[Dịch] Siêu Cấp Bảo Tiêu

Chương 48 : Chuyện phiền phức.

Người đăng: 

.
Tần Nhị Bảo quay đầu lại nhìn, hóa ra là Vương Vĩ người đã gặp ở viện dưỡng lão, hắn vui mừng nhướng mày nói: “Có thể gặp ngươi ở chỗ này thật là tốt!” “Tần đại ca, tại sao anh lại ở chỗ này?” Vương Vĩ có chút kỳ quái hỏi: “Có phải anh lại tìm An Kỳ Nhi?” Tần Nhị Bảo thấy tên tiểu tử Vương Vĩ này, mồm miệng cứ như đã được lau qua mỡ, trái một câu đại ca, phải một câu đại ca, hắn cảm thấy trong lòng như nở hoa, hai mắt híp lại thành một tuyến nói: “Ta tới để đi học.” “Cái gì?” Vương Vĩ trợn to hai mắt có chút không dám tin bật thốt lên nói: “Tần đại ca, anh nói thật đấy à?” “Đương nhiên!” Tần Nhị Bảo hỏi ngược lại: “Ta đã khi nào lừa gạt ngươi chưa?” “Ách…” Vương Vĩ bị Tần Nhị Bảo hỏi ngược lại như vậy, trong thời gian ngắn cũng không tìm được lời nào thích hợp để nói. Tần Nhị Bảo lại không đợi hắn phản ứng nói tiếp: “Ngươi dẫn ta tới ban 3 nhé, ta mới đến, nhất thời chưa biết đường.” “Ban 3 ?” Vương Vĩ nghe Tần Nhị Bảo nói như vậy, kích động hỏi ngược lại. “Làm sao vậy?” Tần Nhị Bảo thấy thần tình Vương Vĩ kích động, cho là mình nói sai cái gì, hỏi: “Có vấn đề gì sao?” “Cùng lớp với đệ rồi.” Vương Vĩ cao hứng nói: “Chúng ta học cùng một lớp đó, đi thôi!” Dứt lời, hắn thân mật lôi kéo Tần Nhị Bảo đi về hướng về phía lớp học. Hai người mới vừa tới cửa lớp, chỉ thấy một vị mỹ nữ đang đứng trên giảng đường, cúi đầu nhìn danh sách, biểu hiện rất chăm chú … nhưng những thứ này không phải là điều làm cho Tần Nhị Bảo để ý, cái chính là cô nàng kia thực sự rất đẹp, khuôn mặt không cần trang điểm, ngũ quan xinh xắn, dáng người đầy đặn, chỗ đáng lồi thì lồi, chỗ đáng lõm thì lõm, vừa vặn bên trong bộ quần áo ôm sát người, nhìn vừa gợi cảm mà lại trang trọng. Hai mắt Tần Nhị Bảo tỏa sáng lên, hắn cũng không thèm quan tâm với Vương Vĩ bên cạnh, bước nhanh tới phía trước, tạo một bộ dáng tuấn tú, vươn tay giả bộ như một thân sĩ nói: “Xin chào, ta là Tần Nhị Bảo, xin hỏi mỹ nữ họ gì?” Vị mỹ nữ đột nhiên thấy có người xuất hiện trước mặt mình, tâm trạng thoáng có chút bối rồi, nhưng rất nhanh đã ổn định lại, nhìn Tần Nhị Bảo dùng giọng nói có chút kinh ngạc hỏi ngược lại: “Ngươi là học sinh mới tới, tên Tần Nhị Bảo?” “Đương nhiên!” Tần Nhị Bảo thấy mỹ nữ dường như đã biết về mình, không khỏi vui vẻ, nói: “ Làm sao nàng lại biết ta? Chăng lẽ là chúng ta có Tâm tính tương thông?” Mỹ nữ nghe Tần Nhị Bảo nói như vậy, không khỏi nở một nụ cười, vươn tay ra nói: “Xin chào, ta là Diêu Tinh, bất quá … “ Tần Nhị Bảo gặp mỹ nữ hào phóng, sẵn sàng đáp lời như vậy, càng thêm kiện định ý nghĩ rằng nàng ta có ý tứ với mình, giả trang ra dáng thân sĩ hỏi: “Bất quá … làm sao? Ta có thể giúp nàng điều gì chăng?” “Bất quá, ngươi không thể gọi ta là Diêu Tịnh.” Mỹ nữ tiếp tục nói: “Ta là chủ nhiệm lớp, ngươi phải gọi là là Diêu lão sư.” “ Cái gì?” Tần Nhị Bảo nghe Diêu Tịnh nói như vậy, nhất thời hóa đá, lúng túng nhìn nàng, cả buổi không nói ra lời, mà lúc này vốn trong lớp học đang ồn ào huynh náo, cũng trở lên yên tĩnh lạ thường, tất cả mọi người đang trợn mắt há mồm nhìn Tần Nhị Bảo. Dù da mặt của Tần Nhị Bảo rất dày, cũng không thể chịu nổi không khí này, mặt mo thoáng cái đỏ rực lên, lâp tức lấy tay vò đầu cười to nói: “ Diêu lão sư, người khỏe chứ! Gặp người, ta thật cao hứng a, ha ha ha … “ Nói xong, người thụt lùi lại đi về phía Vương Vĩ ở đằng sau. Liễu Đình cũng không có so đo với hắn, chỉ tay vào một chỗ chưa có ai ngồi nói: “Tần Nhị Bảo, ngươi ngồi chỗ đó, ngươi đã là bạn của Vương Vĩ, các ngươi cùng ngồi một bàn a!” Tần Nhị Bảo nghe Liễu Đình nói như vậy, tranh thủ thời gian cúi đầu đi nhanh xuống hàng cuối cùng, vừa ngồi xuống đã nghe thấy Liễu Đình trên bục giảng nói: “Mọi người vỗ tay hoan nghênh bạn học mới của lớp ta nào.” Nghe tiếng Liễu Đình, lúc này mọi người trong lớp mới khôi phục lại trạng thái ,vỗ tay ầm ỹ, đợi tiếng vỗ tay dứt, Tần Nhị Bảo mới dám ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh một chút, nhưng rất nhanh lại cúi đầu xuống, không dám nói câu nào. Liểu Đình tại giảng đường nói qua một chút về học kỳ mới, trường học quý tộc giảng dạy chính là Tiểu ban hóa giáo dục , trong lớp tổng cộng có hơn hai mươi người* , mọi người tuy nói khồng phải lo lắng công việc sau khi ra trường, nhưng do phong cách dạy học ở đây rất tốt, lại thêm ý thức của mọi người rất cao, nên khi lão sư bắt đầu giảng bài, mọi người cũng đem hết sự chú ý lên giảng đưởng, không có ai để ý tới Tần Nhị Bảo nữa. Đi học đối với Tần Nhị Bảo mà nói, thực sự quá nhàm chán, vừa nghe câu trước câu sau, hai mí mắt hắn đã muốn rủ xuống, gục luôn xuống bàn ngủ một mạch cho tới khi chuông tan học vang lên mới tỉnh dậy. Vừa tỉnh giấc, đập vào hai mắt lại là khuôn mặt của Vương Vĩ đang nhìn nhìn, hắn kỳ quái hỏi: “ Có chuyện gì sao? Nhìn ngươi như vậy, chắc đã chờ ta rất lâu rồi?” Không có tiếng trả lời, chỉ thấy Vương Vĩ chạy tới gần Tần Nhị Bảo nói: “Ca thật sự quá đẹp trai mà, mới đến lớp mà đã dám cua mỹ nữ chủ nhiệm của lớp.” “Đẹp cái rắm!” Tần Nhị Bảo thầm nghĩ: “Lúc nàng vừa nói mình là chủ nhiệm lớp, thiếu chút nữa ta té đái ra quần.” “Vị này chính là Tần Nhị Bảo đại ca.” Vương Vĩ tự hào hướng về mọi người giới thiệu: “Mọi người thấy thế nào? Quá ngưu a!” “Quá ngưu rồi!” Người tới chủ động tự giới thiệu: “Ta gọi là Lý Cường, về sau mong được Tần đại ca chiếu cố nhiều hơn!” Tần Nhị Bảo im lặng nhìn tên tiểu tử mới chủ động tới làm quen này, tướng mạo bình thường, thấp và béo ục béo ịch, cả buổi mới mở miệng nói: “Nói hay, đều là huynh đệ một nhà, về sau có việc gì cứ tìm đến ta.” Lý Cường nghe Tần Nhị Bảo nói như vậy không khỏi nở nụ cười, ánh mắt hướng về phía Vương Vĩ nhìn nhìn, mà lúc này gương mặt Vương Vĩ lại đỏ bừng, miệng há ra, tựa hồ như đang muốn nói ra suy nghĩ của mình. Tần Nhị Bảo thấy bộ dạng của hắn kỳ quái như vậy liền hỏi: “Ngươi bị làm sao thế?” Lý Cường nhìn Vương Vĩ cả nửa ngày không cũng không thấy hắn nói được câu nào, không khỏi sốt ruột nói: “Vương Vĩ là hảo huynh đệ của ta, bình thường có chuyện gì đều là ta thay hắn nghĩ kế, hiện đã có Tần đại ca làm chủ, ta sẽ nói thay hắn.” “Không cần!” Vương Vĩ nghĩ cả nửa ngày, rốt cuộc lấy hết dũng khí nói: “Hay là ta nói vẫn tốt hơn!” “Nói mau!” Tần Nhị Bảo ghét nhất loại người ấp a ấp úng, không còn kiên nhẫn thúc giục: “Chớ có làm bộ dạng như đàn bà vậy.” “Tần đại ca, hẳn đại ca còn nhớ rõ đệ đã nói với người chuyện đó rồi sao?” Vương Vĩ mặt đỏ bừng hỏi ngược lại. “Chuyện gì?” Tần Nhị Bảo trợn mắt hỏi ngược lại, hắn thật sự không nhớ ra được mình đã đáp ứng Vương Vĩ chuyện gì. Nghe Tần Nhị Bảo nói như vậy, tâm ý Vương Vĩ không khỏi nguội lạnh, uể oải nói: “Tần đại ca, không phải đại ca đã đáp ứng đệ, giúp đệ tán tỉnh An Kỳ Nhi đấy sao?” “Ah” Tần Nhị Bảo lúc này mới nhớ tới một tháng trước đã đáp ứng Vương Vĩ việc này, lúc ấy cũng chỉ là bất đắc dĩ, mới đáp ứng hắn, nhưng bây giờ tình huống đã phát sinh biến hóa, lại thêm gần đây gặp tương đối nhiều việc phiền phức,giờ nghe Vương Vĩ nhắc tới, thì mới nhớ ra. Bất quá, Tần Nhị Bảo trước đó cũng đã hiểu rõ thái độ của An Kỳ Nhi, biết rõ Vương Vĩ này cũng có khả năng, vừa định mở miệng đáp ứng, bất ngờ lúc này, An Kỳ Nhi cùng Ân Huyền Vũ đi tới. An Kỳ Nhi chỉ vào Tần Nhỉ Bảo cười mắng: “Ngươi thật giỏi đó nha, mới đến đã gây sự chú ý rồi.” “Quản được ta sao? Lão tử nguyện ý!” Tần Nhị Bảo trợn mắt nhìn An Kỳ Nhi nói. “Thật mất mặt, khi về ta phải tìm ba ba hảo hảo nói chuyện một phen.” Ân Huyền Vũ ở bên cạnh xen vào nói. “Đi đi, đi đi! Ngươi tưởng ta sợ đấy à?” Thấy Tần Nhị Bảo lộ vẻ mặt của kẻ vô lại, Ân Huyền Vũ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đi tới cắn cho hắn mấy cái, hung hăng hừ một tiếng, phẩy tay sao bỏ đi. An Kỳ Nhi thấy Ân Huyền Vũ đi rồi, mình ở lại cũng chẳng được gì, liền đuổi theo Ân Huyền Vũ đi ra. “Tần đại ca, ca thật sự quá đẹp trai mà, hoa khôi của lớp mà ca cũng dám đối xử như thế.” Lý Cường với vẻ mặt sùng bài nhìn Tần Nhị Bảo nói: “Về sau hạnh phúc của tiểu đệ cũng xin nhờ Tần ca rồi!” “Mẹ kiếp, hạnh phúc của lão tử còn chưa thấy đâu, các ngươi còn muốn đem hạnh phúc giao cho ta!” Tần Nhị Bảo bất mãn thầm nghĩ trong lòng: “Chẳng lẽ ta lại là trợ thủ đắc lực, thay các ngươi giải quyết công việc?” Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt lại không biểu lộ nửa điểm bất mãn, nói: “ Những chuyện lợi hại hơn, các ngươi còn chưa có thấy qua đâu!” “Thật tốt quá đi!” Vương Vĩ cùng Lý Cường nghe Tần Nhị Bảo nói như vậy, trong ánh mắt tràn đầy sự sùng bái, không hẹn mà cùng nói: “Chuyện kia của bọn đệ, lão đại ngươi phải hảo hảo bỏ ra giúp bọn đệ nha!” “Cái gì?” Tần Nhị Bảo nghe bọn hắn nói như vậy, thiếu chút nữa bị sắc nước miếng, nghẹn ngào kêu lên: “Các ngươi đến cùng là muốn làm gì?” “Chúng ta muốn làm gì?” Vương Vĩ cùng Lý Cường nở nụ cười âm hiểm nói: “Ngươi hiểu rõ mà!” “Hiểu cái con mẹ chúng mày!” Tần Nhị Bảo thấy bọn họ cười âm hiểm như vậy không khỏi toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ: “Tại sao ta vừa mới đi học mà đã gặp phải những xui xẻo thế này a!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang