[Dịch]Sát Thủ Cho Mỹ Nữ Thuê Phòng- Sưu tầm
Chương 2 : Nữ cảnh sát xinh đẹp và tên trộm đồ lót
.
Phải nói rằng, thời đại này tin tức truyền đi với tốc độ rất nhanh. Triệu Thiết Trụ bơi vòng quanh bể bơi mấy chục vòng, sau đó tắm rửa, tổng cộng cũng mất đến một tiếng. Sau đó có người gọi điện cho Triệu Thiết Trụ, đương nhiên số điện thoại này là số mà Triệu Thiết Trụ bình thường vẫn sử dụng, còn số điện thoại nhận nhiệm vụ là một số khác.
- A lô, xin chào, xin hỏi có phải là anh Triệu Thiết Trụ không?
Một giọng nữ cứng như đá từ đầu dây bên kia truyền đến.
- Đúng vậy, xin hỏi cô là ai?
Một tay Triệu Thiết Trụ cầm điện thoại nghe, tay kia với chiếc khăn mặt bên cạnh.
- Xin chào, tôi đọc được đoạn quảng cáo cho thuê nhà của anh trên mạng, xin hỏi chỗ anh là phòng tư nhân nhân hay của công ty?
- Là của tôi.
- Anh có giấy tờ hợp pháp không?
- Cái này, tôi chỉ là tư nhân cho thuê thôi.
- Anh có đảm bảo sự an toàn và tài sản của khách đến thuê không?
- Cái này….
- Anh có đảm bảo an toàn cho người thuê không?
- hm…
- Phòng chỗ anh có dụng cụ chữa cháy được qua kiểm nghiệm chưa?
- Á.
- Chỗ anh có đầy đủ bảo hiểm không?
- Có cô em ạ.
Triệu Thiết Trụ mắng một tiếng rồi cúp máy.
- Bố khỉ, đồ thần kinh.
Triệu Thiết Trụ mở máy tính ra, ở phía dưới đoạn quảng cáo hắn đánh thêm dòng chữ: “Nếu không có thành ý xin đừng làm phiền, từ chối người có bệnh thần kinh.”
- Cốc cốc cốc.
Mấy tiếng gõ cửa lớn vang lên.
- Có đạo đức hay không vậy, mãi mới mơ được giấc mơ đẹp, đang đến đoạn quan trọng thì bị đánh thức.
Triệu Thiết Trụ buồn bực lầm bầm. Nhặt chiếc điện thoại xem giờ, mới có hơn bảy giờ sáng thôi mà.
Tiếp tục ngủ vùi, xem có thể tiếp tục giấc mơ ban nãy hay không. Triệu Thiết Trụ căn bản chẳng thèm để ý đến người đang gõ cửa, lại kéo chăn lên với hy vọng gặp lại mỹ nữ trong giấc mơ.
- Cốc, cốc…
Tiếng đập cửa tiếp tục vang lên, Triệu Thiết Trụ vẫn chẳng thèm để ý đến.
Một lát sau, tiếng gõ cửa dừng lại, triệu Thiết Trụ âm thầm vui mừng, rốt cuộc đã có thể tiếp tục ngủ được rồi.
- Ầm!
Một tiếng vang lớn từ dưới lầu truyền đến, cùng với đó là tiếng vang vỡ của đồ vật gì đó.
- Mẹ kiếp, định khủng bố à?
Triệu Thiết Trụ bị tiếng động kia hù dọa, hắn bật dậy lao ra khỏi phòng.
Ngó qua lan can thì nhìn thấy cánh cửa nhà mình không biết đã bị ai đập ra rồi, cánh cửa gỗ đáng thương đã bị đập vỡ thành hai mảnh, một bóng người xuất hiện ở bên cửa.
- Xin chào, tôi là người hôm qua… Á…A A A!
Người đứng ngoài cửa nghe thấy trên lầu có động tĩnh, đang định ngẩng đầu chuẩn bị nói gì đó, không ngờ trông thấy một cảnh tượng vô cùng khủng khiếp.
Chúng ta quay ngược câu chuyện một chút, bắt đầu từ lúc Triệu Thiết Trụ bật dậy hay từ lúc hắn đi vào giấc ngủ từ đêm qua nhỉ? Triệu Thiết Trụ có một thói quen, đó là không thích mặc đồ khi ngủ, cũng chính là thói ngủ truồng mà mọi người thường nói. Bởi vì hắn cảm thấy, ban đêm khi ngủ thì cơ thể dần dần trưởng thành, nếu như mặc quần lót thì sẽ làm ảnh hưởng đến sự phát triển tự nhiên của tiểu đệ, như vậy là không có đạo đức, và là thói quen sinh hoạt không lành mạnh. Vì vậy từ bé cho đến lớn, Triệu Thiết Trụ đều ‘ngủ truồng’ cả. Cho đến tận sáng nay, khi bị tiếng động lớn làm cho giật mình hắn cũng không nhớ rằng mình vẫn đang trần như nhộng rồi chạy thẳng ra lan can, mọi người đều biết trai tân vào sáng sớm thì ai cũng như cột cờ vậy đó, càng đừng nói người vừa tỉnh dậy từ giấc mơ xuân như Triệu Thiết Trụ. Lúc này tiểu Thiết Trụ trông thật sự như ‘thiết trụ’( cột sắt) chĩa về phía trước vậy, khí thế oai hùng, tựa như quân vương lâm trận khiến cho bóng dáng có vẻ như là của một cô gái dưới lầu hét toáng lên, không biết đó là tiếng kêu lên vì sợ hãi hay là…
Triệu Thiết Trụ đang trong lúc hào hùng nhất và hắn cũng chẳng thấy có chút xấu hổ nào, bởi vì hắn thấy vốn liếng của mình vô cùng hùng hậu, cũng giống như những cô gái có vòng một khủng thích mặc áo thấp cổ để đi quyến rũ đàn ông vậy. Bản thân mình bị người ta nhìn thấy hết rồi thì người bị thiệt thòi chính là mình. Bạn không thể nói rằng bạn nhìn trộm cảnh xuân của người ta mà bạn chịu thiệt được, có đúng không? Đây chính là cái, được gọi là nam nữ bình đẳng, xã hội công bằng.
Triệu Thiết Trụ đang do dự là có nên quay vài vòng để phô diễn vẻ hoàn mỹ linh hoạt của tiểu Thiết Trụ hay không, bỗng cảm giác siêu cường mà sát thủ như hắn rèn luyện bao năm nay giúp cho hắn cảm nhận được người con gái đang đứng dưới lầu kia đang không ngừng phát ra sát khí vô cùng mạnh mẽ.
Sát khí này vừa lẫm liệt vừa vô tình.
- Mẹ kiếp, thời đại nào đây, còn người cầm súng chạy khắp nơi sao.
Trông thấy người con gái đứng dưới lầu đang cầm khẩu súng bóng loáng trên tay, Triệu Thiết Trụ vội vàng tránh sang một bên. Hiện tại không phải là lúc cứng đầu chống trọi, trước hết phải tránh sĩ giữ thân, hoặc là tiểu Thiết Trụ chết, hoặc là hắn chết.
Cũng đúng lúc này, Triệu Thiết Trụ mới nhớ ra đây là nhà mình, người phụ nữ này đã hùng hổ xông vào chỗ ở của người khác. Nhìn kỹ cô gái đứng dưới lầu, với một bộ chế phục màu đen, trên vai lấp lánh mấy ngôi sao bạc, phía dưới mặc váy ngang gối, kế đến là đôi tất da màu đen. Bộ ngực căng đầy như trái bóng có lực sát thương còn lớn hơn cả khẩu súng lục. Lại nhìn khuôn mặt cô nàng, tuy đằng đằng sát khí nhưng đằng sau sát khí đó ẩn chứa chút gì đó ngượng ngùng, Triệu Thiết Trụ trông thấy vậy, trong nháy mắt liền thấy nhộn nhạo trong người.
- Tôi bảo này cô cảnh sát, súng ống không thể nghịch lung tung nhưu vậy được đâu, đó không phải là thứ để chơi đùa, chi bằng tôi và cô cùng ngồi xuống, uống tách trà, luận chuyện nhân sinh, như thế chẳng phải là tốt hơn sao?
Triệu Thiết Trụ nói đùa.
- Đồ lưu manh nhà anh, mau mặc quần áo vào đi.
Nữ cảnh sát lạnh lùng quát.
Nghe kỹ giọng nói này, sao giống kẻ thần kinh hôm qua gọi điện cho mình đòi bảo hiểm toàn diện thế nhỉ? Triệu Thiết Trụ nghi ngờ nhìn nhìn cô gái, chỉ thấy khẩu súng bóng loáng trong tay cô chĩa lên, làm hắn toát cả mồ hôi lạnh, vội vàng nói:
- Đi ngay đây, đi ngay đây.
Mấy phút sau, Triệu Thiết Trụ mặc quần áo chỉnh tề xuất hiện trước lan can, lúc này cô cảnh sát mới thu súng lại.
- Tôi bảo này cô cảnh sát, cô hùng hổ xông vào nhà người dân như vậy là lẽ gì đây? Hiện tại là xã hội pháp trị, tôi sẽ tố cáo cô tội gây rối.
Triệu Thiết Trụ nhìn thấy khẩu súng đã được thu lại liền cứng rắn hẳn lên.
- Hừ, tôi gõ cửa một lúc lâu không thấy đáp, còn tưởng anh bị người ta bắt cóc rồi. Không ngờ anh đang ở trong phòng làm chuyện vô liêm sỉ.
Nữ cảnh sát khinh bỉ nhìn Triệu Thiết Trụ nói.
- Làm gì có chuyện vô liêm sỉ, cô nói rõ ràng nghe xem nào. Cô không được vu tội cho người khác như vậy, anh đây là một nam nhân chân chính, bình minh ngóc đầu là chuyện bình thường, hiểu chưa? Bạn trai cô không dạy cho cô biết à? Hay là cái đó của bạn trai cô không ngóc đầu dậy được?
Triệu Thiết Trụ tức giận nói. Thời buổi này con người ta đều thô bạo như vậy đấy.
- Anh!!! Có tin tôi cho nó một phát súng để xem nó có còn ngóc đầu dậy được nữa hay không?
Nữ cảnh sát hung tợn nói.
- Anh xuống dưới này đi, tôi có việc muốn hỏi anh.
- Tôi thấy nói chuyện như thế này là được rồi, có chuyện gì xin mời cô nói. Tôi là một công dân lương thiện, rất sẵn sàng phối hợp với các cô.
Triệu Thiết Trụ xoay người tựa lưng vào lan can, nói.
- Chỗ anh có phòng cho thuê phải không?
Nữ cảnh sát hỏi.
- Có, nhưng tôi chỉ cho nữ sinh trẻ tuổi thuê thôi, còn cô…
Triệu Thiết Trụ nghiền ngẫm đánh giá nữ cảnh sát từ đầu xuống chân, bộ dáng vừa nói vừa nghĩ.
- Cái gì? Ý anh là tôi không phải nữ sinh trẻ tuổi ư? Tôi nói cho anh biết, Tô Nhạn Ny tôi mới tốt nghiệp trường cảnh sát, năm nay mới có 24 cái xuân xanh. Trợn to đôi mắt sói của anh lên mà nhìn cho cẩn thận nhé.
Nữ sảnh sát nói lớn.
- Chậc, chậc. Tôi phải cẩn thận nhìn kỹ một chút mới được.
Triệu Thiết Trụ hơi híp mắt, nhìn chằm chằm vào bộ ngực của Tô Nhạn Ny. Bộ dạng của hắn lúc này, nếu là vào đêm trăng sáng thì có thể biến thành người sói mà nuốt sống Tô Nhạn Ny bất cứ lúc nào.
- Anh nhìn đã đủ chưa?
Sắc mặt Tô Nhạn Ny dần dần thay đổi. Mấy ngày trước khi nghe thấy có người đến báo án, gần đây xung quanh tiểu khu hồ Tây xuất hiện một tên trộm đồ lót, thường xuyên ăn cắp nội y của phụ nữ, khiến cho mọi người ở xung quanh đó cảm thấy hoảng sợ. Đêm qua cô lên mạng, ngẫu nhiên đọc được dòng quảng cáo của Triệu Thiết Trụ, đối tượng cho thuê chỉ là nữ giới trẻ tuổi, còn độc thân. Điều này không khỏi làm cô nghi ngờ, tối qua gọi điện hỏi, Tô Nhạn Ny cảm giác thấy chủ nhà là một người nỏng nảy thấp thỏm, mà bình thường người nóng nảy thấp thỏm thì dương khí dư thừa, thường thường dễ dàng tạo ra những hành vi tựa như ăn trộm đồ lót phụ nữ, Tô Nhạn Ny cảm thấy thật khâm phục năng lực trinh thám của mình, vì có thể tự tay bắt được tên trộm đồ lót, Tô Nhạn Ny quyết định hóa thân thành khách trọ, tiến vào căn biệt thự đồng thời giám sát chủ cho thuê nhà, chỉ chờ hắn ra tay, lúc đó cô tóm luôn cả người lẫn tang chứng.
Triệu Thiết Trụ không biết, ở trong lòng Tô Nhạn Ny hắn đã sớm trở thành kẻ đồng cấp với tên trộm đồ lót nào đó rồi.
- Anh rốt cuộc có cho thuê hay không?
Tô Nhạn Ny không kiên nhẫn hỏi, dựa vào vẻ xinh đẹp của mình, nếu Triệu Thiết Trụ là đạo tặc nội y thì nhất định sẽ cho mình ở thuê.
Quả nhiên, Triệu Thiết Trụ nhìn chằm chằm Tô Nhạn Ni một lúc, rồi nói:
- Cho thuê, sao lại không cho thuê chứ? Cô muốn thuê à?
- Đương nhiên, tôi muốn thuê một phòng.
Tô Nhạn Ny nói.
- Đơn giản, 2000 tệ một tháng, một phòng. Ba tháng giao tiền thuê một lần, phí điện nước nằm trong tiền nhà, tiền điện thoại thì chia đôi.
Triệu Thiết Trụ nói.
* (2000 tệ khoảng hơn 6 triệu vnd)
- Một tháng hai ngàn tệ? Đắt như thế chi bằng anh cứ cắt cổ người ta đi.
Tô Nhạn Ny nói lớn.
- Hai ngàn còn đắt? Chỗ tôi là biệt thự đấy. Từ chỗ tôi có thể trực tiếp cảm nhận được không khí trong lành của Tây hồ, trong sân còn có một bể bơi, hai ngàn tệ cô thuê được ở đâu phòng tốt như vậy?
Triệu Thiết Trụ ra bộ ‘cô vớ bở’ rồi còn gì.
Được rồi, ‘tiếc đứa trẻ thì sao dụ được sói đến’, bà cô này sẽ đưa anh vào tù xem anh có còn cứng rắn được nữa không. Tô Nhạn Ny nói:
- Được, tôi thuê.
- Được, ba tháng sáu ngàn tệ, cộng thêm tiền bồi thường cánh cửa bị phá, tổng cộng cô phải đưa cho tôi mười ngàn.
- Anh ! ! ! ! ! ! !
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện