[Dịch]Sát Thủ Cho Mỹ Nữ Thuê Phòng- Sưu tầm
Chương 14 : Lý Linh Nhi đến rồi
.
Triệu Thiết Trụ chậm rãi trở lại bên tường ngoài của biệt thự, một chân đạp xuống đất thân bật lên đến hai ba thước, vượt qua tường vây sau đó lại vượt tiếp qua bể bơi, chỉ mấy bước là lên được tầng hai.
Lúc đó Tô Nhạn Ny và Tào Tử Di còn đang ở dưới lầu chơi điện tử. Triệu Thiết Trụ đứng ngoài ban công, xuất thần nhìn ra xa, một viên cảnh vệ của tư lệnh mà lợi hại như vậy thì trên thần châu đại địa này rút cục có bao nhiêu cao thủ đây? Hơn nữa ông lão vừa rồi có nhắc đến Long bảng, bản thân hắn cũng chỉ mơ hồ nghe qua, chỉ có điều không nghĩ đến với thực lực của mình chỉ có thể xếp thứ năm, như vậy đồng nghĩa với việc còn bốn cao thủ mà theo lời ông lão nói là lợi hại hơn mình. Triệu Thiết Trụ âm thầm kinh hãi, tuy nhiên hắn cũng không sợ, đừng nói đến vừa rồi mình chưa thể hiện ra khả năng tàng hình, chỉ nói sức mạnh của mình tăng lên dần dần, từ lúc bị sét đánh cho đến bây giờ, chẳng biết tại sao sức mạnh tăng lên tất nhiều, hơn nữa tốc độ và lực bạo phát ra rất nhanh. Đợi vài năm nữa thiên hạ này ai là đối thủ của ta, bị một quyền của mình thì long bảng hay hổ bảng đều tan thành mây khói. Triệu Thiết Trụ tự yy đoạn nhún vai, xoay người quay trở lại phòng của mình.
Đúng lúc này, ánh mắt của Triệu Thiết Trụ bị vật trên giá quần áo ngoài ban công hấp dẫn. Hóa ra, Tô Nhạn Ny đã mang một chiếc quần chữ T ra đó phơi từ trước, còn có một cái bra màu đen phiêu đãng theo gió nữa chứ.
Triệu Thiết Trụ cười thầm, cô gái này không ngờ còn chưa từ bỏ ý định dụ dỗ mình. Biểu hiện của bản mình giống con ma háo sắc từ bao giờ vậy, làm cho cô ấy nhớ mãi không quên? Triệu Thiết Trụ bất đắc dĩ trở về phòng.
Lúc này ở phòng khách, Tô Nhạn Ny tỏ ra như thể vô ý ngước mắt nhìn lên lầu, tuy rằng buổi chiều Triệu Thiết Trụ đã rất trượng nghĩa ra tay giúp mình, nhưng bản thân mình là cảnh sát, không được công tư lẫn lộn. Buổi tối trông thấy Triệu Thiết Trụ như người chẳng có việc, vì vậy nàng không từ bỏ ý định tóm bằng được tên trộm đồ lót, do vậy nàng đã đem nội y của mình ra treo ở ngoài ban công, đến lúc đó nếu Triệu Thiết Trụ ra tay thì nàng sẽ thuận lợi tóm gọn ‘tên trộm nội y’ này. Chỉ có điều trong lòng Tô Nhạn Ny vô cùng mâu thuẫn, không nói rõ được rút cuộc là vì cái gì.
Một đêm chằn trọc. Tô Nhạn Ny sớm rời khỏi giường, nhìn thấy nội y của mình vẫn còn đang bay phấp phới ngoài ban công, cô không khỏi thở dài, có lẽ người đó không phải là tên trộm đồ lót.
- Tôi nói Nhạn Ny này, thứ này treo ở đây cô cảm thấy có thích hợp không?
Không biết Triệu Thiết Trụ đã xuất hiện ở ban công từ lúc nào, hắn chỉ vào nội y, cười nói.
- Ai cần anh lo, hừ, đồ háo sắc.
Tô Nhạn Ny vội đi ra ban công, thu chỗ nội y lại.
Triệu Thiết Trụ mở điện thoại ra xem đồng hồ, thấy đã chín giờ, máy bay chở con gái chủ nhiệm Lý đáp xuống sân bay FJ là mười giờ, mình phải đi rồi.
Thế là Triệu Thiết Trụ gọi Tào Tử Di một tiếng, rồi ra cửa vẫy gọi taxi, hướng đến sân bay.
Sân bay FJ được xây dựng cách đây mười năm, là một sân bay lớn nhất tỉnh, mỗi ngày có vô số chuyến bay đến đi.
Lúc này Triệu Thiết Trụ nhìn chằm chằm cái bảng điện tử, chỉ chốc lát sau, máy bay chở con gái của chủ nhiệm Lý đã hạ cánh, Triệu Thiết Trụ nghe thấy tiếng loa thông báo, liền lẳng lặng đi ra chỗ chờ.
Thấy thời gian cũng đã tương đối, Triệu Thiết Trụ lấy điện thoại ra bấm gọi một dãy số.
- Xin chào, ai đấy?
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói nhỏ nhẹ.
Triệu Thiết Trụ có chút sửng sốt, nhìn lên dãy số, đâu có sai, liền hỏi:
- Tôi là Triệu Thiết Trụ, cô là con gái của Chủ nhiệm Lý phải không?
- Đúng vậy, anh đến đón tôi đúng không. Tôi sắp ra đến cổng rồi, à đúng rồi, tôi tên là Lý Linh Nhi, bây giờ anh đang đứng ở đâu?
- Tôi ở ngoài lối ra, cô nhìn xem ai đẹp trai nhất thì đó chính là tôi.
Triệu Thiết Trụ cười nói.
- Đẹp trai nhất ư? Sao tôi không nhìn thấy nhỉ, toàn thấy các chú các bác thôi.
Triệu Thiết Trụ nhìn một đám đông đang đi ra, đột nhiên nhìn thấy một cô gái mặc một bộ váy xanh đang cầm điện thoại.
- Có phải cô mặc bộ váy áo màu xanh không?
Triệu Thiết Trụ hỏi.
- Đúng vậy, anh đang đứng ở đâu.
- Ở đây…
Triệu Thiết Trụ vẫy vẫy tay, gọi to Lý Linh Nhi.
Lý Linh Nhi nhìn thấy Triệu Thiết Trụ vẫy tay với mình, liền nói vào điện thoại:
- Người đang vẫy tay như tên ngốc kia chính là anh à?
Bộp! Triệu Thiết Trụ liền trút giận lên chiếc điện thoại.
Lý Linh Nhi nhìn thấy Triệu Thiết Trụ áp bức chiếc điện thoại, cũng không tức giận, cô liền đi đến trước mặt Triệu Thiết Trụ. Triệu Thiết Trụ đưa mắt quan sát, trước mặt hắn là một cô gái khoảng hai mươi, nhưng đã trở thành nghiên cứu viên, cô có gương mặt như búp bê, đôi mắt to trong suốt, làn da trắng mịn, mái tóc hình nấm, chiếc váy liền áo màu xanh còn thêu một chú gấu Winny, trên lưng còn khoác một chiếc ba lô có in hình Lolita. Bộ ngực căng đầy chẳng hề thua kém Tô Nhạn Ny, trông vô cùng quyến rũ.
- Anh chính là người đến bảo vệ tôi à?
Lý Linh Nhi hỏi, trông ngây thơ giống như một đứa trẻ vậy.
- Đúng vậy, tôi tên là Triệu Thiết Trụ.
Triệu Thiêt Trụ nhận lấy chiếc va li của cô, sau đó nói:
- Về nhà trước đi.
- Anh Thiết Trụ, chúng ta ở đâu?
Lý Linh Nhi hỏi.
- Ở nhà anh.
- Ai nha, chúng ta cô nam quả nữ ở với nhau, anh Thiết Trụ không nghĩ gì chứ? Nửa đêm không đến bắt nạt Linh Nhi chứ?
- …Ở chỗ anh còn có hai người nữa.
- Ai nha, thế ba người không kết phường bắt nạt một mình em chứ?
- …Hai người đó cũng là nữ.
- Ai nha, anh Thiết Trụ lợi hại thật, song phi cơ đấy.
…
Triệu Thiết Trụ quyết định không nói gì thêm nữa, cũng không biết trong đầu Lý Linh Nhi nghĩ cái gì, người trong sáng như mình, làm gì có chuyện chơi trò song phi chứ, như thế chẳng có cảm giác chinh phục nào cả, nếu muốn thì phải chơi tam phi, tứ phi ? Ha ha, nghĩ đến người con gái trước mặt, thêm hai cô khác nữa. Chậc chậc, cuộc đời này sống thật không uổng chút nào.
- Ai nha, anh Thiết Trụ cười dê thật đấy.
- Đâu có, đi thôi đi thôi, đừng có dong dài nữa.
Triệu Thiết Trụ đỏ mặt nói.
Gọi một chiếc taxi về tới biệt thự, Tô Nhạn Ny đã đi làm còn Tào Tử Di cũng đã ra ngoài vẽ cảnh vật rồi. Triệu Thiết Trụ nói với Lý Linh Nhi:
- Sau này em sẽ ở đây, nói là khách trọ bình thường, điều này chính là vì sự an toàn của em, biết không?
Lý Linh Nhi gật đầu, khoác hành lý lên vai. Triệu Thiết Trụ đi lên tầng hai, nói:
- Lên phòng với anh.
- Ai nha, anh Thiết Trụ, anh vừa đến đã yêu cầu người ta vào phòng, không có ý đồ đen tối gì chứ?
Chẳng lẽ đầu óc của thiên tài không giống với người bình thường? Triệu Thiết Trụ đành bất đắc dĩ.
- Cùng anh đến phòng ở sau này của em.
- Được!
Lý Linh Nhi cười, đi sau Triệu Thiết Trụ lên lầu.
Phòng Lý Linh Nhi được sắp xếp đối diện với phòng của Triệu Thiết Trụ, như vậy nếu có chuyện gì bất trắc thì hắn cũng có thể chạy đến một cách nhanh nhất. Đặt hành lý xuống, Triệu Thiết Trụ hỏi:
- Bao giờ em đến đại học FJ nhập học?
- Cũng sắp rồi, ba ngày nữa em sẽ đi nhập học. Anh Thiết trụ, anh cũng đi học cùng em à?
- Ừ, đến lúc đó chúng ta cùng đi.
Triệu Thiết Trụ đáp.
- Anh Thiết Trụ, em muốn tắm rửa một cái, phòng tắm ở đâu anh?
Lý Linh Nhi hỏi.
- Ở bên kia.
Triệu Thiết Trụ chỉ chỉ phòng tắm, nói:
- Em tắm đi, anh xuống lầu nấu ít đồ. Em muốn ăn gì?
- Em muốn ăn trứng chần nước sôi. Anh Thiết Trụ, em kể cho anh một câu chuyện cười nhé: Có một anh chàng đến cửa hàng quần áo mua đồ lót cho bạn gái của mình, tuy nhiên anh ta lại không biết bạn gái của mình mặc cỡ bao nhiêu, thế là người bán hàng hỏi anh ta: Có lớn bằng quả táo này không? Không có! Có lớn bằng quả quýt này không? Không có! Có bằng quả trứng này không? Có có có, có lớn bằng quả trứng chần nước sôi. Ha ha ha. Buồn cười chết đi được.
Khóe miệng Triệu Thiết Trụ khẽ co giật nhìn Lý Linh Nhi, hắn không nói gì liền đi xuống lầu.
Lý Linh Nhi thấy Triệu Thiết Trụ không nể tình, cũng không giận, đoạn lấy quần áo từ trong túi ra đi tắm.
- Anh Thiết Trụ.
- Chuyện gì thế?
- Em quên mang khăn tắm rồi, anh lấy cho em với, trong rương hành lý của em ý.
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện