[Dịch] Siêu Cấp Bảo Tiêu
Chương 57 : Điện thoại Sony Ericsson.
.
"Nhị Bảo ca, ta đến rồi!" Một giọng nữ ngọt ngào gọi Tần Nhị Bảo đang ngủ say.
Tần Nhị Bảo theo tiếng nói nhìn lại, nở nụ cười: "Tiểu Phương, ngươi đã đến rồi ah! Ta lần trước cũng ở trong mộng nhìn thấy ngươi, lần này chẳng lẽ ta lại đang nằm mơ?"
"Chán ghét a!" Tiểu Phương làm nũng nói: "Người ta từ rất xa đã chạy tới tìm ngươi, không nghĩ tới ngươi còn nói như vậy với người ta, không để ý tới ngươi nữa!" Dứt lời liền quay người bỏ đi.
"Ha ha, Nhị Bảo ca sai rồi!" Tần Nhị Bảo hèn mọn bỉ ổi tiến lên ôm Tiểu Phương cười nói: "Đến đây cho ca kiểm tra thoáng một phát, có phải đang nằm mơ hay không!" Dứt lời, tay lại quen thói hướng tới trước ngực Tiểu Phương sờ soạng.
"Chán ghét a!" Tiểu Phương bắt lấy tay Tần Nhị Bảo đẩy ra, thẹn thùng nói: "Ca phải đáp ứng người ta một yêu cầu, người ta mới cho ngươi sờ!"
"Yêu cầu gì?" Tần Nhị Bảo mang một bộ dạng háo sắc, duỗi đầu lưỡi dài ra hỏi
"Hì hì" Tiểu Phương thẹn thùng nở nụ cười, lại bắt đầu chạy, Tần Nhị Bảo thấy Tiểu Phương thẹn thùng như thế, không khỏi tâm thần dao động, đuổi theo, đem nàng ôm vào trong ngực của mình, cảm thụ được một chút âu yếm.
"Tần Nhị Bảo, mở mắt chó của ngươi ra, nhìn xem ta là ai?". Ngay lúc Tần Nhị Bảo đang ở trong thời khắc ngọt ngào, bỗng nhiên Tiểu Phương hướng hắn quát.
"Ngươi đang gọi tên đầy đủ của ta đấy hả?" Tần Nhị Bảo có chút kỳ quái hỏi, dứt lời trợn mắt nhìn lại, ai ngờ không nhìn thì thôi, nhìn lại thì càng hoảng sợ, nguyên lai hắn cho rằng người hắn đang ôm vào trong ngực chính là Tiểu Phương, ai ngờ lại biến thành An Kỳ Nhi, nhìn thấy bộ dạng cười xấu xa của An Kỳ Nhi Tần Nhị Bảo sợ tới mức nghẹn ngào bị dọa nhảy tránh ra
"Ah!" Tần Nhị Bảo giật mình tỉnh lại, đầu đầy mồ hôi, hai mắt vô thần mắt nhìn lên trần nhà thầm nghĩ: "An Kỳ Nhi, thật sự quá ghê tởm, ngay cả trong giấc mộng xuân cũng đều không buông tha ta!".
"Sao vậy Tần đại ca?" Vương Vĩ thấy sắc mặt Tần Nhị Bảo xám lại như tro ân cần hỏi han.
"Ách. . . Không có gì!" Tần Nhị Bảo che dấu nói: "Ta chỉ là mơ thấy ác mộng mà thôi!"
Vương Vĩ nghe Tần Nhị Bảo trả lời, không khỏi cười khổ một cái, cúi đầu xuống nhìn qua hạ thân cao cao chi khởi của Tần Nhị Bảo, nhịn không được cười nói: "Tần đại ca, ta thấy ngươi là đang mơ thấy mộng xuân à nha?"
Nghe Vương Vĩ nói như vậy, Tần Nhị Bảo mặt đỏ lên. Thời điểm hắn định mở miệng mắng, lão xử nữ Lương Chí Lan ở ngay trong lớp học đã đứng lên nói: "Tần Nhị Bảo, ngươi đi học mà ngủ trong lớp còn chưa tính lại dám tự tiện la lối, đảo loạn kỷ luật lớp học, phạt ngươi chạy hai mươi vòng quanh lớp thể dục để cho ngươi thanh tỉnh lại."
"Tuân mệnh!" Tần Nhị Bảo nghe lão xử nữ yêu cầu hắn đi chạy bộ, vui sướng đáp ứng ngay. Hắn đang như vậy, lại yêu cầu để hắn chạy bộ, thật sự quá kịp thời, làm tà hỏa trong người còn đọng lại, vừa vặn đã có chỗ phát tiết, kịp thời tránh khỏi tà hỏa đọng lại quá lâu trong cơ thể mà tạo thành tổn thương tâm lý cùng sinh lý.
Tần Nhị Bảo nghe được lão xử nữ yêu cầu như vậy, không nói hai lời, một đường hướng đến bãi tập chạy tới, đường chạy ở lớp thể thao của trường là 400m, hai mươi vòng tính toán cũng có tám ngàn mét, tám ngàn mét đối với người bình thường mà nói, khẳng định sẽ chịu không được, nhưng đối với Tần Nhị Bảo thì quả thực quá dễ dàng rồi.
Lão xử nữ thấy Tần Nhị Bảo nhanh chóng vui vẻ, tưởng rằng hắn cố ý chọc giận mình, mặt nhanh chóng lạnh lại như thiết bản (miếng sắt), sắc mặt hung hăng tái nhợt nhìn qua bóng lưng Tần Nhị Bảo, mới thu ánh mắt trở về quay vào lớp học.
Tần Nhị Bảo đang vui vẻ vừa chạy trong bãi tập vừa ngâm nga hát, ngay cả mồ hôi chảy ra nhiều như vậy hắn cũng mặc kệ, ngay lúc hắn đang vui vẻ, Hứa Nghiên chạy tới bên cạnh hắn, hỏi: "Ngươi hôm qua không sao chứ?".
"Không có gì! Ta sao có thể có chuyện gì được chứ?" Tần Nhị Bảo nhìn qua Hứa Nghiên mặt mày hớn hở nói: "Biết đau lòng giùm lão công nữa à? Ngươi là chạy tới xem ta sao?"
"Ngươi đi chết đi!" Hứa Nghiên thấy Tần Nhị Bảo không đứng đắn, biết rõ hắn không bị gì, nghĩ nghĩ hỏi: "Tần Nhị Bảo số di động của ngươi là bao nhiêu ? Ta ngày hôm qua muốn điện thoại cho ngươi, mới phát hiện ta không có số của ngươi!"
Nghe Hứa Nghiên hỏi như vậy, Tần Nhị Bảo không khỏi dừng bước trả lời: "Ta không có điện thoại ah!"
"Cái gì?" Hứa Nghiên nghe Tần Nhị Bảo trả lời như thế, không thể tin được nhìn hắn, nàng như thế nào cũng không nghĩ ra được. Nơi này ngay cả học sinh trung học đều đã có điện thoại hết cả rồi mà người trước mặt này lại không có, kinh ngạc hỏi: "Vậy ngươi liên lạc với người khác như thế nào?".
"Viết thư a!" Tần Nhị Bảo nhất thời không hiểu rõ ý tứ Hứa Nghiên, ngơ ngác hồi đáp: "QQ cũng được! Bất quá, ta cơ bản nhà ta lại không có mạng".(
"..." Hứa Nghiên nhìn Tần Nhị Bảo như nhìn người ngoài hành tinh, mở to hai mắt nhìn hắn cả buổi không nói được ra lời, trong lòng cảm thấy vô cùng khổ sở, lúc này nàng nhận ra điều mà nàng lẽ ra không nên hỏi, nàng đơn thuần cho rằng gia đình Tần Nhị Bảo bởi vì nghèo khó mới không có tiền mua điện thoại di động. Nhưng nàng lại có chút khó hiểu nhà Tần Nhị Bảo nghèo như thế sao hắn cò thể chạy đến học trong trường học có học phí cao như thế này chứ?
Vì vậy, Hứa Nghiên bắt đầu thay Tần Nhị Bảo sắp xếp cho phù hợp logic rằng hắn đã có vận mệnh bi thảm, thân thế lại càng không tốt. Trên mặt nàng lại càng biểu lộ khổ sở, Tần Nhị Bảo nhìn thấy Hứa Nghiên dường như muốn khóc hỏi: "Làm sao vậy? Có phải ngươi thấy có chỗ nào không thoải mái phải không?"
Đang đắm chìm trong thế giới của mình nên đối với sự quan tâm của Tần Nhị Bảo, nàng cũng nghe khôngthấy. Giờ này trong nội tâm nàng âm thầm hạ quyết tâm muốn vì Tần Nhị Bảo làm chuyện gì đó để đền bù lỗi lầm của mình, nàng đối với Tần Nhị Bảo xin lỗi nói: "Thực xin lỗi! Ta không nên nói những thứ làm cho ngươi khó chịu như vậy, ta quyết định sẽ đền bù cho ngươi, sau khi tan học nhớ rõ phải chờ ta ah!"
"Những lời làm ta khó chịu? Nàng đang nói cái gì vậy? Ta nghe không hiểu!" Tần Nhị Bảo ngây ngốc nhìn Hứa Nghiên, hồi lâu vẫn không lý giải được ý của nàng, đầu hiện ra vô số dấu chấm hỏi (???), nhìn bóng lưng Hứa Nghiên đi xa hô: "Còn có, ngươi tại sao ngược lại xin lỗi ta?"
Hứa Nghiên một bên chạy, một bên chảy nước mắt, tự nhủ: "Không nghĩ tới Tần Nhị Bảo lại có vận mệnh bi thảm như thế mà hắn vẫn còn lạc quan như vậy, thật là làm cho người khác cảm động!" Nàng chỉ lo chạy, nên tiếng la hét của Tần Nhị Bảo phía sau lưng ngoảnh mặt làm ngơ.
Tần Nhị Bảo miệng đắng lưỡi khô, nhìn bóng lưng Hứa Nghiên đi xa, tự nhủ: "Nội tâm nữ nhân thật là khó nắm bắt ah! Ai, được rồi, ta vẫn là nên chạy tiếp a!" Dứt lời, lại bắt đầu chạy.
※※※※※
"Hiệu trưởng, ta kiên quyết đề nghị đem học sinh Tần Nhị Bảo đuổi ra khỏi trường học của chúng ta." Lão xử nữ Lương Chí Lan kêu gào cùng hiệu trưởng: "Những người cặn bã như vậy để lại trong trường học của chúng ta, chỉ làm cho chúng ta mất mặt."
"Ah, người ta mới đến có hai ngày, ngươi đã kết luận như vậy, có quá vội vàng hay không?" Hiệu trưởng tự nhiên hiểu rõ Tần Nhị Bảo là ai đề cử đến, mà hắn đối với đề nghị của Lương Chí Lan đương nhiên cũng không dám tùy tiện nên do dự phát biểu nói.
"Ba tuổi xem đại, bảy tuổi xem lão, Tần Nhị Bảo là người thế nào ta không cần nhìn cũng biết rõ!" Lương Chí Lan thấy hiệu trưởng không theo ý mình nên liền lên giọng, đe dọa nói: "Học sinh như vậy, chúng ta giữ lại không được, lưu lại chỉ làm chúng ta tự hại mình màn thôi."
"Ha ha, không nghiêm trọng như vậy đâu!" Hiệu trưởng cười trấn an nói: "Như vậy đi, ta cùng cô gọi Tần Nhị Bảo nói chuyện. Nói xong ta sẽ cho ngươi một câu trả lời thuyết phục được không nào?"
"Cũng được!" Lương Chí Lan cảm thấy nên cho trường học một chút thể diện miễn cưỡng đồng ý...
※※※※※
"Tần Nhị Bảo, ngươi hôm nay lại không đi cùng chúng ta sao?" An Kỳ Nhi thấy Tần Nhị Bảo nói có việc, muốn một mình đi về sau, trêu chọc nói: "Chẳng lẽ hôm nay lại vịn bà lão qua đường cái àh."
"Đương nhiên không phải, đâu ra nhiều bà lão như vậy muốn qua đường cái ah!"
"Cái đó cũng đúng. . ." An Kỳ Nhi nghi hoặc nhìn Tần Nhị Bảo, xem khứu giác hắn nhạy bén như vậy rõ ràng là có chuyện gì gạt các nàng.
Đang khi nói chuyện, xe Trung Thôn Chuẩn Nhân đã dừng trước mặt Tần Nhị Bảo, cửa xe mở ra, Trung Thôn Chuẩn Nhân hô: "Tần Nhị Bảo lên xe."
"Ngươi xem ta không có lừa các ngươi a!" Tần Nhị Bảo biết rõ Ân Huyên Vũ các nàng nhất định sẽ đề ra rất nhiều nghi vấn. Nói ra: "Vấn đề gì, ta trở về lại nói với các ngươi, các ngươi đi về trước đi!"
Ân Huyên Vũ chưa gặp qua Trung Thôn Chuẩn Nhân, cho nên cũng không biết hắn làm cái gì. Nhưng nàng không biết vì cái gì, thời điểm nhìn thấy hắn, nàng liền không tự giác mà nghĩ ngay đến An Đằng Đại Phụ, biết rõ nếu tình huống nguy hiểm thì Tần Nhị Bảo tuyệt sẽ không có biểu hiện ung dung như vậy vì vậy kéo An Kỳ Nhi lên xe, dùng ánh mắt bảo không muốn nàng nói tiếp.
Tần Nhị Bảo nhìn xe Ân Huyên Vũ các nàng đi xa, vừa định lên xe, chợt nghe đằng sau có người đang gọi tên hắn, quay đầu lại nhìn thì ra là Hứa Nghiên, hắn thấy Hứa Nghiên không kịp thở chạy đến, kỳ quái hỏi: "Có chuyện gì không?"
"Cho ngươi!" Hứa Nghiên đem cái hộp nhét vào trong tay Tần Nhị Bảo nói: "Đây là điện thoại di động ta cho ngươi!"
"Cái gì?" Tần Nhị Bảo nghi ngờ hỏi: "Ngươi tại sao lại đưa điện thoại cho ta?"
"Người ta. . ." Hứa Nghiên cắn cắn bờ môi, không biết nên nói lý do gì, thấy Trung Thôn Chuẩn Nhân liếc mình, nàng chuyển chủ đề nói: "Ngươi đang có việc à?"
"Đúng vậy!"
"Vậy ta đây sẽ không quấy rầy ngươi. Nhớ rõ sau khi về đến nhà phải gọi điện thoại cho ta ah!" Dứt lời, liền xoay người bỏ chạy, nhảy lên chiếc Porsche đang chờ nàng, nháy mắt đã không còn thấy nữa.
Tần Nhị Bảo nhìn điện thoại di động Hứa Nghiên đưa cho mình, ra là một cái Sony Ericsson A8i, nhìn điện thoại trong tay, Tần Nhị Bảo có chút dở khóc dở cười, tự nhủ: "Chẳng lẽ, cái này là nàng muốn đền bù sai lầm?"
:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện