[Dịch]Sát Thủ Cho Mỹ Nữ Thuê Phòng- Sưu tầm
Chương 37 : Thu phục Thiết Thủ
.
Lúc này tại Quân khu FJ, Trần Vệ Quốc vẫn chú mục vào tập báo trong tay không ngẩng đầu mà rằng:
-Tên tiểu tử Diệp Phù Sinh cũng qua đó rồi phải không.
Lão già với cái lưng như lúc nào cũng còng mọp khẽ đáp:
- Vâng!
- Triệu Thiết Trụ này, cậu ta thực sự nghĩ rằng, chỉ với vài người bọn chúng là có thể bắt được bọn gián điệp Nhật Bản sao? Thể nào tôi cũng phải chùi đít hộ chúng.
Trần Vệ Quốc lộ vẻ khinh thường ra mặt.
Còn lão già kia chỉ trầm mặc không thấy nói gì.
Trở lại chiến tuyến bên này, dưới tầng hầm quán rượu, sau khi Michiko (Mỹ Trí Tử) biến mất, Triệu Thiết Trụ lập tức chạy tới chỗ Lôi Tử, may mà cậu ta chỉ bị ngất đi thôi, Triệu Thiết Trụ nhẹ nhõm thở phào một hơi, Diệp Phù Sinh không rõ đã dùng phương pháp gì mà chỉ đưa tay sờ sờ nắn nắn mấy chỗ trên người Lôi Tử thì đã giúp Lôi Tử dần tỉnh lại. Điều này khiến Triệu Thiết Trụ vô cùng mừng rỡ.Share by : MTQ -
-Anh Thiết Trụ, bọn người Nhật đó đâu rồi?
Lôi Tử vừa mở mắt đã hỏi ngay.
- Đã bắt được Saitō và An Bội Tình Hải nhưng Michiko đã chạy thoát. Mục tiêu lần này của chúng ta chính là Saitō, bắt được hắn coi như cũng đã thành công rồi.
Diệp Phù Sinh đi qua một bên, cũng không biết hắn dùng cách gì, những đội viên Thần Long đã được cứu tỉnh lại. “Không hổ là người xuất thân từ phòng hành động đặc biệt, quả nhiên rất có bản lĩnh.” Triệu Thiết Trụ thầm lấy làm khâm phục.
Lúc này, Thiết Thủ cũng rụt rè ra khỏi chỗ ẩn nấp, tâm trạng nơm nớp lo sợ, Triệu Thiết Trụ tủm tỉm nhìn Thiết Thủ rồi quay qua bảo Lôi Tử:
- Đây là Thiết Thủ, lần này anh ấy đã giúp chúng ta rất nhiều.
Lôi Tử bất động nói:
- Ừm, tôi sẽ nói với ông ngoại, đến lúc đó sẽ giới thiệu anh qua bên Ủy ban nhân dân thành phố rồi gạch tên anh ấy khỏi sổ đen, nhưng phải nói là thủ hạ của anh, bằng không chưa chắc người ta sẽ nể mặt.
Thấy Triệu Thiết Trụ nhìn mình, Thiết Thủ liền vội vàng nói:
- Về sau cậu chính là đại ca của tôi, Thiết Thủ tôi từ nay sẽ theo đại ca lăn lộn.... à mà... Đại ca, anh tên là gì ạ?
Triệu Thiết Trụ cười đáp:
-Tôi là Triệu Thiết Trụ, tên hai ta đều có chữ Thiết cả.
Bỗng thấy Diệp Phù Sinh nói:
- Thật ra không nhất thiết phải nhờ Tư lệnh Trần đi nói giúp, mỗi đội viên đội hành động đặc biệt chúng ta đều có quyền lợi nhất định, cái này đợi sau này khi cậu lên Tổng bộ BJ sẽ có người cho anh hay. Trong đó tôi có thể cho cậu biết có một quy định cho phép đội viên đội hành động đặc biệt có thể phát triển thế lực cho chính bản thân, dù sao, mỗi người chúng ta tuy rằng lợi hại, nhưng về rất nhiều mặt như thu thập tin tình báo, còn có một vài chuyện chúng ta không tiện trực tiếp ra mặt, vẫn cần những người này hỗ trợ.Share by : MTQ -
- Ồ? Nói như vậy, cậu cũng có một tổ chức riêng của mình?
Triệu Thiết Trụ tò mò hỏi.
- Tất nhiên rồi, bằng không tôi lấy đâu ra nhiều sức lực như vậy mà đi phụ trách khu vực của mình, tự làm hết không mệt chết à? Đương nhiên, chỉ có thể giới hạn trong các tổ chức thông thường, còn như buôn lậu thuốc phiện thì không được, bằng không thủ trưởng sẽ cho tóm vổ anh về.
-À, quên chưa hỏi, sao cậu lại đến đây?
Triệu Thiết Trụ thắc mắc.
- Là Tư lệnh Trần kêu tôi tới chứ ai. Vừa khéo nhận nhiệm vụ qua chỗ FJ, bị Tư lệnh Trần “tóm lấy đóng đinh”, dù sao hiện giờ cũng không có việc gì, tôi bèn làm giúp. Sau này có rảnh có thể đến DB tìm tôi.
Diệp Phù Sinh nói xong, liền đứng lên rời khỏi quán rượu.
"Nghe thấy chưa? Cùng anh đây lăn lộn, rất có tiền đồ đó.
Triệu Thiết Trụ vẻ mặt đắc ý bảo Thiết Thủ, Thiết Thủ vội gật đầu thưa:
- Sau này bang Thiết Thủ ở phía tây và nam chính là của anh đó, anh Thiết Trụ, Thiết Thủ tôi xin theo làm tùy tùng, nhất định giúp anh khỏi phải lo nghĩ.
- Thiết Thủ bang này vẫn là của anh, tôi sẽ không ra mặt can dự, súng anh cần hai ngày sau tôi sẽ đi tìm người giao hàng cho, không chỉ mỗi khu nam và khu tây, cả phía Bắc lẫn Đông anh cũng phải nghĩ cách thâu tóm toàn bộ cho tôi, như vậy sẽ hình thành một vành đai xung quanh đại học FJ, thế mới lợi cho tôi khi làm việc, rõ chưa?
Triệu Thiết Trụ nói vậy khiến Thiết Thủ có phần sửng sốt:
- Anh Thiết Trụ, đám người Bang Triều Châu thì còn có thể lo liệu được nhưng bang Bạch Ưng thì… Thế lực đứng sau cũng không nhỏ đâu.
- Hừm, mấy thằng nhóc thôi mà, chỉ biết ỷ vào uy phong của bố chúng nó thôi, anh cứ việc thẳng tay làm việc, đến lúc đó nếu xử lý không được thì hẵng tìm tôi.
Triệu Thiết Trụ nói xong, để lại số điện thoại liên lạc cho Thiết Thủ rồi định cùng Lôi Tử rời khỏi quán.
Đúng lúc này, Triệu Thiết Trụ thấy mồ hôi lạnh đột nhiên túa ra, sắc mặt phút chốc trở nên trắng bệch, sức lực trên người mau chóng biến mất, những vết thương ngày trước đều nhất loạt tái phát. Triệu Thiết Trụ nhoáng cái bỗng té sầm xuống mặt đất, cả cánh tay cũng không thấy động đậy gì nữa.
Lúc này, Diệp Phù Sinh đã đi tới chỗ cửa hầm, thấy thế, vội quay trở lại, hai tay xoa bóp mấy cái trên người Triệu Thiết Trụ, sắc mặt trầm xuống bảo:
- Nội thương quá nặng, xương cốt gần như bị đứt gãy hơn phân nửa, quả là kỳ lạ, với tình trạng của hắn bây giờ, tại sao vừa rồi lại lợi hại như vậy? Rất có thể cậu ta đã đốt hết năng lượng tiềm ẩn trong cơ thể.
Da mặt Triệu Thiết Trụ trắng bệch cắt không ra giọt máu, hắn cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, bóng người trước mặt dần dần trở nên mơ hồ, cuối cùng ngoẹo cổ sang một bên rồi hôn mê bất tỉnh.
…
- Đây là lần hôn mê thứ mấy rồi...
Triệu Thiết Trụ cố sức mở to mắt quan sát, “đây rõ ràng không phải phòng mình, đây là chỗ nào vậy?” Triệu Thiết Trụ nhìn quanh bốn phía một lượt, không gian hoàn toàn xa lạ. Nhưng Triệu Thiết Trụ không chút kinh hoảng, lúc hắn té xỉu đã có Lôi Tử ở bên cạnh, chắc hẳn là Lôi Tử đem hắn đến chỗ này dưỡng thương.
- Anh tỉnh rồi à!
Một giọng nói kèm theo niềm vui bất chợt phát ra từ đâu đó, chốc sau có một cô bé y tá bận đồ hồng nhạt xuất hiện trước mắt Triệu Thiết Trụ.
Cô bé này tràn đầy linh khí, khuôn mặt xinh đẹp chỉ trang điểm nhẹ, đôi mắt to tròn trong veo, mặc bộ đồ y tá màu hồng nhạt ôm khít lấy thân hình chưa phát, chiếc váy ngắn quây lấy vòng ba tròn lẳn, đôi tất màu trắng bao bọc lấy bắp chân mảnh khảnh của cô.
- Má ơi, phúc lợi ở đây thật không tồi chút nào!
Triệu Thiết Trụ mắt sáng lên, thở dài.
- Anh thật lợi hại đó, bị trọng thương như vậy mà chỉ mất một ngày đã tỉnh lại rồi.
Cô nàng nói xong, đi đến bên cạnh Triệu Thiết Trụ rồi chăm chú quan sát các y cụ xung quanh rồi nói tiếp:
- Các chỉ số đều ở gần mức bình thường rồi, anh thật sự là thần nhân đó.
- Đây là nơi nào?
Triệu Thiết Trụ vội hỏi.
- Đây là phòng bệnh cho thủ trưởng của bệnh viện quân y Quân khu FJ. Tôi là y tá ở đây.
Cô y tá kia căn bản không nhìn đến Triệu Thiết Trụ mà chỉ sờ sờ khám khám trên người hắn khiến Triệu Thiết Trụ ngứa hết cả người.
- Em gái à, em tên là gì thế?
- Âu Dương Dĩnh, còn anh?
Cô y tá vừa lấy đồ từ chiếc rương bên cạnh vừa cất tiếng hỏi lại.
-Tôi là Triệu Thiết Trụ.
Triệu Thiết Trụ nói xong, không khỏi thầm nghĩ, phòng bệnh thủ trưởng này thật là tốt, không những thiết bị đầy đủ mà ngay cả y tá phục vụ cũng thuộc dạng tiêu chuẩn hạng nhất, chậc chậc, mấy lão thủ trưởng già này thật đúng là biết cách hưởng thụ mà.
- Thiết Trụ? Tên của anh nghe thật thú vị, nào, anh lật người qua một bên đi.
- Để làm gì?
- Chích thuốc thôi, còn làm gì được chứ?
Triệu Thiết Trụ lật người nằm sấp xuống giường, Âu Dương Dĩnh đưa tay kéo tụt quần hắn xuống quá phân nửa, một tay đè sấn mông hắn, tay kia thì lấy ra một cây kim tiêm đâm cái phập.
Ấy thế mà Triệu Thiết Trụ chẳng thấy đau chút nào, bàn tay thon mềm kia đặt trên mông hắn, cảm giác mê hồn đến mức Triệu Thiết Trụ vẫn còn đê mê thì đã tiêm xong tự hồi nào.
Xem ra mỹ nữ mà làm y tá ngoại trừ đã con mắt ra thì tiêm thuốc không đau cũng là một ưu điểm cực lớn. Triệu Thiết Trụ tấm tắc gật gù, nếu được tiêm thêm mấy phát nữa thì không chừng hắn cũng không kiềm chế nổi bản thân mà thú tính nổi lên mất thôi.
Đợi cho Âu Dương Dĩnh rời khỏi, Triệu Thiết Trụ đứng lên, thử vận động tay chân, cảm thấy không có gì đáng ngại mới cởi bỏ quần áo bệnh nhân, bận lại đồ của mình rồi ra khỏi phòng. Trên đường gọi điện thoại báo cho Lôi Tử hay:
- Lôi Tử à, tôi về trước đây.
- Anh Thiết Trụ, anh tỉnh rồi à?
Bên kia đầu dây, Lôi Tử vừa mừng vừa ngạc nhiên.
- À ừ, cậu còn không biết tôi sao, tôi muốn về trước, chờ vết thương của tôi khỏi hẳn rồi chúng ta tán gẫu sau.
- À mà.....
- Sao cơ?
- Ông ngoại em đã phái cảnh vụ viên tới tìm anh rồi.
- Má ơi, vậy cứ tạm thế đã nhé, tôi chạy trước đây.
Triệu Thiết Trụ cúp điện thoại định trốn, hắn nóng lòng muốn rời khỏi phòng bệnh chính là vì không muốn gặp ông ngoại của Lôi Tử, Trần Vệ Quốc biết rõ thân phận của hắn, biết hắn là người đã giết con trai của Lý Long Bá, mà Lý Long Bá lại có giao tình không tồi với một số lãnh đạo trong nước, tuy Trần Vệ Quốc không nhất định sẽ hại hắn, nhưng chung quy lại vẫn khiến Triệu Thiết Trụ cảm thấy bất an, cho nên hắn mới nảy sinh suy nghĩ phải hành động ngay, phải trốn luôn, ngờ đâu lão cáo già lại cho người đến tìm hắn. Triệu Thiết Trụ vừa định tìm xem có chỗ nào khả dĩ trốn được hay không thì lão già còng mọp bỗng xuất hiện trước mặt hắn tự lúc nào, trên khuôn mặt với những đường nét dường như vạn năm chẳng đổi thay kia bỗng xuất hiện một biểu cảm nửa như đang cười nửa lại không.
Còn Triệu Thiết Trụ thì lại càng không nặn đâu ra nước mắt để mà khóc nữa.
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)
Boom thêm 5 chương nữa nhá :rapi32:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện