[Dịch]Siêu Cấp Bán Đấu Giá- Sưu tầm
Chương 9 : Sinh ý đầu tiên
.
Sau khi định giá cả xong, Phương Thận tắt máy tính. Nhàn nhã hơn nửa ngày, lúc này Phương Thận bị chuông điện thoại đánh thức.
“Phương Thận, ngươi điên rồi! Bày lên một cục đá mà cũng dám rao bán 1000 vạn ư?” Vừa mới bắt máy, âm thanh hổn hển của Tạ Nhã Tuyết đã truyền đến, qua đường điện thoại cũng có thể cảm nhận được nàng đang rất tức giận.
Nhe răng cười, Phương Thận cẩn thận đưa di động ra xa một chút, trong lòng hắn dấy lên một chút tình cảm ấm áp.
Phương Thận có hơi áy náy một chút, bởi vì nha đầu kia rất để tâm tới sự nghiệp của hắn. Nàng cũng đã cố gắng hết sức hỗ trợ hắn tìm kiếm trang internet.
Tạ Nhã Tuyết thở dồn dập.
Nàng luôn nhớ đến sự việc của trang internet đấu giá, vất vả lắm mới đợi được Phương Thận quay trở về. Sau khi giải quyết mấy vấn đề về thiết kế sắp đặt của trang internet, bận rộn đến hai ba giờ sáng mới thỏa mãn. Ngủ không đủ giấc, làm hại nàng ban ngày đi học phải ngủ gật. Sau khi tan học, nàng lập tức chạy về phòng ngủ, muốn cân nhắc một chút lần cuối cùng, kết quả là nhìn thấy Phương Thận đăng lên hình Định Hồn Thạch, nhìn xuống phía dưới nàng lập tức nổi điên lên.
Định Hồn Thạch, 1000 vạn.
Đến cả kim cương cũng không đắt như vậy ah, đừng có nói là đồ vật này còn không rõ lai lịch, nhìn như nào cũng chỉ là một cục đá mà thôi. Tạ Nhã Tuyết thấy Phương Thận đúng là hồ đồ rồi. Dựa theo suy nghĩ của nàng, chậm rãi tiến hành đấu giá một vài món đồ vật tinh xảo đẹp đẽ, dần dần gia tăng danh dự đến lúc có danh tiếng, hơn nữa còn không ngừng khai thác nguồn cung cấp. Đó mới là con đường kinh doanh đúng đắn.
Bởi vậy nàng rất bất mãn với cách làm của Phương Thận. Sau khi hung hăng trách mắng Phương Thận trong điện thoại một trận, lúc này nàng mới cảm thấy thỏa mãn mà cúp máy.
“Linh ~~ ”
Vừa cúp điện thoại, đang định uống một ngụm nước, Tạ Nhã Tuyết kinh ngạc quay đầu lại. Xác nhận đó là tiếng điện thoại di động của mình, nàng hoài nghi cầm lên nhìn, đó là một dãy số lạ.
“Đây là…” Lẩm bẩm một câu, Tạ Nhã Tuyết bấm máy nhận điện thoại.
Một lát sau, Tạ Nhã Tuyết nghiêm trọng điều chỉnh âm thanh vang lên trong phòng ngủ: “Cái gì, ngài muốn mua... Cục đá kia?”
--------------------oOo--------------------
Thành phố Minh Châu, khu dân cư bên bờ sông. Phương Thận từ trên xe taxi đi xuống, ánh mắt hắn nhìn về phía khu biệt thự trước mặt.
Những người có thể ở chỗ này, không phú thì quý, đương nhiên vẫn có một vài phú hào đỉnh cấp lại nhìn nơi này rất chướng mắt. Giống như Phương gia chính là như vậy, bất kể là trước hay sau khi nghèo túng, Phương Thận đều chưa từng đặt chân tới đây.
Nhận được điện thoại của Tạ Nhã Tuyết, Phương Thận cũng lắp bắp kinh hãi.
Thế mà lại có người hứng thú với Định Hồn Thạch. Bởi vì lúc sáng lập trang internet bán đấu giá, tất cả vẫn còn chưa đầy đủ hoàn mỹ, cộng thêm việc không thể liên lạc được với Phương Thận, vì thế Tạ Nhã Tuyết đã lưu lại số điện thoại của mình trên trang internet.
Đối phương trực tiếp tìm tới Tạ Nhã Tuyết, tỏ vẻ có hứng thú với Định Hồn Thạch, nhưng cái giá trên trời một ngàn vạn kia thật sự không hợp lẽ thường. Hiển nhiên đối phương vẫn còn do dự chưa quyết định, không nỡ vung tiền ra, đồng thời cũng sợ bản thân bị lừa, may mắn là không có nghiêm khắc từ chối, mà đối phương muốn gặp mặt nói chuyện.
Bởi vì đây là sinh ý đầu tiên, Tạ Nhã Tuyết rất nghiêm túc đối đãi, nàng để cho Phương Thận đến nơi hẹn gặp. Nếu như không phải lên lớp học..., chỉ sợ chính bản thân Tạ Nhã Tuyết cũng sẽ đi theo qua đó.
Bảo vệ trước cửa khu nhà cảnh giác nhìn Phương Thận, tuy Phương Thận khí độ phi phàm, cộng thêm một loại cảm giác làm tên bảo vệ thấy sợ, nhưng cách ăn mặc của Phương Thận lại không được tốt lắm. Sau khi suy nghĩ, tên bảo vệ cũng không dám đi lên xua đuổi Phương Thận.
“Tôi tới tìm gia đình này.” Phương Thận trực tiếp đi tới, đưa phương thức liên lạc ra cho tên bảo vệ xem.
“Đây là, nhà Từ tổng.” Sắc mặt tên bảo vệ thay đổi. Sau khi liên hệ, xác nhận đối phương không nhầm, hắn lập tức cho Phương Thận đi qua, đồng thời còn ân cần chỉ dẫn cho Phương Thận đi tới đó như thế nào.
Đi đến căn nhà mục tiêu, Phương Thận ấn chuông cửa. Rất nhanh bên trong liền có động tĩnh, người ra mở cửa đứng đối mặt với Phương Thận làm cho hắn phải lắp bắp kinh hãi. Không ngờ đó lại là người phụ nữ trung niên đi cùng đoàn du lịch kia với hắn, bà cũng là người đầu tiên nhận danh thiếp của hắn.
“Tiểu Phương, quả nhiên là cậu. Mau vào nhà.” Người phụ nữ trung niên nhiệt tình đón tiếp Phương Thận đi vào.
Nhìn thấy bà ta, trong lòng Phương Thận đã có một chút suy đoán.
“Tô a di, có phải là a di gọi điện thoại cho chúng cháu không?” Phương Thận còn nhớ rõ, người phụ nữ trung niên này họ Tô. Trong lúc ở đoàn du lịch, dường như bà ta có tâm tư gì đó, bà đã gặng hỏi hắn sự tình về Lưỡng Giới Bán Đấu Giá.
Nói đến việc này, hai mắt Tô Tú đỏ lên: “Tiểu Phương, a di biết cậu là người có bản lĩnh, cậu nhất định phải giúp a di ah.”
Phương Thận nhíu mày rồi sau đó hắn khẽ gật đầu một cái.
Lau nước mắt, Tô Tú chậm rãi kể lại.
Thì ra, chồng của Tô Tú mắc phải một căn bệnh kì lạ, nửa năm trước không biết có chuyện gì xảy ra, cả người đột nhiên hóa điên. Ông ta làm rất nhiều sự việc điên cuồng, làm cho người nhà sợ hãi không thôi.
Lúc phát bệnh, chồng Tô Tú lục thân không nhận, sự việc gì cũng làm bừa bãi, không có logic. Giống như một người hoàn toàn khác vậy, nguyên một công ty bị ông ta ra mệnh lệnh lung tung, gần như phải đóng cửa. Điều đặc biệt chính là, sau khi khôi phục lại bình thường, ông ta không nhớ chút nào những việc mình làm lúc phát bệnh, hoàn toàn trống rỗng. Gần đây, bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng, trong cuộc sống hàng ngày hay lúc công tác đều bất tỉnh mà không có dấu hiệu báo trước nào, sinh cơ yếu ớt, gần như là ... chết rồi. Hết lần này tới lần khác, sau khi tỉnh lại cũng không nhớ bất kì điều gì, có hỏi gì cũng không biết.
Vì căn bệnh quái lạ của chồng mà Tô Tú đau đớn tâm can, bà đưa chồng đi khám ở không ít những bệnh viện nổi tiếng.
Mặc kệ là bệnh viện nào, Trung Y hay Tây Y, cũng không quản phải mời nhiều chuyên gia Trung, Tây, nhưng tất cả đều không phát hiện ra vấn đề gì. Kết quả kiểm tra đều là bình thường, thân thể rất khỏe mạnh.
Lần này tham gia đoàn du lịch, cũng là do tinh thần lao lực quá độ, bà được nhi tử dẫn ra ngoài tham quan giải sầu. Nhìn thấy Phương Thận tam quyền lưỡng cước đã đánh hạ hết mấy tên cướp kia, tiếp sau đó lại nhớ đến Phương Thận giới thiệu về Lưỡng Giới Bán Đấu Giá, trong lòng Tô Tú lập tức sinh ra một chút hi vọng. Hiện tại bà giống như người chết đuối, chỉ là một cọng rơm rạ cũng muốn bắt lấy.
Phương Thận không để lại phương thức liên lạc, Tô Tú không có cách nào khác, may mắn là không làm mất danh thiếp, bà đăng nhập dựa theo địa chỉ trang internet trên danh thiếp. Sau khi nhìn thấy dòng giới thiệu về Định Hồn Thạch, bà lập tức động tâm, liền có suy nghĩ lấy ngựa chết làm ngựa sống, bấm máy gọi một cuộc điện thoại.
“Tiểu Phương, cái kia, cái kia 1000 vạn có phải là quá đắt không?” Tô Tú ấp úng, ngượng ngùng nói.
Với gia cảnh của bà, 1000 vạn cũng có thể chi ra được, nhưng cầm 1000 vạn đi mua một cục đá, bà không có điên mà làm một việc như vậy.
“Cháu hiểu.” Phương Thận nhẹ gật đầu, hắn không có chút nào ngoài ý muốn.
Treo giá 1000 vạn, vốn cũng là không có ý định bán, ý nghĩa tồn tại của trang internet chủ yếu chỉ là nơi triển lãm vật phẩm, chính thức bán đấu giá vẫn là phải đợi tới lúc xây dựng được phòng đấu giá. Nếu như Tô Tú không nói hai lời, lập tức lấy ra 1000 vạn mua Định Hồn Thạch, đó mới là chuyện lạ.
Đương nhiên, Định Hồn Thạch đúng là thiên tài địa bảo, tuyệt đối không có khả năng Phương Thận tiện tay bán đi như thế.
“Tiểu Phương, cháu xem có biện pháp nào giúp đỡ lão Từ nhà ta không?” Tô Tú hỏi, trong lòng bà tràn đầy hi vọng nhìn về phía Phương Thận. Bà sợ hắn nói ra hai chữ “không thể”.
“Đồ vật kia cháu có thể mang đến, nhưng Tô a di, có tác dụng hay không, trước tiên cháu muốn xem qua chồng a di mới biết được.” Phương Thận thản nhiên nói.
Vừa rồi hắn có dùng Thiên Nhãn đảo qua trước một lượt, trong căn phòng này không có sát khí cũng như mấy cái gì đó không sạch sẽ, hắn nghĩ có thể căn bệnh quái lạ của chồng Tô Tú là do nguyên nhân khác.
Trước khi nhìn thấy người, Phương Thận sẽ không nói là có thể hay không.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện