ra, tranh thủ thời gian lui lại mấy bước, thối lui đến vị trí an toàn, nói: “Hai tiểu tử các ngươi thật là không biết điều, đã như vậy, ta sẽ không khách khí nữa!” Dứt lời, lấy điện thoại ra kêu người đến đánh nhau.
“Có ý tứ!” Tần Nhị Bảo thấy Hướng Phi cũng gọi người đến, vui vẻ nở nụ cười, đối với loại người chỉ sợ thiên hạ không loạn như Trương Bình Sơn cười nói: “Ngươi đi gọi Lý Lương, Trương Bảo gọi đến, hắn đã muốn chơi lớn, chúng ta cũng làm lớn luôn.”
“Yes Sir!” Trương Bình Sơn miệng cười toét ra giống như hồ lô, sảng khoái đáp ứng, cũng móc điện thoại ra, nói: “Lưu Bảo, ngươi ở đâu thế?”
“Ca, ta đang cùng Lý Lương ở trong đại sảnh đay này! Có chuyện gì?” Lưu Bảo tại đầu dây bên kia hồi đáp.
“Chúng ta ở đây có đánh nhau, các ngươi tới không?” Trương Bình Sơn không quên khích động một câu nói: “Ta không trách huynh đệ, chuyện không liên quan đến ngươi a, nếu ngươi không đến được cũng không sao.”
“Cái gì? Ca, có chuyện tốt như thế, ngươi sao không nói sớm với ta?” Lưu Bảo vừa nghe đến đánh nhau, không khỏi khích động đề cao âm thanh nói: “Ngươi ở chỗ nào, chúng ta lập tức đến, bất quá ta nói trước, phải chờ chúng ta đến, ngàn vạn lần đừng động thủ a!”
“Không thể thiếu ngươi đâu, mẹ khiếp, cả ngày chỉ sợ lão tử ăn mảnh.” Trương Bình Sơn cười mắng: “Chúng ta đang ở chỗ bãi giữ xe, các ngươi mau tới đây, nếu tới chậm, ta cũng không bảo đảm phần của các ngươi a.”
“Được rồi đấy! Chúng ta cam đoan trong hai phút sau sẽ đến.” Lưu Bảo cúp điện thoạt cùng Lý Lương lao đến bãi giữ xe.
“OK!” Trương Bình Sơn cười nói: “Lưu Bảo này, nghe có đánh nhau, kích động giống như ăn được mật ong vậy.”
“Ha ha!” Tần Nhị Bảo lớn tiếng cười, mà tiếng cười của hắn bị bọn La Thế Hàn nghe thấy rất là chói tai, khi bọn hắn nghe được, nghĩ rằng Tần Nhị Bảo cố ý chọc giận bọn chúng.
“Hàn ca, hay là để cho chúng ta lên trước!” Tiểu tử tóc húi cua nhịn không được thỉnh chiến nói: “Móa nó, tiểu tử này thật là ngông cuồng.”
La Thế Hàn mặt âm trầm, thấp giọng nói: “Đừng vội, đợi Phi ca và các huynh đệ tới đông đủ rồi nói sau, tiểu này coi như cũng có chút bổn sự, ta sợ các người đánh không lại.”
“Nghe Hàn ca nói thế.” Tiểu tử tóc húi cua lấy lòng nói: “Hai người kia, huynh đệ ta thật đúng là không để vào mắt.”
“Khặc khặc, có tâm là tốt rồi!” La Thế Hàn đối với có thái độ của tên tóc húi cua như thế rất hài lòng, cười quái dị vài tiếng nói: “Sắp tới thời điểm các người phát huy rồi đấy.”
Khi đang nói chuyện, Hướng Phi gọi điện hô lên biết người mình đã đến, tên lão đại có hình xăm cự Long ở trước ngực, Hướng Phi nói: “Phi ca, ngươi rốt cục cũng nhớ đến ta, ta tưởng ngươi đã quên ta rồi chứ!”
“Làm sao có thể quên. Chúng ta là huynh đệ mà!” Hướng Phi bề ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, nói: “Ngươi biết rõ ta làm gì rồi mà?”
“Đương nhiên, có thể thay Phi ca sắp xếp giải nạn là vinh hạnh của Long Hạo ta mà!” Long Hạo vuốt mông ngựa nói.
“Rất tốt!” Hướng Phi chỉ về phía Tần Nhị Bảo, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đem mấy tên tiểu tử này đánh cho đến chết, hậu quả do ta giải quyết.”
“Không có vấn đề!” Long Hạo miệng đáp ứng nói: “Ca mấy ngày nay rãnh rỗi nên có chút ngứa trúng *** rồi.”
Nghe Long Hạo nói như vậy, Hướng Phi cười ha hả, Hứa Khải ở bên cạnh bụm miệng cười theo, nhưng cả đám cũng không dám cười lớn tiếng vì hai bên má của hắn bị Tần Nhị Bảo đánh sưng lên, khẽ động một chút là bị đau nhứt thấu tâm can.
“Nhị Bảo huynh đệ, ngươi ở đây rồi!” Lưu Bảo cùng Trương Lương chạy tới, thấy Tần Nhị Bảo liền hô: “Có chuyện tốt không thể thiếu ta!”
“Ha ha” Tần Nhị Bảo nở nụ cười, chỉ vào La Thế Hàn nói: “Huynh đẹ, cơ hội báo thù đến rồi!”
Lưu Bảo cùng Trương Lương nhìn theo ngón tay của Tần Nhị Bảo, vốn đang cao hứng thập phần, thoáng một phát kích động lên, Lý Lương kêu lớn: “Lão tử cuối cùng cũng gặp được các ngươi, mẹ khiếp, lão tử đọi ngày hôm nay đã rất lâu rồi!”
“Không được! Hắn là của ta!” Lưu Bảo tiến lên nói: “Ta cũng đợi ngày này lâu rồi!”
“Lưu ca, ngươi có xem ta là đệ đệ của ngươi không hả?” Ngoại trừ Tần Nhị Bảo, Lý Lương là người nhỏ tuổi nhất trong bốn người, hướng Lưu Bảo hô: “Ngươi không thể nhường cho đệ đệ của ngươi một chút được sao?”
“Móa nó, chưa từng nghe qua câu truyện Khổng Dung à?” Lưu Bảo liếc mắt nhìn Lý Lương nói: “Ngươi muốn hại ca ca ta tức chết à?”
“Lưu ca, không được!” Lý Lương không nhường Lưu Bảo, trở mặt nói: “Ngươi nếu không nhường cho ta, ta liền không nhận ngươi là ca ca của ta!”
“Không nhận thì không nhận!” Lưu Bảo cũng không nhường Lý Lương.
“…”
Đánh nhau chưa diễn ra mà Lý Lương và Lưu Bảo đã xảy ra nội chiến, Tần Nhị Bảo cùng Trương Bình Sơn ở kế bên cũng dở khóc dở cười, đám người Hướng Phi cũng căm tức không thôi, thầm nghĩ: “Chúng ta ở đây có hai ba chục con người, bọn hắn dám không để chúng ta vào mắt!”
Mặt La Thế Hàn vốn âm trầm lại càng thêm đen lại, hung dữ chỉ vào bọn Tần Nhị Bảo nói: “La tử, ta muốn lãnh giáo thủ đoạn của ngươi một chút, đánh chết mấy tiểu tử này cho ta.”
“Yes Sir, Hàn ca người nhìn là được rồi!” Tiểu tử tóc húi cua giống như đang lĩnh chỉ, mang mấy tên thủ hạ lao về phía Tần Nhị Bảo.
“Long Hạo lên đi!” Hướng Phi cũng kêu thủ hạ lao lên.
Hai đám người cứ như vậy lao về hướng bốn người của Tần Nhị Bảo, Tần Nhị Bảo thu hồi tâm tình vui đùa, thời điểm chuẩn bị động thủ, Hứa Nghiêng chạy tới hô: “Dừng tay!”
Hứa Nghiêng hô xong liền đứng ỡ giữa của hai nhóm nói: “Các ngươi không thể hảo hảo nói chuyện sao? Tại sao phải đánh nhau ở đây?”
“Muội tử, đừng quấy rồi!” Hứa Khải thấy Hứa Nghiêng ra mặt, bước lên phía trước chặn lại nói.
“Không được! Các ngươi đánh nhau, có cân nhắc cảm thụ của ta hay không?” Hứa Nghiêng khóc ròng nói: “Bạn trai cùng ca ca đánh nhau, tâm tình cảu ta như thế nào? Các ngươi có hiểu không?”
“Tên bạn trai này của ngươi ta không đồng ý, hôm nào, ca giới thiệu cho ngươi người tốt hơn.” Hứa Khải chỉ vào chính đôi má đang sưng đỏ của mình nói: “Đây hết thảy là do hắn ban tặng, chẳng lẽ, ta phải ngậm bồ hòn làm ngọt?”
“…” Hứa Nghiêng thấy mặt Hứa Khải bị đánh giống như đầu heo, không biết nên nói cái gì, nhìn qua thấy Hứa Khải im lặng, nội tâm của nàng xoắn xuýt, không biết làm thế nào mới tốt, vô lực ngồi xuống mặt đất.
Thời điểm bọn hắn dây dưa không dứt, điện thoại Tần Nhị Bảo vang lên, hắn hỏi: “Ân tiên sinh, ngươi hảo!”
“Tần Nhị Bảo, các ngươi đang ở đâu?” Ân Thế Bình tại đầu dây bên kia lo lắng hỏi, mà ngữ khí lo lắng mơ hồ còn có vài phần nộ khí.
“Ah, có chuyện gì vậy?” Tần Nhị Bảo chưa từng thấy Ân Thế Bình như vậy, cảm giác cót chút bất diệu.
“Ân Huyên Vũ mất tích!” Ân Thế Bình lớn tiếng nói: “Thời điểm mấu chốt các ngươi chạy đi đâu vậy?”
“Cái gì? Ân Huyên Vũ mất tích?” Tần Nhị Bảo thốt lên, mà lời này làm cho ánh mắt của bọn Trương Bình Sơn đồng loạt nhìn qua Tần Nhị Bảo.
“Ân tiên sinh, thực xin lỗi!” Tần Nhị Bảo cảm giác mình có trách nhiệm trọng đại, xin lỗi nói: “Ngài đừng có gấp, chúng ta lập tức đến ngay!” Dứt lời, cúp điện thoại, nhìn bọn Trương Bình Sơn hô: “Ân đại tiểu thư đã xảy ra chuyện, chúng ta mau trở về.”
Bọn Lưu Bảo cũng đình chỉ đấu võ mồm, cùng Trương Bình Sơn đi đến bên Tần Nhị Bảo, tâm tình trầm trọng và cũng cảm thấy có chuyện này rất nghiêm trọng, cũng không còn tâm tình để ý đến bọn La Thế Hàn, hướng về phía yến hội lao đi.
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện