[Dịch]Sát Thủ Vú Em - Sưu tầm
Chương 12 : Hèn mọn.
.
Lãnh địa của Boss Lão Quách là một cái phi thuyền khi truyền tống ra từ hậu hoa viên.
Suy nghĩ của bộ phận thiết kế trò chơi thật sự là rất khác người. Ôn Tiễu không biết vì sao bối cảnh phim hào môn thế gia của bốn Boss trước khi tới đây lại đột nhiên biến thành phim khoa học viễn tưởng.
Trên phi thuyền, Lão Quách mặc chiến bào tím đang đứng đó. Râu tóc lão đều bạc trắng. Sau lưng còn có một cái chong chóng lớn.
Nghe đâu cái đó chính là modem không dây của phi thuyền. Lão Quách xưa nay một mình nấp trong phi thuyền quá nhàm chán nên phải có wifi để lên mạng cho đỡ cô đơn.
Thật sự là… vô cùng tốt…
“Muốn xem Công Tước một mình đấu Lão Quách không?” Ngư cười gian.
Chinh Chiến Công Tước bị bán đứng thật bất đắc dĩ.
“Này cũng có thể một mình đấu sao?” Trần Vũ nghi hoặc. Lão Quách xem như là Boss có nhiều kỹ năng và hiệu ứng nhất phó bản 55 cấp. Hơn nữa, không gian trong phi thuyền còn rất nhỏ. Cho dù bình thường đánh nhau có tốc độ siêu nhanh, thêm cả Tật Phong Đan nữa thì trên thực tế, muốn chạy trốn trong một phạm vi nhỏ như thế này cũng không phải dễ.
“Không phải Củ Lạc nói muốn thành kỹ thuật siêu sao? Cho em xem cái gì mới là kỹ thuật siêu!” Ngư khí phách hô, “Công Tước, lên!”
Kỹ thuật siêu thật sự không chỉ được biểu hiện khi dã chiến, pk mà còn cả khi đi phó bản nữa. Người có thể dùng kỹ thuật hóa giải hết tất cả cạm bẫy mà trò chơi thiết kế mới có thể gọi là siêu.
Chinh Chiến Công Tước cũng không nói gì, chỉ bước lên cầm cung Càn Khôn “Xoạt!” một tiếng, một luồng sáng trắng xuyên qua bóng tối trong phi thuyền, Liệt Giáp Phá bắn thẳng vào tim Lão Quách.
Lão Quách bị đánh thức cảm thấy có người đang công kích mình liền vươn hai tay triệu hồi sấm sét. Vô số tia lửa điện từ trên trời giáng thẳng xuống, gây thương tổn liên tục khắp phi thuyền. Trạng thái của Lão Quách lúc này đã là thức tỉnh nhưng vẫn đứng yên. Trong nháy mắt bão điện giáng xuống, Chinh Chiến Công Tước đã từ trước mặt Lão Quách lui về bên cạnh mấy người Hoa Sinh Mê đang nấp trong góc.
[Đội ngũ] Khiêu Hải Tự Sát Ngư: Mạt chược ba tay thiếu một!
[Đội ngũ] Hoa Sinh Mê: Đấu địa chủ!
[Đội ngũ] Chinh Chiến Công Tước: ……
*R: mạt chược cần 4 người chơi, đấu địa chủ thì chỉ cần 3. Dụ người ta ra quánh còn ba đứa này núp trong góc cờ bạc.
Trong nháy mắt tia lửa bắn khắp nơi, Lão Quách đã thức tỉnh, bắt đầu di chuyển về phía Chinh Chiến Công Tước.
Bị Lão Quách tát trúng một cái tuyệt đối là 2000 máu. Mà Lão Quách có đến hai dây máu, một skill lớn của Chinh Chiến Công Tước bắn qua cũng chỉ rút được một chút của dây đầu tiên.
“Công Tước muốn tự sát sao?” Trần Vũ nhìn acc Chinh Chiến Công Tước đứng im bên cạnh, mà Lão Quách thì đã đến gần. Phải biết rằng khi thù hận của Boss đang nhắm vào một người chơi thì ngoại trừ kỹ năng quần công, Lão Quách căn bản sẽ không nhắm vào những người chơi khác.
Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh. Trần Vũ vừa dứt lời, Hoa Sinh Mê và Khiêu Hải Tự Sát Ngư đột nhiên đứng lên, “Vụt!” một tiếng chạy mất dạng. Khi Thần Nữ Dụ Hoặc còn đang ngẩn người thì Chinh Chiến Công Tước cũng đã ăn Tật Phong Đan, dùng tốc độ 130% chạy về phía bàn điều khiển của phi thuyền.
“Mấy người làm gì…” Chữ ‘thế’ còn chưa nói xong, Lão Quách đột nhiên đứng ngay vị trí ban đầu của Chinh Chiến Công Tước mà ngửa mặt lên trời rống.
“Aaaa—“ Lão Quách vươn tay, khói độc màu xanh lập tức tỏa ra từ người hắn. Phạm vi 100 mét xung quanh đều bị khói độc bao phủ.
Dây máu vốn không còn nhiều của Thần Nữ Dụ Hoặc lập tức giảm xuống không ngừng.
“Mẹ nó, đám không biết xấu hổ mấy người ăn hiếp level thấp! Tôi chết là thế giới này sẽ mất đi một thương nhân vĩ đại. Đó là tổn thất của toàn nhân loại đó. Mấy người đền nổi không?” Trần Vũ mở miệng kêu to. Nhất định là cố ý. Đây rõ ràng là hành động nhắm vào cô một cách trắng trợn!
Đám vô lương tâm này vậy mà lại hợp với nhau lừa cô!
Chinh Chiến Công Tước và Khiêu Hải Tự Sát Ngư thì thôi đi, nhưng Ôn Tiễu là bạn thân a!
“Tiễu tỷ, tôi quyết định tất cả những trang bị và kim sau này của bà, tôi đều phải thu 10% phí thủ tục. Không cần cảm ơn, không cần khách khí! Quyết định vậy đi!” Trần Vũ giận.
“Đây là trừng phạt cho việc bà gạt tôi chơi vú em.” Ôn Tiễu mặt không đỏ, tim không loạn nói, “Phí thủ tục cái gì chứ? Bà không biết ‘thiếu tiền là lớn nhất’ sao? Bà còn muốn nhận được tiền 3000 kim kia không?”
Trần Vũ lúc này mới sực nhớ mình đưa 3000 kim cho Ôn Tiễu rồi mà còn chưa nhận tiền lại a!
Thời đại Dương Bạch Lao* đã trôi qua lâu rồi, bây giờ người thiếu tiền mới là lớn nhất a!
*R: nhân vật trong phin Bạch Mao Nữ. Bị địa chủ ép bán con gái để trả nợ, Dương Bạch Lao không chịu nên tự sát.
“Tiễu tỷ, tôi sai rồi aaaaa. Tôi còn yêu bà lắm, bà đừng vứt bỏ tôi.” Trần Vũ vừa điều khiển Thần Nữ Dụ Hoặc tự thêm máu vừa ưu thương tưởng niệm tiền của mình.
“Hahahaha” Ngư cất tiếng cười lớn trên YY, “Củ Lạc được lắm! Tác phong vô sỉ lại hèn hạ như vậy đúng là đồng môn của anh và Công Tước rồi. Anh quyết định chiêu mộ em vào tổ cầm thú ba người bọn anh!”
“Mấy người……” Trần Vũ hộc máu, “Rốt cuộc chúng ta có còn vui vẻ chơi cùng nhau được nữa hay không?”
“Chúng ta bây giờ cũng rất vui vẻ a!” Ôn Tiễu lương tâm trỗi dậy quăng một cái Hoàn Thân Thuẫn cho Thần Nữ Dụ Hoặc, “Bà không thể trách tôi với Ngư a. Đây rõ ràng là kết quả của việc Công Tước cực độ bất mãn nên cố ý kéo Boss tới chỗ chúng ta.”
“Cuối cùng tôi cũng biết, mấy cái tin nói Chinh Chiến Công Tước khiêm tốn đều là lừa đảo! Anh mới đúng là tiểu nhân a!”
Ngư hoàn toàn đồng ý: “Bây giờ biết vẫn chưa quá muộn.”
[Đội ngũ] Chinh Chiến Công Tước: Ha.
Lúc này, ba người cũng không dám tránh trong góc nói chuyện phiếm nữa. Tuy rất muốn nhìn Chinh Chiến Công Tước đấu tay đôi với Lão Quách nhưng để đề phòng việc tiếp tục bị Công Tước ám hại, bọn họ đành phải chạy ngược hướng Công Tước, né xa hắn ra.
Tốc độ di chuyển của Lão Quách không theo kịp Chinh Chiến Công Tước đã ăn Tật Phong Đan. Chinh Chiến Công Tước nhanh chóng chạy dọc theo phi thuyền, khi bỏ một khoảng rồi thì quay lại sử dụng kỹ năng Liệt Giáp Phá và Nhất Tiễn Xuyên Tâm cần thời gian chờ. Đến khi Lão Quách tới gần thì lại sử dụng kỹ năng quần công và đánh lan không cần thời gian thi triển.
Ưu thế lớn nhất của Cung Thủ chính là thời gian thi triển kỹ năng rất ngắn, giá trị thương tổn lại lớn. Nhưng Cung Thủ dùng cung không có kỹ năng khống chế. Ngược lại, Cung Thủ dùng nỏ có nhiều kỹ năng khống chế hơn, nhưng thời gian thi triển lại dài, áp dụng cho đánh lén khi quần chiến thì được, phó bản lại không nên.
Bốn người chia làm hai nhóm chơi đuổi bắt trong phi thuyền. Cách một đoạn thời gian, Lão Quách sẽ dừng lại triệu hồi bão điện hoặc mỗi khi đến gần người chơi sẽ phóng khói độc.
Chinh Chiến Công Tước tuy chạy nhanh nhưng cũng rớt hết gần 1 vạn máu.
Thời gian duy trì của Tật Phong Đan là 1 phút. Sau 1 phút, hiệu quả sẽ biến mất. Thời gian chờ còn chưa hết, tốc độ di chuyển của hắn lập tức bị chậm lại, Lão Quách cũng dễ dàng bắt kịp.
“Bốp!” một tiếng, một bàn tay chụp xuống, Chinh Chiến Công Tước rớt 5000 máu.
Lúc này, dây máu đầu tiên của Lão Quách vẫn còn một nửa. Kế hoạch đấu tay đôi đang bên bờ vực phá sản.
Ba người ‘tọa sơn quan hổ đấu*‘ tuy cũng bị kỹ năng quần công ảnh hưởng ít nhiều khi di chuyển nhưng vẫn vô cùng nhàn nhã nói chuyện phiếm, thuận tiện uống thuốc hồi máu, từ từ tích tiểu thành đại.
*R: tọa sơn quan hổ đấu: ngồi không coi người ta quánh nhau.
“Có vẻ khó.” Ôn Tiễu lên tiếng.
“Yên tâm đi, được mà.” Ngư tràn đầy tự tin.
[Đội ngũ] Chinh Chiến Công Tước: ……
“Đứng nói chuyện không mỏi lưng*.”
*R: ý nói không ở trong trường hợp của người ta thì không biết.
“Được rồi.” Ngư hít sâu một hơi, “Nếu vậy, anh không thể nào đứng nói chuyện được nữa!”
[Đội ngũ] Khiêu Hải Tự Sát Ngư: Xem ra anh chỉ có thể ngồi đánh chữ! Công Tước cố lến! Tôi ủng hộ ông về mặt tinh thần!
Chinh Chiến Công Tước tranh thủ phát một cái emo nôn mửa trên kênh đội ngũ.
“Rốt cuộc tôi cũng biết vì sao ở Quân Lâm lâu thì IQ sẽ tuột xuống theo Tỏi rồi.” Ôn Tiễu lắc đầu thở dài, “Ngư chính là một ví dụ cụ thể. Quả nhiên làm người đứng đầu một bang, Thông Hoa Đại Toán chính là trường hợp điển hình trong một đám bệnh thần kinh. Đây là một bang tập hợp hội những người bị điên.”
“Lời Hào Hoa Mộ Địa nói em cũng tin?” Ngư phản bác, “Nếu Quân Lâm là một đám bệnh thần kinh thì Thiên Quốc chính là một đám người chết.”
“Hả?”
“Trên Thiên Quốc (thiên đường) đều là người chết mà. Chôn dưới mộ cũng là người chết luôn. Em chịu làm bệnh thần kinh hay chịu làm thi thể?”
“……”
Ngư vẫn tiếp tục: “Thật ra á, Mộ Địa mới thật sự là bệnh nặng. Thông Hoa Đại Toán + Hào Hoa Mộ Địa = một tổ hai người bệnh siêu nặng.”
“Hahahaha, quả nhiên bang chủ chỉ dùng để dìm hàng!” Trần Vũ vui vẻ nói, “Nhục Hoàn cũng hay bị tôi khinh bỉ. Hahaha, bang chủ là nghề cực khổ nhất trên đời này.”
[Đội ngũ] Chinh Chiến Công Tước: !!!
Ba dấu chấm than, kéo lại lực chú ý của ba người.
Mãi lo nói chuyện phiếm, không ai phát hiện máu của Chinh Chiến Công Tước đã mất thêm 1 vạn, mà máu Lão Quách thì chỉ mới hết dây đầu tiên.
Sắp chết rồi sao?
Đại thần thì ra cũng chỉ như vậy thôi!
Trần Vũ là một Vạn Hoa, tuy cấp thấp nhưng vẫn có đạo đức nghề nghiệp của Vạn Hoa, không giống loại gà mờ như Ôn Tiễu, ngay cả Diệp Bối Linh Phù cũng không mang theo.
*R: oát, nãy thấy có mà ==”.
Cô đang định bước lên phóng Thư Hoàng Quyết thì Ngư đột nhiên hét, “Đừng nhúc nhích, để anh!”
Trần Vũ bị dọa, thật sự đứng bất động tại chỗ.
“Anh tới? Anh biết thêm máu sao? Hay anh là M?” Trần Vũ cười nhạt, nhưng vẫn nghe lời mà lui sang một bên.
*R: M: thích bị ngược.
Vạn Hoa không muốn thấy đại thần đấu tay đôi với Boss không phải là thương nhân tốt. Nếu nói cô không muốn cười trên nỗi đau của người khác thì là nói dối.
Nhìn Ôn Tiễu vẫn đang bình tĩnh nghiên cứu trang bị, Trần Vũ cảm thấy mình vẫn chưa đủ trấn định.
Chỉ tội cho Chinh Chiến Công Tước, phải nhìn máu của mình xuống đến bốn chữ số, trong khi mấy đội hữu bên cạnh vẫn hồn nhiên không chú ý đến hắn.
Mắt thấy máu mình càng ngày càng ít nhưng bước chạy của hắn vẫn y như cũ, kéo Lão Quách chạy vòng vòng, vừa cắn thuốc hồi mana vừa phát kỹ năng công kích.
Cũng may là sau khi đánh hết dây máu thứ nhất, giá trị phòng ngự của Boss bắt đầu giảm xuống. Dây thứ hai rớt nhanh hơn dây đầu tiên rất nhiều.
9000!
8000!
7000!
……
3000!
Lúc này, chỉ cần Lão Quách khó chịu mà bạo kích một chiêu, Chinh Chiến Công Tước sẽ lập tức hy sinh!
“Đùng đùng!”
Lão Quách lại triệu hồi bão điện lần nữa. Những tia sét trên phi thuyền nện vào người Chinh Chiến Công Tước, bước chạy liên tục của Cung Thủ đã bị ngắt ngang.
2500……2000……1500……
Đã không cần bạo kích nữa. Mưa điện vừa dứt, Lão Quách liền đuổi theo, chỉ nhẹ nhàng tát một cái là Chinh Chiến Công Tước sẽ cạn máu.
Trần Vũ và Ôn Tiễu đã chuẩn bị cầu kinh siêu độ, trong lòng thầm đếm “Ba, hai, một!”
Lão Quách lúc này đứng ngay sau lưng Chinh Chiến Công Tước.
Hắn giơ tay, ánh sáng liền tụ lại thành một khối cầu, nhắm ngay đầu Chinh Chiến Công Tước mà vỗ xuống……
Trên YY, Trần Vũ và Ôn Tiễu đồng thời hít một hơi.
Nhưng mà hình như có gì đó không đúng!
Trần Vũ: “Quá đáng!”
Ôn Tiễu: “Hèn mọn!”
Khiêu Hải Tự Sát Ngư: “Há há!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện