[Dịch] Sát Thần
Chương 72 : Các bên tính kế
.
Võ đấu trường hỗn loạn!
Mặc Đà đang bị nhiều cường giả vây công, cao thủ do Mộc Tuân từ Dược Vương Cốc mang đến cũng cuốn lấy người Mặc gia.
Khu vực bên Thạch gia, Thạch Kiên cùng Thạch Thiết vừa ra tay, cao thủ Thạch gia cũng đều lập tức vọt lên, cùng liên thủ với vài tên cao thủ Dược Vương Cốc, bắt đầu vây quét người Mặc gia.
Trong nhất thời, chiến đấu trong võ đấu trường như thủy triều, đại chiến kịch liệt đã bắt đầu.
Tất cả Võ Giả tiến đến tham gia Võ Đấu Hội, đều không có đoán được Võ Đấu Hội lần này, cuối cùng sẽ biến thành tình hình này.
Lúc đại chiến được kéo màn, trong võ đấu trường đủ loại lực lượng mạnh mẽ đánh vào nhau, làm rất nhiều Võ Giả đều bị ảnh hưởng, chỉ vài phút ngắn ngủn đã muốn có rất nhiều Võ Giả vô tội bị dư ba giết chết.
Những Võ Giả vây xem, rốt cuộc ngồi không yên nữa.
Nhìn thấy hai đại thế gia khai chiến, không có ai còn dám lưu lại tiếp tục xem cuộc chiến, đều bỏ chạy khỏi quảng trường Thần Thạch, chỉ sợ trốn chậm hơn người khác sẽ bị những cao thủ đó không chú ý tiêu diệt.
Rất nhiều Võ Giả ở võ đấu trường như thủy rút đi rút khỏi, một quảng trường Thần Thạch to như thế rất nhanh chỉ còn lại người ngũ đại gia tộc.
Bắc Minh gia bên kia, rất nhiều cao thủ mắt lạnh lùng nhìn tình thế phát triển, bởi vì Bắc Minh Thương không ở đây nên những người này đều lựa chọn thái độ bàng quan, không có lựa chọn viện trợ một bên nào.
Bắc Minh Sách vẻ mặt nghiêm nghị đứng ở khu vục Bắc Minh gia, đôi mắt tối đen lặng lẽ chú ý Mặc Đà bị vây công, thường hay nhìn phía người Mặc gia bị Thạch gia công kích.
"Thiếu gia, chúng ta làm gì bây giờ? Vẫn tiếp tục xem sao?"
Một cung phụng của Bắc Minh gia, đứng ở bên cạnh Bắc Minh Sách, thấp giọng hỏi.
Trong mắt Bắc Minh Sách hiện lên một tia sáng băng hàn, thản nhiên nói: "Ừm, cuộc chiến của hai bên, chúng ta không cần nhúng tay, để cho bọn họ chó cắn chó đi, trận chiến này bất luận là Thạch gia bại, hay là Mặc gia xong đời, đối với chúng ta đều không có chỗ hại, chúng ta chỉ cần chờ sau khi chấm dứt, thu cơ nghiệp nhiều năm của kẻ bại là được, lấy thế lực của Bắc Minh gia ở Thương Minh thì chúng ta có thể thu được lợi ích lớn nhất."
"Thiếu gia anh minh, chúng ta vẫn lưu lại sao?"
"Không cần." Bắc Minh Sách trầm ngâm một chút, bỗng nhiên cười nói: "Chúng ta trở về đi, ở lại chỗ này mà vẫn thờ ơ, cũng không được tốt lắm. Dù sao chúng ta không tham chiến, mà trở về bố trí là tuyệt nhất, đi thôi."
Lời này vừa nói ra, rất nhiều cao thủ Bắc Minh gia đều liên tục gật đầu, dưới dẫn dắt của Bắc Minh Sách mà rút khỏi quảng trường Thần Thạch.
Bởi vậy, giữa võ đấu trường, chỉ còn lại có tứ đại gia tộc Tả gia, Lăng gia, Mặc gia, Thạch gia, trong đó Thạch gia cùng Mặc gia đã khai chiến, chỉ còn lại có Lăng gia cùng Tả gia còn đang quan sát.
Không biết từ khi nào, Thạch Nãng đi tới Tả gia bên kia, khom người với Tả Hư nói: "Tả thúc, trận chiến này còn xin Tả thúc hỗ trợ chú ý người Lăng gia."
Tả Hư uống trà, gật gật đầu rồi lại cười cười nói: "Yên tâm đi, Tả gia ta cùng Lăng gia là kẻ thù truyền kiếp, chỉ cần Lăng gia dám động thủ, thì Tả gia ta tất nhiên sẽ không bàng quan đứng nhìn, các ngươi cứ việc phóng hết tay, chuyện Lăng gia các ngươi không cần quan tâm."
"Đa tạ Tả thúc."
"Khách khí rồi, về công về tư thì Tả gia cùng Thạch gia là minh hữu, tự nhiên nên vì các ngươi chia sẻ một chút áp lực." Tả Hư khoát tay, tầm mắt liếc qua ngắm những người trong Thạch gia, nghi hoặc nói: "Xú tiểu tử Thạch Nham kia đâu? Sao không thấy hắn?"
Thạch Nãng sửng sốt, cũng đúng quay đầu nhìn xung quanh, phát hiện quả thật không thấy được thân ảnh Thạch Nham, lắc đầu cười khổ nói: "Vừa rồi tiểu tử kia còn ở đó, không biết bây giờ đi đâu."
"Xem trọng tiểu tử kia đi! Tiểu tử này rất không tệ, sẽ là hy vọng tương lai của Thạch gia các ngươi, không được có sai lầm." Tả Hư có ý chỉ dẫn nói.
"Ha ha, Hàn Phong thúc đã theo sát hắn, Tả thúc không cần lo lắng."
"Ừm, thế thì tốt." Tả Hư cười cười, liếc mắt Tả Thi bên cạnh, tươi cười có chút kỳ lạ, "Tiểu Thi nhà ta cũng có chút để tâm với Thạch Nham nhà các ngươi."
Thạch Nãng sắc mặt vui vẻ, gật đầu nói: "Tả thúc, ta đi làm việc đây."
"Ừm, ngươi đi đi."
Đợi cho Thạch Nãng rời khỏi, khuôn mặt Tả Thi hiện lên một tia mê hoặc, nói: "Gia gia, con khi nào thì để tâm đến tên kia? Người nói bậy bạ gì vậy chứ? Long Quy Linh Giáp kia cũng là người bảo con đưa qua, cũng không phải là con thật sự muốn giúp hắn, rõ là."
"Ha ha, đều giống nhau." Tả Hư tâm tình dường như không tệ, phân phó với người Tả gia nói: "Chúng ta tạm thời ở lại nơi này, giúp Thạch gia kiềm Lăng gia, chỉ cần Lăng gia dám động thủ, chúng ta cũng không cần khách khí. Hắc hắc, qua hôm nay thế cục Thương Minh có lẽ sẽ phát sinh biến hóa lớn, chúng ta cũng không thể để Lăng gia kiếm tiện nghi."
Khu vực Lăng gia kia, gia chủ Lăng Quyết lông mày nhíu chặt, không nói được một lời.
Rất nhiều cao thủ Lăng gia, đều đứng ở phía sau Lăng Quyết, thấy hắn không nói gì nhưng những người này đều bình tĩnh, hình như đang yên lặng chờ đợi, chờ quyết định của hắn.
Khu vực Mặc gia kia, mười mấy tên cao thủ Mặc gia, bị người Dược Vương Cốc cùng Thạch gia vây công, tình thế càng lúc càng xấu.
Không bao lâu, Mặc Triều Thiên đột nhiên lao ra vòng vây, rất nhanh đi tới bên cạnh Lăng Quyết, quỳ một gối xuống kinh hoảng nói: "Lăng bá, xin Lăng gia xuất thủ! Cha ta bị rất nhiều cao thủ vây công, sợ là chống đỡ không được bao lâu, chúng ta bên này còn bị người Dược Vương Cốc cùng Thạch gia truy kích, chống đỡ càng lúc càng gian nan, Lăng bá xin người vì ta quan hệ thân thiết hai nhà, xin ngài giúp Mặc gia ta, trên dưới Mặc gia đều sẽ khắc ghi ân huệ của ngài."
Lăng Quyết nhíu nhíu mày, than khẽ, vẻ mặt địa bất đắc dĩ, "Triều Thiên à, không phải ta không muốn xuất thủ, nhưng Tả gia còn chưa động, một khi Lăng gia chúng ta viện thủ thì Tả gia bên kia tất nhiên sẽ lập tức đứng dậy, sở dĩ ta chậm chạp không động đó là đang giúp các ngươi nhìn Tả gia a!"
"Nhưng mà tiếp tục như vậy, sợ là Mặc gia ta chống đỡ không được!" Mặc Triều Thiên hoảng sợ nói.
"Lăng gia hiện tại ra tay, cũng chỉ sẽ bức Tả gia ra mặt, căn bản không giải quyết được chuyện gì." Lăng quyết lắc lắc đầu, chần chờ một chút, quát: "Thiếu Phong! Mang mấy người đi qua, mang Nhan Ngọc đến đây, Nhan Ngọc là nương tử tương lai của ngươi, không được để mất!"
"Vâng!" Lăng Thiếu Phong khẽ quát một tiếng rồi lập tức xông ra ngoài, vài tên cung phụng Lăng gia cũng vội vàng đuổi theo.
"Triều Thiên, Nhan Ngọc là nữ nhi ngươi, cũng là nàng dâu Lăng gia, ta sẽ giúp ngươi bảo vệ tốt nàng. Chuyện còn lại, ài, thật sự là không có cách nào hỗ trợ, ta chỉ có thể đáp ứng ngươi không để Tả gia nhúng tay đối phó Mặc gia các ngươi, ta cũng chỉ có thể làm được đến mức này." Lăng Quyết bất đắc dĩ nói.
Mặc Triều Thiên ngẩn ngơ, nhìn Lăng Quyết thật sâu, hồi lâu mới thống khổ xoay người, không nói một lời trở về chiến trường Mặc gia.
"Đại ca..." Lăng Kiệt thở nhẹ một tiếng, có hơi chút không đành lòng, nói: "Chúng ta không hỗ trợ, Mặc gia lúc này khẳng định sẽ tổn thất thảm trọng, nói không chừng sẽ Mặc Đà hận lại chúng ta."
Lăng Quyết ánh mắt bình tĩnh, ngồi tại chỗ nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, cúi đầu nói: "Nhị đệ, lúc này không thể xúc động, Tả Hư sẽ không cho chúng ta động thủ. Còn có, Phiêu Miểu Các có Thiên Vị cường giả, nàng phải nhằm vào Mặc gia, nếu Lăng gia chúng ta ra tay sợ là không kiếm được lợi, hơn nữa lần này cũng là một cơ hội. Mặc Chiến đã chết, Mặc Kỳ cũng nguy hiểm, Nhan Ngọc khả năng sẽ là hy vọng Mặc gia đời ba, chỉ cần Nhan Ngọc trở thành nàng dâu Lăng gia chúng ta, lúc Mặc gia thế nguy, Lăng gia chúng ta có thể quang minh chính đại ra tay nắm lấy sản nghiệp Mặc gia, nếu có một ngày Nhan Ngọc đứng đầu Mặc gia, mà nàng lại là nàng dâu Lăng gia chúng ta, ha ha..."
"Đại ca tính kế hay." Lăng kiệt sửng sốt hồi lâu, mới nhẹ nhàng gật đầu, "Là ta suy xét không chu toàn, vẫn là đại ca nghĩ xa."
"Ừm, chúng ta chỉ cần bảo vệ Nhan Ngọc là tốt rồi, người khác không cần quản." Lăng Quyết ngẩng đầu hơi híp mắt, nhìn về phía chiến đấu giữa không trung, nói: "Chờ Nhan Ngọc đến đây, chúng ta trở về thôi, lần này Mặc Đà có lẽ sẽ dữ nhiều lành ít, ài, ai có thể đoán được Phiêu Miểu Các lại có giấu Thiên Vị cường giả, Mặc lão đệ, không phải ta không nhớ tình bạn cũ mà là vận khí ngươi thật sự không tốt à."
"Lăng gia gia! Cầu ngươi cứu cứu gia gia ta!" Mặc Nhan Ngọc được dẫn đến đây, vừa đến Lăng gia bên này nàng lập tức quỳ mạnh xuống, trên khuôn mặt xinh đẹp chạy xuống hai hàng thanh lệ: "Nếu ngài không ra tay, gia gia của ta sợ là chống đỡ không được bao lâu! Lăng gia gia, cầu người! Chỉ cần người xuất thủ, bây giờ ta có thể thành hôn với Thiếu Phong!"
"Nhan Ngọc à, không phải ta không muốn động thủ mà là thật sự không thể a." Lăng Quyết lắc lắc đầu, đứng lên, nói: "Nỗi khổ tâm của ta, tương lai ngươi sẽ hiểu rõ, tất cả việc ta làm đều là vì ngươi cùng Thiếu Phong! Nhị đệ, mang Nhan Ngọc đi, chúng ta về nhà."
"Vâng." Lăng Kiệt bỗng nhiên đến phía sau Mặc Nhan Ngọc, đưa tay vỗ lên người nàng, Mặc Nhan Ngọc đang khóc như hoa thu hải đường, thân mình chợt mềm nhũn, liền hôn mê bất tỉnh.
"Tả gia chủ, Võ Đấu Hội lần này, sợ là tiếp tục không được nữa. Ừm, chúng ta phải đi về trước, Tả gia các ngươi thì sao?" Lăng Quyết từ xa nhìn về phía Tả Hư, giương giọng quát.
Tả Hư sửng sốt, thầm mắng một câu lão hồ ly, cũng đứng lên cười ha ha, nói: "Chúng ta cũng đang định đi, nếu không thì chúng ta cùng nhau đi?"
"Được, vừa lúc ta cũng phải tán gẫu vài câu với Tả gia chủ, vậy cùng nhau đi thôi." Lăng Quyết gật gật đầu, cười trả lời.
Giữa võ đấu trường, Lăng gia cùng Tả gia vẫn bất động như núi, lúc thời điểm mấu chốt này, như là không có thấy hỗn loạn trong sân, hai đại gia chủ lại sóng vai mà đi, cùng nhau mang theo cao thủ dưới trướng đi thẳng ra bên ngoài quảng trường Thần Thạch.
Trong quảng trường Thần Thạch, lúc này chỉ còn lại có một ít tên Võ Giả tự xưng là thực lực xuất sắc không sợ dư ba giao chiến, quan sát một đám cao thủ Thạch gia, Mặc gia, Dược Vương Cốc đang giao chiến kịch liệt.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện