[Dịch] Say Mộng Giang Sơn (Túy Chẩm Giang Sơn)

Chương 11 : Hành thích Võ Hậu

Người đăng: Ooppss

.
B ờ bắc Lạc Thủy, cung Thái Sơ. Trong cung Thái Sơ có hồ Cửu Châu, mặt hồ rộng mười khoảnh (một khoảng: 100 mẫu Trung Quốc, chừng 6,6667 hec-ta), nước hồ sâu hơn mười trượng, chim bay cá lội, hoa cỏ trồng khắp nơi. Hình dạng của hồ uốn lượn vòng quanh, phỏng theo mô hình hòn Cửu Châu ở biển đông, trên châu có suối trong vắt lượn quanh, tre trúc mọc rậm rạp ven bờ. Trên hồ Cửu Châu có điện Dao Quang mỹ lệ và khoáng đạt, mái hiên ba tầng, cột trụ vàng rồng cuốn, cửa sổ có chấn song, mái cong uốn lượn, tường vôi đỏ nhiều hình dạng, ngói uyên ương hình vảy xanh biếc. Từng viên ngói, từng gốc cây ngọn cỏ đều thể hiện tâm tư người nghệ nhân, có thể nói tài nghệ thật điêu luyện sắc sảo. Võ Tắc Thiên từ điện Dao Quang chầm chậm bước ra mang theo một tràng cười sảng khoái. Lúc này vầng thái dương đã khuất, trăng sáng đã lên. Hai hàng đèn cung đình phía trước điện sáng như ban ngày, soi rõ dung nhan của bà: trán vuông má rộng, khuôn mặt thon dài, giọng nói du dương thánh thót. Võ Hậu mặc áo lụa hở ngực, áo choàng lụa màu vàng ôm lấy bờ vai, trong sự khoan thai có nét dịu dàng. Võ Hậu biết cách giữ gìn sắc đẹp, mặc dù là một cụ bà trên sáu mươi tuổi con cháu đầy đàn, nhưng thoạt nhìn bà chỉ trên dưới bốn mươi, lúc này hai gò má trắng nõn của bà đỏ bừng giống như người say rượu, thế nhưng đôi mắt lại rất sáng, nhìn không thấy chút đờ đẫn nào. Võ Tắc Thiên dừng lại trên bậc thềm, hào hứng nói: - Gọi Thẩm thái y nấu chén canh giải rượu sau đó đợi ở tẩm cung, trẫm đi dạo ở vườn mẫu đơn một lát cho bớt mùi rượu. Ý chỉ ban ra, hàng trăm chiếc đèn trong vườn mẫu đơn ngoài Dao Quang điện đều được thắp lên. Ánh đèn phản chiếu xuống mặt nước hòa lẫn với ánh sao, hai hàng cung nữ khêu đèn đi trước, Võ Hậu nâng tay thong thả bước xuống thềm đi vào vườn. Phía trước đèn cung đình treo cao, phía sau vũ phiến đong đưa, mười hai cung nữ xếp thành hai hàng sáu phía trước sáu phía sau nhẹ nhàng gót sen theo hầu, Võ Hậu đi ở giữa đuôi áo trải dài hơn ba xích tha thướt lượt là, nhìn bà chẳng khác nào Vương mẫu hạ phàm. Võ Tắc Thiên yêu thích hoa mẫu đơn, mẫu đơn ở Lạc Dương rất đa dạng phong phú, toàn những chủng loại nổi tiếng, sau khi được các nghệ nhân trồng hoa chăm sóc nuôi cấy, rất nhiều giống trước kia thường chỉ nở vào mùa xuân và mùa thu nay có thể nở rộ vào mùa đông do được nuôi trồng trong những hầm ấm. Trăm hoa đua sắc nở rộ, hương thơm lan tỏa bốn phía khiến người đi dạo như đi trên gấm, lòng thêm vui sướng thoải mái. Tâm tình của Võ Tắc Thiên đêm nay rất tốt, vừa thưởng thức rượu vừa xem chúng thần cùng làm văn ngâm thơ khiến bà càng thêm sảng khoái. Hiện giờ trong triều và bàn dân thiên hạ người có can đảm chống đối với bà ngày càng ít đi. Nhớ năm Quang Trạch nguyên niên, Từ Kính Nghiệp ăn gan hùm uống mật gấu mưu phản, nhưng chỉ gần hai tháng đã bị bà phái binh đánh tan tác. Từ Kính Nghiệp dẫn theo vài kỵ binh đột vây định ra biển thẳng hướng đông đến Cao Ly tìm nơi nương tựa, nhưng bất ngờ lại bị bộ hạ làm phản giết chết, đám bộ hạ tranh công quy hàng với bà. Sau đó đám tôn thất Lý Đường: Hàn vương, Hoắc vương, Giang Đô vương, Lỗ vương, Việt vương, Quắc vương, Phạm Dương vương, Lang Tà vương từng người từng người một bị bà bức phản, nhưng dưới sự chuẩn bị chu đáo của bà, các cuộc tạo phản vỏn vẹn chỉ được mấy ngày rồi cũng bị tiêu diệt. Sau khi các chư vương tôn thất phản loạn lần lượt đền tội, địa vị của bà ngày càng vững chắc, mặc dù trong triều cũng có vài đại thần mang lòng chống đối, nhưng không có tôn thất chư vương Lý Đường dựng lá cờ đầu, đám đại thần kia cũng không làm được gì. Gần đây trong nước thường có điềm lành cẩn báo về triều, hôm nay lại có một viên huyện lệnh tới báo điềm may mắn, một nhà nông ở địa phương y cai quản có con gà trống biết đẻ trứng. Điềm lành ùn ùn kéo đến chính là biểu thị lòng dân hướng về, do đó trong lòng Võ Hậu vui sướng khôn tả. Võ Hậu đi dạo vòng quanh, đi bên cạnh bà có một thiếu niên công tử mình mặc trường bào cổ tròn màu xanh nhạt, đầu vấn khăn mềm. Công tử có dáng người thon thon, vai gầy eo nhỏ, cả người toát ra khí chất linh hoạt, vừa sáng lạn rạng rỡ lại dịu dàng thuần khiết như viên ngọc quý, đẹp không thể tả. Nếu nói Võ Hậu là một đóa mẫu đơn phú quý đang nở rộ, thì người bên cạnh Võ Hậu có thể coi là một đóa bách hợp trắng ngần, xinh đẹp tươi mát trong u cốc, một ánh mắt nhìn của nàng làm người khác như cảm thấy hương thơm nhè nhẹ phả vào mặt. Người này rất được Võ Hậu tin cậy trọng dụng, chính là Thượng Quan Uyển Nhi. Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ đỡ cánh tay Võ Tắc Thiên, khẽ nói: - Tân Bình quân đại tổng quản Tiết Hoài Nghĩa hôm nay dâng tấu chương, báo đã phát hiện tung tích của Đột Quyết Khả Hãn Cốt Đốt Lộc, y suất lĩnh hai mươi vạn đại quân đuổi theo. Võ Tắc Thiên hài lòng mỉm cười: - Trẫm vốn có ý dành đại công này cho A Sư, đáng tiếc lần trước hắn dẫn binh đến Tử Hà quân Đột Quyết không chiến mà chạy, hy vọng lần này hắn có thể truy đuổi được Cốt Đột Lộc, lập được đại công. Thượng Quan Uyển Nhi cười duyên: - Tiết Sư vũ dũng, nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của Thiên Hậu. Võ Tắc Thiên mỉm cười, hỏi: - Còn chuyện gì nữa không? Thượng Quan Uyển Nhi trả lời cho qua: - Bẩm còn có một việc, sau khi Từ Kính Nghiệp đền tội, đệ đệ của y là Từ Kính Chân lẩn trốn khắp nơi nên vẫn chưa bắt được. Dạo gần đây y trốn tới Định Châu, muốn nương tựa người Đột Quyết nhưng bị Định Châu phủ sai người bắt được, lúc này y đang được áp giải về Lạc Dương. Định Châu phủ đã trình lên hồ sơ thẩm vấn trước... - Ừm. Võ Tắc Thiên liếc Thượng Quan Uyển Nhi, Thượng Quan Uyển Nhi liền lùi lại một bước, nói: - Định Châu phủ báo sau khi bắt được Từ Kính Chân đã từng thẩm vấn y, Từ Kính Chân cung khai y được Lạc Châu Tư Mã Cung Tự Nghiệp và Lạc Dương Lệnh Trương Tự Minh âm thầm giúp đỡ, do đó y mới chạy được tới Định Châu. (Lạc Dương Lệnh - như huyện lệnh) Võ Tắc Thiên dừng bước, vầng trán cau lại nổi lên sát ý lạnh lẽo: - Trương Tự Minh! Trẫm đối xử với hắn không tệ, cho hắn làm Lạc Dương lệnh, không ngờ hắn hai lòng ba ý với trẫm! Được, được, được lắm! Nếu ân huệ của trẫm không đổi được lòng trung thành của hắn, vậy để đao phủ đến móc cái chân tâm của hắn ra. Hai hàng lông mày của Võ Tắc Thiên giãn ra, bà nói với Thượng Quan Uyển Nhi: - Bắt Cung Tự Nghiệp, Trương Tự Minh hạ ngục, sau khi Từ Kính Chân áp giải đến thì giao tất cả cho Chu Hưng tra khảo. Từ Kính Chân lẩn trốn nhiều năm chưa từng bị bắt, đám người âm thầm giúp hắn chắc chắn không chỉ có hai người Cung Tự Nghiệp và Trương Tự Minh. Thượng Quan Uyển Nhi ngầm hiểu, vội vã ứng tiếng: - Vâng! Sáng sớm ngày mai Uyển Nhi sẽ báo cho Chu Hưng biết. Võ Tắc Thiên "ừ" nhỏ một tiếng rồi tiếp tục cất bước về phía trước nhưng không còn một chút hào hứng nào. Người ngoài chỉ biết Võ Tắc Thiên là bậc cân quắc không thua đấng mày râu, nhưng cái bọn họ thấy mãi mãi chỉ là cái mặt khí phách lộ ra bên ngoài mà lại không biết bà còn là một nữ nhân, tâm tính nữ nhân thường thay đổi chóng vánh. Cũng bởi vì bà tự cho là mình đã thu phục được nhân tâm quần thần trong triều và bàn dân thiên hạ, hơn nữa cũng không có ai dám công khai phản kháng bà trong một khoảng thời gian, cho nên khi nghe Trương Tự Minh, người mà bà trọng dụng lại có hành động phản bội, tâm tình của người phụ nữ nắm trong tay toàn bộ thiên hạ này không khỏi giảm sút. - Một tay ta đề bạt cất nhắc hắn lên, vì sao hắn phải phản bội ta chứ? Chẳng lẽ bởi vì ta là nữ nhân? Nữ nhân thì không thể nắm quyền? Võ Tắc Thiên căm phẫn trách, trăm hoa đua nở như dệt gấm trước mắt nhưng bà không còn hứng thú ngắm nhìn. Thượng Quan Uyển Nhi thấy bà ủ rũ kém vui liền khuyên nhủ: - Thiên Hậu mệt rồi, hay là đi nghỉ sớm đi. Ngày mai lâm triều còn có quốc sự cần làm. - Ừ. Võ Tắc Thiên gật đầu, khẽ phất tay: - Bãi giá, hồi cung. Võ Tắc Thiên vừa mới xoay người, dị biến đột ngột xảy ra. Thị vệ trong cung ẩn nấp khắp nơi trong vườn, vị trí của bọn họ nhìn có vẻ rời rạc nhưng thật ra bảo vệ chặt chẽ bốn phương tám hướng xung quanh Võ Hậu. Lúc này, cách Võ Hậu hơn mười trượng ở về phía bên trái có tiếng một thị vệ kêu lên, sau đó tất cả trở lại yên ắng như cũ. Âm thanh phát ra rất cao nhưng rất ngắn, nó giống như vừa mới bắt đầu nhưng còn chưa kịp phát ra khỏi cuống họng thì đã bị chặn lại. Tình hình vì vậy trở nên vô cùng quái dị. Tiếng kêu tuy kỳ lạ nhưng không lớn. Sau khi tâm tình Võ Hậu xuống thấp, xung quanh không ai dám to tiếng, trong vườn mẫu đơn yên ắng lạ thường, vì vậy dù tiếng kêu nhỏ cách đó hơn mười trượng nhưng bọn họ ai cũng nghe thấy. Võ Tắc Thiên khẽ nhướng mày nhìn về phía phát ra tiếng kêu, lại thêm một tiếng kêu ngắn ngủi quái đản vang lên, âm thanh như muốn phát ra mà không được. Lần này bọn họ nhìn thấy một tên binh sĩ mặc giáp không ẩn nấp trong bụi cỏ hoa mà đứng ngay đó chỉ cách Võ Hậu khoảng tám trượng. Liền sau đó lại một tiếng thét kinh hãi vang lên, lần này vì đám thị vệ đã có đề phòng nên tiếng thét này thoát ra được khỏi cổ họng nhưng cũng chỉ được có nửa tiếng: - Có... Ngay lập tức tiếng thét ngưng bặt, tiếng thét chỉ còn cách Võ Tắc Thiên có sáu trượng. Thượng Quan Uyển Nhi dáng người cao, nàng chợt thấy phía bên trái vườn mẫu đơn bị tách ra, ở chính giữa những khóm hoa như có con mãng xà to bằng cái thùng nước đang trườn nhanh đến, hoa rời khỏi cành, cánh hoa tung bay. Thượng Quan Uyển Nhi ngơ ngác nhìn, giật mình hoảng sợ lanh lảnh quát lên: - Hộ giá. Thượng Quan Uyển Nhi hét lớn một tiếng, đám giáp sĩ được huấn luyện nghiêm ngặt lâp tức lao đến, trong vòng bốn trượng bao bọc vây kín Võ Hậu vào giữa giống như dựng lên một bức tường đồng vách sắt quanh bà. "Bùng" Một khóm hoa nổ tung, những bông mẫu đơn to bằng miệng bát cùng vô số nhánh hoa bắn lên cao hai trượng như cột nước, sau đó những cánh hoa rực rỡ lả tả rơi xuống tạo thành cơn mưa hoa. Trong cơn mưa hoa lá giăng đầy trời, một bóng người màu xanh nhạt vọt lên, dừng lại trong chớp mắt rồi vù một tiếng hóa thành một luồng ánh sáng lấp lánh lao thẳng vào một góc của bức tường thị vệ. Vị trí kia của đám thị vệ vừa khép lại chưa kịp ổn định. - Ha! Mặc dù phía góc đó của đám thị vệ vừa mới kịp khép kín, nhưng do tất cả đều được huấn luyện nghiêm ngặt, võ nghệ lại cao cường nên phản ứng cực nhanh, cả đám cùng quát một tiếng, bốn thanh đơn đao đồng loạt chém về phía bóng người áo xanh nhạt. Đơn đao khí thế dữ dội, lưỡi mỏng sống dầy, lưỡi thẳng sống thẳng sắc bén dị thường. Thị vệ trong cung sử dụng loại đơn đao thuộc hạng thượng phẩm bách luyện mà thành, lưỡi đao sáng quắc, sắc bén cứng rắn vô cùng. Bốn thanh đao một thanh bổ xuống đầu, một thanh chém cổ, một thanh đâm vào bụng, thanh còn lại chém ngang chân tạo thàng một màng lưới cương đao chụp xuống bóng người đang lao nhanh đến, nếu chém trúng người kia chỉ có tan xương nát thịt. Khó khăn lắm mới đỡ được một thanh đao, bóng người áo xanh kia đột nhiên trầm xuống, "ào" một tiếng lẩn mình vào khóm mẫu đơn. Bốn người rút đao vừa định biến thế công thì bóng người kia lại xuất hiện từ trong khóm hoa được nghệ nhân trong cung chăm chút tỉ mỉ cuốn tới nhanh như gió, thân hình chỉ cách đầu đóa hoa một ly. Bóng người màu xanh nhạt cuốn mình tới, một trong bốn gã thị vệ đứng đầu hét to một tiếng quỵ gối xuống đất, bắp chân của gã bị đối phương dùng kiếm đâm thủng, máu từ hai đầu vết thương phun ra. Hành động của tên thích khách quá nhanh, cho đến lúc gã thị vệ phát hiện máu chảy ra thì gã mới hét lên. Thời đó Võ Tắc Thiên đương nhiên không được gọi là Võ Tắc Thiên, thực tế đến bây giờ bà cũng không được gọi là Võ Tắc Thiên, theo sách sử ghi chép bà chỉ được gọi là Võ thị, ngay cả tên cũng không có, hay có lẽ có nhưng không hề được ghi chép lại. Sau khi bà làm tài tử, Lý Thế Dân ban thưởng cho bà một cái tên: Võ Mị. Sau khi làm hoàng đế, bà lấy ý nhật nguyệt giữa trời (nhật nguyệt đương không), tự đặt cho mình một chữ: Chiếu, gọi là Võ Chiếu. Tên chính thức của bà nên gọi là Võ Mị, Võ Tắc Thiên là do người đời sau dùng tôn hiệu Tắc Thiên Đại Thánh Hoàng Đế để gọi thay, do đó mọi người thành thói quen gọi bà là Võ Tắc Thiên. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang