[Dịch] Siêu Cấp Bảo Tiêu
Chương 13 : Tiểu Loli thỉnh cầu.
.
- Có thể hay không cho thêm một cơ hội nữa à?
Tần Nhị Bảo nói với Liễu Thần Đình.
- Được rồi, miễn cưỡng là không có vui vẻ gì.
Liễu Thần Đình cự tuyệt nói:
- Nói sau đi, tôi cũng mệt mỏi rồi.
- Vì cái gì không tiếp tục?
Tần Nhị Bảo có chút vẫn chưa thỏa mãn nói ra:
- Tôi còn chưa tận hứng đây này.
- Cầu anh tha cho tôi đi.
- Ai... Cô cũng thiệt là, tôi đều cầu cô đã nửa ngày, cô sao lại nhẫn tâm cự tuyệt tôi như vậy?
Tần Nhị Bảo dùng ánh mắt đặc biệt ai oán nhìn qua Liễu Thần Đình hi vọng nàng có thể hồi tâm chuyển ý.
- Tôi nói anh có phiền hay không vậy?
Liễu Thần Đình tựa hồ bất đắc dĩ nói:
- Tôi nói không được là không được.
Ah, được rồi! Chúng ta trở về.
Tần Nhị Bảo bất đắc dĩ nói:
- Hôm nay đi, cái gì cũng không có mua phải trở về, thật là có chút đáng tiếc hix hix.
“Tôi hôm nay xem như hỏng bét, cùng cái đồ quỷ sứ chán ghét dạo phố còn chưa tính, còn chạy theo bốn tên người xấu, chạy tới chạy lui, trốn đi trốn tới, cuối cùng đồ quỷ sứ chán ghét đánh chạy người xấu, chính mình lại bị dọa không nhẹ, làm cho mọi việc lộn xộn lung tung hết.” Liễu Thần Đình trong nội tâm ai thán một câu.
Trong nội tâm minh bạch chính mình suy nghĩ bắt đầu rối loạn lên, nếu như lại như vậy đi dạo tiếp, nói không chừng còn có thể gặp việc gì khác, đến lúc đó mạng nhỏ khẳng định khó giữ được. Cho nên, mặc cho Tần Nhị Bảo như thế nào cầu khẩn, tình nguyện mệnh lệnh lão bản, cũng không thể không cự tuyệt hắn.
Trong phút chốc đã trở lại biệt thự lớn của Ân Thế Bình, Tần Nhị Bảo biết rõ lần này nhất định là công không mà về, cũng không nói gì nữa, đã đi xuống xe, vừa định cùng Liễu Thần Đình nói gặp lại, ai ngờ Liễu Thần Đình lái xe thể thao, như gió như bay càng chạy càng xa.
- Thực hi vọng lần sau còn có cơ hội sờ bàn tay nhỏ bé của cô ấy.( Biên: cái tay mà cũng ước lần sau , nhà có con vệu lừa nó mà sờ )
Tần Nhị Bảo nhìn qua càng chạy càng xa xe thể thao tự nhủ, khóe miệng hiện ra nhẹ nhàng tươi cười.
Tần Nhị Bảo tâm tình đang theo cùng Liễu Thần Đình, dị thường nhẹ nhõm, có một loại vui sướng nói không nên lời , thậm chí là vừa hát vừa hướng biệt thự đi đến, ai biết mới vừa đi tới cửa ra vào biệt thự , chợt nghe trong phòng truyền đến
- Ah.
Một tiếng thanh âm kêu thảm thiết.
Thanh âm cực lớn, tiếng kêu rất thảm thiết chút nữa đem Tần Nhị Bảo phải ngồi trên sàn nhà. Bị tiếng kêu thảm thiết này ảnh hưởng, Tần Nhị Bảo rõ ràng cảm giác mình huyết khí dâng lên, tâm ý hoảng loạn, thầm nghĩ:
- WOW, ai có chiêu Sư tử hống lợi hại như vậy? Không phải là cao thủ xông vào biệt thự, muốn cướp đi Ân Huyên Vũ đấy chứ?
Tưởng tượng Ân Huyên Vũ gặp bất trắc, Tần Nhị Bảo rốt cuộc không kịp nghĩ tiếp, vội vàng bước nhanh tiến đến. Thế nhưng , lúc hắn tiến vào mới phát hiện, trong phòng cũng không giống hắn tưởng tượng là có dấu vết đánh nhau. Trái lại, trong phòng như trước ngăn nắp và sạch sẽ sáng ngời.
- Anh trở về rồi hả?
Ân Huyên Vũ chứng kiến Tần Nhị Bảo , trong ánh mắt phát ra hào quang kỳ lạ , tựa hồ nhặt được bảo vật sống là Tần Nhị Bảo, xem như cứu tinh bình thản nói ra:
- An Kỳ Nhi đang luyện hát, anh tới cùng nàng đi, tôi vừa vặn lúc này còn có một số việc phải xử lý.
- Luyện hát?
Tần Nhị Bảo nghi ngờ nói:
- Vừa rồi cái kia âm thanh kêu thảm thiết, là An Kỳ Nhi đang luyện hát?
- Anh nói cái gì đó? Cái gì kêu thảm thiết? Anh có biết thưởng thức hay không ?
An Kỳ Nhi trợn trắng mắt, bất mãn nói.
- Sax, Tôi nói sai rồi. Tôi vừa rồi có thể nghe nhầm.
Tần Nhị Bảo đánh trống lảng nói.
- Thế thì tốt, An Kỳ Nhi cùng Tần Nhị Bảo cùng luyện hát, chị lên lầu còn có một số việc, đi xử lý một chút.
Ân Huyên Vũ nói xong, cũng mặc kệ An Kỳ Nhi có đồng ý không, giống như trốn chạy khỏi tử thần , lập tức không thấy bóng dáng.
- Có thể khoa trương như vậy sao?
Tần Nhị Bảo nhìn theo thân ảnh Ân Huyên Vũ chạy trối chết, có chút khinh thường nói.
An Kỳ Nhi nghe Ân Huyên Vũ nói như vậy, cao thấp đánh giá Tần Nhị Bảo trong chốc lát nói ra:
- Cũng được, tôi đây sẽ hát cho anh nghe , nghe xong cần phải cho ý kiến và nhận xét quý giá đó.
Tiểu loli ngực lớn muốn hát cho mình nghe, nghĩ thầm:
- Nàng nói chuyện ngọt ngào như vậy , hát lên nhất định rất không tồi.
Tựu miệng đã muốn đáp ứng, cũng bốc phét nói:
- Không có vấn đề, đừng nhìn tôi đến từ nông thôn, muốn nói ca hát, mọi người đều nói tôi là Lưu Đức Hoa của thôn.
- A, không nghĩ tới anh là cao thủ thâm tàng bất lộ.
An Kỳ Nhi khích lệ nói:
- Một chút chờ tôi hát xong, anh cũng hát một khúc nhé.
- Okie.
Tần Nhị Bảo mỉm cười, ngồi ở trên ghế sa lon đùi vểnh lên tại chân bắt chéo, bộ dáng xem ra rất thích thú.
- Tôi có thể bắt đầu.
An Kỳ Nhi ở trên máy karaoke gia đình chọn xong một khúc nói:
- Đây chính là bài tủ của tôi, anh có thể nghe.
- Ha ha, tôi đang rửa tai lắng nghe.
Theo tiếng nhạc vang lên, tên ca khúc cũng hiện ra , Tần Nhị Bảo khóe miệng hiện vẻ tán dương tươi cười, thầm nghĩ: “Nhìn không ra này cô gái nhỏ này, còn có tài nghệ nha, cũng biết bài,của ca sĩ Hải Băng.”( Hạc giấy )
Nhưng nụ cười chỉ tồn tại đến khi An Kỳ Nhi mở miệng hát xong câu đầu tiên từ đó về sau, không thể cười tiếp nổi, mà bị thần sắc thống khổ thay thế, Tần Nhị Bảo hiểu ra chính mình lên phải thuyền giặc, rốt cục minh bạch Ân Huyên Vũ tại sao phải vứt bỏ hiềm khích lúc trước, nhìn thấy hắn, như là nhìn thấy cứu tinh , sau đó nhanh như gió rời đi, một áng mây màu đều không lưu lại.
Mà An Kỳ Nhi vẫn hăng hái hát , Tần Nhị Bảo vẫn còn tiếp tục bị An Kỳ Nhi say mê tra tấn. Hắn liên tục hỏi chính mình, trong cuộc sống thống khổ nhất là cái gì? Đáp án dĩ nhiên là nghe An Kỳ Nhi hát; như vậy chuyện thống khổ hơn? Chính là muốn đi lại không thể đi, bị buộc ở chỗ này nghe An Kỳ Nhi hát, vậy có so chuyện thống khổ nhất càng thống khổ đấy sao? Chính là rõ ràng bị buộc nghe ca nhạc, , thỉnh thoảng còn phải giả vờ biểu lộ bộ dáng ưa thích.
“Cô nàng Ân Huyên Vũ chết dầm kia!" Tần Nhị Bảo trong nội tâm nhiều lần xoắn xuýt, trong miệng oán hận mà thấp giọng mắng: "Không phải là đắc tội cô em, vậy mà dùng loại phương pháp này trả thù anh sao?"
- Sẽ mãi cầm tay em và bên em.
An Kỳ Nhi rốt cục dừng lại, nàng đã biểu diễn xong, hướng Tần Nhị Bảo lộ ra bộ dáng tươi cười đáng yêu hỏi:
- Cảm thấy tôi hát được hay không?
- Rất tốt! Đúng là rất tốt.
Tần Nhị Bảo trái lương tâm khoa trương nói:
- Đặc biệt cuối cùng một câu, vậy mà từng chữ, cô đều có thể hát ra một giọng đặc biệt, thực không đơn giản.
- Thật vậy chăng?
An Kỳ Nhi đến cùng đơn thuần, không nghe ra Tần Nhị Bảo nói lời bịa đặt, trái lại còn rất cao hứng mà hỏi:
- Anh cảm thấy tất cả phối hợp điều hòa sao?
“Phối hợp điều hòa ? Trời ạ! Nàng như thế nào hỏi một vấn đề như vậy.” Tần Nhị Bảo kêu rên lẩm bẩm: "Nàng căn bản là không có gì điều hòa cả!"
- Nói nhanh lên.
An Kỳ Nhi mặt mũi tràn đầy chờ mong nhìn qua Tần Nhị Bảo thúc giục nói.
Tần Nhị Bảo do dự cả buổi, hay vẫn là không đem lời nói thật nói ra, tiếp tục trợn mắt bịa đặt nói:
- Hay tuyệt, quá hay, rất tuyệt vời, chưa bao giờ nghe ai hát hay như vậy.
- Thật tốt quá.
An Kỳ Nhi cao hứng nói:
- Vì biểu đạt lòng biết ơn với anh, tôi quyết định ban thưởng cho anh.
- Cái gì? Ban thưởng?
Tần Nhị Bảo cảm giác mình rốt cục cực khổ đã qua , mấy lời nói dối vừa nãy vậy mà có ích đấy, hắn thậm chí bắt đầu đen tối thầm nghĩ: "Nàng có thể hay không chủ động hôn ta thoáng một cái, hay là để cho ta kiểm tra, cặp Mimi của nàng?”
Tần Nhị Bảo vẫn còn đang tưởng tượng , An Kỳ Nhi không để cho hắn đợi quá lâu, nói :
- Vì ban thưởng anh, tôi quyết định lại hát một bài.
Bịch, Tần Nhị Bảo nghe được An Kỳ Nhi lời nói như thế , lập tức ngã xuống đất, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ nói:
- Tiểu thư, cô xem tôi bên trên có mẹ già tám mươi, không có người chăm sóc, xin cô tha cho tôi đi.
Nói xong, nước mắt nước mũi cùng nhau chảy xuống, so với lúc cha hắn qua đời, khóc còn muốn thương tâm hơn, cảm giác thật sự chân tình, mà ngay cả người giải nhất Oscar cũng theo không kịp.
- Chẳng lẽ vừa rồi là nh lừa gạt tôi sao?
An Kỳ Nhi nhìn qua Tần Nhị Bảo, có chút tức giận hỏi.
- Thực xin lỗi, tôi nói dối, tôi không nên lừa cô.
Tần Nhị Bảo quỳ trên mặt đất, hướng An Kỳ Nhi cúi đầu, cũng lâu lắm rồi, cho tới bây giờ hắn chưa từng thừa nhận sai lầm, nhưng giờ phút này, hắn cảm giác mình lần này thật sự quá sai lầm.
An Kỳ Nhi dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Tần Nhị Bảo vừa quỳ vừa khóc, nói :
- Tôi có thể ko xử anh sao?
“Cô làm sao hiểu được!Đây gọi là có thể co thì cũng có thể duỗi" Tần Nhị Bảo nghe An Kỳ Nhi nói như vậy, trong đầu phản ứng đầu tiên.
- Anh đã thừa nhận sai lầm, tôi cũng không làm khó anh!
An Kỳ Nhi suy nghĩ, cuối cùng quyết định tha thứ cho hắn.
Tần Nhị Bảo âm thầm thở nhẹ nhõm ,nhưng hắn chưa kịp thở xong, An Kỳ Nhi lại nói:
- Nhưng là...
"Bà mẹ nó!" Tần Nhị Bảo mắng thầm: "Nha đầu chết tiệt kia, cô em đùa bỡn với cọp à.”
- Tôi hy vọng anh có thể giúp tôi một việc.
An Kỳ Nhi nói.
- Việc gì cũng được?
Tần Nhị Bảo cảm thấy chỉ cần không Nghe An Kỳ Nhi ca hát, cái gì cũng có thể thương lượng.
An Kỳ Nhi nhìn qua vẻ mặt Tần Nhị Bảo biểu lộ chờ mong , trên mặt hiển hiện nụ cười quỷ dị.
Nhìn qua vẻ mặt kỳ dị của An Kỳ Nhi, Tần Nhị Bảo không khỏi rùng mình một cái, trong nội tâm bắt đầu cầu nguyện, Phật Tổ xem trước kia con đối với ngài coi như cung kính, ngài nhất định phù hộ con hix hix...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện