[Dịch]Sát Thủ Cho Mỹ Nữ Thuê Phòng- Sưu tầm
Chương 71 : Chuyện cũ của Lưu Tính Phúc và Mục Thiên Tôn
.
- Mấy người bên Long bảng nếu khiêu chiến không thành công cũng được nhận thuốc à?
Triệu Thiết Trụ hỏi tiếp.
- Đúng vậy, theo như ông ngoại em hôm qua có nói, thì thuốc mà người của Long bảng nhận được còn tốt hơn nhiều, hình như là dược phẩm kích thích số 4, bởi vì bọn họ đã kích phát tiềm lực rất nhiều, cho nên phải dùng thuốc mạnh một chút.
Lôi Tử đáp.
- Đã có kích thích số 4, vậy là còn có số 3, 2,1 nữa phải không?
- Có, hình như thuốc kích thích số 1 này là dành riêng cho trường hợp đặc biệt, em cũng không rõ lắm, hiện tại khoa học kỹ thuật rất phát triển, nhà nước sẽ không dừng ở từng đó dược phẩm, em biết là còn có một loại kích thích có thể hồi phục thể lực rất nhanh nữa.
- . . . Đó chẳng phải là thuốc đỏ trong game để bổ sung HP sao?
- Cũng không hẳn khoa trương đến thế, chỉ là giúp tế bào hoạt động mạnh hơn, có thể khôi phục sức mạnh cơ thể nhanh hơn, bằng không anh cứ thử nghĩ xem, nếu đệ ngũ của Long bảng khiêu chiến đệ tứ, đệ tứ bị đánh bại, rơi xuống thứ năm, hơn nữa còn bị thương, giờ nếu đệ lục lại khiêu chiến đệ ngũ thì không phải là càng chiếm ưu thế sao? Cho nên mỗi trận đấu sau khi kết thúc, các cao thủ đều được cung cấp dược phẩm phục hồi thể lực, để cơ thể khôi phục trở lại, đương nhiên, thuốc đó cũng không có khả năng khôi phục hoàn toàn, mặt khác, cũng phải xem thực lực của anh thế nào nữa.
Lôi Tử nhún vai.
Những gì nghe được tối nay quả thật đã làm Triệu Thiết Trụ rúng động trong lòng, hắn không nghĩ trên thế gian này lại tồn tại điều vốn dĩ chỉ có thể xuất hiện trong khoa học viễn tưởng như thế, lại còn cả thuốc hồi phục thể lực nữa chứ, tốc độ hồ phục của hắn cũng rất mau lẹ, chẳng lẽ trong cơ thể hắn có loại dược phẩm này?
Triệu Thiết Trụ hơi nghi hoặc, còn cả sức mạnh kỳ lạ xuất hiện trong lần đuổi giết Lý Thiên Phong trước đó nữa, cứ như một mớ bòng bong khó đoán, Triệu Thiết Trụ có dự cảm, lần này nếu hắn tiến kinh đi gặp mấy ông già bên cục An ninh quốc gia thì có lẽ sẽ tìm ra được một số đầu mối gì đó.
Trên đài rất nhanh đã bắt đầu trận tiếp theo, lần này là đệ nhị thập của Long bảng khiêu chiến với đệ thập cửu, sức chiến đấu của hai người đều vô cùng dũng mãnh hơn nữa lại tương đương nhau, quyền qua cước lại đến năm phút đồng hồ không biết đã đánh với nhau bao nhiêu hiệp nữa, người đứng xem nhiệt huyết cũng sôi trào theo họ, tổng thể mà nói, đệ nhị thập đến đệ thập của Long bảng thực lực hơn kém nhau chẳng là bao, đệ cửu xuống đến đệ ngũ cũng hơn kém nhau không xa lắm, nhưng đệ tứ so với đệ ngũ thì lại cao hơn hẳn đệ ngũ một bậc, còn ba vị trí hàng đầu thì hầu như không có gì thay đổi rồi. Triệu Thiết Trụ nhìn quanh bốn phía nhưng hình như là không thấy ba người đó ở đâu.
Năm phút đồng hồ một trận đấu tiến hành rất nhanh, có thành công, có thất bại, nhưng mặc kệ là thành công hay là thất bại thì đều nhận được dược phẩm khôi phục thể lực, dược phẩm thể lực có màu đỏ, bình nhỏ hình thù cũng giống với bình thuốc màu lam ban nãy, Triệu Thiết Trụ nhìn thấy có người rõ ràng đã thở hồng hộc, sắc mặt trắng bệch, uống xong một lọ không ngờ sắc mặt đã hồng nhuận trở lại, còn có nét sáng bóng lên nữa. Quả nhiên là thứ thuốc đại bổ.
Hơn một giờ trôi qua, lúc này trên đài là một người trẻ tuổi ăn mặc rất mốt, người này nhìn cũng trạc ba mươi tuổi, trẻ hơn nhiều nếu so với những người ở đây, y chính là đệ lục của Long bảng Thiết quyền Mục Thiên Tôn, mà đối thủ của y chính là người vừa nói chuyện với Triệu Thiết Trụ, đệ ngũ Long bảng, bàn ma (ma mập) Lưu Tính Phúc.
Bàn ma có dáng người vô cùng mập mạp, rất khó tưởng tượng một người với dáng béo uỵch như vậy lại có thực lực của đệ ngũ Long bảng, hơn nữa người này còn vô cùng háo sắc, được gọi là con ma háo sắc của Long bảng, vì thế liền có biệt hiệu là Ma béo, còn Thiết quyền Mục Thiên Tôn lại là một nhân vật thiên tài của gia tộc họ Mục chuyên về đồ cổ, chưa đến ba mươi mà đã lọt vào Long bảng thì thiên tư có thể nói là kinh người, người này trên tay mang theo một găng da, nghe nói đao thương bất nhập, đương nhiên đây cũng chỉ là nghe nói, nhưng đôi tay kia của y cũng là đã chặt đứt không ít vũ khí của các cao thủ khác, vì thế liền có cái danh hiệu là Thiết quyền.
- Tiểu Mục à, chúng ta quen nhau quá rồi, chắc đem súng nước lên bắn nhau cho xong chuyện thôi. Qua chuyện này tôi mời cậu làm trận nhé.
Lưu Tính Phúc cười tủm tỉm nhìn Mục Thiên Tôn như đang chòng ghẹo. Mục Thiên Tôn thì chẳng phản ứng gì, chỉ cởi áo jacket ném xuống đài rồi khởi động tay chân.
- Tiểu Mục à, đừng có giả bộ đứng đắn nữa, còn nhớ Long bảng năm đó cậu mới ở hàng thứ tám, lần đó đánh xong, tôi dẫn cậu đi Thiên Thượng Nhân Gian mới tiêu dao tự tại làm sao ~~ thế mà giờ thực lực tăng tiến rồi liền trở mặt là sao chứ.
Lưu Tính Phúc vẫn vẻ mặt tươi cười như trước.
- Má nó, ông còn có mặt mũi nói chuyện đó.
Mục Thiên Tôn rốt cục đã lên tiếng, trên mặt hắn thoáng hiện lên nét căm tức:
- Đúng là ông có dẫn tôi đi chơi, nhưng mẹ nó chứ lúc đó thử hỏi tôi mới bao nhiêu tuổi, ông lại đi kêu một lão bà ngoại tứ tuần cho tôi, bản thân thì lại đi tìm tiểu muội hơn 20 khoái hoạt, vài năm nay tôi cố gắng luyện quyền cước chính là để hôm nay có thể báo mối thù ngày ấy! !
- Ái chà, khi đó chẳng phải cậu vẫn là một “Tiểu xử nam” thôi sao? Tôi sao có thể kêu một tiểu muội không có kinh nghiệm cho cậu được, Như Hoa tuy rằng đã 40 có lẻ nhưng kỹ thuật của cô ấy thuộc vào hạng nhất, thổi kèn rất giỏi, xướng một khúc mây mưa tuyệt vời, lần đó chẳng phải cậu vui đến quên cả trời đất đó thôi. Hàng tốt như vậy tôi cũng tặng cho cậu, ai đời cậu lại như vậy, ôi, cậu khiến tôi đau lòng quá.
Lưu Tính Phúc ra vẻ thương tâm muốn chết. Mục Thiên Tôn không nói lời nào, ông lão râu bạc khinh bỉ nhìn hai người này rồi bảo:
- Bắt đầu đi!
Vừa dứt lời, Mục Thiên Tôn đã lao lên tấn công, thiết quyền lóe lên ánh hào quang quỷ dị như thiên thạch nhằm bổ xuống Lưu Tính Phúc. Lưu Tính Phúc cười hành hạch, đôi tay mập mạp đột nhiên mở ra, bịch một tiếng đã kẹp cứng một quyền thế như chẻ tre vừa rồi, kình lực chấn động khiến những súc thịt trên đôi tay to béo của Lưu Tính Phúc run rẩy chốc lát, nhưng trong nháy mắt lực đạo đã bị hóa giải gần hết.
- Mẹ ơi, không ngờ cục thịt béo này còn có công dụng đó!
Lôi Tử kinh ngạc thốt lên.
Triệu Thiết Trụ lắc đầu, nói:
- Kia không chỉ là cục thịt béo, ẩn trong đó là một cơ thể mà người thường khó có thể tưởng tượng, bằng không một quyền kia ông ta cũng đã lãnh trọn rồi, cậu xem những thớ thịt đó của ông ta không hề mất kiểm soát! Không ngờ ông ta có thể khống chế chính xác đến từng tấc thịt béo trên người mình, đúng là không đơn giản.
Lưu Tính Phúc dường như bỗng đạt tới cao trào, thân mình run lên, thịt béo toàn thân cũng theo đó mà rúng động, sau đó đột ngột dồn kình lực, thịt béo trên người như dồn hết về cánh tay kia, trong nháy mắt ma mập đã tung ra một quyền. “Uỳnh”. Mục Thiên Tôn lùi lại mấy bước, nắm đấm đã hơi run, có thể thấy được lực đạo vừa rồi lớn đến cỡ nào.
- Phương thức tấn công này thật là hiếm thấy.
Triệu Thiết Trụ ngưng trọng nhìn lên đài, tự hỏi nếu chính mình đụng phải hắn ta thì phải xử lý như thế nào.
Mục Thiên Tôn hiển nhiên rất hiểu Lưu Tính Phúc, đối đầu với một kẻ mập mạp toàn thân là mỡ thì chỉ có cách đánh vào chỗ yếu điểm nhất mới có thể khiến đối phương bị thương, mà yếu điểm của Lưu Tính Phúc là. . .Mục Thiên Tôn ngưng thần nhìn lại, chính là phần cổ che giấu sau thớ thịt phủ xuống, nơi đó là nơi ít mỡ nhất, lại yếu ớt nhất, Mục Thiên Tôn trong nháy mắt đã nảy ra ý định.
- Tiểu Mục à, cậu đánh không lại tôi đâu.
Lưu Tính Phúc cười lớn một tiếng, giậm chân voi đi về phía Mục Thiên Tôn, tốc độ không ngờ nhanh như một chiếc xe tăng di động! Hơn nữa song chưởng của Lưu Tính Phúc tuy hướng về Mục Thiên Tôn nhưng lại không ngừng đong đưa, làm cho người ta có cảm giác hoa cả mắt.
Mục Thiên Tôn căng thẳng đối chiến, đợi khi Lưu Tính Phúc tới thật gần, thân mình mới trầm xuống, một quyền đánh thộc vào bụng họ Lưu, đống thịt mỡ của Lưu Tính Phúc lại một trận run rẩy, hóa giải lực đạo của quyền vừa rồi, Mục Thiên Tôn lại tung thêm quyền, lại giã vào đúng chỗ cũ, lực quyền cũ chưa được hóa giải hết thì đã hứng chịu thêm lực quyền khác, trong vòng có vài giây Mục Thiên Tôn đã đánh ra mấy chục quyền vào cùng một chỗ, Lưu Tính Phúc khẽ cau mày, hai tay ầm ầm áp xuống trán Mục Thiên Tôn.
Hàn quang trong mắt Mục Thiên Tôn chợt lóe lên, chính là lúc này đây! !
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện