[Dịch] Siêu Cấp Bảo Tiêu
Chương 68 : Thế lực trường học
.
Nghe Vương Vĩ giới thiệu, Tần Nhị Bảo mới ý thức được, nhìn như trời yên biển lặng, nhưng trong trường học lại không yên bình như vậy, mặc dù là học sinh tới đây học không phú thì cũng là quý, cũng có một số đệ tử ưa thích việc gây chuyện không đâu, hội tụ cùng một chỗ, ở trường học xưng vương xưng bá.
Làm mưa làm gió nhiều năm, làm cho bọn chúng làm ra không ít trò, trường học tuy không lớn, nhưng cũng phân chia ra phạm vi thế lực của mình, trường học được phân thành băng cấp 2 (THCS) và băng cấp 3 (THPT), trường cấp 2 do một tên là Đinh Hoa cầm đầu, trường cấp 3 do Hề Bạch Nam cầm đầu, hai người bọn họ là lão đại trong trường, phụ trách phân phối niên cấp và thu phí bảo hộ.
"Không có người quản à?" Tần Nhị Bảo cảm thấy có chút khó tin, chen miệng nói: "Trường học ngầm đồng ý cho những thế lực này tồn tại?"
"Trường học chỉ để ý đến tiền!" Vương Vĩ cảm thấy Tần Nhị Bảo không chỉ có chút ngây thơ mà còn rất ngu ngốc, liếc mắt nhìn nhìn qua hắn nói : "Hơn nữa, cho dù trường học muốn quản, cũng phải có người báo cáo mới được."
Tần Nhị Bảo nghe Vương Vĩ nói như vậy, mới nhớ tới cảnh vừa rồi Trâu Bình hướng Vương Vĩ thu phí bảo hộ, hỉu Vương Vĩ: "Chú vì sao phải đưa cho hắn tiền?"
"Không đưa có được không? Lại nói tiền cũng không nhiều!" Vương Vĩ giải thích nói: "Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện."
"Các người làm vậy là cổ vũ bọn chúng làm điều xấu!" Tần Nhị Bảo thấy Vương Vĩ quá mềm yếu, bất mãn nói
"Em cũng có muốn cổ vũ chúng đâu?" Vương Vĩ thấy Tần Nhị Bảo nói như thế, liền nhẹ nhàng cười gian, nhếch miệng nói : "Vậy cũng phải đánh thắng được bang phái bọn chúng mới được!"
"Ách..." Tần Nhị Bảo nghe Vương Vĩ nói như vậy, cẩn thận ngẫm lại, cũng là một cái đạo lý.
"Nếu như tôn huynh làm lão đại, về sau huynh bảo kê cho đệ nha?" Vương Vĩ nịnh nọt hướng Tần Nhị Bảo cười nói: "Đệ về sau sẽ đem phí bảo hộ giao cho huynh."
"Coi như xong!Chú cầm chút tiền này về tự tiêu đi!" Tần Nhị Bảo thật sự có chút khinh thường, cũng không thèm nhìn đến số tiền tiêu vặt ít đến đáng thương của Vương Vĩ, dừng một chút lại tiếp tục nói: "Cái thằng gọi là Trâu Bình kia là theo Hề Bạch Nam lăn lộn hay sao?"
"Đúng vậy, hắn phụ trách thu phí bảo hộ, sau đó, giao lại cho Hề Bạch Nam."
"Hề Bạch Nam thằng này làm lão đại cũng quá dễ dàng rồi!" Tần Nhị Bảo lắc đầu nói, hắn không nghĩ tới thậm chí có thể ngồi không mà vẫn có kẻ mang tiền tới cho.
"Đúng vậy a!" Vương Vĩ thấy Tần Nhị Bảo đối với tình huống trong trường học một khiếu cũng không thông, ngắt lời nói: "Trên Hề Bạch Nam và Đinh Hoa, còn có một nhân vật thần bí, mà Hề Bạch Nam cùng Đinh Hoa thu phí bảo hộ, có một bộ phận lớn đều giao cho hắn đấy."
"Cái gì?" Tần Nhị Bảo đầu óc lập tức rối tung rồi mù, hắn làm thế nào mà nghĩ tới, một thế lực bang phái nho nhỏ ở trường học mà rắc rối phức tạp như vậy, còn có nhân vật thần bí nào nữa, đối với chuyện này Tần Nhị Bảo thật sự không nói được cái gì.
"Anh ăn no rồi, muốn trở về phòng học để đi ngủ!" Tần Nhị Bảo nghe Vương Vĩ nói cũng đã hết, cảm thấy thật sự là với mình cũng không có quan hệ nhiều lắm, nếu đúng như Vương Vĩ nói, thì đám tiểu tử trường học này, hắn thật sự cũng chẳng muốn đi để ý tới, cũng không gợi lên chút hứng thú, ngáp dài.
"Anh vừa rồi đắc tội Trâu Bình, hắn nhất định sẽ trả thù!" Vương Vĩ cũng không hi vọng Tần Nhị Bảo gặp chuyện không may, thiện ý nhắc nhở
"Ai, anh không đi tìm chúng phiền toái đã không tệ rồi, hắn còn dám tìm anh phiền toái?" Tần Nhị Bảo cười lạnh một cái, nói ra: "Hắn nếu dám chọc anh, vậy đời hắn coi như xong."
"..." Vương Vĩ nhìn qua Tần Nhị Bảo , hắn không biết hắn dựa vào cái gì mà Tần đại ca hung hăng càn quấy đến vậy.
"Ah, đúng rồi, gần đây như thế nào không nhìn thấy tên tiểu tử Lý Cường nhỉ?" Tần Nhị Bảo vừa định nhấc chân, đột nhiên nghĩ đến đã không gặp Lý Cường, bèn tiện mồm hỏi
"Lý Cường?" Vương Vĩ nghe Tần Nhị Bảo hỏi như vậy, không khỏi cảm thán nói: "Tiểu tử này nhập viện rồi!"
"Nằm viện?" Tần Nhị Bảo giật mình nhìn Vương Vĩ hỏi: "Hắn xảy ra chuyện gì?"
"Chính là bọn Trâu Bình ra tay!" Vương Vĩ nói ra: "Bằng không thì làm sao em lại thành thành thật thật nộp phí bảo hộ như thế chứ?"
"Ơ, ĐCMN!" Tần Nhị Bảo nghe Vương Vĩ nói như vậy, lập tức mắng: "Bọn mất dạy này, chúng nó muốn làm xã hội đen thật à?"
"Nhỏ giọng một chút!" Vương Vĩ nghe Tần Nhị Bảo nói như vậy, lại càng hoảng sợ, không khỏi khẩn trương nhìn bốn phía, thấy không có người, mới thấp giọng nói: "Kỳ thật Lý Cường bây giờ cho dù nằm viện, cũng thấy rất hạnh phúc."
"Cái gì? Nằm viện cũng hạnh phúc?" Tần Nhị Bảo nhất thời không hiểu Vương Vĩ định nói cái gì, hỏi
"Thằng này định làm anh hùng cứu mỹ nhân, nên bị đánh!" Vương Vĩ vẻ mặt hâm mộ, hướng con đường phía trước mơ màng.
"Cứu mỹ nhân! Cứu ai?"
"Bao Băng Băng!"
"Bao Băng Băng! ?" Tần Nhị Bảo trong đầu thoáng cái, hiện ra cái thân thể cao không quá 1m50, thể trọng không kém 160 cân nữ sinh, thất thanh nói: "Chẳng lẽ có người dám đối với nàng ra tay? Đói bụng cũng không nên ăn quàng chứ?"
"Vậy mà có đấy!" Vương Vĩ thấy Tần Nhị Bảo kinh ngạc như thế, biết là hắn đã hiểu lầm, mở miệng nói: "Mấy thằng Trâu Bình đòi nàng phí bảo hộ, nhưng nói muốn ra tay, cho tiền bọn chúng cũng không dám."
"Về sau làm thế nào mà lại liên quan đến Lý Cường hả?"
"Hắn ở một bên, giúp Bao Băng Băng xuất đầu, kết quả là bị bọn Trâu Bình lấy làm công cụ trút giận!" Vương Vĩ nhìn Tần Nhị Bảo lại tiếp tục nói: "Kỳ thật, cho dù Lý Cường không ra tay, thì Trâu Bình cũng không dám làm gì Bao Băng Băng!"
"Nói như thế, hắn gây trở ngại?"
"Đúng vậy, nhưng lại làm cho Bao Băng Băng rất cảm động!" Vương Vĩ lại một lần nữa thể hiện sự hâm mộ, ngắm nhìn phương xa nói: "Hiện tại chắc nàng đang ở bệnh viện cùng Lý Cường đấy!"
"Lang mới nói đến diện mạo, sài lang xứng hổ báo ah!" (biên: thành ngữ) Tần Nhị Bảo cảm thán nói
"Tần đại ca, thế chuyện của ta, huynh định làm như thế nào đây?" Vương Vĩ liên tưởng đến chuyện của mình, không khỏi hỏi
"Ách..." Tần Nhị Bảo biết rõ lúc này, không có biện pháp trả lời thuyết phục cho hắn, cố ý ngáp dài, duỗi lưng một cái hướng phía ngoài căn tin bước ra, miệng lẩm bẩm: "Anh thật sự quá mệt nhọc rồi, phải bổ sung giấc ngủ mới được."
"Tần đại ca, em mới nói đến trọng điểm, ca đã chạy rồi!" Vương Vĩ thấy Tần Nhị Bảo không để ý đến lời nói của mình không khỏi sốt ruột, nhanh chóng đuổi theo nói
"Ca thật sự quá mệt nhọc rồi!" Tần Nhị Bảo không dám dừng lại, sợ bị Vương Vĩ quấn quít mãi không thôi, nhanh hơn bước chân nói: "Tất cả chờ ca tỉnh ngủ rồi nói."
"Tần đại ca..."
ĐCM!!!
"Móa nó, mày nói cái gì?" Hề Bạch Nam nghe Trâu Bình nói với hắn, có tên tiểu tử đặc biệt hung hăng càn quấy, chửi ầm lên nói: "Trên địa bàn của tao, tiểu tử kia dựa vào cái gì mà kiêu ngạo? Không giao phí bảo hộ, lại còn tuyên bố muốn đánh băng của tao?"
Trâu Bình lúc báo cáo với Hề Bạch Nam, tận lực khuyếch đại sự thật, che dấu sự vô dụng của mình, Hề Bạch Nam nghe hắn nói như vậy, cũng tin là thật, cũng thật sự tức giận, Hề Bạch Nam nghiến răng nghiến lợi nói: "Tao muốn cho hắn biết, Nam ca rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng."
"Nam ca, hắn còn nói..." Trâu Bình thấy đại thù sắp được báo, tiếp tục châm ngòi thổi gió nói
"Hắn còn nói cái gì?" Hề Bạch Nam hiển nhiên là ở trường học hoành hành đã quen, trong mắt hắn, không có kẻ nào dám cùng hắn đối địch, nhìn qua Trâu Bình nói
"Hắn nói nếu Hề Bạch Nam đến, hắn sẽ biến huynh thành thái giám." Trâu Bình hoàn toàn bịa đặt đoạn sau, cũng không quên dậm chân nói: "Đại ca nghe một chút, lời này thật thiếu đạo đức, biến thành thái giám thì việc này của đại ca về sau cần người hỗ trợ rồi?"
"Đủ rồi!" Hề Bạch Nam bị Trâu Bình kích động, trong lòng không kìm được phẫn nộ, lớn tiếng kêu : " Mày đi an bài mấy cái huynh đệ, ta muốn đi gặp hắn."
"Nam ca, ngươi cứ yên tâm đi!" Trâu Bình thấy Hề Bạch Nam đã hoàn toàn mất đi lý trí, biết việc mình châm ngòi đã thực hiện được, liền thấy mỹ mãn, nịnh nọt nói: "Việc này để em lo là được rồi."
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện