[Dịch]Sát Thủ Cho Mỹ Nữ Thuê Phòng- Sưu tầm
Chương 57 : Phế Khai Thiên, chiến lão nhân
.
- Lên đi!
Triệu Thiết Trụ hét lớn một tiếng, cúi người, xông về phía Hoàng Khai Thiên, tốc độ so với vừa rồi còn nhanh hơn vài phần, cơ hồ trong chớp mắt đã đi tới trước mặt Hoàng Khai Thiên. Hoàng Khai Thiên vội vàng giơ tay đón đỡ. Chỉ là, tốc độ đỡ đòn tuy có nhanh nhưng khí thế đã có phần bị động, dần dần đã làm Hoàng Khai Thiên chống đỡ không nổi. Ngay trong một tích tắc chậm đà, Hoàng Khai Thiên đã bị Triệu Thiết Trụ đánh hơn một quyền.
Sắc mặt Hoàng Khai Thiên đại biến, hắn đã sử dụng tốc độ cao nhất của bản thân, nhưng như vậy vẫn chưa đủ, hắn đã bắt đầu ứng phó chật vật rồi! Lúc này Hoàng Khai Thiên giống như thuyền nhỏ trong biển lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể bị lật úp.
Phanh! Hoàng Khai Thiên nương theo một quyền của Triệu Thiết Trụ đánh lên người mình, thân hình cấp tốc lui về phía sau, hét to:
- Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên. Hôm nay tạm thời như vậy, lão phu có việc phải đi trước.
Mẹ kiếp! Ông muốn đến thì đến, muốn đi thì đi à. Xem lão tử như gà rừng dưới cột điện hay sao, Triệu Thiết Trụ lớn giọng nói:
- Tiểu tử còn muốn thỉnh giáo lão tiền bối một ít quyền thuật. Mong lão tiền bối vui lòng chỉ giáo.
Rồi sau đó căn bản bất chấp Hoàng Khai Thiên có đồng ý hay không, hắn lập tức ra quyền đánh về phía Hoàng Khai Thiên.
Lúc này Hoàng Khai Thiên có khổ cũng không nói được. Tuy thân thể mình được gọi là thiết cốt, nhưng đó cũng chỉ là danh xưng mà thôi! Quyền cậu ta mạnh thế kia, e rằng ngay cả sắt thép thật sự cũng bị đánh gãy. Sắc mặt Hoàng Khai Thiên càng lúc càng hồng, sau đó không ngờ lại phun ra một ngụm máu tươi. Trong nháy mắt khi lão phun máu, Triệu Thiết Trụ đổi quyền thành quạt, tát Hoàng Khai Thiên bay ra mấy thước. Cái này còn chưa tính, Triệu Thiết Trụ thừa dịp Hoàng Khai Thiên ngã bay trên không, giơ một chân bổ xuống, khiến thân thể Hoàng Khai Thiên giống như bị đóng đinh xuống sàn. Sàn quyền đài nhất thời như bị búa tạ đập phá, một tiếng nổ lớn vang lên. Quyền đài lúc trước tỉ đấu không hề tổn thương một mảy may nào, vậy mà dưới một kích cuối cùng của Triệu Thiết Trụ, lại rạn vỡ một mảng lớn, có vẻ như bị lõm vào.
Hoàng Khai Thiên lại phun ra một búng máu, trong máu thậm chí còn lẫn lộn mấy chiếc răng trắng noãn. Triệu Thiết Trụ không hề có ý định kính già yêu trẻ. Đối với người uy hiếp chính mình, cho tới bây giờ hắn luôn trảm thảo trừ căn, nhìn cũng không thèm nhìn khuôn mặt đã muốn lộ vẻ cầu xin tha thứ của Hoàng Khai Thiên, lại tung thêm một quyền vào ngực lão.
- Người trẻ tuổi, làm người nên khoan dung độ lượng một chút.
Đúng lúc này, một giọng nói giống như là từ phía chân trời truyền đến. Thanh âm này có vẻ hư vô mờ mịt, trong đó ẩn chứa một cỗ ý chí cường đại. Triệu Thiết Trụ quay đầu, phát hiện lão nhân râu bạc không biết từ khi nào đã lên trên đài, vẻ mặt bình thản theo dõi hành động của hắn.
Triệu Thiết Trụ vốn là người vốn không bị bất luận kẻ nào ảnh hưởng. Nếu đã nhận định tên này đáng chết, hắn sẽ không từ thủ đoạn mà giết chết người này. Tay Triệu Thiết Trụ chỉ hơi hơi dừng một chút, rồi lại tăng thêm lực đập xuống. Một quyền này giống như trời sụp đất nứt, tạo nên âm chướng. Một cỗ sóng xung kích từ quyền đầu khuếch tán ra xung quanh. Oanh! Thân mình Hoàng Khai Thiên bị hung hăng đập xuống quyền đài! Cả người hắn đều bị ấn vào bên trong. Aaaa! Mấy tiếng xương gãy vang lên. Hoàng Khai Thiên đã mất đi thần trí, nằm ở đó, sống chết không rõ.
- Người trẻ tuổi, sát khí quá nặng, không phải là chuyện tốt.
Sắc mặt lão nhân râu bạc từ đầu buổi tối cho đến bây giờ, lần đầu tiên biến đổi. Triệu Thiết Trụ dám ở trước mặt lão, dưới tình huống lão đã lên tiếng nhắc nhở, vẫn thản nhiên phế Hoàng Khai Thiên. Điều này khiến cho lão nhân tóc bạc cảm thấy phi thường khó chịu, rất mất mặt mũi! Kỳ thật Hoàng Khai Thiên này có chết hay không cũng không có một phân tiền quan hệ nào với lão, chỉ là hắn tốt xấu gì cũng là người trên Long bảng, hơn nữa vừa rồi nghe tin Trung ương nói sẽ thu dụng bọn họ, một cây đao tốt lại bị người bẻ gãy, điều này làm cho những người dùng đao như lão nhân tóc bạc cảm thấy vô cùng không có mặt mũi.
- Tự tạo nghiệt, không thể sống!
Biểu hiện của Triệu Thiết Trụ vô cùng thản nhiên. Hắn cũng cảm giác được Hoàng Khai Thiên này có lẽ đã bị mình đánh gần chết. Xương ngực đứt đoạn còn có thể bình phục, nhưng dù hồi phục thì cũng trở thành một phế nhân. Hiện tại nhiều lãnh đạo nhìn như vậy, mình cũng không nên khiến người ta có ấn tượng quá xấu về mình.
- Hay cho một câu “Tự tạo nghiệt, không thể sống”. Lão tử đã kêu ngươi dừng tay, ngươi lại không dừng, có phải cũng là “tự tạo nghiệt, không thể sống” hay không?
Khí thế trên người lão nhân cũng không tản ra bên ngoài như Triệu Thiết Trụ. Tuy nhiên, thần sắc Triệu Thiết Trụ vẫn rất nghiêm trọng. Bởi vì khí thế của lão nhân này mặc dù chỉ hơi dò rỉ một ít trong thân nội liễm, nhưng một chút kia, từ cảm giác của Triệu Thiết Trụ mà nói, không khác gì kinh đào hải lãng.
- Tôi tạo nghiệt, vậy cũng không thể sống.
Thần sắc Triệu Thiết Trụ trở nên điên cuồng. Hắn vốn không phải một người lương thiện. Trong cuộc sống bình thường, những người mà hắn gặp, không một ai có thể uy hiếp đến hắn, cho nên hắn luôn xem tất cả mọi chuyện như trò chơi nhân gian. Lão nhân trước mắt này là một người đủ cường đại để uy hiếp đến mạng sống của hắn. Triệu Thiết Trụ lúc này có một loại khí thế cuồng vọng ngạo nghễ khi đối mặt với đối thủ, giống như một chiến binh hiếu chiến, vĩnh viễn không thỏa hiệp, tràn ngập khí phách cùng chiến ý. Bởi vì chỉ có đối thủ ngang bằng mới đáng cho hắn liều lĩnh, đáng cho hắn xâm lược. Con kiến hôi sao có thể khiến Cự Long nổi giận?
“Tôi tạo nghiệt, không thể sống”, Bí thư Tỉnh ủy Trương Dực Hoàng nghe Triệu Thiết Trụ nói như vậy, ánh mắt sáng lên, từ sắc mặt ông ta nhìn không ra một chút ý nghĩ của ông, chỉ cười cười nói:
- Tiểu tử thật liều lĩnh!
- Được! Hôm nay ta sẽ nhìn xem ngươi “không thể sống” như thế nào!
Lão nhân tóc bạc mở đầu một thức, ngón tay hiện ra trước mặt mọi người với một góc độ quái dị.
Thần sắc Triệu Thiết Trụ biến đổi:
- Đao chỉ!
- Có chút kiến thức. Lão tử hôm nay thay mấy lão gia hỏa trong Cục Quốc an giáo huấn ngươi một chút!
Lão nhân vừa dứt lời, “Phanh!”, Triệu Thiết Trụ đã bay ngược ra ngoài.
Hai chân Triệu Thiết Trụ đáp xuống, mau chóng lùi lại mấy bước. Hai tay đặt ngang trước ngực, máu tươi trên tay chảy ra như suối.
- Tốc độ thật nhanh, lực lượng thật bá đạo!
Biểu hiện vừa rồi của Triệu Thiết Trụ tuy rằng thật liều lĩnh, nhưng trong lòng cũng đã âm thầm chuẩn bị tinh thần. Khi lão nhân tóc bạc kia công tới, Triệu Thiết Trụ tuy rằng bị đánh bay, nhưng cũng đã thực hiện động tác phòng ngự. Chỉ là đầu ngón tay của lão nhân giống như dao găm, xẹt qua cánh tay của hắn. Đây là lần đầu tiên từ sau khi vũ lực của Triệu Thiết Trụ tăng lên hắn bị đổ máu.
Lão gia hỏa này có thực lực đứng trong top 5 của Long bảng, quả nhiên không phải người bình thường. Nhìn dáng vẻ của lão, vừa rồi dường như lão còn chưa dùng toàn lực. Thực con mẹ nó biến thái mà! Triệu Thiết Trụ đưa tay lau qua vết máu, ánh mắt tràn ngập chiến ý nhìn lão nhân râu bạc.
Lão nhân kinh ngạc kêu một tiếng:
- Không nghĩ tới ngươi còn có chút bản lĩnh. Tốt! Tiếp theo cho lão tử nhìn xem, lực phòng ngự của ngươi mạnh, hay là đao chỉ của ta sắc bén.
Ngón tay lão nhân không ngừng chớp lên, hư ảnh thoáng hiện, dưới đài không ai có thể thấy rõ hư thực trong đó. Triệu Thiết Trụ tập trung chú ý cao độ, cũng chỉ có thể mơ hồ thấy được quỹ tích vận động này, trong lòng lại hoảng sợ. Thực lực top 5 Long bảng đã như vậy, người đứng đầu Long bảng còn không phải thực sự là yêu nghiệt hay sao?
Hai chân lão nhân nhìn như không nhúc nhích, lại không biết vì sao thân hình đã tới trước mặt Triệu Thiết Trụ. Triệu Thiết Trụ vận toàn lực lên hai tay. Nếu lão nhân lợi hại, vậy thử xem, cực hạn của ta đến mức nào.
Khí thế trên người Triệu Thiết Trụ lại tăng lên một thành. Lão nhân tóc bạc cũng có chút kinh ngạc.Người trẻ tuổi này không ngờ có thể dựa vào chiến ý thúc giục tiềm năng bản thân. Người như vậy ở trên chiến trường, có thể gặp thần giết thần, gặp ma giết ma, một binh vương chân chính. Người này có thể đào tạo thành tài. Hôm nay lão tử không giết ngươi, nhưng cũng phải xem xem ngươi rốt cục có thể thôi phát ra mấy thành tiềm lực.
Lão nhân hạ quyết tâm, ánh mắt nhìn về phía Triệu Thiết Trụ cũng đã không còn sát khí.
Vết thương trên người Triệu Thiết Trụ càng ngày càng nhiều. Làn da vốn luôn là niềm kiêu ngạo của Triệu Thiết Trụ, dưới đầu ngón tay của lão nhân, lại giống như tờ giấy vậy.
Nhìn hai tay Triệu Thiết Trụ chảy đầy máu, hai mắt Lôi Tử đỏ lên, quát to một tiếng, xông lên quyền đài.
Triệu Thiết Trụ cười lớn một tiếng, chiến ý đột nhiên lại tăng lên vài phần.
- Lôi Tử, hôm nay chúng ta thống khoái đấu với lão đầu này!
- Anh Thiết Trụ, làm hắn đi!
- Lên!
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện