[Dịch] Siêu Cấp Bảo Tiêu
Chương 46 : Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn.
.
-Lão đầu tử, sao lão động chút là đem con treo ngược lên trên cây thế?
Đầu Tần Nhị Bảo hướng xuống đất, chân tay đều bị trói chặt, treo trên cành cây vẫn cố gắng ngóc đầu lên hỏi:
- Lão rột cuộc là có thù oán với cái cây này hay có thù oán với con vậy?
-Đừng nói nhảm, Sư phụ đối xử với con như vậy là do có nỗi khổ tâm a!
Công Tôn Quang uống một ngum rượu trong hồ lô của lão rồi nói:
-Trải qua khoảng thời gian đặc huấn này, chẳng lẽ con không cảm thấy thực lực của con tăng lên rất nhiều sao?
-Lão đầu tử, nói thật, cả ngày bị treo như vậy, con cũng cảm thấy huyết áp tăng lên rất nhanh, cả ngày ngồi đều cảm thấy đầu choáng váng a.
-Đừng nói nhảm nữa! Luyện công phải chuyên tâm mới được, cả ngày nói còn nhiều hơn so với làm, cứ như vậy sao có tiến bộ đây!
Công Tôn Quang thấy Tần Nhị Bảo cứ một đâu đáp một câu không yên, cảm thấy có chút lo lắng nói.
Thực ra, trải qua hơn nửa tháng, được Lão đầu tử nghiêm khắc huấn luyện, Tần Nhị Bảo cũng đem Mê Tung Quyền tu luyện được chút thành tựu, tuy nhiên chiêu số bên tròng còn có chút còn chưa đủ hỏa hầu, nhưng hắn tự tin, luyện thêm một thời gian ngắn nữa, rất nhanh sẽ thành thục bộ quyền pháp này.
Hơn nữa lão đầu tử mỗi ngày đều treo ngược hắn lên trên cây, luyện một vạn cái gập cơ bụng làm cho hắn cảm thấy rõ trong khoảng thời gian này thể lực của hắn tăng lên rõ rệt, cơ bụng càng thêm rắn chắc, độ dẻo dai cùng độ nhanh nhạy của thân thể so với trước kia còn muốn cao hơn nhiều.
Nhưng có một việc, Tần Nhị Bảo thủy chung vẫn có chút không hiểu, tại sao Lão đầu tử bỗng dưng tới nơi này đòi huấn luyện hắn, lại còn dùng phương pháp nghiêm khắc để huấn luyện nữa, trong khoảng thời gian này, hắn cũng luôn miệng hỏi Lão đầu tử lý do tại sao …, nhưng thủy chung cũng không có được câu trả lời thích đáng.
- Mẹ kiếp , Lão đầu tử này đã thành tinh rồi!
Tần Nhị Bảo vẫn đang bị treo ngược trên cây oán hận mắng:
-Tinh đến độ gần bằng yêu quái rồi!
Lão đầu tử nghe được Tần Nhị Bảo nói vậy, cũng không buồn đôi co với hắn, đi tới trước mặt hắn nói:
-Đừng nói nhảm nữa, tiếp tục luyện tập đi cho ta!
Đối với cuộc đối thoại của một già một trẻ này, toàn bộ người trong biệt thự cũng không thèm để ý tới, cũng không phải bọn họ phớt lờ, mà bởi vì do hai người đó mỗi ngày đều tái diễn nội dung nói chuyện y như vậy, mà kết quả cuối cùng đều là Tần Nhị Bảo ngừng nói trước.
Ở nơi này một già một trẻ luôn miệng khẩu chiến không dứt, làm cho Vương Bá muốn xen vào cũng không được, thấy họ vừa ngừng, Vương Bá liền đi tới, nhìn Tần Nhị Bảo đang luyện tập, cả buổi không nói câu nào, chỉ trừng hai mắt nhìn hắn.
-Lão già chết tiệt, ông tới xem xiếc khỉ đó à?
Tần Nhị Bảo bất mãn kêu lên.
Vương Bá biết rõ Tần Nhị Bảo là Con vịt nấu chín, nhưng mỏ vẫn còn muốn cạp chủ nhân.” * , tự nhiên sẽ không chấp nhặt hắn, mở miệng nói:
- Ta vừa rồi sợ quấy rầy hai vị luyện công, cậu đã hỏi, ta sẽ nói cho cậu biết, sau khi luyện công xong thì tới thư phòng, lão gia muốn gặp các ngươi.”
*: nó tương tự câu “ Cà cuống chết đến đít vẫn còn cay” của VN mềnh.
“Ân, tốt!”
Tần Nhị Bảo vừa muốn mở miệng, Công Tôn Quang liền cướp lời hắn nói trước:
“ Phiền ngươi nói với Ân tiên sinh một câu, chúng ta sẽ tới ngay.”
Vương Bá đã hoàn thành nhiệm vụ, cũng không ở lại lâu, liền xoay người rời đi, một lát sau, Công Tôn Quang nhìn Tần Nhị Bảo nói:
-Được rồi, hôm nay chúng ta tạm dừng ở đây!
Nghe sư phụ nói câu này, Tần Nhị Bảo đương nhiên cầu còn không được, dùng thế “sét đánh không kịp bưng tai” kết thúc công việc luyện tập, Công Tôn Quang ở bên nhìn thấy vậy không khỏi trợn mắt há hốc mồm, lắc đầu liên tục, mắng:
-Ranh con, lúc nào mới có thể trưởng thành a!
Sau khi thu dọn, một già một trẻ cùng nhau đi về hướng thư phòng của Ân Thế Bình, mà lúc đó Ân Thế Bình đang ngồi ở thư phòng chuẩn bị sẵn trà thơm để đợi hai người bọn họ, chợt nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa, biết là hai thầy trò đã tới, tâm tình vui vẻ nói vọng ra:
-Mời vào!
Hai người đẩy cửa vào, Tần Nhị Bảo giương mắt nhìn lên, thấy Ân Thế Bình mặt mày tươi sáng, trong lòng không khỏi vui vẻ, biết chắc chuyện tốt sắp tìm tới mình, nhưng bởi vì có sư phụ bên cạnh, nên hắn không dám làm càn, liền cố gắng áp chế sự vui mừng, đi theo sư phụ ngồi xuống.
Ân Thế Bình đợi hai thầy trò ngồi xuống ghế, nhìn hai người họ rồi nói:
- Trong khoảng thời gian này, hai người cực khổ a!
-Vất vả?
Tần Nhị Bảo trong lòng thở dài, thầm nghĩ:
-Lão từ là mệnh khổ mà!
Nhưng nghĩ thì nghĩ, hắn cũng không dám nói ra mồm, chỉ nghe Công Tôn Quang đồng dạng thở dài nói:
-Không có biện pháp, ai bảo ta thu được một tên đồ đệ không có tiền đồ như thế, báo hại ta đã ngần này tuổi đầu rồi, còn phải xuống núi giúp hắn nữa!
-Lão đầu tử, lão từ xa tới hành hạ con, con còn chưa có chất vấn lão thì chớ! Lão lại quay ngược lại nói xấu con rồi! Cái gì nó cũng phải có giới hạn a!
Nghe Công Tôn Quang nói vậy, Tần Nhị Bảo làm bộ mất hứng nói:
-Bất quá, nếu người có thể nói cho con biết, vì cái gì tự dưng lại tới đây bắt con phải tăng cường luyện tập? Bất kể lão nói xấu gì, con đều bỏ qua hết!
-Ta nói rồi? lại còn ra vẻ là đại nhân ko chấp kẻ tiểu nhân?
Công Tôn Quang tức giận nói:
- Cái đồ không biết lớn bé, ta sớm muộn gì cũng sẽ tìm cơ hội trục xuất con ra khỏi sư môn.
Tần Nhị Bảo vốn muốn nhân cơ hội thám thính lý do vì sao sư phụ mình bỗng dưng lại tới đây, đến cùng là có việc quan trọng gì, không nghĩ tới lại bị Công Tôn Quang mắng cho một chập, biết rõ lại bị sư phụ lảng tránh câu hỏi của mình, không biết tại sao, trong lòng hắn cảm thấy Lão đầu tử lần này tới đây có mục đích không đơn giản a.
Tần Nhị Bảo cùng Công Tôn Quang hai người không ngừng đấu võ mồm với nhau, Ân Thế Bình ở bên cạnh chỉ mỉm cười không nói, hắn biết, Tần Nhị Bảo cùng Công Tôn Quang hai người trên danh nghĩa là thầy trò, nhưng trên mặt tình cảm hai người lại còn hơn cả tình phụ tử, nghĩ tới đây, đột nhiên trong đầu hắn chợt lóe lên một ý nghĩ, mà cái ý nghĩ này lại làm cho cảm xúc vốn đang cao hứng của hắn thoáng cái biến mất luôn.
-Ân tiên sinh, ngài tìm chúng tôi đến có chuyện gì không?
Tần Nhị Bảo biết rõ tiếp tục đấu khẩu với Lão đầu tử sẽ chẳng có lợi lộc gì, liền đem chú ý chuyển tới Ân Thế Bình.
-Ah!
Dòng suy nghĩ của Ân Thế Bình đột nhiên bị câu hỏi của Tần Nhị Bảo cắt ngang, vội vàng thu hồi tâm tư, nói:
-Mấy ngày nay Tiểu Vũ muốn đi học, ta muốn cậu đi học cùng với nàng, làm cận vệ bảo hộ cho nàng.
-Cái gì?
Tần Nhị Bảo ngạc nhiên nhìn Ân Thế Bình, hỏi:
-Ân Huyền Vũ không phải một mực nói chỉ thích ca hát, như thế nào bây giờ lại muốn đi học?
-Ha ha, ca hát chỉ là sở thích của Tiểu Vũ mà thôi, ta không hi vọng nàng vì sở thích mà buông bỏ việc học, đồng thời, cũng hi vọng nàng làm tốt cả hai việc …, dù sao, ta cũng chỉ có một đứa con độc nhất là nàng, về sau cái gia nghiệp này sẽ phải trông cậy vào nàng chứ!
Ân Thế Bình nói đến nữ nhi của hắn, trong ánh mắt lộ ra mấy phần nhu tình.
-Ách, thế nhưng nếu như Ân tiểu thư đến trường mang theo bảo tiêu, liệu trường học họ có đồng ý hay không?
-Bởi thế nên ta mới có ý định cho cậu cùng vào làm học sinh trường đó, luôn tiện bảo hộ nàng!
Ân Thế Bình đem ý nghĩ đã cân nhắc của mình nói ra.
Nghe Ân Thế Bình nói như vậy, Tần Nhị Bảo chỉ biết há mồm trợn mắt nhìn hắn, miệng tá to đến lỗi nhét cả một nắm tay cũng vừa, cả buổi không thốt cả được một câu, Ân Thế Bình thấy hắn có bộ dáng như vậy thì giật mình, kỳ quái hỏi:
-Làm sao vậy? có vấn đề gì sao?
-Có thể đổi người khác được không?
Tần Nhị Bảo tranh thủ thời gian từ chối:
-Nhiệm vụ này đối với cháu mà nói, thật sự là có chút khó khăn.
-Ah? Khó khăn chỗ nào chứ? Nói ra chúng ta cùng thảo luận một chút.
Ân Thế Bình thấy Tần Nhị Bảo lộ vẻ mặt khó chịu như vậy, cảm thấy có chút khó tin.
- Cháu nhìn thấy sách, liền cảm thấy đầu đau như m uốn nứt ra, chỉ sợ đến lúc đó, không giúp gì được gì chớ, ngược lại sẽ đem phiền toái tới cho Tiểu Vũ mất.
-Ha ha…
Ân Thế Bình nghe Tần Nhị BẢo nói như vậy, không khỏi cười to, hắn không nghĩ tới Tần Nhị Bảo đáng yêu như vậy, những lời như thế mà cũng có thể nói ra…
-Cậu yên tâm, cậu chỉ cần bảo vệ Tiểu Vũ an toàn là được, những chuyện khác, ta sẽ lo hết cho!
-Tốt rồi, nghe thấy rồi đó, con cứ đi đi!
Bỗng dưng Công Tôn Quang nói chen vào.
- Nói cho cùng, con cũng nên học một chút văn hóa đi, miễn cho mỗi lần viết thư cho ta, không phải vẽ hình minh họa nữa, trong cái đầu con rốt cuộc có được bao nhiêu chữ thế hả.
-Con biết ít chữ bởi vì con là người học võ mà!”
Tần Nhị Bảo đối với lời phê bình của Công Tôn Quang, không cho là đúng, cãi lại:
- Nếu học nhiều một chút, sao có thể cùng với Sư phụ học võ được?
-Chớ có lý do lý trấu, bảo đi học thì cứ đi học đi!
-Con còn phải tập võ với Sư phụ nữa mà! Làm sao có thời gian để đi học được đây?
-Cái này con không phải lo lắng, mấy ngày nữa, su phụ sẽ trở về thôi!
-Cái gì?
Công Tôn Quang vừa nói xong, Tần Nhị Bảo và Ân Thế Bình không hẹn mà cùng kêu lên:
-Tại sao đã phải trở về rồi?
-Sư phụ ở chỗ này đã hoàn thành nhiệm vụ!
Công Tôn Quang mỉm cười nói:
-Ở nhà, còn một đám đồ đệ đang đơi a!
-Lão đầu tử, con thật không nỡ rời xa ngườii a!”
Tần Nhị Bảo nói thầm một câu trong lòng, rồi thốt lên:
-Ngườii đi rồi, ai sẽ cùng con đấu võ mồm a!
-Công Tôn đạo trưởng, ở lại thêm vài ngày nữa đi!
Ân Thế Bình muốn giữ Công Tôn Quang lại:
- Trong khoảng thời gian này tôi bận quá, không tiếp đãi chu đáo Đạo trưởng được, hay là để tôi nghỉ vài ngày, đưa ngươi đi chơi a?
Công Tôn Quang nhìn Ân Thế Bình mỉm cười nói:
-Thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn, Bần đạo đã quấy rầy ở đây nhiều ngày, nay đã tới lúc phải trở về!
Ân Thế Bình thấy Công Tôn Quang từ chối hảo ý của mình, đột nhiên nghĩ tới ý nghĩ kia, ngây người một lúc rồi mới mở miệng nói:
-Người vội vã trở về như vậy, không phải là vì …
Công Tôn Quang nghe Ân Thế Bình hỏi như vậy, liền dùng ánh mắt ngăn hắn lại, ý bảo có Tần Nhị Bảo còn ở bên cạnh, nói tránh đi:
-Đồ đệ Tần Nhị Bảo của bần đạo vẫn còn kém cỏi, làm phiền tới Bình huynh, hảo hảo chiếu cố tới hắn!
-Đạo trưởng nói quá lời!
Ân Thế Bình cố gắng nén nước mắt muốn rơi ra, thương cảm nói:
-Tần Nhị Bảo ở chỗ này, giúp ta rất nhiều việc, làm gì có phiền toại đâu mà Đạo trưởng nói vậy?
-Tôi đây đi, sẽ không có gì nuối tiếc!
Công Tôn Quang một câu nói mang hai ý nghĩa. Nghe hai người đối đáp, Tần Nhị Bảo cảm thấy có chút không đúng, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngày cũng ko hiểu được nó không đúng ở điểm nào.
-Đạo trưởng!
Ân Thế Bình cảm khái nói:
-Lúc này chia tay, không biết khi nào chúng ta mới có thể gặp lại!
-Nếu có duyên, cuối cũng sẽ gặp lại thôi!
“…”
Ân Thế Bình không biết nến nói gì cho phải, Tần Nhị Bảo trong bụng có bao nhiêu lời muốn nói ra với Lão đầu tử, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, nên cũng im lặng theo, trong phòng bao trùm một không khí trầm mặc.
Đã qua hai ngày, Công Tôn Quang đã rời khỏi biệt thự Ân gia trở lại tiểu thôn quen thuộc của mình, lúc ra về cũng không để cho nhiều người biết, chỉ để lại mấy dòng nhắn gửi trên một tờ giấy nói rõ với mọi người rằng hắn đã ly khai, đối với hắn mà nói, hắn vốn thuộc về thuộc thể loại người “ nhàn vân dã hạc”, không thích quá nhiều câu thúc, luôn thuận theo tự nhiên mà sống.
Ân Thế Bình nhìm chăm chú lên tờ giấy thật lâu, cả buổi không nói một lời, trong lòng dâng lên một niềm thương cảm khó hiểu, lúc trước khi nói chuyện với hai thầy trò Công Tôn Quang, trong nội tâm hắn đã từng lóe lên một ý nghĩ, mà cái ý nghĩ chợt lóe lên đó lại làm cho hắn có một cảm giác rất xấu, bất chợt miệng hắn thì thào lẩm bẩm:
-Công Tôn đạo trưởng, hi vọng lần tới còn có thể gặp lại ngài.
Nghĩ tới Công Tôn Quang cũng không chỉ có một người, Tần Nhị Bảo lúc này cũng đang nghĩ tới Lão đầu tử, bị lão giày vò nhiều ngày như vậy, đột nhiên lão đi rồi, hắn thậm chí cả lý do Lão đầu tử tới cũng không biết, cảm mình làm người thật sự quá thất bại rồi, tuy Lão đầu tử nói là được Chu mập mạp nói cho hắn biết cái địa chỉ Inte, cho nên mới không quản xa xôi tới nơi này tìm hắn, nhưng loại lý do này chỉ đáng đem lừa dối đám tiểu hài tử mà thôi, Tần Nhị Bảo nếu có tin tưởng, thì cũng thật có lỗi đối với trí thông minh của hắn.
Giờ phút này hắn tiếp nhận tờ giấy Lão đầu tử lưu lại từ tay Ân Thế Bình, nhìn một hồi lâu, trong nội tâm có một loại cảm giác phiền muộn thật khó chịu, cảm giác này giống như hắn lại mắc lừa Lão đầu tử, nhưng hắn bị lừa cái gì, chính hắn cũng không nói ra được.
-Công Tôn đạo trưởng đã đi rồi, ngươi cũng không nên buồn quá như vậy!
Ân Thế Bình biết rõ Tần Nhị Bảo có tình cảm rất sâu nặng đối với Công Tôn Quảng, nên lựa lời khuyên hắn.
-Không có việc gì!
Tần Nhị Bảo trong nội tâm mặc dù rất khó chịu, nhưng nghe Ân Thế Bình nói vậy, giả bộ bày ra một bộ dạng cao hứng nói:
-Lão đầu tử thì thoải mái rồi, nhưng cháu sẽ rất thảm a!
-Ha ha…
Ân Thế Bình nghe Tần Nhị Bảo nói như vậy, liền bật cười to, không khỏi cẩn thận đánh giá lại hắn một phen, không biết vì cái gì, hắn cảm thấy trên người Tần Nhị Bảo tảm mát ra một loại khí thế rất oai phong, làm cho người người đối diện có một cảm giác bị áp bức rõ rệt, hơn nữa đôi mắt hắn còn ẩn chứa tinh quang, ngay cả người không biết võ công như Ân Thế Bình cũng cảm thấy thực lực của hắn sâu không lường được.
Ngưng cười, Ân Thế Bình nói:
-Ngày mai là ngày nhập học rồi, cháu cũng phải điều chỉnh lại một chút tâm tình, chuẩn bị nhập học a!
-Ài…
Tần Nhị Bảo nghe Ân Thế Bình lại nhắc tới việc cho hắn tới trường, tâm tình nguyên lai đã kém lại càng thấy tồi tệ hơn, hắn rên rỉ nói:
-Không phải cháu nói là cháu không thể tới trường sao?
-Cậu lại có gì khó khăn sao?
Ân Thế Bình nhìn thấy mặt Tần Nhị Bảo như có một đống tâm sự nặng nề đang được treo lên, cho là hắn đang gặp chuyện khó khăn gì, kỳ quái hỏi
-Không, không có gì!
Tần Nhị Bảo thấy mình đã đáp ứng chuyện gì, không thể nhanh như vậy lại đổi ý được, cho dù đó có là việc mình không thích.
-Không có việc gì là tốt rồi! Nếu muốn ta hỗ trợ cho việc gì thì cứ mạnh dạn nói nhé!
-Ah! Tốt
Tần Nhị Bảo liền hướng tới Ân Thế Bình làm một cái thủ thế chào, rồi quay trở về phòng của mình đánh một giấc ngon lành.
P/s: Lời của tác giả:
Hôm nay là ngày lễ tình nhân, Vô Đông ở đây chúc phúc cho các vị bằng hữu đang đọc truyện, người có tình sẽ thành thân thuộc, người độc thân sẽ sớm tìm được hạnh phúc của mình.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện