[Dịch] Sát Thần
Chương 14 : Âm thanh của thiên nhiên
.
Mặc Nhan Ngọc đột nhiên ngừng lại.
Bốn tên Võ Giả Mặc gia, thở hỗn hển từ trong rừng nhảy ra, đứng ở bên cạnh Mặc Nhan Ngọc, thần sắc ngưng trọng.
Thi thể Tạp Lỗ bị chặt đứt đầu máu tươi còn chưa kịp khô, mà thân thể lại khô quắt như là mất đi tất cả hơi nước, một thân tinh khí không còn sót lại chút gì.
Bốn tên Võ Giả tụ tập ở bên cạnh Mặc Nhan Ngọc, trong mắt đầy kinh hãi, một tên Võ Giả trong đó do dự một chút, tiến lên một bước nói: "Tiểu thư. . ."
Mặc Nhan Ngọc lông mi nhíu chặt, thân thể mềm mại nhẹ nhàng run lên, hồi lâu mới quyết đoán nói: "Đừng đuổi theo."
"Tiểu thư. . ." Tên Võ Giả kia còn muốn nói gì đó.
"Tạp Lỗ là Tiên Thiên cảnh giới nhị trùng thiên, cảnh giới giống ta nhưng kinh nghiệm chiến đấu phong phú hơn ta." Mặc Nhan Ngọc vô lực lắc đầu, "Mặc kệ hắn dùng phương pháp gì giết Tạp Lỗ, đây đều có nghĩa hắn có năng lực giết chết bất cứ ai trong chúng ta, tiếp tục đuổi theo, có lẽ một người chúng ta cũng không thể trở về Thương Minh được."
"Cứ như vậy buông tha hắn sao? Tiểu thư, vì thỉnh Tạp Lỗ đại sư trở về, chúng ta đã hạ hết vốn gốc." Tên Võ Giả kia ngập ngừng nói.
"Ngoài bỏ cuộc ra, Lý Thiên, ngươi còn có biện pháp khác đối phó hắn sao?"
Tên Võ Giả kia đột nhiên im tiếng.
Mặc Nhan Ngọc ngồi xổm xuống, lục lọi trên người Tạp Lỗ, cắn răng chửi nhỏ: "Chết tiệt, tất cả dược tề và dược kinh trên người Tạp Lỗ đều bị hắn mang đi, chuyến này chúng ta thật sự là công cốc."
Bốn gã Võ Giả cùng nhau trầm mặc.
"Về Cường Sâm bên kia, từ giờ trở đi bất luận kẻ nào cũng không được tách ra!" Mặc Nhan Ngọc hít sâu một hơi, đứng lên quay đầu trở về đường cũ, nàng đã hận Thạch Nham đến tận xương tủy.
. . .
Thạch Nham luống cuống chạy bừa xuyên qua U Ám sâm lâm.
Dục vọng thị huyết cuồng bạo trong cơ thể, giống như hồng thủy như mãnh thú từng chút cắn nuốt lý trí hắn, cảm xúc thô bạo, thị sát, điên cuồng ở hắn trong đầu như con ngựa hoang thoát cương phi nhanh, tầm mắt hắn dần dần mơ hồ, cảm thấy lực lượng tiêu cực trong cơ thể không thể khống chế.
Mà thân thể hắn lại vô cùng mệt mỏi, tay chân tựa như tụ không được lực lượng, lúc này mà đánh nhau với người khác thì chỉ có nước chết.
Hắn không biết mình còn có thể chịu đựng bao lâu, cũng không có đoán được thân thể sẽ xảy ra dị trạng như thế, nên không có một biện pháp nào ứng phó.
"Oanh!"
Ý niệm thị huyết trong lòng cuối cùng đã hoàn toàn bùng nổ, Thạch Nham thở hổn hển, hai mắt không nhìn thấy gì, một thanh âm trong đầu không ngừng lặp lại: "Giết! Giết! Giết! Giết! Giết!"
Trong lòng Thạch Nham cũng biết, rất nhanh hắn sẽ mất đi toàn bộ lý trí, sẽ thành mãnh thú khát huyết chỉ biết giết chóc.
. . .
Tiếng đàn du dương trầm bỗng, đột nhiên từ phía xa truyền đến, tiếng đàn giống như châu lạc ngọc bàn, như minh bội hoàn*, nhẹ nhàng lưu loát, như là chim chóc nhẹ nhàng vuốt cánh, hoặc như là nước suối róc rách trong khu rừng tĩnh lặng, tao nhã êm tai, làm người ta mê mẩn, thật đúng là cầm kỹ đã đạt đến mức siêu phàm.(* so sánh âm thanh rất dễ nghe)
Từng tiếng đàn êm ả trong trẻo, giống như hàng ngàn ngọc thủ mềm mại không xương đang khẽ vuốt ve nội tâm hắn, vuốt lên dục vọng thị huyết cuồng bạo của hắn, làm cho lý trí sắp sụp đổ của chắn chậm rãi khôi phục trấn tĩnh.
Dưới tác dụng của tiếng đàn, Thạch Nham sắp điên cuồng lại dần dần khôi phục lý trí, vẻ mặt mê say chậm rãi đi đến chỗ tiếng đàn, cả người đều như ở trong tiếng đàn du dương, ý niệm thị huyết trong cơ thể từng chút bị tiêu diệt và dần biến mất. . .
Trong một sơn cốc nhỏ khắp nơi đều có kỳ hoa dị thảo, một bóng hình xinh đẹp ngón tay uyển chuyển vuốt đàn cổ, ngồi xếp bằng ngồi ở trong bụi hoa, nhẹ nhàng cúi đầu, vong ngã đàn tấu, Thạch Nham hoàn toàn bất giác chậm rãi tới gần.
Thạch Nham đứng ngoài trăm mét, nhìn thân ảnh xinh đẹp đưa lưng về phía hắn, chậm rãi từ từ nhắm hai mắt, đưa tâm thần vào trong tiếng đàn tuyệt vời.
Rất lâu sau đó, tiếng đàn dần dần giảm thấp, cuối cùng âm luật kết thúc.
Thạch Nham bỗng nhiên từ trong say mê bừng tỉnh, chỉ cảm thấy ý niệm thị huyết táo bạo trong cơ thể không còn sót lại chút gì, giống như chưa bao giờ xuất hiện!
Nhưng hắn thân thể vẫn mệt nhọc, ngực lại rất đau, một kích của Tạp Lỗ hiển nhiên đã làm hắn bị thương không nhẹ, tinh tế cảm thụ một chút, hắn phát hiện luồng khí xoáy trong huyệt đạo còn đang miệt mài xoay chuyển, tiếp tục tiêu hóa tinh khí đến từ chính toàn thân Tạp Lỗ.
Xa xa một bóng hình xinh đẹp cầm đàn cổ trong tay, chậm rãi xoay người lại, nhẹ nhàng cau mày, đối diện với Thạch Nham.
Thạch Nham thân hình hơi hơi chấn động, ánh mắt sáng quắc, không một cái chớp mắt nhìn nàng, thốt ra: "Đẹp!"
Mỹ nhân bận bộ váy màu trắng, bộ dáng khoảng mười tám mười chín tuổi, linh mâu hạo xỉ, tuyết cơ ngọc cốt*, khí chất phiêu miễu và ngây thơ lại hoàn mỹ hòa hợp một thể, lại là một mỹ nữ sánh ngang với Mặc Nhan Ngọc.(* con mắt xinh đẹp, răng trắng tinh, làn da trắng noãn, thân hình mảnh dẻ)
Mỹ nhân đang liếc nhìn Thạch Nham, rồi yên lặng xoay người, ôm đàn cổ, thân thể thướt tha đi đến tới con sông nhỏ phía trước cách đó trăm mét.
Thạch Nham thầm than chất lượng mỹ nữ thế giới này thật sự là số một, ở nơi này hắn tổng cộng chỉ thấy được hai người nữ, toàn bộ đều là người câu hồn đoạt phách, nổi bật như vậy.
"Tiểu thư, cám ơn tiếng đàn rồi của cô, ta có thể. . ." Thấy mỹ nữ càng đi càng xa, Thạch Nham giương giọng hô to.
"Tiểu tử, có chừng có mực thôi."
Một thân ảnh khôi ngô, đột nhiên từ trên cổ thụ phía trước Thạch Nham nhảy xuống, đây là một cái trung niên hán tử khuôn mặt râu quai nón, mặc một bộ trang phục Võ Giả xám nâu, eo rộng thân tráng, vác một thanh kiếm bảng to, chắn ở trước mặt Thạch Nham, đang cười tựa như không cười nhìn hắn.
Thạch Nham trong lòng giật mình, toàn thân cảnh giác, từ trên người hán tử mặt vàng, hắn cảm nhận được một khí tức cực kỳ khủng bố.
Không cần nghĩ nhiều, Thạch Nham lập tức biết được hán tử mặt vàng tuyệt đối là Võ Giả cảnh giới cao thâm hơn hắn rất nhiều, hán tử mặt vàng này nhìn hắn, không có hết sức thả ra áp lực, nhưng Thạch Nham đã thấy hắn như núi đè không thể lay động.
Lui về phía sau một bước, Thạch Nham trước tiên ý nói mình không có ác ý, cười gượng hai tiếng, mới nói: "Tiếng đàn của vị tiểu thư xinh đẹp kia khiến cho người ta cảm thấy thật thích thú, ta chỉ muốn nghe thêm tiếng đàn của nàng vài lần nữa, cũng không có ý gì khác."
Cô gái rung động lòng người này, có cầm kỹ xuất thần nhập hóa, tiếng đàn du dương kia hiển nhiên có thể áp chế dục vọng thị huyết trong cơ thể hắn, mà hắn lại không chắc dục vọng thị huyết trong cơ thể có lại bùng nổ hay không, cho nên muốn tìm thứ khống chế dục vọng thị huyết trong cơ thể.
"Ta biết ngươi chỉ là thuần túy háo sắc, cũng không có ý khác, bằng không ngươi sẽ không sống đến bây giờ." Đại hán mặt vàng cười cười, thản nhiên nói: "Nhưng mà nơi này không phải nơi ngươi háo sắc được, ta đề nghị ngươi tốt nhất cách xa chúng ta, miễn cho rước lấy tai bay vạ gió."
"Tốt." Thạch Nham giơ tay, không có dây dưa, liếc mắt nhìn thật sâu bóng hình xinh đẹp duyên dáng yêu kiều kia, xoay người quay đầu rời đi.
. . .
"La thúc, trên người này có sát khí rất mạnh, vừa rồi toàn thân hắn đằng đằng sát khí, thiếu chút nữa mất đi lý trí, nhưng sau khi hắn thanh tỉnh còn dám lộ diện, ánh mắt còn. . . không kiêng nể như vậy, chắc không phải người 'Ám Minh' phái ra." Mục Ngữ Điệp nhớ lại ánh mắt trắng trợn của Thạch Nham, liền cảm thấy có chút không thoải mái.
Người nọ hình như cũng không che dấu dục vọng trong lòng mình.
Người khác tuy rằng cũng có ý đồ giống vậy với nàng, nhưng lúc nhìn phía của nàng ít nhất cũng che giấu một chút, sẽ lén lút nhìn nàng, không dám biểu hiện ý nghĩ thật sự trong nội tâm ra ngoài, nhưng ánh mắt trắng trợn của tên kia không một chút che dấu, giống như hận không thể nuốt sống nàng mới vừa lòng, đúng là dục vọng chiếm hữu thuần túy không thể thuần túy hơn.
"Hắn khẳng định không phải người 'Ám Minh' bên kia, người 'Ám minh' phái ra ít nhất cũng là cảnh giới Tiên Thiên, tiểu tử kia còn quanh quẩn ở cảnh giới Hậu Thiên." La Hào cười cười, nói: "Nhưng mà, tên kia quả thực có chút thú vị, còn không đến cảnh giới Tiên Thiên, cũng dám mơ ước tiểu tiên tử xinh đẹp cảnh giới Nhân Vị tam trùng thiên của chúng ta, thật sự là sắc đảm bạo thiên a, ha ha."
"Ai, còn không biết khi nào thì mới có thể khôi phục nữa, con bây giờ một chút lực lượng cũng không thể dùng." Mục Ngữ Điệp yếu ớt thở dài, trong tâm hồn thiếu nữ đầy ưu phiền, "La thúc, nếu thật sự chống không nổi, các người không cần lo cho con, con. . . sớm đã có chuẩn bị."
"Nói gì chứ?" La Hào mặt trầm xuống, khiển trách: "Chúng ta còn cách Thương Minh không xa, chỉ cần chống đỡ mười ngày nửa tháng nữa, chúng ta tất nhiên có thể xuyên qua U Ám sâm lâm, chỉ cần đến Thương Minh, 'Ám Minh' sẽ chẳng với tới được."
"Xì xào! Xì xào!"
Tiếng còi kỳ dị từ đằng xa truyền đến, không bao lâu ba gã lính đánh thuê hai nam một nữ bộ dáng thanh niên từ trong rừng nhảy ra, tên cầm đầu vẻ mặt ngưng trọng, sau khi đến đây lập tức nói: "La đại thúc, không có đuổi được kẻ truy tung của 'Ám Minh'."
La Hào gật đầu, nhíu mày nói: "Chúng ta lập tức xuất phát, phải một lần nữa chọn điểm dừng chân, bằng không người 'Ám Minh' rất nhanh sẽ vây quanh nơi này."
Một nhóm năm người này thu thập một lát, không có dừng lại lâu, vội vã rời đi.
. . .
Những người đó mới rời đi, dục vọng thị huyết trong lòng Thạch Nham, lại chậm rãi dâng lên.
Dục vọng thị huyết này có liên quan tới một thân tinh khí của Tạp Lỗ, Tạp Lỗ có tu vi cảnh giới Tiên Thiên, một thân tinh khí pha lẫn rất nhiều cảm xúc tiêu cực, lúc huyệt đạo hắn tinh lọc lực lượng này, cảm xúc tiêu cực đáng ghét sẽ thường xuyên tràn ra một bộ phân, kích phát dục vọng thị huyết trong cơ thể hắn.
Tiếng đàn của cô gái, đột nhiên ngăn chặn cổ dục vọng kia, lúc đó hắn mới không có mất đi lý trí sa vào tình huống điên cuồng hỗn loạn, nhưng mà huyệt đạo trong cơ thể còn đang tinh lọc lực lượng của Tạp Lỗ, trước khi tinh lọc chưa hoàn thành, hắn tùy thời đều có khả năng lâm vào điên cuồng.
Trước khi một thân tinh khí của Tạp Lỗ chưa bị tinh lọc hết, cô gái xinh đẹp kia là một chỗ dựa để hắn bảo trì thanh tỉnh!
Cảm nhận một cỗ dục vọng thị huyết lại chậm rãi xuất hiện trong lòng, Thạch Nham trong lòng trầm xuống, do dự một chút lại đuổi theo hướng cô gái.
Tiếng đàn của cô gái kia như âm thanh thiên nhiên có thể làm hắn tạm thời bình tĩnh lại, chỉ có đi theo nàng hắn mới có cơ hội lại nghe được tiếng đàn du dương tuyệt vời kia.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện