[Dịch] Sát Vương (Áo Bỉ Đảo)
Chương 16 : Khổ luyện
.
Cả đời làm sát thủ, nếu như nói Đường Tiêu không thiếu cái gì, đó chính là ý chí cực kỳ cứng cỏi. Từ ba tuổi cho đến mười ba tuổi, trong mười năm chịu sự huấn luyện ma quỷ không nói, chỉ nói lần gần đây nhất hắn vì hoàn thành nhiệm vụ mà toàn thân nằm trong bùn của một cái đầm nước đầy châu chấu, chuồn chuồn, muỗi trong suốt năm ngày trời.
Hắn từ ba tuổi đến mười ba tuổi, trong mười năm chịu sự huấn luyện ma quỷ, nếu như dùng bốn chữ để hình dung, đó chính là “nghĩ lại mà kinh”.
Cho nên, hiện tại phương pháp huấn luyện chạy vòng vèo này đối với hắn mà nói, giống như là con nít chơi trò chơi.
Đường phủ rất lớn. Di Hồng viện của thiếu gia Đường Tiêu cũng rất lớn. Đợt huấn luyện chạy vòng vèo đầu tiên của Đường Tiêu là đằng sau Di Hồng viện. Chỗ đó có một khoảng sân rộng từ 100 -200m, vốn chính là để cho thiếu gia Đường Tiêu tiến hành những cuộc vận động nhỏ. Nhưng lúc trước đã bị bỏ hoang từ lâu.
Mười ả nha hoan đứng xem Đường Tiêu chạy tới chạy lui trong sân, thậm chí cũng không biết vì sao hắn lại tra tấn bản thân mình vậy.
Manh Ngọc hướng Đường Tiêu hô to một tiếng:
- Thiếu gia, uống chút nước trà rồi chạy tiếp.
Đường Tiêu bước đến uống nước, một đám nha đầu xúm lại giúp hắn lau mồ hồi. Cái này khiến cho Đường Tiêu nhớ lại huấn luyện ma quỷ ở kiếp trước.
Ở đó làm gì có người giúp lau mồ hôi chứ? Trong trí nhớ của hắn, chỉ có huấn luyện viên đánh chửi cùng những xử phạt tàn khốc. Hơn nữa không dưới một lần huấn luyện viên đánh chết người.
Người so với người, tức chết người.
Đường Tiêu chạy vòng vèo mấy chục lần, rồi bắt đầu thử phối hợp thêm chi pháp thổ nạp hô hấp mà Mục Thương truyền thụ cho. Hắn cảm thấy rất cảm khái. Thân thể này thật sự quá yếu ớt. Sau mười vòng chạy, Đường Tiêu cảm thấy hô hấp trở nên thống khổ, thân thể đau nhức vô cùng, muốn té ngã trên mặt đất.
Rất nhanh Đường Tiêu cảm giác được thân thể đã đạt đến cực hạn. Sắc mặt trắng bệch, hô hấp trở nên cực kỳ khó khăn. Lại thêm một vòng chạy nữa khiến hắn hai chân rốt cuộc không còn sức lực, ngã nhào trên mặt đất.
Đám nha hoàn hét lên một tiếng kinh hãi, cùng xúm lại chỗ Đường Tiêu.
- Lui ra!
Đường Tiêu rống lên với đám nha hoàn, lập tức gắng sức bò dậy trên mặt đất.
Rất khó lý giải vì sao vị tiểu thiếu gia trước kia lại muốn nhiều nha hoàn làm gì vậy. Nghe các nàng ta líu ríu không cũng đủ mệt chết rồi, so với một trăm con chim sẻ còn muốn ồn ào hơn.
Đường Tiêu đứng dậy, tiếp tục cắn răng hoàn thành việc chạy nước rút. Hắn cảm thấy mình giống như là chết đi, nhưng khi hắn bắt đầu chạy lại, hô hấp đột nhiên có chút trở nên dễ dàng.
Đường Tiêu biết rõ, hắn vừa mới xông qua một lần sinh lý cực hạn. Huấn luyện gian nan kỳ đầu tiên đã qua rồi.
Tiếp tục vòng vèo thêm mười vòng, Đường Tiêu dần đạt đến cực hạn sinh lý thứ hai.
Kiếp trước, huấn luyện viên của tổ chức sát thủ ma quỷ dùng các lại phương pháp huấn luyện tàn nhẫn đối với đám người Đường Tiêu về tốc độ, sự linh hoạt, tính dẻo dai. Đường Tiêu nhắm mắt đều có thể hồi tưởng lại những phương pháp huấn luyện tàn nhẫn kia.
Trước khi huấn luyện, các huấn luyện viên thường xuyên nói với bọn họ, một thân thể siêu cường thì trong tương lai mới có thể chấp hành nhiệm vụ sát thủ quan trọng.
Đường phủ của Trấn Quốc Hầu được coi là hầu phủ lớn nhất trong kinh thành. Trong Hầu phủ có một ngọn núi tên là núi Dương Minh. Chỗ mà Hầu gia đứng chính là lầu Khiếu Phong trên núi Dương Minh.
Trong Hầu phủ, ngoại trừ núi Dương Minh thì còn có một cái hồ với diện tích thật lớn. Cái hồ này được chia làm hai phần, phía đông giống như mặt trời, phía tây giống như mặt trăng. Cho nên, người ta hay gọi cái hồ này là hồ Nhật Nguyệt. Tổng diện tích của hồ cũng chỉ chiếm chưa đến một phần năm tổng diện tích của Hầu phủ.
Di Hồng viện khác với những biệt viện khác. Nó dựa lưng vào hồ Nhật Nguyệt, phong cảnh cực kỳ ưu mỹ.
Cứ chạy vòng vèo khiến cho Đường Tiêu có chút kiệt sức, thật sự là không chạy nổi nữa. Đường Tiêu đến bên cạnh hồ, nhưng chẳng còn lòng dạ nào thanh thản thưởng thức cảnh đẹp của hồ. Sau đó, trong ánh mắt vô cùng kinh ngạc của đám nha hoàn, hắn cởi quần áo, nhảy ùm vào trong hồ Nhật Nguyệt.
- Thiếu gia tự sát!
Một tiểu nha đầu mười hai, mười ba tuổi che miệng hô to.
- Ăn nói lung tung, mau vả vào miệng đi.
Manh Ngọc mười bảy tuổi, được xem là nha hoàn lớn tuổi nhất, cũng là có cấp bậc cao nhất. Nàng nhìn ra được đây là Đường Tiêu đang tiến hành luyện tập thân thể.
Những nha hoàn khác vội vã im bặt, tránh bị ả nha đầu kia vạ miệng.
Đường Tiêu cũng không phải thích bơi lội. Hắn bây giờ dùng phương thức bơi lội để luyện tập tính dẻo dai, áp dụng cùng lúc với phương pháp chạy nước rút.
Chạy vòng vèo đã khiến cho Đường Tiêu kiệt sức, ở trong nước bơi thêm vài vòng nữa khiến cho Đường Tiêu đạt đến cực hạn. Nhưng hắn vẫn cắn răng kiên trì, không ngừng vung vẩy cánh tay cùng hai chân đánh ra mặt nước. Loại huấn luyện cao độ này khiến cho cánh tay và hai chân của hắn đau nhức vô cùng. Việc thiếu dưỡng khí cũng làm cho đầu óc hắn bắt đầu mơ màng.
“Không thể bỏ cuộc. Càng gian nan càng phải kiên trì. Phải xông lên. Còn phải cố gắng chạy nước rút nữa”.Đường Tiêu vừa nhớ lại những huấn luyện tàn khốc của kiếp trước, vừa tạo áp lực lớn cho mình.
Huấn luyện viên ma quỷ đã nói, không kiên trì thì sẽ chết.
Nhưng ngay lập tức, Đường Tiêu đột nhiên giật mình. Hai tay và hai chân tựa hồ như thêm một lần tràn đầy khí lực. Hắn có thể rõ ràng cảm nhận được, thân thể của hắn tựa như đang hấp thu năng lực trong nước, giống như một thân xác thối tha đang bị bịt kín, đột nhiên có gió lùa vào, cảm giác vô cùng khoan khoái, dễ chịu.
Chẳng lẽ cái này như Mục Thương đã nói, Thiên Địa Nguyên Khí bắt đầu dũng mãnh tiến vào trong than thể của hắn?
Đây không phải cho thấy hắn tôi hồn thành công rồi sao?
Không thể nào? Mới ngày đầu tiên luyện tập thôi mà? Làm sao có thể tôi hồn thành công chứ?
Nhưng loại cảm giác xuyên thấu toàn thân này, trong đợt huấn luyện ma quỷ của kiếp trước tuyệt đối không có xuất hiện qua.
Mặc kệ, tiếp tục luyện tập đã.
Nguyên khí trong hồ nước không ngừng dũng mãnh tiến vào, khiến chân khí vốn không tinh khiết trong cơ thể Đường Tiêu bức ra ngoài. Nguyên khí lưu chuyển dọc qua đan điền của Đường Tiêu, hóa thành một chân khí cường đại, tinh thuần lưu chuyển trong cơ thể của hắn, khiến cho cảm giác mỏi mệt giảm bớt rõ rệt.
Hồ nước ban đầu có màu nâu đen, từ lúc Đường Tiêu biến hóa thì lập tức thay đổi màu nước. Đường Tiêu trong lúc vô tình đã làm quá trình tẩy lọc nước.
Trong nháy mắt, Đường Tiêu cảm giác trước mắt mình tựa hồ sáng ngời rất nhiều. Thanh âm xung quanh cũng rõ ràng hơn, kể cả cảm giác mỏi mệt cũng giảm đi rất nhiều.
Đây là một loại cảm thụ rất kỳ diệu, kiếp trước tuyệt đối chưa hề thể nghiệm qua.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện