[Dịch]Sét Đánh Xuyên Qua - Sưu tầm
Chương 7 : Chương 7
                                            .
                                    
             Edit: Nguyệt
Lôi  Lôi ngẩng đầu. Một gã công tử trẻ tuổi đang đứng ở cách đó không xa,  khoảng chừng hai mấy tuổi, mi dài sắc nhọn , đôi mắt tựa hàn tinh (*sao  lạnh), phong thái bất phàm, một phần tóc đen được búi lên, trên gắn miện  ngọc, trên người khoác hai lớp y bào lam bạch*. Nhìn qua tưởng chừng  đơn giản mộc mạc nhưng màu sắc lại không giống bình thường, so với người  trong thôn lúc trước không biết hơn bao nhiêu cấp bậc, vạt áo dài bên  trái như ẩn hiện chuôi vỏ kiếm màu đen.
*lam: xanh ; bạch: trắng
Công tử tà nịnh cười,tựa như ma như quỷ.
Lôi Lôi nhìn ngẩn người. Thầm nghĩ, sét đánh xuyên không vẫn có chỗ tốt, khắp nơi tú sắc khả xan*.
* tú sắc khả xan: Xinh đẹp ngon cơm , ám chỉ trai xinh gái đẹp 
Thấy nàng không đáp, công tử giọng điệu lạnh không ít: “Ai phái ngươi tới ?”
Lôi  Lôi cuống quít lắc đầu, chợt thấy trên cần cổ có chút lạnh, ngay sau đó  có cảm giác đau đớn truyền đến. Hóa ra không biết từ khi nào khi nào,  trên cổ đã có một thanh đao sánh loáng!
Bóng người thoảng qua, công tử đã đứng ở trước mặt, cúi người nhanh chóng điểm huyệt đạo của nàng.
“Leng keng” vài tiếng, thanh đao đã được tra vào vỏ.
“Muốn tự sát? Không dễ dàng như vậy!” Một lão nhân áo xanh từ phía sau thep ra.
Mẹ nó ai muốn tự sát hả!
“A a —— giết người——” Lôi Lôi tru lên như giết heo, “Mau xem đã cắt vỡ mạch máu chưa! Cắt vỡ chưa!”
Mọi người sững sờ .
Bên  cạnh lại có  vài người đi ra, ở giữa là một người đàn ông trung niên  mặc cẩm bào, sắc mặt xanh tím , cằm dài thô ngắn, yếm cổ đầy bụi. Hắn  nhìn Lôi Lôi, sau đó chuyển hướng sang công tử kia nói: “Nghĩ không ra  đây đúng là nữ nhân.”
Công tử cũng thấy ngoài ý muốn.  Nguyên lai là Thiết Gia Trang Thiết Trang Chủ chủ động báo tin, ngày hôm  trước có một người thần bí tìm tới hắn, tự xưng là biết rõ nơi nào có  Trường Sinh Quả, muốn hắn dùng một vạn lạng bạc để mua lại. Những việc  can hệ tới Trường Sinh Quả quá nhiều, đã làm huyên náo một thời gian,  tam đại môn phái vì nó mà kết thù với nhau, mãi cho đến khi minh chủ Hà  Thái Bình ra mặt, việc này mới tạm thời bị áp chế.  Bỗng nhiên lại xuất  hiện tin tức này, Bách Thắng sơn trang xưa nay lấy việc bảo vệ giang hồ  là nhiệm vụ của mình, gặp việc này không thể không quan tâm. Vì vậy, hắn  liền tương kế tựu kế sắp đặt, hạ mồi dẫn dụ người nọ đến đây, ai ngờ  người đến lại là một đại cô nương.  
“Mau mau, ai giúp ta nhìn  xem, có chảy máu không!” Lôi Lôi vẫn tru lên, “Vô duyên vô cớ muốn giết  người, ta muốn đưa các ngươi đi gặp quan! Ít nhất cũng phải đền ta tiền  thuốc men !”
Cái gì gặp quan? Mọi người không hiểu.
Lão  nhân áo xanh quát bảo nàng ngưng lại: “Còn nhỏ tuổi, chính tà chẳng  phân biệt được, Trường sinh quả nếu rơi vào tay người Ma giáo , giang hồ  khó được thái bình, may mắn Thiết trang chủ thâm minh đại nghĩa*…”
* thâm minh đại nghĩa: Hiểu được đúng sai, có ý thức sâu sắc về sự công bằng.
Lôi  Lôi chỉ chú ý đến cái cổ của mình, bất hạnh huyệt đạo bị khống chế,  không thể cúi xuống xem, sốt ruột: “Vết cắt có sâu không? đầu ta bị  choáng váng, choáng váng… Mất máu quá nhiều, mẹ nó còn không mau giúp ta  cầm máu !”
“Trường sinh Quả ở nơi nào?”
“Thương thế của ta thì sao!”
Hàn quang thoáng hiện, một thanh trường đao lại đặt tại trên cổ, thành công làm cho nàng ngừng kêu la.
Công tử lạnh lùng : “Nói!”
Lôi Lôi tỉnh táo lại, nơm nớp lo sợ: “Nói… Nói cái gì?”
“Trường sinh quả ở đâu ?”
“Cái gì Trường sinh quả?”. Lôi Lôi Không hiểu.
Cẩm bào Thiết Trang Chủ tiến lên: “Ngươi không phải biết nơi nào có Trường Sinh Quả, muốn ta tới đây đưa tiền giao dịch sao!” 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện