[Dịch] Sát Thần
Chương 40 : Chia của
.
"Ngươi biết những văn tự cổ đại đó sao?" Địch Nhã Lan thở nhẹ một hơi, vẻ mặt kinh ngạc.
"Ừm, biết một ít."
Thạch Nham gật gật đầu, nhưng không có nhìn nội dung bên trong kinh thư kia, mà tiện tay bỏ kinh thư vào trong ngưc, tự nhiên nói: "Địa tâm hoả dịch cô lấy, còn bản Linh cấp vũ kỹ này về ta."
Địch Nhã Lan gật đầu, tỏ vẻ không có ý kiến. Một lọ Địa tâm hoả dịch kia, đối với nàng mà nói là cực kỳ quý giá, có Địa tâm hỏa dịch, nàng thật sự đã cảm thấy thoả mãn.
"Còn ba viên yêu tinh này?"
Một lát sau, Địch Nhã Lan lại mở miệng, lúc nói chuyện nàng lặng lẽ liếc mắt nhìn Mục Ngữ Điệp, ánh mắt có chút phức tạp.
Linh cấp vũ kỹ Nham trong tay Thạch, giống nhau là vật vô giá, hiện tại chỉ có Mục Ngữ Điệp không thu hoạch được gì.
Giá trị ba viên yêu tinh, tự nhiên là không bằng Địa tâm hoả dịch và Linh cấp vũ kỹ, Địch Nhã Lan có ý chia đều yêu tinh cho Mục Ngữ Điệp, lại lo lắng Thạch Nham không vui, cho nên mới thử ý của hắn.
"Cho Mục tiểu thư đi."
Thạch Nham biết tâm tư của nàng, thoải mái nói: "Dù sao vẫn không thể để Mục tiểu thư không thu hoạch được gì, chúng ta đều chiếm được thứ mình cần, ba viên yêu sẽ không cần?"
"Ta đương nhiên không có ý kiến." Địch Nhã Lan thản nhiên cười, nàng thật cao hứng khi Thạch Nham có thể nói như vậy.
Trong đôi mắt của Mục Ngữ Điệp có chút kinh ngạc, liếc mắt nhìn thật kỹ Thạch Nham, mới lắc đầu cười cười, nói: "Ta không làm cái gì, còn phải do các ngươi ở bên cạnh bảo vệ, yêu tinh này ta không thể nhận."
"Tiểu Điệp..." Địch Nhã Lan muốn nói lại thôi.
"Ta thật sự không thể lấy." Mục Ngữ Điệp kiên quyết lắc đầu, tự giễu nói: "Các ngươi chỉ vì ta trói buộc, thiếu chút nữa đã đánh mất tánh mạng, ta còn có mặt mũi nào lấy ba viên yêu tinh này chứ? Lan tỷ, Đinh Nham, lòng tốt các ngươi ta nhận, nhưng thật sự ta không có mặt mũi nào lấy."
"Lấy một viên đi." Thạch Nham trầm ngâm một lát, nói: "Bất luận thế nào, cô phải nhận lấy một viên yêu tinh, chúng ta không thể chiếm tiện nghi cô lớn như vậy."
"Đúng, ít nhất ngươi phải nhận lấy một viên." Địch Nhã Lan cũng kiên trì.
Hai người vừa nói như vậy, Mục Ngữ Điệp do dự một hồi, cũng không biết từ chối thế nào, lúc này mới gật gật đầu, nói: "Vậy ta cám ơn các ngươi."
Thạch Nham không hề nói chuyện nữa, chậm rãi nhắm mắt lại, tiếp tục khôi phục lực lượng trong thân thể.
Nín thở ngưng thần, hắn có thể cảm ứng được rõ ràng biến hóa trong thân thể.
Không biết vì sao, cứ ngồi như vậy, hắn phát giác cảm giác đau nhức của thân thể, thế mà lại biến mất rất nhanh...
Tĩnh tâm lại, Thạch Nham hết sức chăm chú cảm thụ biến hóa trong thân thể.
Trong đầu, tựa hồ có một đạo tia chớp xẹt qua, tinh thần hắn chấn động, hình như đột nhiên hiểu được cái gì.
Là Bất Tử Võ Hồn!
Trong thân thể, huyết nhục, cốt cách, ngũ tạng lục phủ, gân mạch đang ở phát sinh biến hóa rất nhỏ.
Bất Tử Võ Hồn kia, đang lấy một phương thức mà hắn khó có thể lý giải, lặng lẽ chữa trị thân thể hắn, khiến hắn bởi vì thi triển "Bạo Tẩu", mà những chỗ trên thân thể bị thương khôi phục lại bình thường.
Trong lòng Thạch Nham rất là kinh hỉ, hắn cảm thấy Bất Tử Võ Hồn này chẳng những có thể làm cho thương thế khỏi hẳn, thế nhưng còn có thể triệt tiêu rất nhiều tác dụng phụ của "Bạo Tẩu"!
Nếu không phải Bất Tử Võ Hồn đang lặng lẽ phát huy tác dụng, hắn có thể khẳng định, miễn cưỡng thi triển "Bạo Tẩu", ít nhất hắn phải ba ngày không thể giao thủ với người khác.
Nhưng tồn tại Bất Tử Võ Hồn, hình như đã thay đổi tình hình này. . .
Dưới tác dụng kỳ diệu của Bất Tử Võ Hồn, mệt nhọc tê mỏi trong thân thể, đang chậm rãi rời xa hắn.
Theo cảm giác của thân thể thì nhiều nhất một ngày nữa, hắn chắc chắn có thể khôi phục hơn phân nửa, khẳng định có thể giao chiến với người khác.
Nhưng mà, ngay tại lúc hắn âm thầm cảm thấy may mắn, đột nhiên cảm xúc tiêu cực thị sát, thô bạo, lại bỗng nhiên xuất hiện trong lòng hắn!
Lúc này đây cảm xúc tiêu cực bùng nổ, giống như sóng to gió lớn, đến cực kỳ mãnh liệt!
Từng đợt từng đợt khí tức pha lẫn tuyệt vọng, sợ hãi, oán hận, từ bên trong huyệt đạo toàn thân hắn tràn nhanh ra, hóa thành một loại lực lượng tinh thần, đột nhiên rót vào trong đầu hắn, mạnh mẽ mê hoặc tư tưởng hắn, thay đổi nguyên tắc hành động của hắn!
Lúc này đây hắn hấp thu tinh khí bốn gã Võ Giả cảnh giới Tiên Thiên, hai gã Võ Giả cảnh giới Nhân Vị, lúc sáu người tử vong, Thạch Nham trước sau vẫn ở trong thạch động.
Bởi vậy, một thân tinh khí của sáu người này, không có sót chút nào toàn bộ dũng mãnh chảy vào huyệt đạo hắn, lúc này đây tinh khí bị hấp thu, phải nhiều hơn bất cứ lần nào hắn hấp thu trước đó!
Cho nên, phản phệ của lần này cũng đến hung mãnh hơn rất nhiều.
Ngồi ngay ngắn ở đằng kia, Thạch Nham hô hấp dần nặng nề, thân thể nhẹ nhàng run run, toàn thân sát khí lượn lờ, làm cho người ta có cảm giác hắn cực kỳ tà ác.
Vài phút sau, rốt cuộc hắn cảm giác áp chế không được nữa, đột nhiên mở hai mắt, sáng quắc nhìn về phía Địch Nhã Lan, gầm nhẹ nói: "Quái bệnh của ta lại sắp phát tác!"
Địch Nhã Lan sửng sốt một chút, chợt khuôn mặt đỏ bừng, nói khẽ với Mục Ngữ Điệp nói: "Tiểu Điệp, ngươi, ngươi không nên nhìn, ngươi quay lưng lại đi."
Mục Ngữ Điệp cũng đỏ mặt, cắn môi, tự giác đi đến cửa động, đưa lưng về phía hai người, nói: "Các ngươi nói nhỏ thôi, đừng dẫn yêu thú tới, ta. . . ta canh giữ cửa động."
"Ừm." Địch Nhã Lan đáp lại một câu thanh âm nhỏ như cánh ruồi đập, đột nhiên chủ động ôm chặt Thạch Nham.
Trong thạch động, dần dần truyền ra khúc nhạc tiêu hồn có tiết tấu.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Rất lâu sau đó.
Thạch Nham gầm nhẹ một tiếng, thân thể nhẹ nhàng run rẩy, đang bùng nổ vào thân thể Địch Nhã Lan.
Bên trong huyệt đạo thân thể hắn, bỗng nhiên nhè nhẹ tràn ra từng đợt từng đợt kỳ dị lực lượng.
Lực lượng này chạy hỗn loạn bên trong thân thể hắn, một bộ phân cực nhỏ hoà với với tinh hoa rót vào thân thể Địch Nhã Lan, nhưng đa số lực lượng kỳ dị, đều phân tán vào trong gân mạch khắp toàn thân hắn.
Bỗng nhiên mở mắt ra.
Thạch Nham kéo quần dưới hạ thân lên, cũng không quản Địch Nhã Lan ánh mắt mê ly bên cạnh, đột nhiên đi đến hướng Mục Ngữ Điệp, nói: "Mục tiểu thư, mau! Mau!"
Khuôn mặt xinh đẹp của Mục Ngữ Điệp bị dọa đến tái nhợt, theo bản năng lui lại phía sau, hoảng sợ kêu lên: "Đừng! Ngươi đừng tới đây!"
"Dược lực bên trong thân thể ta, đột nhiên tràn ra một bộ phân!" Thạch Nham thở phì phò, đi từng bước một về hướng Mục Ngữ Điệp, vội la lên: "Ta thử khống chế, thử xem có thể san sẻ cho cô một ít hay không, giúp cô chữa trị gân mạch bị gãy trong thân thể!"
"Ta không cần!" Mục Ngữ Điệp hét ầm lên, "Ta còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, ta không muốn làm chuyện đó với ngươi, ngươi đừng tới đây!"
"Ta không có nói làm chuyện đó!" Thạch Nham gầm nhẹ một tiếng.
Hắn cảm giác được lực lượng kỳ dị này, chia làm rất nhiều luồng, nhộn nhạo ở chung quanh gân mạch, huyết nhục bên trong thân thể, phân biệt tẩm bổ Võ Hồn và Tinh Nguyên ở tiểu phúc của hắn.
Dựa theo tốc độ này thì không bao lâu nữa, những lực lượng kỳ dị đó toàn bộ sẽ tràn đầy trong cơ thể hắn.
Hắn tập trung chú ý hơn hết, mạnh mẽ ngăn chặn một bộ phân nhỏ lực lượng kỳ dị đưa trở về lại cánh tay, đang chống đỡ khổ sở, tính đưa một bộ phân lực lượng đó lấy phương thức Tinh Nguyên ngoại dật rót vào trong thân thể Mục Ngữ Điệp.
Thấy Mục Ngữ Điệp từng bước lui về phía sau, Thạch Nham không kiên nhẫn, tiến lên nhanh, ôm chặt lấy Mục Ngữ Điệp.
Thân thể yêu kiều đường cong tinh tế của Mục Ngữ Điệp, đột nhiên bị hắn ôm vào lòng, một mùi hương thơm ngát thấm vào ruột gan, lặng lẽ xông vào miệng mũi hắn, khiến cho hắn tinh thần đều chấn động.
"Buông ra!" Mục Ngữ Điệp không tin lý do Thạch Nham nói, nắm tay nhỏ nhắn đập vào ngực Thạch Nham, dùng sức giãy dụa.
Đáng tiếc, hiện tại gân mạch của nàng bị gãy, Tinh Nguyên không thể thông suốt.
Nàng không vận dụng thi triển lực lượng được, không khác gì một thiếu nữ, càng không thể lay động Thạch Nham.
"Thành thật chút đi!" Thạch Nham hơi dùng sức, nhanh chóng giữ chặt thân thể mềm mại của Mục Ngữ Điệp, làm cho đồng thể uyển chuyển của nàng, dính sát vào mình, khiến không gian nàng cựa quậy cũng không có.
Lúc này, lực lượng kỳ dị bên trong cánh tay của Thạch Nham, đang nhanh chóng chảy về hướng cổ tay, một đường chảy vào trong lòng hai bàn tay của hắn, theo lòng bàn tay hắn rót vào gân mạch phía sau lưng Mục Ngữ Điệp. . .
"Thử vận dụng những dược lực đó, vận chuyển nó tới gân mạch bị gãy kia của cô, mau!" Thạch Nham ôm Mục Ngữ Điệp, hô nhỏ bên cạnh lỗ tai xinh xắn của nàng.
Mục Ngữ Điệp lỗ tai ngứa ngáy, thân thể mềm mại nhịn không được nhẹ nhàng run lên, trong lòng thầm mắng Thạch Nham quá đáng.
Nhưng mà, nàng cũng cảm nhận được rõ ràng thật sự có hai luồng lực lượng kỳ dị, phân biệt từ hai lòng bàn tay của Thạch Nham chảy nhanh vào thân thể của nàng, lưu động qua lại bên trong gân mạch phía sau lưng nàng.
Bị Thạch Nham quát nhẹ, rốt cuộc Mục Ngữ Điệp an phận lại, không hề giãy dụa nữa, toàn lực cảm ứng lực lượng kỳ dị này, thử khống chế lực lượng kỳ dị này, đến chữa trị gân mạch bị gãy kia của nàng.
Thạch Nham ôm chặt Mục Ngữ Điệp, cảm thụ được chỗ tuyệt vời của đồng thể nàng, mùi hương thơm ngát ở mũi đến từ chính người nàng, trong lúc nhất thời có nhộn nhạo, phía dưới lại nhịn không được dựng lên.
"A. . ."
Mục Ngữ Điệp duyên dáng hô một tiếng, mắc cỡ đỏ mặt, vội la lên: "Mau thả ta ra! . . . Ngươi như vậy, ta, lòng của ta không yên tĩnh lại được!"
"Ừm, ta buông cô ra." Thạch Nham biết hiện tại không phải thời cơ chiếm tiện nghi, gật gật đầu, hôn một cái bên tai nàng, nói: "Cái này xem là thù lao ta tặng cô dược lực."
Nói xong, Thạch Nham buông tay ra, lui về phía sau hai bước, dựa vào vách tường nham thạch ngồi xuống, chậm rãi nhắm mắt lại.
Mục Ngữ Điệp cổ đã đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận, oán hận trừng mắt nhìn hắn, thấp giọng mắng: "Ngươi là tên hỗn đản!"
Mắng một câu, Mục Ngữ Điệp liên tục hít sâu, đôi ngọn núi cao ngất phập phồng lên xuống vài lần, mới bình tĩnh lại được.
Nàng cũng biết tình huống gấp gáp, không dám tiếp tục chỉ trích Thạch Nham, cũng vội vàng ngồi xuống tại chỗ, bắt đầu thử lợi dụng lực lượng kỳ dị mà Thạch Nham tặng qua, đi chữa trị gân mạch bị gãy trong thân thể nàng.
. . .
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện