[Dịch] Siêu Cấp Bảo Tiêu

Chương 40 : Lão đầu tử đã đến

Người đăng: 

.
Theo chuyến bay chậm rãi đáp xuống phi trường quốc tế Đông Giang, tâm trạng của Ân Huyền Vũ rốt cuộc cũng được an tâm đôi chút, cảm giác này như là được trở lại vòng tay ấm áp của mẫu thân vậy. Chuyến đi tới nước Nhật của nàng lần này, có thể nói là thất bại trong thất bại, quảng cáo thì không thành công, tiền vốn không thu được về cũng không nói, không nghĩ tới việc thần tượng được sùng bái cũng trở thành ác mộng, có thể nói là đây là kết quả kém cỏi nhất, xấu nhất, nhưng đúng như lời nói của La Bá Tư , nhân sinh quan trọng nhất là ở kinh nghiệm trong cuộc sống, nhiều khi kết quả cũng không phải là trọng yếu. Kinh nghiệm thu được ở chuyến đi nước Nhật lần này, để lại cho Ân Huyền Vũ một cảm giác khó quên, tuy rằng thất bại, nhưng thất bại này cũng có giá trị của nó. Tuy gặp rất nhiều chuyện không thuận lợi, nhưng đây lại chính là những kinh nghiệm mà có lẽ sẽ đủ để dùng cho cả cuộc đời nàng. Đương nhiên, quan trọng nhất chính là một lần nữa nàng đã làm quen với Tần Nhị Bảo, tuy bình thường hắn hay cùng nàng tranh cãi, mỗi lần đều chọc cho nàng tức muốn hộc máu, nhưng tại những thời điểm mấu chốt nhất, hắn lại bày ra một cỗ khí phách làm cho nàng cảm thấy trong lòng rất ấm áp, khó có thể quên, nàng bắt đầu có chút minh bạch vì sao phụ thân lại coi trọng hắn như thế. Nhóm Ân Huyền Vũ vừa kéo nhau ra tới cửa sân bay, Liễu Thần Đình đã chờ sẵn ở đó, gặp Ân Huyền Vũ liền tới nghênh đón và nói: “ Ân tiểu thư, Ân tổng nghe nói tiểu thư ở nước Nhật gặp phải chuyện không may, trong lòng rất lo lắng, lại vì công việc quá bận mà không thể phân thân ra để đi đón tiểu thư được, nên đã phái ta tới đón mọi người.” “Chuyện gì so với ta còn quan trọng hơn?” Ân Huyền Vũ nghe Liễu Thần Đình nói như vậy, chu đôi môi nhỏ nhắn lên nói, lần trước gặp phải nguy hiểm, nàng trước tiên nghĩ tới gọi điện thoại cho phụ thân nàng, Ân Thế Bình đã biết rõ tình hình của nàng, cũng lo lắng vạn phần, đã tìm hết mọi biện pháp, muốn giúp nàng giải quyết tình huống, về sau nghe Ân Huyền Vũ nói mọi sự đã chuyển biến tốt đẹp, các nàng đã bình an vô sự, hắn mới yên lòng, nhưng vẫn yêu cầu Ân Huyền Vũ phải về nước ngay, dừng hết công việc ở Nhật Bản lại. “Thần Đình, ngươi tới đón ta đó hả?” Tần Nhị Bảo gặp Liễu Thần Đình, vội đi tới trước, tí tởn cười đùa :” Mấy hôm nay không gặp, có phải là rất nhớ ta ?” Liễu Thần Đình biết rõ, chỉ cần mình trả lời Tần Nhị Bảo, tiểu tử này nhất định sẽ quấn lấy không dứt, cho nên nàng cũng không trả lời hắn, mà trực tiếp bỏ qua hắn, đi đến bên Ân Huyền Vũ, tiếp nhận hành lý của nàng, đưa tay làm một cái thủ thế, mời nàng lên xe. Tần Nhị Bảo bị Liểu Thần Đình coi như không khí, cảm thấy thật mất mặt, không như những người khác, biết ý tránh đi, Tần Nhị Bảo lại không có cái giác ngộ đó, liền lon ton theo sau Liễu Thần Đình, không ngừng cười đùa tí tởn. “Lưu manh!” Ân Huyền Vũ thấy bộ dạng đó của Tần Nhị Bảo không nhịn được nhỏ giọng mắng, mới rồi trong lòng còn có chút ấn tượng đối với Tần Nhị Bảo thì giờ tất cả vụt biến mất, vốn nàng đã hạ quyết tâm cùng Tần Nhị Bảo về sau “ chung sống hòa bình” “Hừ!” Ân Huyền Vũ nhìn Tần Nhị Bảo vừa tới, nặng nề hừ một tiếng, quay người đi ra xe. “ Hừ cái gì mà hừ? Đau răng à?” Tần Nhị Bảo đã quá quen với tính tình của đại tiểu thư Ân Huyền Vũ nên cũng không nghĩ nhiều, liền theo sau Ân Huyền Vũ lên xe Lâm Khẳng (Lincoln) phiên bản màu đen. “Thần Đình, ngươi nói với ta một câu đi chứ, haizz!” Xe đang chạy, Tần Nhị Bảo không để ý tới mệt nhọc trên đường đi, hướng tới Liễu Thần Đình tỏ ý muốn nói chuyện. “Nghe nói các ngươi ở Nhật Bản xảy ra chuyện ngoài ý muốn?” Liễu Thần Đình bị Tần Nhị Bảo bám lấy, bất đắc dĩ đáp lời hắn. “ Chủ yếu là do ta anh mình thần võ, tài hoa xuất chúng …” Tần Nhị Bảo nước bọt bay tung tóe, cộng thêm mặt mày hớn hở khoa tay múa chân miêu tả lại cảnh bọn hắn ở nước Nhật. Nhưng Tần Nhị Bảo coi như được một phen mất công, chẳng có ai trong xe chú ý tới hắn cả, vì mọi người ai cũng đưa ánh mắt ra ngoài xe, không rảnh mà để ý tới hắn. “ Được rồi, vừa xuống phi cơ, ngươi cũng mệt mỏi rồi, Nghỉ ngơi chốc lát đi!” Liễu Thần Đình thật sự không chịu được, ngắt lời nói của hắn. “Ta không thấy mệt mà!” Tần Nhị Bảo tựa hồ đang tới cao trào, không muốn dừng câu chuyện, một ngụm cự tuyệt hảo ý của Liễu Thần Đình. “…” Liễu Thần Đình nhìn qua Tần Nhị Bảo, nàng rốt cuộc cũng cảm nhận được “ Đại Thoại Tây Du”( Biên: Nguyên văn của nó cũng là Đại thoại tây du) của Tần Nhị Bảo thật thống khổ, thầm nghĩ: “ Người này không có chuyện gì cứ thao thao bất tuyệt bà bà mụ mụ lề mề chít chít méo mó, tự giống như cả ngày có một con ruồi, ông … Thực xin lỗi, không phải chỉ một con, là một đống con ruồi vây quanh ngươi, ông … ông … ông … ông … Bay đến lỗ tai của ngươi, cứu mạng a! Cho nên ta muốn bắt một con rồi thì chèn bụng nó, ép cho nó phòi ruột ra nhét vào mồm tên Tần Nhị Bảo, làm cho hắn im tịt! Toàn bộ thế giới sẽ được thanh tịnh a.” Nghĩ nghĩ trong đầu, Liễu Thần Đình không khỏi cười ra tiếng. “Thần Đình, ngươi cười cái gì vậy?” Tần Nhị Bảo nhìn thấy Liễu Thần Đình đang cười một cách ngây ngô liền hỏi: “Chẳng lẽ do ta nói quá đặc sắc hả?” “Ta chưa từng thấy ai như ngươi, thật không biết xấu hổ là gì đấy.” Ân Huyền Vũ thật sự không nhịn được, mở miệng nói một lời công đạo “Ngươi …” Tần Nhị Bảo vừa muốn phản bác, nhưng chứng kiến ánh mắt của mọi người nhìn hắn ẩn hiện có sát khí, biết rõ nhiều làm nhiều người tức giận thì không xong, đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Tần Nhị Bảo không nói thêm gì nữa, trong xe cũng yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người đều không nói lời nào, biết rõ sợ mình nói tiếp, lại khiến cho Tần Nhị Bảo sẽ tuôn cả tràng dài không dứt, khiến cho không khí trong xe nhất thời rất quái dị, mọi người rất muốn cười, muốn nói chuyện, nhưng thủy chung không có một câu nào được thốt ra. Xe chạy rất nhanh, thoáng cái đã đến biệt thự, mọi người xuống xe đi vào trong biệt thự, Ân Thế Bình đang ngồi trong phòng khách cùng với một người nữa nói chuyện, coi bộ dáng vừa nhìn đã biết rõ giao tình không tệ. Ân Huyền Vũ nhìn qua người khách, quần áo bằng vải thô, đầu tóc cắt ngắn, thoang thoảng còn có mùi hôi do lâu ngày không tắm rửa, cho dù nói hắn là lão khất caí, chắc cũng không oan uổng, nhưng nàng cảm thấy kỳ quái chính là, Ân Thế Bình hình như lại không để ý tới những điều này … cái lão khất cái kia rõ ràng trên người còn tản mát ra mùi khó ngửi mà hai người lại ngồi rất gần nhau. Bất quá, bỏ qua những điều này, trên người lão khất cái lại tản mát một cỗ khí chất yên tĩnh, loại khí chất này, người bình thường chắc chắn không có, tóc trắng phối hợp với chòm râu dài, cũng là một bộ dáng tiên phong đạo cốt, bất quá, lần này tạo hình có vẻ không được hợp lắm. Ân Huyền Vũ nhìn qua hắn, vừa định mở miệng hỏi phụ thân, người kia là ai, thì nghe thấy tiếng Tần Nhị Bảo kêu lên: “ Lão đầu tử, sao ngươi lại tới đây à?” “Cái gì?” Ân Huyền Vũ nghe Tần Nhị Bảo nói như vậy, giật mình nhìn lại lão khất cái, không nghĩ tới hắn chính là người mà phụ thân mình thường xuyên nhắc tới – Công Tôn đạo trưởng, nhưng thế này hình dáng cũng thật quá dọa người à nha. Ân Huyền Vũ giờ phút này thật sự không tìm thấy lời nói nào phù hợp…, tâm tình lúc này hiện lên duy nhất một cảm giác quen thuộc,một cảm giác chán ghét khi lần đầu gặp gỡ Tần Nhị Bảo.Cảm giác gặp Công Tôn đạo trưởng cũng y như vậy, giống nhau thật.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang