[Dịch]Sét Đánh Xuyên Qua - Sưu tầm
Chương 14 : Chương 14
                                            .
                                    
             Edit: Nhược Nhi (Lac Mad)
Beta: Nguyệt
Mọi người liền hỏi: “Ai vậy?”
Tiên  sinh lại chậm rãi nói: “Kỳ thật vị cô nương này cũng coi như xuất thân  danh môn, các ngươi nói xem là ai, đêm đó chính là nữ nhi của đàm thành  hoa lão trang chủ, Hoa cô nương!”
Đại ca ngươi một đời  anh minh, lão bà tương lai cư nhiên là Hoa cô nương! Lôi Lôi cảm thấy cổ  quái, lại bắt gặp công tử chân mày hơi nhíu hình như có vẻ bất mãn.  Đang muốn bật cười, bỗng nhiên nàng thoáng nhìn Triệu quản gia mặt mày  không đổi sắc, nhất thời cũng không dám cười, nghi hoặc không thôi.
Bên kia còn đang bàn luận sôi nổi.
Có người hỏi: ” Hoa Gia ở  hành Dạ Đàn Hoa gia, xa xôi ngàn dặm, làm thế nào mà có thể có quan hệ với Bách Thắng sơn trang?”
Tiên  sinh nói: “Cái này thì các ngươi không biết rồi, lúc Tiêu Nguyên lão  trang chủ tuổi trẻ từng ra tay giúp quá Hoa gia một đại ân, Hoa  lão  thái gia để tạ ơn, đã đem cháu gái vừa tròn năm tuổi hứa cho Tiêu gia  tiểu công tử.”
Mọi người đều hiểu ra: “Thì ra là thế.”
Tiên  sinh tiếp tục nói: “Tiêu gia con một mấy đời, trước khi Tiêu Nguyên lão  trang chủ qua đời đã từng dặn Tiêu công tử ba năm sau thành hôn, chính  là Tiêu công tử một lòng tu tập đao pháp, lại trì hoãn hai năm, thẳng  đến bốn tháng trước mới cưới vị Hoa cô nương kia vào cửa.”
Buổi nói chuyện khiến Lôi Lôi mất hứng, hoá ra loại cây cỏ này sớm có người dùng qua.
Mọi người đều khen: “Đúng là gia  môn nhân duyên tốt.”
Ai ngờ tiên sinh lại thở dài: “Đây kỳ thực là mối nhân duyên tốt, lại không biết sau lại trở thành tai họa.”
Mọi người hiếu kì: “Là như thế nào?”
Tiên  sinh nói: “Ngày thành hôn sắp tới, Trường sinh quả lại đột nhiên biến  mất, tam đại môn phái phân tranh không ngừng, Tiêu công tử tất sẽ theo  Hà minh chủ giải quyết việc này, vội vàng tìm cách, người Hoa gia cũng  thấu tình đạt lý. Tiêu công tử lại không thể phân thân, lại không muốn  làm lỡ ngày cưới, vì vậy, Hoa công tử đành đưa muội muội tới đây để của  hành hôn lễ. Nào biết ngay tại đêm làm lễ thành thân, Tây Sa phái cùng  phái Nam Hải lại khởi tranh đấu. Lúc ấy, Hà minh chủ cũng đang ở hỷ yến ,  nghe nói việc này liền lập tức đi xem sao. Tiêu công tử xưa nay lấy  giang hồ làm đại sự là nhiệm vụ của mình, sợ hai phái tranh đấu thương  vong làm hại người vô tội, nên nhất định phải đi theo, vì vậy mà ngay cả  vị tân nương nử hắn cũng chưa từng gặp  mặt một lần.”
Mọi người khen ngợi: “Tiêu công tử này thật là làm người khác kính nể!”
Có  người cười: “Đôi vợ chồng trẻ  kiểu gì chẳng gặp nhau, cần gì nóng lòng  vội vàng. Có người nói “tiểu biệt thắng tân hôn”, hai người bọn họ vừa  “tân hôn”, vừa “tiểu biệt”, nói không chừng sau khi mọi việc đều xong,  tiểu vợ chồng họ lại bù lại đêm động phòng, các vị nói xem có phải  không?”
Mọi người có cười có mắng.
Câu  chuyện lại có thêm phần kích thích khiến mọi người có thêm hứng thú bàn  luận, Lôi Lôi quay đầu xem công tử, thì ra đại ca ngươi đêm tân hôn bỏ  rơi lão bà trong đêm động, chính mình chạy tới giữ gìn chính nghĩa  a.
Công  tử vốn là bát phong bất động* nhưng khi bị Lôi Lôi nhìn như vậy thì  khuôn mặt tuấn tú kia lại bắt đầu phiếm hồng, nhẹ ho khan một tiếng.
Thật là đẹp mắt đẹp mắt, đáng tiếc là hoa có chủ!
Lôi  Lôi đang tiếc hân thì chợt nghe vị tiên sinh kia đưa tay vỗ: “Làm gì có  cái gọi là sau này, tai hoạ kia lại phát sinh vào đúng đêm tân hôn. Khi  Tiêu công tử vắng mặt thì Bách Thắng sơn trang bỗng nhiên bị hoả hoạn,  tính cả tân phòng lẫn vị Hoa cô nương kia đều bị đốt thành tro bụi!”
Mọi người kinh hãi.
“Lại có sự thực này!”
“Người của Bách Thắng sơn trang sao lại có thể sơ sót như vậy!” .
Trong  lòng có chút thương cảm, Lôi Lôi cũng hoàn hồn, cuối cùng hiểu được vì  cái gì mà Triệu quản gia bọn họ vẫn âm thầm nghiêm mặt, không khỏi ở  trong lòng cảm thán vị kia Hoa cô nương không có phúc khí kia. Nhìn một  cái, có lão công xuất sắc như vậy còn không được hưởng dụng lấy một lần  mà đã hương tiêu ngọc vẫn!
Tiên sinh xua tay ngăn mọi  người lại, cử chỉ thần bí: “Vừa khéo lão phu có người cháu của n gười bà  con xa đang ở Bách Thắng sơn trang làm công, nghe nói trận hỏa hoạn kia  kỳ thật có điều kỳ quái.”
Mọi người đều rửa tai lắng nghe.
Tiên  sinh nói: “Tân nương tử này có đem theo một nha hoàn như của hồi môn,  đêm động phòng đúng là có nàng ta cùng hầu hạ, nào biết sau này lại có  hỏa hoạn, nhưng chỉ tìm được thi thể của tân nương tử, chỉ mỗi nha hoàn  là tìm không thấy !”
*bát phong bất động: 
“Bát phong xuy  bất động” (tám gió thổi không động) là một giai thoại vui, thâm thúy và  tràn đầy thiền vị về mối thâm giao giữa thi hào Tô Đông Pha (1037-1101)  và Thiền sư Phật Ấn (1032-1098).
Chuyện kể rằng, một hôm Tô Đông  Pha sáng tác được một bài thơ và ông rất hài lòng, bèn cho người đem  tặng Thiền sư Phật Ấn lúc bấy giờ đang ở chùa Kim Sơn. Nguyên văn bài  thơ của Tô Đông Pha như sau:
Khể thủ thiên trung thiên
Hào quang chiếu đại thiên
Bát phong xuy bất động
Đoan tọa tử kim liên.
Tạm dịch là :
Đảnh lễ Bậc Giác ngộ (thiên trung thiên tức là Phật, Bậc Giác ngộ)
Hào quang chiếu vũ trụ
Tám gió thổi chẳng động
Ngồi vững tòa sen vàng.
Phật  Ấn xem qua bài thơ xưng tán cảnh giới giải thoát của Bậc Giác ngộ, thấy  chữ nghĩa và ý tứ rất hay nhưng biết quá rõ bạn mình nhờ văn hay, chữ  tốt, dùng tâm thức bén nhạy để làm thơ chứ không phải là bậc thượng sĩ  thâm nhập nghĩa lý sâu xa của Phật pháp, đạt đến Thượng thừa “Tám gió  thổi không động” nên thay vì khen ngợi ngài liền cầm bút phê vào hai chữ  “phóng thí” (đánh rắm- hạ phong) và bảo gia nhân đem về trình lại cho  Đông Pha. Quả như điều mà Phật Ấn đã dự đoán. Đông Pha sau khi xem lời  nhận xét của Phật Ấn xong liền đùng đùng nổi giận, lập lức bươn bả vượt  sông sang chùa Kim Sơn để bắt tội Phật Ấn.
Gặp nhau ở bến sông,  Đông Pha liền lớn tiếng trách: Bài thơ của tôi sai sót ở chỗ nào mà ngài  lại phê vào hai chữ “đánh rắm” kia. Thiền sư Phật Ấn liền cười xuề: Ông  nói “Tám gió thổi không động” mà chỉ một cái “đánh rắm” thôi đã bay  sang sông rồi. Đến đây, Đông Pha mới chợt hiểu ra mình chưa bất động.
Về  bát phong hay bát thế phong, nghĩa là tám ngọn gió đời, tám pháp ở thế  gian hay làm loạn động, mê hoặc lòng người. Theo Từ điển Phật học Huệ  Quang, tập I, tr.414, tám ngọn gió ấy gồm:
1-Lợi (lợi lộc),
2-Suy (hao tổn),
3-Hủy (chê bai chỉ trích),
4-Dự (gián tiếp khen ngợi người),
5-Xưng (trực tiếp ca tụng người),
6-Cơ (dựng sự việc giả để nói xấu người),
7-Khổ (gặp chướng duyên nghịch cảnh, thân tâm bị bức bách, khổ não),
8-Lạc (gặp được duyên tốt, thuận cảnh, thân tâm vui vẻ, hân hoan). 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện