[Dịch] Sát Thần
Chương 54 : Tả Thi
.
Ở phía trước phòng tiếp khách của Thạch gia, có một hoa viên không nhỏ, trong hoa viên gieo trồng các loại hoa cỏ, cùng rất nhiều thực vật quý báu, hoa viên này một năm bốn mùa đều có hoa tươi nở rộ, hương hoa say lòng người vĩnh sẽ không tiêu tán.
Thạch Nham đi đến trước hoa viên, liếc mắt liền trông thấy Tả Thi trong hoa viên kia bị vài tên thanh niên vây quanh.
Bách hoa tùng trung*, Tả Thi duyên dáng yêu kiều, đôi chân thon cực kỳ dài, là đội chân cực kỳ động lòng người. (Bách hoa tùng trung qua, phiến diệp bất thiêm thân: đi qua bụi hoa trăm hoa nở, thân mình không một chiếc lá bén vào người, ý nói dù có đi qua con đường trần tục cũng không vương bụi trần, tất thảy bên ngoài cũng không thể làm ô nhiễm sự thuần khiết của bản thân.)
Ở dưới ánh mặt trời, làn da nàng như tuyết trắng, giống như đồ sứ tỏa ra ánh sáng bóng kỳ dị, trên khôn mặt tinh xảo, điểm thêm đôi mắt như bảo thạch, trong suốt, không chứa một tia tạp chất.
Tuy rằng sớm biết tướng mạo Tả Thi xinh đẹp động lòng người, nhưng sau khi nhìn thấy người thật, ánh mắt Thạch Nham vẫn sáng lên, vẫn có cảm giác kinh hãi.
Tả Thi này dĩ nhiên là mỹ nữ cùng cấp bậc ngang với Mục Ngữ Điệp, hơn nữa Tả Thi rất cao, hai chân cũng thon dài hơn, rất nổi bật.
Bị vài tên thanh niên như đám sao ủng nguyệt vây quanh ở chính giữa, Tả Thi không để ý cầm một bình nhỏ, tưới nước vào bụi hoa, trong đôi mắt trong suốt có vài phần bất đắc dĩ.
Dường như, nàng cũng không thích bị người khác đối đãi đặc biết như vậy.
Thạch Nham chỉ liếc mắt từ xa, sau đó không có tiếp tục nhìn chằm chằm nữa, hắn tiến vào trong hoa viên, thẳng hướng bước tới phòng tiếp khách phía sau hoa viên.
"Thạch Nham!"
Một thanh niên hô to một tiếng, tầm mắt rất nhiều thanh niên vây quanh Tả Thi bên kia, đều lần lượt hướng về Thạch Nham đang tiến đến gần.
"Có việc gì thế đại ca?" Thạch Nham thân mình ngừng một chút, quay đầu hỏi.
"Ngươi cái tên này mấy ngày này ở chỗ nào? Nghe nói ngươi sớm sẽ trở lại, nhưng sao không có thấy ngươi?" Thạch Thiên Khiếu quát một tiếng, hướng tới phất tay Thạch Nham, nói: "Thạch Nham, đến đây một chút, Tiểu Thi nhặt được một mai rùa, trên mai rùa có ít văn tự cổ đại kỳ lạ, không phải ngươi khá rành cổ văn sao? Đến giúp nàng nhìn xem đi."
Tả Thi ở giữa vài tên thanh niên, nghe Thạch Thiên Khiếu vừa nói như vậy, dường như rốt cuộc có chút hứng thú, cách xa đến mười mét, một đôi mắt như hồ nước trong vắt, rơi xuống người Thạch Nham.
"Ta không rảnh, Đại gia gia tìm ta có việc, chờ ta rảnh nói sau."
Thạch Nham thần sắc lạnh nhạt, thuận miệng từ chối, rồi không hề dừng lại, đi thẳng đến phòng tiếp khách sau hoa viên.
"Ách..."
Thạch Thiên Khiếu biểu tình cổ quái, sửng sốt một lát, mới ngượng ngùng cười, xấu hổ giải thích với Tả Thi : "Tên Thạch Nham kia tính tình cổ quái, không giỏi nói chuyện, cũng không có hứng thú với võ đạo, những năm gần đây chạy ngược chạy xuôi khắp nơi, ta cũng không biết rốt cuộc hắn bận việc gì. Muội không cần để ý, trở về ta sẽ chộp hắn tới nhìn chữ cho muội."
Trong con mắt sáng ngời của Tả Thi có một tia nghi hoặc, nàng liếc mắt nhìn chằm chằm bóng dáng Thạch Nham, kỳ quái hỏi: "Nếu hắn không có hứng thú với võ đạo, sao tu vi còn cao hơn huynh?"
"Cái gì, cái gì?"
Thạch Thiên Khiếu như bị dọa sợ, vội vàng nói: "Tiểu Thi, muội có thể nhìn nhầm hay không? Mười bảy năm qua, ta chưa từng thấy hắn tu luyện võ đạo, hắn có thể có tu vi gì?"
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tả Thi có chút kinh ngạc, sửng sốt một chút, mới nghiêm túc nói: "Hắn rõ ràng có tu vi cảnh giới Tiên Thiên tam trùng thiên, sao lại có thể không tu luyện qua võ đạo chứ? Lão nhân kia dạy muội 'Thần Nhãn Thuật', có thể cho ta liếc mắt là nhìn ra cảnh giới tu vi đối phương, cảnh giới hắn lại không cao hơn muội, nên sẽ không nhìn nhầm đâu."
"Tiên Thiên tam trùng thiên!"
Thạch Thiên Lạc bên cạnh kinh hô một tiếng, lắc lắc đầu, liền hô: "Không thể! Tuyệt đối không thể! Mười bảy năm qua, tiểu tử Thạch Nham này thật sự không có một ngày tu luyện võ đạo, chẳng lẽ hắn có thể ở một đêm trong lúc đó tiến vào cảnh giới Tiên Thiên tam trùng thiên? Thật vớ vẩn!"
Tả Thi thấy những người này đều không tin, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, cũng không có tiếp tục giải thích, mang theo bình nước đi qua bên kia.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
"Đại gia gia, người tìm ta?"
Thạch Nham vào phòng tiếp khách, đầu tiên là khom người lần lượt thi lễ với ba người Thạch Kiên, Hàn Phong, Tả Hư, thi lễ xong mới lên tiếng hỏi.
Thạch Kiên gật đầu, tiến lên một bước, cầm lấy cánh tay hắn, kéo hắn đi đên trước người Tả Hư, nói: "Tả lão đệ, ngươi nhìn thật kỹ xem rốt cuộc Võ Hồn tiểu tử này đã xảy ra chuyện gì. Tả gia các ngươi cất chứa nhiều điển tịch có liên quan đến Võ Hồn, ngươi nhận thức Võ Hồn, tự nhiên phải cao hơn ta nhiều, ta nhìn không ra kết quả, khẳng định ngươi có thể."
Tả Hư khoảng sáu mươi, hai mái hoa râm, hắn ngồi ở trên ghế không có khí thế bá đạo kiêu căng, mà có chút phong độ nho nhã.
Hắn thoạt nhìn không giống như là gia chủ một thế gia, ngược lại như là tiên sinh dạy học trong học xã nào đó.
Thạch Kiên cùng hắn là bạn tri kỉ bạn tốt nhiều năm, Thạch gia cùng Tả gia lại là minh hữu vững chắc, bởi vậy chuyện có liên quan tới Thạch Nham, ngay cả rất nhiều người nhà mình Thạch Kiên đều gạt, nhưng không có giấu diếm với Tả Hư.
Tả Hư lông mày khẽ nhíu lại, vươn tay trái hơi gầy, nhẹ nhàng chụp lên cổ tay Thạch Nham, nói: "Trước tiên thạch hóa thân thể."
Thạch Nham lập tức phối hợp thạch hóa làn da.
Đột nhiên, ngàn vạn luồng năng lượng kỳ dị, giống như sợi tơ chui vào trong cổ tay hắn!
Sợi tơ này dường như có sinh mệnh, linh hoạt chạy đến các góc thân thể hắn, nhưng không làm cho Thạch Nham có cảm giác đau đớn, chỉ khiến hắn cảm thấy trên người có chút ngứa ngáy.
Sợi tơ này đi qua gân mạch, chui vào cốt tủy, tiến vào ngũ tạng lục phủ của hắn, sau khi chạy khắp mọi ngõ ngách toàn thân một vòng, mới một lần nữa biến mất ở cổ tay hắn.
Tả Hư buông tay ra, mày nhíu chặt, trầm mặc hồi lâu, mới nói: "Không có một chút dị thường."
Thạch Kiên mừng rỡ, vội vàng nói: "Nói như vậy, Võ Hồn tiểu tử này hết thảy bình thường? Về sau giống như có thể tiếp tục tăng trưởng?"
"Chắc là như vậy." Tả Hư trầm ngâm một chút, sắc mặt có chút cổ quái, nói: "Lão ca, ở bên trong thân thể hắn, có phải, có phải còn có một loại Võ Hồn hay không?"
"Làm sao thấy được chứ?"
Thạch Kiên vui mừng không tự kìm hãm được, do mình dẫn đầu nhịn không được, cười ha ha nói: "Tả lão đệ, ngươi quả nhiên có thủ đoạn a! Trên người tiểu tử này, đích thực còn có một loại Võ Hồn có thể tự lành vết thương! Ha ha, ta vốn đang chuẩn bị chờ một lát nữa mới nói cho của ngươi, không nghĩ tới cái tên nhà ngươi đã nhìn ra trước."
Trong đôi mắt của Tả Hư đột nhiên hiện lên một tia sáng kỳ dị, miệng hắn bất giác cũng nhẹ nhàng run rẩy một lát, qua một hồi lâu, hắn mới nặng nề mà gật đầu, quát: "Chúc mừng lão ca!"
"Ha ha, cùng vui cùng vui." Thạch Kiên thật cao hứng, cười to: "Nha đầu nhà ngươi cũng không tệ a, bây giờ đã là cảnh giới Nhân Vị nhị trùng thiên, ngay cả Xích Tiêu lão gia hỏa kia đều phải cầu ngươi thu làm đồ đệ, thành tựu tương lai của nàng, khẳng định sẽ không kém tiểu tử Bắc Minh gia."
Tả Hư cười khổ lắc lắc đầu, có chút cưng chiều thở dài nói: "Nha đầu kia tư chất không phải nói, đáng tiếc là rất lười, mỗi ngày ta không giám sát quát to, thì nó sẽ lãng phí thời gian không tu luyện, nếu nó có sự bền bỉ của tiểu tử Bắc Minh Sách kia, thành tựu bây giờ khẳng định không chỉ có như thế."
Nói đến đó, trên mặt Tả Hư có một phần ngạo nghễ, rõ ràng đang kiêu ngạo vì thiên phú của Tả Thi.
"Tốc độ tu luyện của nha đầu nhà ngươi đã rất nhanh. Nhưng mà, tiểu tử Thạch Nham hỗn đản này, chính là lập tức tiến vào Tiên Thiên tam trùng thiên a! Mười mấy năm trước, hắn lại chưa từng có tu luyện qua, nếu so tốc độ tu luyện, ha ha, ta còn chưa gặp qua ai nhanh hơn hắn." Thạch Kiên ngửa đầu, cười tủm tỉm nói.
Ánh mắt Tả Hư lại hiện lên tinh quang, nhìn Thạch Nham, cười gật đầu, nói: "Song Võ Hồn quả nhiên lợi hại, xem ra một chuyến Võ Đấu Hội này, Thạch gia phải thắng chắc một trận."
"Đó là đương nhiên."
Thạch Kiên không chút khách khí, tùy tiện nói: "Tiểu tử này bị ta giam lâu như vậy, còn không vì trên Võ Đấu Hội, cho Mặc gia biết tay sao."
"Lão ca, nếu Thạch Nham là Song Võ Hồn, như vậy thạch hóa hắn có thể trực tiếp bước vào giai đoạn thứ hai, cũng coi như là có lời giải thích."
Tả Hư trầm ngâm một chút, nói: "Theo ta được biết, hai loại Võ Hồn xuất hiện ở trong cơ thể một người, sau khi tiếp xúc nhau sẽ có tỷ lệ phát sinh biến dị. Nhưng mà, loại biến dị này đa số đều không có lợi, sau khi biến dị hai loại Võ Hồn có thể sẽ ảnh hưởng nhau, uy lực mỗi một loại Võ Hồn ngược lại sẽ bị suy yếu. Nhưng mà, cũng có Võ Hồn có thể bổ sung cho nhau, sẽ cùng tăng trưởng, loại xác suất này cực kỳ nhỏ. Thạch Nham tiểu tử này, vận khí thật sự quá tốt, Song Võ Hồn của hắn hiển nhiên là phát triển tốt, cho nên hắn mới có thể ở dưới tình huống cảnh giới Tiên Thiên, thạch hóa liền tiến thẳng vào giai đoạn thứ hai."
"... Vận khi tiểu tử này, thật là không tệ! Bằng không cũng sẽ không lúc mười bảy tuổi, trả lại cho ta một kinh hỉ lớn như vậy." Thạch Kiên gật đầu cười tủm tỉm .
Kế tiếp, hai lão nhân lập tức nói liên miên lải nhải bàn luận đến việc vặt, tựa hồ đã quên Thạch Nham còn ở bên cạnh.
"Khụ khụ, nếu không có việc, ta trở về trọng lực phòng tiếp tục tu luyện." Thạch Nham bị quẳng qua một bên, bất đắc dĩ quát một tiếng.
"Ừm, đi đi, cố gắng chút, không được thả lỏng!" Thạch Kiên nghiêm khắc dặn dò.
"Úc, đúng rồi, nghe nói ngươi khá rành cổ văn, đúng không?" Tả Hư hình như đột nhiên nhớ tới cái gì, vỗ đầu, nói: "Tiểu Thi có được một mai rùa, trên mai rùa kia có ít văn tự cổ đại, Tiểu Thi muốn biết những văn tự cổ đại đó rốt cuộc là cái gì, sau khi ngươi ra ngoài, hỗ trợ nó đi."
"À."
...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện