[Dịch] Siêu Cấp Bảo Tiêu

Chương 50 : Thư tình.

Người đăng: 

.
“Tần đại ca!” Một giọng nữ ngọt ngào hướng Tần Nhị Bảo gọi to nói: “Rất lâu không gặp, anh không nhớ em hay sao?” “Tiểu Phương, em làm sao lại đến đây?Em cũng không biết, đại ca rất nhớ em đây”. Tần Nhị Bảo đưa mắt nhìn lên thấy người tới không khỏi vui mừng trong lòng không kìm nổi nói: “ Nào, lại đây, để đại ca sờ xem, vài ngày không gặp có phải lại lớn lên rồi hay không!” Dứt lời, hắn như ngựa quen đường cũ hướng đến bộ ngực Tiểu Phương sờ soạng. “Thật là đáng ghét!” Tiểu Phương cười cười gỡ bàn tay của Tần Nhị Bảo ra, rồi làm ra vẻ giận dỗi nói: “ Mới gặp đã muốn khi dễ em rồi, em không để ý đến anh nữa”. “Tiểu Phương Phương đáng yêu” Tần Nhị Bảo thấy Tiểu Phương tức giận, bèn sốt ruột nói lớn: “Chúng ta quan hệ đến mức này rồi, em để anh thoáng một chút, có ảnh hưởng gì đâu?” “Như thế nào?” Tiểu Phương cười cười nhìn qua Tần Nhị Bảo, làm ra vẻ biết rõ còn cố hỏi:” Anh đến cùng là muốn làm như thế nào ạ?” “Thì giống như trong những tiểu thuyết bình thường nói đến đoạn nhạy cảm đều sẽ lược bớt một số đoạn, ca là muốn cùng em làm cái phần lược bỏ ấy.”Tần Nhị Bảo đến thời điểm mấu chốt, cuối cùng cũng biểu rõ ‎nói ra chân thật những suy nghĩ của mình. “Uhm…” Tiểu Phương ngập ngừng, cả buổi không nói 1 câu, có vẻ thật khó khăn. Tần Nhị Bảo ra vẻ đáng thương nhìn Tiểu Phương, giọng cầu khẩn: “Xin em đấy! Một lần thôi mà!” “ Lần đầu tiên của người ta mà! Dù sao cũng phải để em do dự một chút chứ, muốn được ngay à?” Tiểu Phương suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng quyết tâm nói:” Được rồi, em đáp ứng anh!”. “Thật không?’ Tần Nhị Bảo thấy Tiểu Phương đồng ‎ yêu cầu của mình, kích động vạn phần, dùng một tay ôm lấy nàng vào trong lồng ngực, quả quyết nói: “Nào, lại đây để ca hôn trước một cái!” Dứt lời, muốn hướng lên mặt Tiểu Phương làm động tác hôn. Đang lúc hôn xuống, tự nhiên thấy đằng sau có người kéo hắn lại gọi to: “ Tần đại ca, dậy dậy!”. “Ân? Ai thế, dám làm hỏng chuyện tốt của lão tử!” Tần Nhị Bảo thấy không có người nào phả hỏng chuyện tốt của mình, bất mãn mắng to: “ Cút ngay cho tao!” “ Tần đại ca, dậy dậy! Em là Vương Vĩ!” Vương Vĩ vội vàng kêu lên. Tần Nhị Bảo rốt cục cũng tỉnh lại trước sự kêu gọi kiên nhẫn của Vương Vĩ, lau nước dãi, oán giận nói: “ Tiểu tử, em không thể để một lúc nữa lại gọi anh đc không?” Vương Vĩ nhìn thấy vẻ mặt nhập nhèm của Tần Nhị Bảo bèn nhỏ giọng hỏi: “ Tần đại ca, có phải hay không lại mộng xuân rồi?” Tần Nhị Bảo bị Vương Vĩ hỏi như vậy, khuôn mặt không khỏ đỏ lên, cố ý xụ mặt mắng: “ Tiểu tử, mọi việc đều xong xuôi rồi hả? Còn có thời gian rảnh để í việc của ca ca?” “Ah, em đang muốn nói với anh nè!” Vương Vĩ thấy Tần Nhị Bảo nhắc đến chuyện của mình, bèn thôi không hỏi đến nội dung giấc mộng xuân lúc nãy của Tần Nhị Bảo mà nói ra: “Đây là thư tình của em, anh nhìn xem thế nào?” Tần Nhị Bảo thấy Vương Vĩ ra vẻ thỉnh giáo, cũng không khách khí, nhận lấy đọc: “ Mỗi lần gặp lại Mona Lisa trong lòng, một nụ cười mang đến cho anh cả đời ưu tư, đem tình cảm trong lòng ta trỗi dậy, một vẻ đẹp ngây ngất lòng người; trời ơi! Anh làm sao có thể ngừng yêu em được..” Còn chưa đọc xong, Tần Bảo Nhi cảm thấy da gà nổi hết cả lên, bộ dáng như buồn nôn quay sang Vương Vĩ mắng: “ Không đỡ được, chú viết thư tình có thể ngắn gọn, ý tứ một chút hay không, viết như vậy bố anh cũng không chịu được!” “Tần đại ca!” Vương Vĩ làm vẻ mặt vô số tội giải thích: “ Đây chính là bức thư tình do đại văn hào người Anh Shakespeare viết đấy, em chỉ chép lại thôi.” Tần Nhị Bải tất nhiên cũng không biết Shakespeare là ai, đối với lời giải thích của Vương Vĩ cũng không có hứng thú nghe, bèn nói: “ Nói cho cũng là chú có hiểu hay không thế? Nghe anh đây, nhanh đi viết lại, bằng không anh cũng không dám đảm bảo chú có thể thành công đâu đấy!” Kỳ thật, trong lòng Tần Nhị Bảo đối với việc Vương Vĩ tán tỉnh An Kỳ Nhi cũng có ý riêng, lúc trước biết được An Kỳ Nhi cũng thích Vương Vĩ, nên lần này để Vương Vĩ viết thư tình cũng là muốn sau khi thành công, có thể nợ mình một cái nhân tình, sau này có vần đề gì có người hỗ trợ cũng tốt. “ Vậy anh cảm thấy viết như thế nào thì tốt?” Vương Vĩ thấy Tần Nhị Bảo không coi công sức cả buổi của mình váo đâu, không khỏi nản chí, bèn khiêm tốn hướng hắn thỉnh giáo. “Uh” Tần Nhị Bảo thấy hắn hỏi thế cũng không khỏi ngây người,thầm nghĩ: “Trước giờ mình tán gái vẫn luôn thẳng thắn, có gì nói đấy, lám quái gì có viết thư từ cho lắm chuyện.” nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng đối với thái độ học tập của Vương Vĩ, hắn cũng giả bộ cao thủ, mở miệng nói: “ Biển cả ơi! Mi tất cả đều là nước; Tuấn mã ơi!mi có 4 chân; Mỹ nữ à! Em thật đẹp, đôi môi xinh dưới chiếc mũi dọc dừa;còn nhớ thời điểm ta đang sắp chết nóng, bong hình em làm mê mẩn hồn ta…” Tần Nhị Bảo đọc y nguyên một bản thư tình khôi hài mà mình đã xem qua trên mạng, lòng cảm thấy rất đắc í, nhưng mà Vương Vĩ ở một bên nghe hắn đọc, mặt không khỏi chảy dài ra nói: “ Đây chính là thư tình mà anh giúp e viết?” “Uh, đương nhiên!” Tần Nhị bảo gật đầu hồi đáp: ” Chú thấy có vấn đề gì ah?” “Cái này rõ ràng là chép trên mạng mà?” Vương Vĩ vẻ mặt nghi ngờ nhìn sang Tần Nhị Bảo hỏi: “ Anh có thật sự để tâm suy nghĩ biện pháp cho em không đấy?” “Anh đem việc của chú trở thành việc của mình để xủ lí rồi!còn nói a không để tâm à?” Tần Nhị Bảo thấy Vương Vĩ hỏi thế, có chút không vui nói: “ Nếu chú cảm thấy không hay, cũng được, chuyện của chú từ sau anh mặc kệ”. “Tần đại ca, đừng mà!” Vương Vĩ thấy Tần Nhị Bảo muốn trút bỏ gánh nặng, bèn nhỏ giọng nói: “ Em chỉ thấy lo là thư tình có vấn đề thôi.” “ Chú cứ yên tâm!không hề gì.” Tần Nhị Bảo ra vẻ rất hiểu An Kỳ Nhi nói: : Nói thật, chú đừng đánh giá An Kỳ Nhi quá cao, thật ra nàng rất ngốc đấy.” “Thật thế à?” Vương Vĩ nghe Tần Nhị Bảo nói thể, vẻ mặt hiện rõ 2 chữ không tin. “Đương nhiên!” Tần Nhị Bảo thấy Vương Vĩ có chút không tin, nói một cách râu ông nọ cắm cằm bà kia:” Đoạn thời gian trước nang hỏi ta Aoi không là ai?Bởi vậy mới biết nàng ngốc nghếch cỡ nào!” Nói xong bản thân hắn cũng bắt đầu cười đắc ý . Vương Vĩ thấy Tần Nhị Bảo cười bỉ ổi như vậy, biết rõ hắn nói những lời vô ích, nhưng cũng ngốc nghếch cười theo, cười trong chốc lát, bất ngờ quay sang Tần Nhị Bảo hỏi: “ Đại ca, ta cũng muốn biết Aoi không là ai?” “Ơ, cái CMM!” Tần Nhị Bảo thấy Vương Vĩ hỏi bất ngờ vậy cũng thiếu chút nữa sặc nước miếng, thấp giọng mắng:” Tiểu tử, ngươi đùa ca ca ta hả?” “Đùa nghịch anh? Làm gì có!” Vương Vĩ làm ra vẻ rất ngây thơ hỏi:” Tần đại ca, rốt cuộc cái Aoi không kia rốt cuộc là cái gì ạ?” “Ách, thôi, coi như anh chưa nói cái gì nha!” Tần Nhị Bảo thấy Vương Vĩ cũng không giống là nói đùa, bắt đầu hiểu ra là vì sao hắn tán gái mà còn phải nhờ người khác hỗ trợ, vì vậy bèn nói sang chuyện khác:” vậy chú chép lại những lời anh vừa nói, lúc nữa anh giúp chú đưa cho An Kỳ Nhi.” “Vậy, việc này xin nhờ anh rồi, Tần đại ca”. Dứt lời liền vội vàng nằm sấp trên bàn của mình mà bắt đầu , một lát sau, Vương Vĩ viết xong giao lại cho Tần Nhị Bảo, cũng không quên huynh đệ tốt của hắn là Lý Cường, nói ra:” Tần đại ca, chuyện của Lý Cường, anh định làm như thế nào ạ?” “Còn có thế làm sao nữa?”, Tần Nhị Bảo gặp phản ứng của Bao Băng Băng như vậy, sợ run hết cả chân tay, cũng thật sự là khóc không ra nước mắt, đương nhiên là hắn không dám quản chuyện của Lý Cường rồi, đành nói: “Chú bảo Lý Cường tự thân vận động thôi, nhìn cái kiểu của Bao Băng Băng kia áng chừng cũng thích hắn rồi, nếu hắn tự ra tay có khi người ta còn nhào vào lòng hắn cũng nên”. “Haha…” Vương Vĩ không khỏi cười rộ lên nói: “ Tần đại ca, ca đúng là kiến thức hơn người, để em bội phục không ngớt, như…” “Thôi được rồi, đững vỗ mông ngựa nữa, không phải là chú muốn nhờ anh gửi thư hả?” Tần Nhị Bảo thấy cái vẻ của Vương Vĩ bây giờ, lấy lí do vỗ mông ngựa mà thoái thác, tự nhiên cũng không quá thích, bèn ngắt lời nói:”Anh lập tức giúp chú xử lí” Dứt lời bèn đem thư tình của Vương Vĩ gấp thành máy bay giấy, hướng chỗ ngồi của An Kỳ Nhi chuẩn bị ném sang. Ai ngờ, ngay khi Tần Nhị Bảo chuẩn bị ra tay, trên bục giangt truyền đến một tiếng gào to: “ Tần Nhị Bảo, Vương Vĩ, hai cậu đứng lên cho tôi”. “Ặc…” Tần Nhị Bảo đột nhiên nghe được tiếng quát như sấm sét, không khỏi hoảng hốt, lực đạo trên tay không khỏi bị yếu đi, làm chiếc máy bay rơi đúng vị trí của Hứa Nghiên, vốn ngồi ngay trước mặt An Kỳ Nhi. Tần Nhị Bảo thầm kêu không tốt, nhưng đã quá trễ, Hứa Nghiên đã cẩm lấy máy bay, sau khi mở ra đọc mới phát hiện ra đó là thư tình, không khỏi đưa mắt nhìn về phía Tần Nhị Bảo. Mà ngay lúc này, lão sư cũng chạy tới trước mặt Tần Nhị Bảo cùng Vương Vĩ, mắng:” Hai cậu thật quá hư, trong lớp của tôi đã ngủ còn chưa tính, lại còn dám hô to gọi nhỏ, thật là tức chết ta mà.” Trong khi Vương Vĩ sợ tới mức im thin thít, thì Tần Nhị Bảo lại chẳng hề để í đến cơn giận của lão sư mà nhìn từ trên xuống dưới, chỉ thấy nàng chừng ba mươi tuổi đeo kính đen, mặc bộ trang phục công sở, không trang điểm, bày ra bộ dáng của lão xử nữ, ở giữa còn lộ ra vài phần cổ quái, nhất là phong cách nói chuyện cay nghiệt, ánh mắt sắc bén làm cho người ta không dám nhìn trữ tiếp vào. Thấy lão xử nữa lải nhải răn dạy mãi không thôi, Tần Nhị Bảo tuy nói là không kiên nhẫn, nhưng cũng không có cãi lại, cũng không phải là vì sợ, chỉ là mặc kệ nàng. Lão xử nữ nói một mình cả buổi, thấy hai người không nói gì, đang định cho qua…, nhưng đột nhiên như nghĩ ra cái gì, bèn quay người sang phía Hứa Nghiên hỏi: “ Hứa Nghiên, vừa rồi Tần Nhị Bảo đưa cho em máy bay giấy, trên đó ghi cái gì vậy?” “Không có… không có gì ạ? Hứa Nghiên vội vàng vê tờ giấy thành cục lặng lẽ nhứt vào trong túi của mình, đoạn nói:” Em cảm thấy nội dung chả có gì thú vị nên đã ném đi rồi ạ” “Hai người các cậu đã không muốn học rồi, lại còn gây ảnh hưởng đến người khác, thật sự là quá quắt lắm rồi!” Lão xử nữ kích động kêu lên: ” Hai cậu ra ngoài cửa phòng đứng đó cho ta, cẩn thận suy nghĩ về hành động vừa rồi.” “Ta..” Tần Nhị Bảo thấy nàng muốn đuổi mình ra ngoài đương nhiên không vui, vừa mới mở miệng, đã bị Vương Vĩ kéo đi, lại nghĩ chính mình cùng cô giáo nháo sự, Vương Vĩ sẽ bị liên lụy, đành lắc đầu cười khổ, im lặng theo chân Vương Vĩ đi ra ngoài. Nhưng có một chuyện Tần Nhị Bảo nghĩ mãi không ra, trên tờ giấy rõ ràng là thư tinh, mà Hứa Nghiên cũng đã hiểu lầm, nhưng lúc lão xử nữ hỏi nàng, nàng lại không tố cáo chính mình, rốt cuộc là tại sao chứ? Nghĩ tới đây, Tần Nhị Bảo không khỏi đưa mắt nhìn lại chỗ Hứa Nghiên, thì thấy nàng cũng nhìn mình với ánh mặt nóng bỏng và có chút ước mong.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang