[Dịch] Say Mộng Giang Sơn (Túy Chẩm Giang Sơn)

Chương 42 : Một hũ rượu

Người đăng: 

Bản thân Đông Linh mặc dù chỉ là một thương nhân người Hồ, nhưng hắn mở tửu lầu cao cấp như vậy, những nhà thực sự quyền quý gặp qua cũng không ít. Diêu phu nhân là nhà giàu mới nổi, thật ra hắn cũng không quá quan tâm, hắn chỉ cười cười, nhẹ nhàng khoát tay một cái liền có một nữ nhân xinh đẹp người Hồ y phục đỏ thẫm tha thướt đi lên đài. Nữ nhân này dáng người cao gầy, thướt tha thanh tú, dung mạo xinh đẹp, tóc vàng mắt xanh loang loáng phong tình, đôi mắt đẹp nhìn quanh, mềm mại dịu dàng như nước, quyến rũ duyên dáng tràn đầy khát khao. Lại thêm bộ ngực đầy, eo nhỏ, trang phục đỏ thẫm thắt lại ở nơi chiếc eo nhỏ yểu điệu. Thật là đem cái vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành mà lay động lòng người. Ở trong tay nàng nâng một hũ nhỏ men sứ màu xanh nhạt. Hũ rượu trên miệng đậy bằng nút gỗ Hồ Dương bọc bằng lụa đỏ. Nữ nhân đem hũ rượu này giơ cao lên, ở trên sân khấu lượn quanh một vòng, cái bình nhỏ và đường cong trên người mỹ nhân xinh đẹp này cũng có bảy tám phần tương tự như nhau. Đông Linh cất giọng nói: - Các vị, mỗ xin được nói đây là hũ rượu ngon quý hiếm, nó quý ở chỗ phương pháp ủ, cách ủ rượu này cực khác với những rượu ủ nho khác, độ rượu so với rượu nho bình thường khác cao hơn gấp hai lần. Không chỉ mùi rượu đặc biệt thơm ngọt thuần túy, như thế mới là rượu ngon, có tiền cũng không mua được. Các vị khách nhân hôm nay xem như đã được thưởng lãm, mời các vị quý khách ra giá đi. Đông Linh bán rượu, chính bản thân mình cũng nổi danh là một bậc thầy về rượu, hắn nói rượu này hương vị hơn tất cả rượu ngon trong quán của hắn, thật sẽ là như vậy. Không ai dám đưa ra ý kiến nghi ngờ đối với hắn, cũng không dám đề xuất xin nhấm nháp một chút. Vốn chỉ có một hũ rượu, khách nhân trong quán này mỗi người một ngụm hỏi còn được bao nhiêu? Hiện tại các đại gia đang quan tâm vấn đề là hũ rượu này rốt cuộc ngon đến thế nào. Trên thực tế, hũ rượu nho này so với rượu nho thông thường có chỗ khác biệt, bình thường rượu nho đều là đun nóng diệt khuẩn sau đó thêm men ủ thành rượu, mà hũ rượu này là dùng cách đặc biệt để nấu rượu nho trắng. Về ngũ cốc chưng cất chế rượu trắng đời sau cẫn còn có Đường, Tống bắt nguồn từ ba niên đại kể lại. Trên thực tế, theo khai quật đồ cổ, đã có được chứng cớ chứng minh ít nhất ở đời Tống đã có cất rượu trắng, xa hơn nữa một chút, thậm chí có thể phỏng đoán cuối thời Đường cũng đã có khả năng xuất hiện. Trong trường hợp sớm hơn nữa tuyệt đối không thể nào mà làm được, nếu không người Đường đã lưu lại nhiều thơ phú ca tụng rượu ngon, sao có thể không có một chút nào rượu trắng được ghi lại chứ. Thời này chính là không cất được rượu trắng, kỹ thuật cất rượu nho trắng cũng đã xuất hiện nhưng chỉ tồn tại ở Tây Vực, chỉ một số ít người Hồ nắm giữ được kỹ thuật này. Những người nấu rượu biết kỹ thuật này tạo ra thứ rượu ngon hơn so với phương pháp ủ rượu nho truyền thống, nhưng khi đã mở rộng ra kinh doanh, kỹ thuật độc nhất vô nhị này đương nhiên sẽ bị truyền ra ngoài, vì vậy đều giữ kín không nói ra. Cho nên thời điểm này các xưởng nhỏ có thể chưng cất được rượu nho trắng là cực ít. Vận chuyển rượu vô cùng phức tạp, sản lượng lại cực ít, cho nên hũ rượu này xuất hiện tại Lạc Dương liền thêm phần quý giá. Mấy sĩ tử cúi đầu bàn bạc một lúc, cùng nhau góp tiền sau đó một người trong bọn cao giọng hô: - Chúng ta ra mười ngàn đồng. Ở thời đại này mà nói, bình thường rượu gạo ba trăm dồng có thể mua cả một đấu, mười ngàn đồng đã là loại rượu xa hoa nhất rồi. Nhà thơ Lý Bạch uống mười ngàn đồng một đấu rượu ngon mà mất hồn vía không chịu nổi, Đỗ Phủ thường uống cũng chỉ có ba trăm đồng một đấu rượu mạnh rồi, mấy người này ra giá như vậy là công bằng rồi. Diêu phu nhân ngồi ở phía sau, quệt miệng hơi hơi cười lạnh. Liễu Quân Phan che miệng cười nói: - Những người này lại dám cùng phu nhân đấu tiền bạc, thật không biết lượng sức. Chúng ta xem người khác còn có thể tăng giá bao nhiêu, mỗ lại nâng cốc cùng phu nhân nhấm nháp, đỡ phải lần lượt tăng giá, quấy rầy hứng thú của phu nhân. Diêu phu nhân vuốt cằm cười, vẻ ngoài cực cao ngạo. Lúc này hai vị thương nhân người Hồ nọ cũng hăng hái bừng bừng tham gia cạnh tranh, một người trong bọn họ hô to: - Mười lăm ngàn đồng! Giá cả này đã cực cao, hơn nữa hai thương nhân người Hồ đã thêm vào năm ngàn đồng nữa, người khác cũng không tiện thêm ba trăm, năm trăm nữa, chỉ là một hũ rượu thôi mà. Cục diện lập tức liền lạnh xuống. Diêu phu nhân thấy sự việc nhanh như vậy, không còn có người tăng giá, bất ngờ có chút mất hứng, nàng đem cằm hơi hơi giương lên, Liễu Quân Phan hiểu ý, liền cao giọng: - Hai mươi ngàn đồng! Khắp nơi lập tức truyền đến những tiếng uể oải thở dài. Người kia hô giá khiến thương nhân người Hồ hơi nhíu mày, có chút do dự, nhưng hắn vừa mới đàm phán thành công một vụ mua bán lớn, vốn định chộp được hũ rượu này uống cùng đối tác kinh doanh của hắn. Lúc này đương nhiên không ổn, rụt rè thuận miệng nói: - Hai mươi lăm ngàn đồng. Cái giá này thật là đã cao quá rồi, cho dù rượu ngon cũng không có cái giá này. Liễu Quân Phan do dự một lát quay đầu nhìn về phía Diêu phu nhân. Diêu phu nhân cả giận nói: - Rác rưởi, chả lẽ ta không ra được giá cao hơn sao? Liễu Quân Phan lập tức vươn ba ngón tay dương dương tự đắc hô: - Ba mươi ngàn đồng! Thương nhân người Hồ kia âm thầm kêu khổ, tuy nói hắn cực giàu có nhưng bỏ ra ba mươi ngàn đồng chỉ để mua một hũ rượu, cảm thấy quá mức xa xỉ. Nhưng mà quý khách đang ngồi đối diện chả lẽ lại âm thầm rút lui bền cắn chặt răng hô: - Ba mươi lăm ngàn đồng. Trong gian phòng hướng phía nam, Dương Phàm nhíu mày nhìn Thiên Ái Nô thấp giọng nói: - Không ổn, tự dưng xuất hiện thương nhân người Hồ, nếu chẳng may hai người bọn họ tranh chấp không được, Diêu phu nhân thoái lui, chúng ta sẽ không thuận lợi tiến hành bước kế tiếp của kế hoạch. Thiên Ái Nô hướng mặt ra ngoài liếc nhanh một cái, thấp giọng nói: - Chắc không đâu, Diêu phu nhân này ương ngạnh đã quen rồi, dù giá cả có chút cao, nàng ta khẩu khí tranh giành vẫn sẽ mua đấy. Thiên Ái Nô cười cười nhẹ nhàng nói: - Nam nhân sĩ diện, thật ra nữ nhân so với nam nhân còn sĩ diện hơn. Thiên Ái Nô nói vừa dứt, bên kia Liễu Quân Phan đã hung tợn hô: - Bốn mươi lăm ngàn đồng! Xem ra Diêu phu nhân cũng lo nghĩ đao cùn cắt thịt, cao đến hơn năm mươi lăm ngàn hai bên tranh chấp không thể ít hơn. Nếu buông tay thì mất thể diện, hoặc không buông tay tiền này tiêu phí phải xót ruột, dứt khoát đưa ra cao hơn mười ngàn đồng, hy vọng đối phương biết khó mà lui. Người Hồ kia cũng đã cưỡi trên lưng cọp, hắn còn muốn đưa giá cao hơn, lúc này người thương nhân bên cạnh kéo hắn thấp giọng khuyên bảo vài câu, người Hồ này liền nhân đó xuống nước, ra vẻ hậm hực không hề ra giá. Đông Linh đứng ở trên đài mặt mày hớn hở, người gửi bán rượu ngon muốn trước mặt mọi người rao bán, hắn mới đầu còn thấy không hợp lý, tuy nhiên ước đoán thu về độ năm trăm đồng tiền “Môi giới”, chẳng qua chỉ giúp người ta hai tiếng giao hàng, chả làm gì hơn, không ngờ được một hũ rượu này liền bán được bốn mươi lăm ngàn đồng. Tuy nhiên lúc đầu đàm phán với nhau định giá bán, bán cao tới đâu hắn cũng không thể lấy được thêm. Thêm nữa tin tức này nhất định truyền ra ngoài, chẳng khác nào khai hỏa thành công cho bảng hiệu “Trâm túy lầu” của hắn, cái sự thuận lợi này thật ra là thuộc về hắn đấy. Đông Linh rạng rỡ mà nói: - Bốn mươi lăm ngàn đồng, Diêu phu nhân ra giá bốn mươi lăm ngàn đồng, còn có quý nhân nào trả giá cao hơn không? Xung quanh lặng ngắt như tờ. Đông Linh lại hô hai lần, không thấy ai trả lời liền nói: - Nếu như không có quý nhân nào đồng ý tăng giá nữa, như vậy hũ rượu ngon này sẽ thuộc về Diêu phu nhân. Diêu phu nhân nhẹ nhàng nghếch cằm lên, sắc mặt vô vùng kiêu căng. Liễu Quân Phan vội vàng đứng dậy bước nhanh về phía khán đài nhìn quanh trái phải, dương dương tự đắc. Liễu Quân Phan nhảy lên sân khấu vừa định tiếp nhận hũ rượu trong tay nữ nhân người Hồ, đột nhiên từ trong gian phòng trang nhã truyền ra một âm thanh cực kỳ trong trẻo dễ nghe: - Sáu mươi ngàn đồng! Liễu Quân Phan hai tay vừa đụng đến hũ rượu, nụ cười trên mặt tắt ngấm, hắn chậm rãi quay đầu nhìn về phía Diêu phu nhân. Khắp chung quanh khách nhân đều hướng nhìn đến chỗ vừa phát ra tiếng nói. Diêu phu nhân nhíu đôi lông mày lại, một cơn tức giận nổi lên trong lòng, nàng ta trừng đôi mắt sắc nhọn hung hăng nhìn về khắp phía, áp chế mọi tiếng bình luận, cao giọng nói: - Bảy mươi ngàn đồng! Gần như vừa dứt lời cái giọng nữ dễ nghe kia lại vang lên: - Tám mươi ngàn đồng! - Ồ.. Tiếng ồn ào vừa mới bị Diêu phu nhân áp chế rốt cuộc cũng không ngừng được, tiếng thán phục, tiếng hít thở, những cái đầu thò ra nhìn xem người mua thân phận thế nào. Diêu phu nhân tức giận cả người phát run, hung tợn nhìn về phía chỗ gian phòng đó. Dương Phàm ngồi bên cạnh lại là hạ nhân cho nên Diêu phu nhân căn bản không nhìn hắn đến một cái, mắt nàng chằm chằm nhìn lên người Thiên Ái Nô. Đây là một tiểu nữ tử, nụ cười tươi đẹp, so với nàng trẻ tuổi hơn, xinh đẹp hơn, nhanh nhẹn hơn, lại giàu có. Đua tranh đã khiến nàng nổi giận, đối phương cũng là nữ nhân, khiến cho nàng càng thù địch, đã cùng giới tính các phương diện lại hơn hẳn so với nàng, Diêu phu nhân trong lòng ghen tỵ không chịu được. Diêu phu nhân cắn răng từng chữ từng chữ nói: - Chín mươi ngàn đồng! - Một trăm ngàn đồng! Chủ quán “Trâm túy lầu” Đông Linh dường như vừa mới uống vào một hũ rượu thượng hạng, có một chút choáng váng, tay hơi run rẩy, thân mình hơi lâng lâng. Một trăm ngàn đồng một hũ rượu. Nữ nhân Đại đường quả thật là khí phách!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang