[Dịch] Siêu Cấp Bảo Tiêu

Chương 51 : Cuộc Hẹn (thượng).

Người đăng: 

.
“Tần đại ca, ngươi nói xem lão xử nữ kia sẽ không để chúng ta đứng bên ngoài cả ngày a?” Vương Vĩ lưng dựa tường, ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhìn Tần Nhị Bảo như tìm câu trả lời “Móa nó, ngươi còn mặt mũi hỏi ta!” Tần Nhị Bảo nghe Vương Vĩ nói như vậy, tức khí nói: “Ta vốn định cùng lão xử nữ kia xxx một trận, cũng tại ngươi lôi kéo ta, làm hại ta phải cùng ngươi đứng như thằng ngu tại chỗ này!” “Ách…” Vương Vĩ nhìn Tần Nhị Bảo cả buổi, may mắn nói: “May mắn kéo ngươi lại, nói cách khác, ngươi đắc tội nàng, liền xong đời!” “Cái gì?” Tần Nhị Bảo nghe Vương Vĩ nói như vậy, không dám tin tưởng hỏi: “Vì cái gì?” “Lão xử nữ tên là Lương Chí Lan, học viên khóa chính trị trước chúng ta, là tổng giám thị trường, ở trường ngoại trừ hiệu trưởng, cũng là nhân vật có thực quyền, mọi nguời nhận định rằng là người nối nghiệp của hiệu trưởng, có tiếng nói cao nhất đấy, ở trường bất luận kẻ nào dám đắc tội nàng, kết cục không cần phải nói, nhất định rất thảm.” Vương Vĩ lòng còn sợ hãi miêu tả sự đáng sợ của Lương Chí Lan. “Stop!” Tần Nhị Bảo khinh thường nhìn Vương Vĩ, biểu lộ như thế, thầm nghĩ: “Ta sợ cái trym, nàng dám trêu ta, ta sẽ cho nàng đẹp mặt.” Linh leng keng… Thời điểm bọn hắn nói chuyện phiếm, tiếng chuông tan học vang lên, Lương Chí Lan đi ra khỏi phòng học, trông thấy Vương Vĩ cùng Tần Nhị Bảo hai người không có nửa điểm hối cải, liền tức khí, vốn muốn đem hai người xách lên văn phòng, giáo huấn một trận, nhưng nghĩ một lát nữa, hiệu trưởng tìm nàng có việc, không tiện để ý nhiều đến bọn họ, vì vậy hừ lạnh một tiếng, không để ý đến bọn hắn, liền bỏ đi. “Giải tán!” Tần Nhị Bảo thấy lão xử nữ đi xa, kêu Vương Vĩ đi vào phòng học, trong nội tâm cảm thấy khó chịu, không khỏi thở dài, lúc này, Hứa Nghiên lại đi tới trước mặt Tần Nhị Bảo, cái gì cũng không nói, vụng trộm kín đáo đưa cho hắn một tờ giấy, thẹn thùng chạy đi. “Hứa Nghiên cho ngươi cái gì?” Hứa Nghiên mờ ám bị Vương Vĩ nhìn thấy rõ ràng, nhịn không được hỏi: “Lấy ra để cho ta nhìn xem.” “Ngươi xem cọng lông à, cút xa một chút.” Trong nội tâm của Tần Nhị Bảo chỉ còn tờ giấy của Hứa Nghiên, tâm thần nhộn nhạo, nhưng lại cố ý mắng Vương Vĩ : “Ta hiện tại tâm tình rất phiền, chớ chọc ta!” “Tần đại ca, ngươi như thế nào nói trở mặt liền trở mặt a?” Vương Vĩ hữu ý nói với Tần Nhị Bảo, tự nhiên không dám cùng hắn so đo quá mức, hỏa ngôn hảo ngữ nói: “Ta không nhìn rồi, còn không được sao?” “Cái này còn không sai biệt lắm.” Tần Nhị Bảo đối với thái độ của Vương Vĩ rất hài lòng, vỗ vai hắn nói: “Xem ra tiểu tử ngươi rất thức thời, về sau có chuyện gì, cứ đến tìm ta.” “Chuyện này hiện tại, coi như xong?” Vương Vĩ nghe Tần Nhị Bảo nói như vậy, vẻ mặt đau khổ hỏi “Lời của ta, ngươi yên tâm, chuyện của người chính là chuyện của ta, chuyện của ta chính là chuyện của ta!” Khi hai người đang nói chuyện, An Kỳ Nhi cùng Ân Huyên Vũ hướng bọn họ đi tới, Vương Vĩ cho rằng An Kỳ Nhi, đã biết tâm ý của nàng, tâm tình trêu chọc, An Kỳ Nhi đi đến trước mặt Tần Nhị Bảo hỏi: “Ngươi rốt cuộc đến làm bảo tiêu hay là đến để nghịch bảo hã?” “Nghịch bảo?” Tần Nhị Bảo nhất thời không hiểu ý của An Kỳ Nhi, không khỏi hỏi ngược lại: “Có ý từ gì!” “Đừng làm cho chúng ta mất mặt giống như ngươi được không?” Ân Huyên Vũ nói xen vào: “Mất mặt xấu hổ quá, để cho người đi cùng một chỗ với chúng ta thật là mất mặt!” “…” Tần Nhị Bảo im lặng nhìn qua các nàng, nếu là lúc bình thường hắn đã sớm trở mặt với các nàng, nhưng hiện tại tâm tư đều đặt trên tờ giấy của Hứa Nghiên rồi, lúc này nghe các nàng khiêu khích, nghe tai trái ra tai phải, không đáng so đo. “Thực mất mặt!” An Kỳ Nhi cùng Ân Huyên Vũ hai người khiêu khích cả buổi, cũng không thấy Tần Nhị Bảo cãi lại, cảm thấy rất không thú vị, không hẹn mà cùng mắng một câu, phe phẩy tay áo bỏ đi, Tần Nhị Bảo lúc này mới kịp phản ứng, nhìn bóng lưng hai người, không khỏi mắng: “Mất mặt? Ta nếu không phải đến bảo hộ các ngươi, sẽ ở chỗ này chịu tội sao?” “Tần đại ca!” vẻ mặt Vương Vĩ sùng bái nhìn qua Tần Nhị Bảo, trong ánh mắt toát ra tinh quang, hắn không nghĩ tới Tần Nhị Baor có quan hệ với các nàng mật thiết như vậy, cái gọi là làm quan cả họ được nhờ, chỉ cần hầu hạ tốt Tần Nhị Bảo, về sau sự tình mình cùng An Kỳ Nhi, nhất định là có hy vọng. “Làm gì vậy?” Tần Nhị Bảo ác hàn nhìn qua Vương Vĩ, biết chắc phải là chuyện gì tốt “Hắc hắc, ngươi biết đấy!” Vương Vĩ không có ý tú cười nói “…” Tần Nhị Bảo phát hiện mình hiểu ra nhiều thứ, nhìn thấy bộ dạng nịnh nọt của Vương Vĩ, mở miệng mắng: “Thực đem ta làm người dẫn mối à?” “Đừng nói chuyện khó nghe như vậy ah!” Vương Vĩ nghe Tần Nhị Bảo nói ra những lời thấp kém như vậy, trên mặt cũng có chút nhịn không được nói: “Lão tử là người thô kệch!” Tần Nhị Bảo đem tức giận trong lòng toàn bộ trút lên người Vương Vĩ nói: “Ngươi làm gì ta?” “Hảo hảo hảo! Ta không dám chọc ngươi, được lắm à nha!” Vương Vĩ thấy Tần Nhị Bảo bị các nàng An Kỳ Nhi răn dạy, tâm tình có chút không tốt, cũng không dám cùng hắn so đo nhiều, một đường chạy đi, tránh hắn càng xa càng tốt, miễn bị hắn đem ra làm nơi trút giận Tần Nhị Bảo thấy Vương Vĩ cách mình càng ngày càng xa, gương mặt đang tức giận đột nhiên trở nên hèn mọn bỉ ổi, hơn nữa chuyển biến cực nhanh, tự nhủ: “Ta nếu không dùng chút thủ đoạn này, cái khối kẹo da trâu thật đúng là đuổi mãi cũng không đi!” Dứt lời, liền đem tờ giấy trong túi của mình ra nhìn, chỉ thấy trên đó viết: “Sau khi tan học, ta ở cửa trườn chờ ngươi!” Tần Nhị Bảo nhìn qua tờ giấy, cảm giác lông mi của mình cũng cười lên, không nghĩ mới tới trường học ngày đầu tiên, lại có diễm ngộ như thế, khiến cho hắn nghĩ sẽ nói chuyện gì cùng với Hứa Nghiên. Tần Nhị Bảo lúc này, tinh trùng thượng não, trong đầu đầy những suy nghĩ xấu xa, nhưng càng nghĩ càng hưng phấn, thầm nghĩ: “Hiện tại khí trời rất tốt, nếu như đánh dã chiến nhất định là lựa chọn không tệ, nhưng nếu như người ta không thích đánh dã chiến, muốn đi khách sạn, thì thế nào cũng muốn đi một nói cao cấp, dù sao đây cũng là lần đầu tiên của mình, nói cái gì cũng phải coi trọng một chút, nếu bắt đầu thì lụa chọn nhãn hiệu nào đây? TT? Durex? Kiệt Sĩ Bang? Kỳ thật sản phẩm trong nước chất lượng cũng không tệ…” Tần Nhị Bảo nghĩ đến chảy nước miếng, mặt mũi rất dâm đãng, bất quá, đang lúc Tần Nhị Bảo đang suy nghĩ YY, Hứa Nghiên đang một mực chăm chú nhìn hắn, lần trước nàng tại phòng hóa trang của viện dưỡng lão, đã quen biết với hắn, lúc đó Tần Nhị Bảo hóa trang thành nữ nhân, bộ dáng khóc không ra nước mắt, làm cho nàng cười đến mấy ngày, hơn nữa Tần Nhị Bảo lớn lên cũng có bộ dáng bề ngoài ưa nhìn, cũng thuộc loại thanh tú điển trai. Hứa Nghiên cảm giác mình có chút thích hắn, nhưng từ lần hoạt động chấm dứt, về sau không còn liên lạc được nữa, cho rằng không còn cơ hội gặp lại nhau, mình cũng vì thế mà khổ sở vài ngày, không nghĩ tới ngày khai giảng hôm nay, lại xuất hiện trước mặt mình, Hứa Nghiên cảm giác giống như bị sét đánh trúng, cả người run rẩy vì hạnh phúc, ai ngờ Tần Nhị Bảo lại giống như không biết đến mình. Mình đến sau lưng hắn, một chút cũng không chú ý đến mình, đang lúc mình đang khổ sở, không nghĩ tới hắn lại đang chú ý đến thư tình của mình, Hứa Nghiên cảm giác vấn đề này giống như trong phim Hàn, vẫn cho rằng Tần Nhị Bảo là một tên đầu gỗ, không nghĩ đến hắn lại lãng mạn như vậy, từng đợt hạnh phúc trào dâng trong lòng, nàng không thể khắc chế trái tim của mình đang kịch liệt nhảy lên liên hồi, chủ động viết thư hồi âm cho Tần Nhị Bảo, cũng tự mình giao tận tay của hắn. “Đây có phải là lời ước hẹn, Tần Nhị Bảo cũng không biết mình rất vui mừng hay không?” Hứa Nghiên giống như là đứa mê trai, ngốc nghếch nghĩ: “Có thể xem đây là thư tình bình thường không, thật là lãng mạn quá đi!” Nghĩ đi nghĩ lại, Hứa Nghiên nở nụ cười. Cũng lúc đó, Tần Nhị Bảo trong đầu đầy suy nghĩ không đâu: “Cơ hội lần này, nhất định không thể bỏ qua, không tiếc giá nào, cũng phải đem nàng đẩy ngã…” Nghĩ đi nghĩ lại, phía dưới của Tần Nhị Bảo đã chào cờ. (^-^)
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang