[Dịch]Siêu Cấp Ác Ma- Sưu tầm
Chương 67 : Mượn súng giết người
.
Vì Hầu Dũng đã gọi điện thông báo trước nên khi Vương Minh bước vào phòng họp thì Hầu Toàn và Nguyễn Dũng đã chờ sẵn ở đó. Nguyễn Dũng là mấy hôm trước cùng với Trương Nghĩa lên trên này, vì hắn hồi trước từng có kinh nghiệm lăn lộn trong hắc đạo nên Vương Minh liền cho hắn đến đây phụ giúp Hầu Toàn quản lí công việc trong bang. Vương Minh ngồi xuống ghế ở giữa, Hầu Dũng và Hầu Toàn ngồi bên phải còn Nguyễn Dũng thì ngồi bên trái. Trên bàn họp chỉ còn thiếu đúng ba người là Hầu Ba, Hắc Cẩu và Lê Minh Đức. Hầu Ba và Hắc Cẩu đang bận làm nhiệm vụ ở Đông Doanh còn Lê Minh Đức thì đang tập trung toàn bộ tình thần và sức lực vào việc huấn luyện đội quân tại một địa điểm bí mật vì vậy muốn ba người có mặt trong một cuộc họp đột xuất như thế này là không thể. Vương Minh nhìn Nguyễn Dũng, cười hỏi thăm
“Đã quen chưa”
“Hắc hắc…. Đã quen rồi, hồi trước từng sống cuộc sống như thế này nên bây giờ hòa nhập cũng nhanh thôi” Nguyễn Dũng cười nói
“Đúng vậy, từ khi có Nghĩa ca em cảm thấy nhẹ người hẳn” Hầu Toàn cũng hồ hởi nói theo
“Ừm. Như thế là tốt”
Vương Minh gật đầu hài lòng. Lúc trước hắn cho Nguyễn Dũng đến đây làm nhưng trong lòng vẫn sợ hắn và ba anh em họ Hầu có xích mích nhưng nay nhìn thấy họ rất tâm đầu ý hợp, thái độ rất đúng mực thì Vương Minh không khỏi hài lòng. Tán phét với ba người một chút, Vương Minh mới vào chủ đều chính. Nụ cười trên khuôn mặt hắn biến mất thay vào đó là sự lạnh lùng và nghiêm túc. Ba người thấy sự thay đổi thái độ của đại ca cũng biết là đại ca sắp có việc quan trọng cần bàn bạc nên cũng không còn thái độ cợt nhả nữa, nghiêm tức ngồi thẳng lưng lắng nghe.
“Chúng ta hiện giờ có ba việc quan trọng. Chúng ta sẽ bàn từng việc một, việc thứ nhất là liên quan đến đám người sản xuất ma túy giấu mặt trong quận 13. Chắc mọi người đã rõ mấy hôm trước một tên tự xưng là Số 1, đại diện của đám sản xuất ma túy kia đã đến đây bàn việc hợp tác tiêu thụ với chúng ta. Trước hết Hầu Dũng hãy kể lại chi tiết sự việc hôm đó cho mọi người.”
Hầu Dũng được Vương Minh chỉ đích danh liền đứng dậy, nói
“Cách đây hai hôm, khi tôi đi vào trong căn phòng này thì đã thấy Số 1 đã ngồi trong đó. Lúc tôi hỏi hắn là ai thì hắn nói mình biệt danh là Số 1, là đại diện của một tổ chức buôn ma túy lớn muốn hợp tác phân phối hàng với Hắc bang chúng ta…”
“Chú có thể tả qua hình dạng của hắn không?”
Vương Minh ngắt lời. Hầu Dũng trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi, nói
“Khuôn mặt thì che kín quá nửa nên không thể nhìn rõ được. Còn thân hình cao cao mảnh khảnh, không có gì quá đắc biệt cả. À đúng rồi trên mắt trái của hắn có một vết sẹo dài giống như bị vật sắc nhọm chém qua.”
Vương Minh nghe vậy có hi vọng. Nội trong thành phố Đông Doanh này thì người có thân hình cao cao mảnh khảnh có rất nhiều, ít cũng phải lên tới con số vài triệu nhưng có sẹo dài ở bên con mắt trái thì đã giúp phạm vi nhỏ hẹp hơn đáng kể. Tuy rằng miêu tả như vậy vẫn quá mông lung nhưng đây là một đầu mối để Vương Minh bám vào. Lỡ đâu có hôm nào rảnh rỗi đang đi dạo phố lại gặp hắn thì sao. Trên đời này có ai biết được chữ “ngờ” cơ chứ. Vương đang định ra hiệu bảo Hầu Dũng nói tiếp thì đột nhiên nhận ra một điểm gì đó rất quan trọng, hắn vội hỏi
“Chú nói trước khi vào đây thì đã thấy hắn ngồi trong này rồi?”
“Vâng”
Hầu Dũng gật đầu xác nhận. Thấy vậy Vương Minh không chậm trể dùng dị năng quét một lượt khắp mọi góc ngách trong căn phòng. Một lần, hai lần không thấy gì những để cẩn thận Vương Minh vẫn quét một lần nữa. Nhình khắp căn phòng một lúc, Vương Minh dừng ánh mắt lại tại chậu cây gần chỗ ngồi của hắn. Vương Minh đứng dậy tiến đến nhìn một cái hốc nhỏ trên thân cây. Thò ngón tay móc móc trong hốc, Vương Minh lấy ra một thứ gì đó màu đen có kích thứ như một hạt đầu từ bên trong. Vương Minh nhoẻn miệng cười nghĩ
“Muốn đặt máy nghe trộm với ông ư, còn xanh và non lắm”
Vương Minh cầm cái thứ đó đi về phía trước bàn. Ba người Hầu Dũng, Hầu Toàn và Nguyễn Dũng thấy hành động kì quặc của Vương Minh thì rất tò mò nay lại thấy hắn ra hiệu im lặng rồi xòe bàn tay ra về phía ba người thì trí tò mò đột nhiên tăng vọt tới đỉnh điểm. Ba người không hẹn cùng nhìn vào cái thứ nằm trong tay hắn nhưng vẫn không hiểu đây là thứ gì liền nhìn Vương Minh, Vương Minh vẫn không nói gì, chỉ cầm lấy tờ giấy và cái bút ghi lên trên đó ba chữ “Máy nghe trộm”. Thấy ba chữ này, ba người kia liền trợn tròn mắt, giờ đây ba người đã hiểu tại sao Vương Minh lại hành động kì lạ như vậy. Ba người liếc nhìn Vương Minh ý hỏi hắn định làm thế nào. Vương Minh cười cười rồi ra hiệu bảo ba người ngồi xuống rồi mới đưa chiếc máy nghe lén mini này lên trên miệng, giọng lạnh lùng nói
“Nếu muốn hợp tác, 5:00 chiều ngày kia hãy đến đây chúng ta bàn bạc”
Nói xong Vương Minh liền bóp nát cái máy nghe trộm thành từng mảnh nho rồi mới ngồi xuống. Bà người nghe Vương Minh muốn bàn bạc hợp tác với đám người buôn ma túy kia thì cảm thấy kì lạ. Mắc dù quen Vương Minh chưa lâu nhưng ba người cũng biết phần nào tính tình của hắn, hắn ghét cay ghét đắng cái thứ chết người màu trắng đó, vậy mà tại sao bây giờ lại đồng ý hợp tác? Nhưng vì Vương Minh là lão đại nên hắn quyết định như thế nào mọi người cũng không dám có ý kiến phản đối. Vương Minh thấy ba người nhìn mình thì hiểu tại sao liền cười hỏi
“Có phải thấy lạ đúng không?”
Ba người vẫn nhìn Vương Minh không có bất kì phản ứng gì cả. Vương Minh thấy vậy liền giải thích ngay
“Thực ra anh đồng ý bàn bạc với chúng là anh muốn thả một con cá nhỏ bắt con cá lớn. Anh muốn thông qua việc này tạo quan hệ với bọn chúng rồi từ đó lần ra tận gốc rễ để tiêu diệt. Các chũ nghĩ xem, bọn chúng buôn ma túy ở quận 13 này đã kiếm được bao nhiêu? Chắc chắn là một con số khổng lồ, nếu chúng ta tiêu diệt bọn chúng thì chúng ta có hai cái lợi, vừa được tiếng là anh hùng lại vừa nhẹ nhàng đút túi một khoản tiền khổng lồ để phát triển bang.”
Ba người nghe thấy Vương Minh nói như vậy thì mắt sáng lên nhưng ngay lập tức cảm thấy hơi rùng mình bởi cái ý tưởng này có chút cuồng vọng, Vương Minh lại nhìn ba người, nhếch méo cười nói
“Có phải cảm thấy rất cuồng vọng phải không?”
Lần này ba người cùng gật đầu. Vương Minh nói tiếp
“Bọn chúng đã kinh doanh tại đây lâu năm, đã ăn sâu bám rễ rồi nếu chỉ riêng chúng ta ra tay thì không có khả năng đánh bật cái cây đại thụ này”
“Chẳng lẽ ý đại ca là…”
Hầu Toàn không hổ danh là quân sư, bộ óc của Hắc bang, vừa nghe thấy Vương Minh nói như vậy liền lập tức đoán ra được tám phần vấn đề. Vương Minh gật đầu.
“Đúng vậy chúng ta sẽ mượn dao giết người”
“Nhưng mà em lo cái con dao này quá lớn, không phải kẻ nào cũng cầm được” Nguyễn Dũng cũng hiểu ra liền có chút lo lắng nói.
“À xin lỗi anh nói nhầm không phải là mươn dao mà là mượn súng giết người. Chúng ta sẽ nhờ cảnh sát giúp đỡ một tay”
“Nhưng mà chúng ta là người của hắc đạo nếu nhờ cảnh sát can thiệp thì có vẻ không được hay cho lắm.”
Nguyễn Dũng có chút ngần ngại nói. Vương Minh phất tay nói
“Bây giờ đã là thời đại khác rồi xưa rất nhiều rồi. Giờ đây hắc đạo không còn chỉ còn biết chém chém giết giết nữa mà còn phải dùng cả đầu óc. Có tài nguyên mà không dùng thì là lãng phí của trời. Tất nhiên anh biết việc này nếu lộ ra thì không hay ho cho lắm vì vậy chúng ta sẽ gửi thư nặc danh tốt cáo, lúc đó có tra cũng không ra chúng ta”
Ba người nghe thấy vậy thì gật đầu đã hiểu. Đúng như lời Vương Minh nói giờ đây cái thời đại những kẻ chỉ biết chém giết đã qua rồi, giờ là thời đại của trí óc, hắc đạo cần những phương pháp giết người mới đẻ phù hợp với xu thế. Những kẻ nằm ngoài xu thế này chắc chắn sẽ bị đào thải. Vương Minh nhìn ba người hắn biết là chủ đề này nên đến đây là dừng lại, Vương Minh lập tức chuyển sang vấn đề tiếp theo. Hắn nhìn ba người nói
“Lúc nãy, trước khi đến đây anh và Hầu Dũng đã thấy tên Bạch Hổ của Liên minh đang cùng một đám đàn em tụ tập bí mật trong một cửa hàng rửa xe cách đây một con phố.”
“Chắc chắn tên đó tính trả thù chúng ta đây mà”
Hầu Toàn nói. Vương Minh gật đầu với hắn rồi nói
“Tên này là một mối đại họa nếu không diệt trừ ngay thì sẽ kéo đến rất nhiều phiền phức. Hắn và mấy tên đàn em lén lút như vậy chắc chắn đang tính đâm lén sau lưng chúng ta một đao. Vì vậy anh nghĩ chúng ta phải xử hắn ngay lập tức”
“Nhưng bằng cách nào? Nếu chúng ta ra tay với hắn có nghĩa là trực tiếp tuyên chiến với một trong tam đại hắc bang Liên minh. Em e là…”
Hầu Dũng nói. Vương Minh khoát tay chặn lời hắn lại rồi nở một nự cười gian xảo, ngón tay chỉ chỉ lên trên đầu nói:
“Ai bảo chúng ta ra tay cơ chứ”
Hầu Toàn và Nguyễn Dũng im lặng một lúc để suy ngẫm rồi hai người không hẹn mà cùng giơ ngón cái lên về phía Vương Minh, đồng thanh nói
“Cao kiến cao kiến”
“Hắc hắc… quá khen quá khen” Vương Minh có hơi chút tự đắc.
“Vậy anh định cho chúng ăn cơm bao lâu?” Hầu Dũng không thông minh như hai người còn lại nên thời gian tiêu hóa cũng lâu hơn, mãi lúc sau mới hiểu được dụng ý câu nói của Vương Minh.
“Khoảng vài chục năm gì đó với tội danh tàng trữ “bột mì” với số lượng lớn”
“Nhưng mà kiếm đây ra hàng bây giờ. Mà số lượng lớn lại càng hiếm trừ phi đi buôn” Hầu Dũng khó hiểu hỏi
“Thì từ đám người sản xuất kia chứ đâu… hắc hắc. Các chú yên tâm, việc này để anh đích thân ra tay”
Vương Minh nói. Ba người gật đầu đồng ý, đại ca đã đich thân ra tay thì đá sỏi cũng thành cơm, kiểu gì cũng thành công, mà không thành công cũng thành nhân. Vương Minh thấy vấn này đã hòm hòm giải quyết xong hắn dặn dò thêm là phải cho người canh gác cái cửa hàng rửa xe đó 24/24 rồi chuyển sang vấn đề cuối cùng, cũng là vấn đề quan trọng nhất.
“Được rồi bây giờ chúng ta nói về kế hoạch Giang Kiều. Theo như lần trước anh đích thân xuống khảo sát thì thấy tình hình có vẻ không được thuận lợi như dự đoán”
“Đúng vậy. Mặc dù Hầu Ba và Hắc Cẩu đã rất tích cực nhưng hai con cáo già kia vẫn im hơi lặng tiếng, thậm chí còn im lặng hơn cả trước. Em sợ rằng nếu như thế này thì kế hoạch của chúng ta khéo đổ bể mất”
Hầu Toàn lo lắng nêu ý kiến. Vương Minh gật đầu, mỗi ngày Vương Minh đều nghe hai người Hắc Cẩu và Hầu Toàn báo cáo tình hình qua điện thoại, tình hình đúng là không khả quan giống như lời của Hầu Toàn nói. Hắn cũng có nỗi sợ giống như Hầu Toàn nhưng hắn lại nhớ đến một câu cửa người xưa: “Sự tĩnh lặng trước cơn bão”. Vì vậy Vương Minh liền nghĩ ngay đến một trường hợp là chắc chắn hai con cáo già kia đang âm thầm chuẩn bị cho một cuộc chiến sống còn. Tuy là nghĩ vậy nhưng Vương Minh vẫn phải tự có một phương án dự phòng trường hợp xấu nhất xảy ra. Vương Minh nói
“Tình hình đúng là như vậy e rằng chúng ta phải có phương án dự phòng khẩn cấp”
Nói xong Vương Minh qua ra nhìn Hầu Dũng hỏi
“Tình hình đội quân thế nào rồi”
“Đã tuyển thêm một số người nữa, lực lượng hiện nay khoảng 70 người”
“Khoảng trong 10 tuần nữa, bao nhiêu người có khả năng xuất trận?”
Vương Minh hỏi tiếp. Hầu Dũng hơi lưỡng lự, lẩm nhẩm tính toàn một chút rồi nói
“Khoảng 30 người”
30 người. Con số này hơi ít nhưng đến lúc đó chỉ cần có chuyến thuật hợp lí là đủ dùng. Vương Minh nghĩ một lát rồi quay ra nhìn Hầu Toàn nói
“Hầu Toàn chú lập tức xuống Giang Kiều, từ bây giờ chú chính là người phụ trách kế hoạch này. Ở Giang Kiều tuy có Hắc Cẩu và Hầu Ba nhưng bọn họ thiếu một người mưu lươc, chú xuống đấy hãy cố bằng mọi cách gắng ép tình hình ở đó đi theo đúng như kế hoạch đã vạch ra.”
“Vậy còn việc trong bang?” Hầu Toàn hỏi
“Do Nguyễn Dũng phụ trách, anh cũng sẽ thường xuyên xuất hiện nhiều hơn để san xẻ bớt gánh nặng cho Nguyễn Dũng. Được rồi cũng muộn rồi tất cả về nghỉ ngơi đi”
Cuộc họp kết thúc, Vương Minh theo sự chỉ dẫn của Nguyễn Dũng đi thuê một căn phòng ở khách sạn đối diện với tổng bộ. Cởi bỏ bộ quần áo trên người, Vương Minh tắm rửa rồi khoác lên mình bộ đồ ngủ mà Nguyễn Dũng mới mua. Hôm nay hắn rất mệt mỏi nên không bao lâu sau, Vương Minh đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện