[Dịch] Siêu Cấp Bảo Tiêu
Chương 67 : Phí bảo hộ
.
Khốn nạn!
Tần Nhị Bảo từ lúc xuống xe đến lúc vào phòng học vẫn ngủ, từ tiết thứ nhất ngữ văn cho đến tiết thứ tư: ngoại ngữ, thậm chí nghỉ giữa giờ cũng không buồn đứng dậy, cũng không đi WC mà vẫn ngủ như thường.
Tần Nhị Bảo sau khi vào học chỉ có ngủ, cũng không có quấy rầy người khác, điều này đối với các giảng viên đã là rất tốt rồi, đối với họ mà nói, chỉ cần không gây rối, để bọn họ yên ổn giảng xong bài giảng đã là may mắn rồi, còn hơi sức đâu mà đi quản chuyện hắn có ngủ hay không, coi như là không thấy tự nhiên trong lòng không thấy phiền muộn.
An Kỳ Nhi cùng Ân Huyên Vũ trong lòng biết Tần Nhị Bảo ngày hôm qua thực sự là quá mệt mỏi nên cũng có chút đồng tình, đương nhiên là đồng tình thật lòng, đối với chó mèo hoang các nàng cũng có lòng yêu mến huống hồ là Tần Nhị Bảo cũng khá tốt, dù sao trong hoàn cảnh như vậy người khác cũng phải đồng tình nữa là, ít nhất thì các nàng cũng cho là như thế.
Không có hai nữ ma đầu quấy rầy, Tần Nhị Bảo được ngủ thoải mái! Nước dãi chảy qua chỗ Vương Vĩ ngồi, khiến hắn không khỏi chán ghét cái phong cách biến thái của Tần Nhị Bảo, muốn nói vài câu, nhưng lại không dám, chỉ có thể ở một bên nghĩ thầm: “Xem ra việc phiền phức trong lòng Tần đại ca đã thông suốt, bằng không thì cũng không ngủ thoải mái như vậy.”
Nháy mắt đã đã tiết cuối cùng của buổi sáng đã hết, tiếng chuông tan học vang lên, đã đến giờ ăn. Trong trường thì cơm trưa được miễn phí, hầu hết các học sinh bình thường sẽ đến căn tin của trường để ăn, tất nhiên chỗ đó thức ăn cũng không tệ, gà vịt, thịt cá, thủy sản tươi sống cũng đủ cả.
Lúc đầu Tần Nhị Bảo tới chỗ này, ăn uống rất nhanh, làm cho Ân Huyên Vũ cùng An Kỳ Nhi thấy rất đau đầu, lại thêm cái bộ dạng ăn so với heo còn khó coi hơn của hắn làm cho các nàng tránh còn không kịp, chỉ sợ dính vào chút quan hệ với hắn, từ đó về sau hai nàng cũng không dám kêu Tần Nhị Bảo kết bạn đi cùng.
“Tần đại ca, đến giờ cơm rồi!” Vương Vĩ nhẹ nhàng vỗ lưng Tần Nhị Bảo đang say ngủ, chỉ sợ ảnh hưởng đến giấc mộng xuân của hắn, làm hắn mất hứng.
Ai ngờ Vương Vĩ vừa gọi nhỏ một câu, vậy mà Tần Nhị Bảo đã mở mắt, ngồi bath dậy, cử động cái thân thể đã tê dại vì nằm quá lâu của hắn, cao hứng nói : “Đi ăn thôi nào, anh đói bụng cũng hơn nửa ngày rồi.”
“Ách…” Vương Vĩ trộm nhìn qua Tần Nhị Bảo, thầm nghĩ : “ Hắn là người gì không biết, hết ngủ rồi ăn à!”
Lúc Tần Nhị Bảo cùng Vương Vĩ chậm rãi khoác vai nhau đến căn tin, thì phòng ăn đã sớm kín chỗ.
Qua một bên cầm cái khay đựng đồ ăn, Tần Nhị Bảo đứng xếp hàng chờ nhận thức ăn, ánh mắt nhìn qua thực đơn ngày hôm nay, lập tức nước dãi chảy giàn dụa, bất chấp những người xung quanh, hô to: “Sườn xào chua ngọt, ta thích, trứng vịt muối, ta cũng thích, cái gì!!! Còn cóa thịt kho tàu nữa à! Đây là món ca ca ta yêu nhất, hahaha…”
Vương Vĩ trên mặt tối sầm, nhìn qua bộ dáng như quỷ đói đầu thai của Tần Nhị Bảo, vô thức bước lui về phía sau, chỉ sợ là để người khác biết mình cùng đi với hắn.
Nhân viên nhà bếp sẽ căn cứ theo yêu cầu của học sinh mà cung cấp thức ăn, theo phương pháp chuyên môn hóa, mỗi vị trí cung cấp một loại đồ ăn, tỉ như một cái ô cấp đồ ăn, một cái cấp cơm, một cái khác lại đưa súp.
Đến lượt Tần Nhị Bảo nhận thức ăn, chỉ thấy lấy cái này một ít, cái kia một ít, lúc muốn cái này lúc lại muốn cái kia, giày vò nhân viên phục vụ đồ ăn cả buổi mới cảm thấy mỹ mãn, bưng khay đồ ăn chất cao như núi về phía bàn ăn, sau đó lại bất ngờ đi về phía cửa sổ cấp cơm hô lên: “Phục vụ, cho một cân cơm.” Làm cho nhân viên phục vụ sợ tới mức gần như ngồi phịch xuống đất.
Nhân viên cấp cơm không bị hù ngã đã là gan lớn rồi, Vương Vĩ xếp hàng phía sau hắn thấy Tần Nhị Bảo lấy cơm ồn ào như vậy sớm đã hôn mê, làm cho những người xung quanh phải bấm véo cả buổi mới khôi phục lại.
“Hắn còn là người sao?” Vương Vĩ vừa mới tỉnh lại không khỏi cảm thán nói: “ Lượng cơm ăn của hắn đã gần bằng ta ăn trong một tuần lễ rồi.”
Chọn xong đồ ăn, Tần Nhị Bảo chọn một góc khuất bắt đầu đánh chén, Vương Vĩ ở một bên, mở to hai mắt nhìn qua, thấy tướng ăn của Tần Nhị Bảo, thật sự là không biết nên nói cái gì cho phải.
Đang lúc Tần Nhị Bảo ăn uống, Trâu Bình mang theo mấy huynh đệ hướng bọn họ đi tới, nhìn thấy Vương Vĩ đang há hốc mồm bèn mắng to: “Mẹ nó, tiểu tử thối, chú cho rằng chú trốn thì bọn anh không tìm được chú hay sao?”
“Ách, Trâu đại ca, em đâu có trốn anh!” Vương Vĩ sợ Trâu Bình động thủ bèn lấy vẻ mặt nịnh nọt, ton hót hướng hắn nói: “ Em không phải ở chỗ này sao!”
“À, thế anh không tìm chú, thì chú sẽ tự động xuất hiện chứ?” Trâu Bình vẻ mặt hung thần ác sát hướng Vương Vĩ mắng: “Có phái là lâu ngày không ăn đòn, chú lại ngứa da rồi hở?”
“ Không có… không có ạ!” Vương Vĩ toát mồ hôi lạnh, hướng Trâu Bình cầu xin: “Trâu đại ca, cho dù anh cho em mười lá gan, em cũng không dám ạ!”
“Không dám thì tốt! Chuyện kia chú cũng biết là nên làm như thế nào chứ hả?” Trâu Bình nhìn qua Vương Vĩ, mặt ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói.
“A a ... đương nhiên!” Vương Vĩ lâu mồ hôi nói : “Em đưa liền cho anh.” Dứt lời, bèn sờ vào túi đem số tiền đã chuẩn bị móc ra.
Trâu Bình thấy Vương Vĩ ngoan ngoãn như vậy, cảm thấy rất thỏa mãn, cầm tiền quay người muốn đi, bỗng thấy một tên tiểu tử đang ngồi đối diện Vương Vĩ, từ lúc hắn tới cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn mà hết sức chuyên chú ăn cơm.
Cái này làm cho Trâu Bình hoành hành đã quen rất khó chịu, hắn xoay người hướng Tần Nhị Bảo nói: “Hắc, anh nói này, tiểu huynh đệ, trông chú rất lạ mặt, có phải là người mới tới hay không? ”
“Đúng vậy, hắn vừa mới nhập học kỳ vừa rồi.” Vương Vĩ thấy Trâu Bình hỏi Tần Nhị Bảo, vội vàng thay hắn trả lời.
“Anh không hỏi chú, chú đừng lắm chuyện!” Trâu Bình thấy Vương Vĩ chủ động trả lời, cũng không để tâm, mắng: “Má nó, việc của mày à! Cút sang một bên.”
“…” Vương Vĩ bị Trâu Bình răn dạy như vậy, sợ tới mức ngồi im ở một bên, không dám nói câu nào, mà Tần Nhị Bảo thì dường như không nghe thấy hắn nói, vẫn ăn cơm bình thường, mà hành động vô ý của Tần Nhị Bảo vô hình chung làm cho Trâu Bình càng thêm căm tức, hắn lấy giọng mắng to: “ Đệt, con mẹ nó, có phải là mày bị điếc hay không! Lão tử hỏi mà mày dám không trả lời hả?”
“Hỏi ca a?” Tần Nhị Bảo vẻ mặt vô số tội nhìn qua Trâu Bình, hỏi: “ Vừa rồi chú hỏi cái gì nhỉ?”
“Con mẹ mày!” Trâu Bình nghe Tần Nhị Bảo trả lời như thế, cho là hắn cố tình làm mất mặt mình, nhìn qua Tần Nhị Bảo đang ngẩn người, nhịn không được mắng: “Mày điếc à?”
“Ah, không có gì, anh đang ăn cơm, vừa rồi không chú ý!” Tần Nhị Bảo cũng không thèm để í chuyện Trâu Bình mắng, đối với hắn mà nói, bây giờ quan trọng nhất là đem chỗ cơm này tiêu diệt hết, những chuyện khác không phải là chuyện trọng yếu.
“Ân, vậy tao lặp lại lần nữa!” Trâu Bình thấy Tần Nhị Bảo khách khí như thế, cho rằng hắn sợ chính mình, biết rõ sẽ lại có một số tiền bảo kê nữa, có chút đắc í nói: “Anh hỏi chú, chú có biết quy củ của chỗ này không?”
“Quy củ?” Tần Nhị Bảo không hiểu nhìn qua Trâu Bình, hỏi : “Quy củ gì chứ?”
“Quả nhiên là tên vô lại.” Trâu Bình nhìn qua Tần Nhị Bảo, ánh mắt lộ vẻ đùa cợt nói : “Cái này là quy củ của trường chúng ta đặt ra, cho nên…”
Trâu Bình cũng không vội nói, hắn muốn nhìn xem, tiểu tử này có thật là rất ngu.
“Cho nên cái gì?” Tần Nhị Bảo hiển nhiên nhất thời không thể nào minh bạch í tứ trong lời nói của Trâu Bình, bèn hỏi ngược lại.
“Lấy ra đi.” Trâu Bình thấy Tần Nhị Bảo thật sự cái gì cũng không hiểu, cũng không muốn nói nhảm với hắn, vươn tay ra nói.
“Lấy cái gì?” Tần Nhị Bảo vẫn y nguyên không hiểu thấu, nhìn qua hắn nói.
“Phí bảo hộ!” Trâu Bình đối với việc gặp phải một tên ngốc như vậy, thật sự có chút xui xẻo.
“Phí bảo hộ?” Tần Nhị Bảo cười nói: : “Chú đưa cho anh hả?”
“Cái gì?” Lần này đến lượt Vương Vĩ ở bên cạnh giật nảy mình, nhịn không được nói: “Tần đại ca, anh điên rồi hả?”
Trâu Bình ở trường học thu phí bảo hộ thời gian lâu như vậy, nhưng vẫn là lần đầu đụng phải kiểu người như Tần Nhị Bảo, thẹn quá hóa giận, bèn chửi ầm lên: “XXX, con mẹ nó, mày muốn chết à?”
“Muốn chết?” Tần Nhị Bảo nở nụ cười nói: “Chỉ cần chú đem phí bảo hộ cho anh, anh đảm bảo chú sẽ không chết!”
“Ta…” Trâu Bình còn muốn mắng nữa, nhưng hắn thấy trong con ngươi của Tần Nhị Bảo bắn ra tinh quang làm cho người ta phát sợ, theo Trâu Bình nghĩ, xem ra chỉ có kẻ đã giết người mới có ánh mắt như vậy, nghĩ tới đây, hắn không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Trâu Bình thật ra ở trường học cũng là mượn hơi kẻ khác, là tên côn đồ kiếm chút phí bảo hộ, nói trắng ra là khi dễ bạn học nhát gan, chưa đụng phải loại gai góc như Tần Nhị Bảo, cứng như gốc rạ vậy, cho nên trong thời gian ngắn cũng sợ ngây người.
“Tiểu tử, mày chờ đấy!” Trâu Bình cung Tần Nhị Bảo nhìn nhau cả một lúc lâu, bèn quẳng lại một câu, dứt lời bèn mang theo mấy tên huynh đệ, xám xịt rời đi.
Tần Nhị Bảo đối với chuyện cảnh cáo như vậy, đã tập mãi thành thói quen, tất nhiên không để trong lòng, cũng lười so đo với mấy tên lưu manh, nhìn qua Trâu Bình, lại lần nữa ngồi xuống, bắt đầu ăn.
"Tần đại ca, anh thật sự quá cool rồi!" Vương Vĩ thấy Tần Nhị Bảo, chỉ dùng ánh mắt mà đem Trâu Bình dọa chạy đi rồi, đáy lòng đem hắn làm thần tượng, mặt mũi đầy tươi cười nịnh nọt nói: "Chỉ cần ca về sau bảo kê em, em cam đoan về sau đi theo làm tùy tùng hầu hạ ca."
Tần Nhị Bảo cảm thấy rét lạnh, nhìn qua ánh mắt sùng kính của Vương Vĩ hơn nửa ngày, mới chậm rãi mở miệng nói: "Đừng có như vậy được không? anh thật là không có tâm tình ăn cơm đấy."
"..." Vương Vĩ nhìn qua cái đống hồi nãy còn như ngọn núi nhỏ giống đồ ăn, dĩ nhiên bị tiêu diệt gần hết, thầm nghĩ: "Cái này cũng gọi là không có tâm tình ăn uống à?"
Tần Nhị Bảo thấy Vương Vĩ cũng không nói chuyện, tự nhiên đem lực chú ý chuyển về phía đồ ăn, lại bắt đầu vùi đầu tiếp tục ăn, mà Vương Vĩ đang tự hỏi trong chốc lát, cảm giác mình nên nhắc nhở hắn một câu, nói ra: "Tần đại ca, anh biết Trâu Bình người này lai lịch sao?"
"Không biết, anh có nhất thiết phải biết hắn sao?" Tần Nhị Bảo đem món ăn ưa thích nhét đầy vào mồm, lại nói tiếp, kết quả hắn vừa mới mở miệng, đã đem cơm vừa đưa vào miệng phun đầy mặt mũi Vương Vĩ.
"..." Vương Vĩ đối với Tần Nhị Bảo thật sự không nói được cái gì, vội vàng dùng khăn tay lau mặt, ngồi xa ra một chút, sau khi xác định an toàn, mới mở miệng nói : "Hắn là tên đắc lực nhất của lão đại trường, nói cách khác khác, thì hắn là Nhị đương gia."
"What?? Nhị đương gia?" Tần Nhị Bảo lại một lần nữa đem cơm phun vào mặt Vương Vĩ, không hề nói lời xin lỗi, nói: "Anh còn là Đại Thoại Tây Du đây này!"
"Em nói nè, Tần đại ca, anh còn như vậy, là em trở mặt đấy!" Vương Vĩ thật sự không thể nhịn được nữa nói.
“Không có ý tứ!” Tần Nhị Bảo thật có lỗi cười nói: “Chú nói đi!”
"Ừ, được!" Vương Vĩ thấy Tần Nhị Bảo đã xin lỗi chính mình, bất kể thù địch trước đây ngồi gần lại cạnh hắn, ghé vào tai hắn, mà bắt đầu nhỏ giọng nói.
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện