[Dịch]Siêu Cấp Ác Ma- Sưu tầm
Chương 61 : Giao chiến (1)
.
Tâm trạng có chút nặng nề bởi lá thư vừa rồi nhưng Vương Minh che giấu không để nó biểu lộ ra bên ngoài, lấy lại nụ cười tự tin hàng ngày Vương Minh bước ra khỏi phòng tắm. Ngồi xuống bàn ăn Vương Minh không có tâm trạng gì cả nhưng vì không muốn biểu hiện của mình bị Triệu Vận phát hiện ra nên hắn vẫn cố gắng giữ phong độ thường ngày, lập tức vét sạch toàn bộ các món ăn trên bàn. Đặt chén cơm xuống, vỗ vỗ cái bụng căng tròn của mình, Vương Minh cười nói
“Vận Vận, tay nghề nấu ăn của em càng ngày càng khá hơn, không kém các đầu bếp hàng đầu là bao đâu.”
Triệu Vận chỉ nở nụ cười duyên, sau đó lại trầm tư nhìn vào bắt cơm của mình. Lúc này Vương Minh mới để ý bát cơm của nàng lúc đầu như thế nào thì giờ vẫn như vậy. Vương Minh nhìn là biết cô nàng này chắc là có chuyện gì đó khó nói, muốn nhờ hắn nhưng không biết mở lời như thế nào. Vương Minh cười thầm trong lòng, quyết định gỡ bí giúp nàng.
“Triệu Vận, em là người yêu của anh phải không?”
Triệu Vận hơi sửng sốt trước câu hỏi bất ngờ của Vương Minh, mắc dù không biết tại sao Vương Minh lại hỏi nàng như vậy nhưng nàng vẫn gật đầu. Vương Minh tiếp tục nói, giọng nhẹ nhàng trầm ấm vô cùng
“Hai người đã là người yêu của nhau thì tốt nhất nên cùng nhau sản sẽ niềm vui nỗi buồn, đừng giấu trong lòng, hãy để người kia cùng mình san xẻ. Anh nhìn là biết em đang có tâm sự trong lòng, có thể nói cho anh biết được không xem anh có thể giúp gì cho em không. Chứ cứ nhìn em như thế này làm lòng anh cảm thấy buồn lây. Đương nhiên nếu em thấy không tiện thì có thể không nói cho anh cũng được”
“Không, chỉ là…”
Triệu Vận lắc lắc đầu.Trong lòng nàng có chút cảm động trước thái độ của nam nhân trước mặt, hình ảnh của hắn trong tim nàng giờ đây lại lớn hơn một phần. Nhưng mà cái đề tài này rất nhạy cảm, nàng sợ nam nhân sẽ tức giận nhưng mà tình hình hiện nay chỉ có người nam nhân này mới giúp nàng giải quyết được vấn đề. Triệu Vận không phải là người giỏi ăn nói nên trong trường hợp này không khỏi cảm thấy lúng túng, khó mở lời vô cùng. Cuối cùng nàng hít một hơi thật sâu nói dũng khí
“Em muốn mượn anh ít tiền”
Vương Minh hơi sửng sốt. Không ngờ nàng lại mở miệng vay tiền mình. Cảm thấy kì lạ Vương Minh hỏi
“Em cần bao nhiêu”
“Khoảng 70 triệu”
70 triệu. Vương Minh hơi sựng người. Tuy rằng đối với số tài sản không lồ hiện nay của hắn thì số tiền như thế này không khác gì muối bỏ biển nhưng Vương Minh cảm thấy kì lạ vô cùng bởi hắn biết Triệu Vận là một cô gái giản dị, không thích tiền bạc điều này có thể thấy qua các bộ quần áo nàng mắc ngày thường, mắc dù hắn đã đưa nàng một số tiền tương đối để mau sắm quần áo nhưng nàng vẫn mắc những bộ quần áo mua tại các cửa hàng giảm giá. Chính vì điều này nên Vương Minh mới cảm thấy kì quái, không biết nàng cần số tiền đó để làm gì nhưng mà mặc dù muốn hỏi nhưng Vương Minh cuối cùng cũng đè nén vào trong lòng. Khuôn mặt nở nụ cười thân thiện, nói
“Được anh viết chi phiếu cho em”
Vương Minh lấy từ trong túi một tập chi phiếu viết một con số lên trên đó rồi đưa cho Triệu Vận. Triệu Vận nhận tờ chi phiếu từ tay Vương Minh, nàng cảm thấy mình thật là đáng xấu hổ. Lúc trước nam nhân đã đưa ra 100 triệu đề cứu nàng, số tiền này nàng vẫn còn chưa trả hết vậy mà bây giờ mặt dày lấy thêm một số tiền lớn như vậy. Tuy rằng cảm thấy rất xấu hổ nhưng tờ chi phiếu này rất quan trọng với nàng nên không thể không nhận được. Cất tờ chi phiếu vào trong túi, Triệu Vận cúi đầu xuống không dám nhìn nam nhân đối diện, nàng đang chờ câu hỏi của hắn. Nhưng đợi mãi một lúc vẫn không thấy hắn mở miệng hỏi gì, chỉ thấy hắn đang ngồi nhìn nàng. Ánh mắt thủ chung tràn đầy ấm áp, không một chút tức giận hay khó chịu nào. Rốt cuộc không nhịn được nữa, Triệu Vận lên tiếng
“Anh Minh, anh không muốn biết em dùng số tiền này làm gì sao”
Vương Minh lắc đầu nói
“Anh rất muốn biết nhưng anh tôn trọng em, mỗi người đều có một bí mật của riêng bản thân mình. Nếu em thấy cần thiết thì sẽ tự nói với anh. Còn nếu em không thấy cần thiết thì cho dù anh có hỏi thì chắc em cũng sẽ không trả lời. Vì vậy anh muốn tự em nói với anh. Mà từ sau này em đừng nói là mượn của anh, em là người yêu của anh vì vậy của anh cũng là của em. Em muốn bao nhiêu hay muốn thứ gì thì cứ nói với anh một tiếng, anh sẽ cố gắng đáp ứng em tất cả”
Nghe thấy những lời này của nam nhân, trái tim của Triệu Vận đập liên hồi, nàng không ngờ Vương Minh lại tin tưởng nàng đến như vậy. Lúc trước nhận lời làm người yêu của hắn, nàng chỉ mong muốn báo cái ơn của hắn, nàng nghĩ rằng với thân phận của mình thì có lẽ Vương Minh chỉ chơi đùa với nàng, đến khi chán thì sẽ bỏ đi giống như ném đi một đôi giày cũ nát mà thôi. Nhưng trải qua một thời gian sống chung, tuy rằng không dài lắm nhưng mà nàng có thể cảm nhận thấy Vương Minh đối xử với nàng rất tốt có lẽ còn tốt hơn cả những người thân của nàng gấp trăm ngàn lần, hắn thực sự coi nàng trở thành người yêu của mình chứ không phải là một món đồ chơi để chơi đùa. Điều này đã làm trái tim thiếu nữ của nàng khẽ rung động nhưng đến giờ phút này tim nàng đập từng hồi mạnh mẽ, nàng đã thật sự rung động, nàng đã thực sự yêu người nam nhân trước mặt này rồi. Lúc này nàng nhìn hắn với ánh mắt tràn ngập nhu tình, đôi mắt có chút ngấn lệ, giọng nghẹn ngào nói
“Tại sao anh lại đối tốt với em như vậy Vương Minh”
Vương Minh cười cười, hắn đứng dậy đi đến ngồi xuống cái ghế bên cạnh Triệu Vận. Vòng tay qua chiếc eo thon gọn, kéo nàng áp sát vào trong lòng ngực của mình, hôn một nụ hôn lên trán nàng, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng có chút trách cứ
“Cô bé ngốc, em là người yêu của anh thì anh không đối xử tốt với em thì còn đối xử tốt với ai nữa”
Dựa vào lòng nam nhân, Triệu Vận cảm thấy cả người mình như nhũn ra, nàng có thể nghe thấy rõ ràng tiếng đập mạnh mẽ của từng nhịp từng nhịp phát ra từ trái tim hắn. Trong lòng cảm thấy ngọt ngào và hạnh phúc vạn phần. Đây có lẽ là giây phút đáng nhớ nhất trong cuộc đời nàng. Triệu Vận vòng đôi tay nhỏ nhắn của mình ôm lấy eo của nam nhân.
Hành động này của Triệu Vận làm Vương Minh lại thêm một lần nữa sửng sốt. Cô nàng này suốt ngày e thẹn, chỉ cần nói thôi cũng khiến nàng đỏ bừng mặt xấu hổ rồi vậy mà lúc này đây lại chủ động có hành vi thân mật như thế thế này. Tuy vậy trong lòng hắn cũng cảm thấy sung sướng bởi chỉ hành động này thôi đã chứng tỏ nàng đã yêu hắn, đã rung độ trước hắn. Đây quả là một tin mừng lớn nhất.
Hai người ôm nhau không nói gì. Không khí trầm lặng nhưng ấm ám. Một lúc sau Triệu Vận rời khỏi lòng Vương Minh, nhìn hắn với ánh mắt đầy nhu thuận, nàng nói
“Em thực ra muốn mượn tiền anh để chữa bệnh cho cha em”
“Chữa bệnh cho cha em?”
Vương Minh ngạc nhiên một lúc rồi cũng hiểu ra. Triệu Vận là một người sống thiên về tình cảm, mặc dù người cha không bằng cầm thù của nàng đã làm chuyện có lỗi với nàng nhưng nàng vẫn muốn làm tròn chữ “hiếu”. Vương Minh giờ đây cũng đã hiểu, hắn hỏi
“Có phải mấy hôm trước em về muộn cũng vì vào viện chăm sóc cho cha em phải không?”
“Vâng” Triệu Vận gật đầu.
“Thế tại sao em không nói cho em biết cha em bị bệnh. Việc gì phải lén lút như ăn trộm vây”
“Em sợ. Em sợ anh sẽ không cứu cha em”
Vương Minh gật đầu. Quả thật nếu là mấy ngày trước nếu nghe thấy cha nàng bị bệnh chắc hắn còn mở tiệc ăn mừng, mừng việc thế giới này bớt đi một tên cầm thú không có tính người. Nhưng hiện nay có lẽ vì lòng hiếu thảo của Triệu Vận đối với cha nàng nên không hiểu sao bao nhiêu bực tức vì người cha cầm thú của nàng cũng tự nhiên bay biến mất, không còn một chút vết tích như thể nó chưa từng tồn tại vậy. Vương Minh vuốt mái tóc đen dài bóng mượt của nàng, hắn cười nói
“Em ngốc quá. Thật ra anh không hề muốn tính sổ với cha em chút nào cả. Anh còn có chút cảm ơn ông ta bởi nếu không có ông ta anh đã không gặp được em, không có được một cô người yêu xinh đẹp ngoan hiền và đảm đang như thế này. Coi như ông ta công bù tội đi”
Triệu Vận nghe thấy Vương Minh nói như vậy thì trong lòng vui sướng đến tột độ. Đối với nàng cha nàng và Vương Minh là hai người thân mà nàng yêu quí nhất. Mặc dù cha nàng đã có một hành động không thể chấp nhận được nhưng dù sao đấy cũng là cha nàng, là người đã nuôi nàng lớn đến như thế này, vì vậy đối với một người sống nặng về tình cảm như nàng thì không thể nào dứt bỏ được cái thứ tình thân ruột thịt này. Nhưng mà Triệu Vận lại nghĩ đến thái độ của Vương Minh lúc nghe câu chuyện của nàng thì nàng sợ, nàng sợ nếu nói cho Vương Minh biết nguyên nhân có lẽ hắn sẽ tức giận mà tìm đến cha nàng giáo huấn một phen. Một bên là cha, một bên là người đối xử tốt nhất với nàng từ trước đến nay, Triệu Vận không biết nên đứng về phía nào vì vậy nàng mới quyết định lén lút, giấu diếm Vương Minh đi chăm sóc cha nàng trong bệnh viện. Nàng muốn giấu được lâu nhất có thể nhưng đến mấy ngày trước, sau khi nói chuyện với bác sĩ nàng biết việc đã không thể giấu được nữa rồi. Vì vậy nàng mới lấy hết cam đảm, cố gắng mặt dày vô sỉ mà mượn tiền của Vương Minh để phẫu thuật cho cha. Nhưng biểu hiện của hắn khiến nàng vừa cảm thấy bất ngờ lại vừa cảm thấy hạnh phúc vạn phần không thôi.
“Được rồi hôm nào dẫn anh đi thăm cha em một chút, con rể cũng phải đi gặp mặt nhạc phụ tương lai chứ”
Vương Minh nói. Triệu Vận nghe thấy hai từ “con rể” và “nhạc phụ tương lại” thì khuôn mặt đỏ như quả gấc chín, cúi găm mặt nhìn xuống dưới chân khé đáp
“Vâng”
Vương Minh cười cười. Không hiểu sao hắn rất thích nhìn thấy bộ dạng thẹn thùng này của nàng ta. Vương Minh đột nhiên nghĩ gì đó rồi rút từ ví ra một tấm thẻ Master Card đưa cho Triệu Vận nói
“Em cầm lấy tấm thẻ này đi. Nếu trong quá trình chữa bệnh thiếu bao nhiêu tiền thì cứ rút ra. Mật mã là tên em.”
Triệu Vận vận nghe thấy mật mã của tấm thẻ này là tên mình thì trong lòng ngọt như uống mật nhưng khi nhìn tấm thẻ nàng lại do dự bởi chỉ cần nhìn thôi cũng đã biết trong tấm thẻ này có một số tiền không nhỏ chút nào.
“Em không cầm đây. 70 triệu anh đưa em là quá đủ rồi”
“Không được. Em cứ cầm lấy đi, sau này có việc gì cần chi tiêu trong nhà em còn lấy ra mà dùng nữa, như thế sẽ chủ động hơn.Mà chẳng phải anh đã nói rồi tất cả những gì của anh đều cũng là của em cả, huống chi chỉ là tấm thẻ nhỏ bé này chứ”
Vương Minh dúi chiếc thẻ màu vàng kim vào trong tay Triệu Vận rồi không đợi nàng nói thêm dì, Vương Minh đứng dậy đi đến cửa ra vào. Trước khi đi ra, hắn ngoái đầu ra sau nói
“Anh có việc phải ra ngoài, em đi ngủ trước đi đừng có đợi anh. Có thể tối nay anh về rất muộn”
“Vâng em biết rồi” Triệu Vận gật đầu
“Ừm. Chúc em ngủ ngon”
“Vâng. Anh nhớ đi sớm về sớm”
Vương Minh cười rồi liền mở cửa đi ra ngoài. Vừa ngồi vào trong xe, việc đầu tiên hắn làm không phải khởi động xe mà rút điện thoại từ trong túi, bấm số điện thoại của Mã Đống. Rất nhanh Mã Đống ở đầu bên kia đã bắt máy.
“Chú em, gọi anh vào giờ này có việc gì”
“Chúng ta đã bị lộ rồi” Vương Minh trầm giọng nói
“Bị lô?”
Mã Đống ở đầu bên kia sửng sốt nói rồi sau đó rất nhanh lấy lại bình tĩnh, hỏi
“Là người của Vương gia phát hiện ra?”
“Phải”
“Là kẻ nào?”
“Là…”
Nghe xong Vương Minh nói. Mã Đống rơi vào trầm lặng không nói gì. Vương Minh biết hắn đang suy nghĩ nên cũng không nói gì nữa, im lặng chờ đợi hắn lên tiếng. Khoảng 10 phút sau, Mã Đống mới nói
“Liệu chú có đủ tự tin giải quyết không?”
“Trước như thế nào thì sau này vẫn như thế. Kẻ thua cuộc vẫn mãi chỉ là kẻ thua cuộc mà thôi” Vương Minh nói đầy tự tin
“Hãy cẩn thân, theo như tin tức anh nghe đươc ở bên này thì hai năm qua hắn đã mạnh lên rất nhiều. Cẩn trọng vẫn hơn, chớ nên được chủ quan khinh địch”
“Em biết rồi”
“Được rồi. Anh cúp máy đây, hãy nhớ bảo trọng”
“Vâng” Vương Minh cúp máy rồi khởi động xe rời khỏi bãi đỗ xe của khu nhà.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện