[Dịch] Sất Trá Phong Vân

Chương 38 : Xuất thủ bất phàm

Người đăng: 

.
Tiêu Trường Lôi Minh và mấy người đồng hành đều lộ vẻ khổ sở nhìn về phía Lỗ Tạp Tư. Càn Kình lộ vẻ đã hiểu. Cửa hàng rèn tốt nhất Áo Khắc Lan cũng không phải là cửa hàng rèn Phất Lan Lâm, mà là cửa hàng rèn Lỗ Tạp Tư bọn họ. Tiêu Trường Lôi Minh tất nhiên muốn bổ sung vũ khí tốt nhất, cho nên mới chạy đi tìm cửa hàng rèn Lỗ Tạp Tư. Chắc hẳn lần này cửa hàng rèn Lỗ Tạp Tư nâng giá cố định lên, chặt chém rất lợi hại? - Các ngươi trao đổi là vật gì? Ánh mắt Càn Kình lại liếc mắt nhìn nữ quân nhân mặc nhuyễn giáp hồng. Tiêu Trường Lôi Minh đưa bàn tay vào túi da bên hông, lục lọi một chút chậm rãi lấy vật phẩm từ trong túi da ra, trên mặt lộ vẻ không muốn, nói: - Đấu thạch... Đấu thạch! Thân thể Càn Kình khẽ run lên, tiến lên hai bước nhìn hòn đá màu xám nhạt, lớn bằng nắm tay trong tay Tiêu Trường Lôi Minh, chậm rãi giơ tay lên vuốt ve khối đấu thạch màu xám tro này. Đấu thạch! Loại đá ẩn chứa đấu năng đặc biệt. Đối với chiến sĩ mà nói, nếu như trên người mang theo đấu thạch tu luyện đấu lực, đấu năng trong đấu thạch hút vào trong cơ thể tăng tốc độ luyện hóa. Tốc độ tiến triển như vậy tuyệt đối nhanh hơn nhiều so với không có đấu thạch. Đại trận Đấu Linh trừ trận pháp cổ quái ra, quan trọng nhất chính là đấu thạch! Nếu như không có đấu thạch, cho dù có trận pháp cũng không có cách nào khiến đại trận Đấu Linh hoạt động. Nếu như mình có đấu thạch, mang theo đấu thạch vào đại trận Đấu Linh, như vậy chiếm ưu thế rất lớn so với người không tiến vào đại trận Đấu Linh, có thể trong thời gian ngắn đạt được sự nâng cao lớn hơn, căn cơ cũng sẽ được vững chắc hơn. Càn Kình còn nhớ rõ, trên sách có ghi chép, đấu thạch cũng có thể sử dụng làm vật liệu bổ sung vào vũ khí trang bị, chế tạo ra vũ khí càng ưu việt hơn! Càn Kình thật không ngờ, mình lại gặp được đấu thạch ở đây, hơn nữa còn xuất hiện một chiến sĩ bán đấu thạch! Đối với chiến sĩ mà nói, giá trị đấu thạch cũng không lớn lắm! Đấu năng ở trong tảng đá màu xám tro chuyển động. Càn Kình có thể cảm giác được đấu năng trong tảng đá. Hắn thoáng ngước mắt nhìn Tiêu Trường Lôi Minh: - Cái này hình như là một khối đấu thạch tứ phẩm? Tiêu Trường Lôi Minh kinh ngạc nhìn Càn Kình, không nghĩ tới học viên chiến sĩ thoạt nhìn trẻ tuổi, lại có nhãn lực như vậy. Hắn chỉ đặt tay lên trên đấu thạch, trong thời gian ngắn ngủi như vậy, đã có thể biết được khối đấu thạch này không phải là đấu thạch sơ cấp nhất phẩm, nhị phẩm, mà là một khối đấu thạch tứ phẩm chất lượng tốt. Mấy người thành viên của đoàn thám hiểm Hỏa Diễm cũng lộ vẻ kinh ngạc trước kiến thức của Càn Kình. Tuy nói học viện ma pháp và chiến sĩ đều sẽ dạy kiến thức về đấu thạch, nhưng chắc hẳn chỉ có học viện trung, cao cấp mới dạy. Nhìn ký hiệu trên ngực của hài tử này, rõ ràng cho thấy chỉ là học viên của một học viện sơ cấp. - Đúng, đây là một khối đấu thạch tứ phẩm. Tiêu Trường Lôi Minh không che giấu gật đầu đáp: - Ngươi đã là học viên chiến sĩ, vậy ngươi cũng phải biết. Dưới tình huống bình thường, chiến sĩ chắc chắn sẽ không dùng đấu thạch để tiến hành trao đổi ra ngoài, mà chọn giữ lại dùng. Thực sự thiếu tiền, cũng sẽ đi tới cửa hàng chuyên về đấu thạch để tiến hành đổi công bằng. Lần này thời gian của chúng ta thực sự có chút eo hẹp. Cho nên... Càn Kình gật đầu biểu thị đã hiểu. Hắn quay đầu lại nhìn về phía Phất Lan Lâm: - Lão bản, ngài nghĩ đấu thạch này có giá thế nào? Phất Lan Lâm cầm búa lớn vung lên thử trọng lượng, hỏi: - Ngươi có hứng thú đối với khối đấu thạch này? Càn Kình không cho ý kiến, nhún vai. Thân là chiến sĩ làm sao có thể không có hứng thú đối với đấu thạch? Cho dù trong huyết mạch các chiến sĩ Càn gia đã hoàn thành thức tỉnh huyết mạch Tinh Linh Vương sơ cấp cũng sẽ vô cùng hứng thú đối với đấu thạch! Chủ thạch đại trận Đấu Linh, cho tới bây giờ vẫn là một khối đấu thạch thập phẩm! Nếu như sau này có thể tự mình mang thêm một khối đấu thạch tứ phẩm vào đại trận Đấu Linh, cho dù không đứng ở vị trí gần mắt trận nhất, mà đứng ở vị trí thứ hai, thứ ba cách mắt trận, lấy được lợi ích cũng không ít hơn so với đứng ở cự ly gần mắt trận nhất. Nếu như có thể đứng ở vị trí gần mắt trận nhất, lại mang theo một khối đấu thạch tứ phẩm? Càn Kình nghĩ tới đây, trên mặt đã sớm nở nụ cười như hoa nở. Đó thật là quá tuyệt vời! - Nếu như vậy... Phất Lan Lâm trầm ngâm liên tục đưa tay vuốt râu, bỗng nhiên giơ tay lên vào cái bàn gỗ quát: - Như vậy đi, tiên sinh Tiêu Trường Lôi Minh. Nếu Càn Kình chiến sĩ thợ rèn cao cấp nhất của chúng ta có hứng thú đối với đấu thạch, như vậy ta chế tạo cho mỗi người các ngươi một vũ khí lấy tinh sắt nhị cấp làm cơ sở. Các ngươi thấy thế nào? Mỗi người một vũ khí? Ánh mắt mọi người trong đoàn thám hiểm Hỏa Diễm và Càn Kình đồng thời kinh ngạc, nhìn Phất Lan Lâm vừa đưa ra lời nói phóng khoáng kia. Lỗ Tạp Tư cũng hết ý kiến, trừng mắt với Phất Lan Lâm. Thân là thợ rèn cao cấp nhất Áo Khắc Lan, hắn biết rất rõ ràng, trao đổi như vậy căn bản không có bất luận lợi nhuận có thể nói được. Phất Lan Lâm điên rồi sao? - Ha ha, Càn Kình ngươi đừng nhìn ta như vậy. Trên mặt Phất Lan Lâm cười vui vẻ: - Không có sự xuất hiện của ngươi, ta không có tinh sắt nhị cấp để dùng. Muốn rèn vũ khí có tinh sắt nhị cấp làm cơ sở, chỉ có thể đi tới chỗ người nào đó mua với giá đắt. Cho nên, ngươi là cột trụ trong cửa hàng rèn chúng ta. Ngươi đã thích khối đấu thạch này, cửa hàng rèn chúng ta buôn bán lỗ vốn cũng làm. - Không sai! Phất Lan Tây đập một cái vào phía sau lưng Càn Kình nói: - Chỉ cần ngươi thích. Các thành viên khác trong cửa hàng rèn Phất Lan Lâm cũng thi nhau nở nụ cười chất phác. Biểu hiện của Càn Kình ngày hôm qua đã chinh phục mọi người. Đặc biệt là hắn rõ ràng có thể rèn ra tinh sắt nhị cấp, nhưng lại không kiêu căng. Khi nghe Phất Lan Lâm trả thù lao, hắn hoàn toàn không có bất kỳ hành động cò kè mặc cả nào, thực sự nghe theo không phản đối. - Thật vậy sao? Trên mặt Tiêu Trường Lôi Minh lộ vẻ không tin được: - Như vậy... - Ha hả... đội trưởng Tiêu Trường... Lỗ Tạp Tư cắt ngang lời Tiêu Trường Lôi Minh nói. Hắn bưng chén trà trên bàn chuẩn bị cho khách thưởng thức, thần thái nhàn nhã cười: - Ngài không phải là thợ rèn, không biết chuyện hành nghiệp của thợ rèn là bình thường. Nhưng có vài thợ rèn trong hành nghiệp, biết rất rõ ràng chuyện trong hành nghiệp cũng không giải thích rõ cho khách hàng. Loại này chỉ lo kiếm tiền, cũng không để ý tới mạng sống của khách hàng. Từ trước đến nay ta khinh. Toàn bộ thành viên đoàn thám hiểm Hỏa Diễm đều không hiểu nhìn Lỗ Tạp Tư, dường như trong lời nói này còn có ẩn tình gì. Lỗ Tạp Tư bỏ chén trà bằng gỗ xuống, dáng vẻ tươi cười mang theo sự khinh miệt đảo qua Phất Lan Lâm và Càn Kình: - Cửa hàng rèn Phất Lan Lâm có thật sự tạo ra tinh sắt nhị cấp hay không, ta không biết. Nhưng ta biết, tinh sắt nhị cấp cũng có vài ưu khuyết!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang