[Dịch]Sát Phi, Rất Dũng Cảm - Sưu tầm

Chương 2 : Ra ngoài, cướp đây!​

Người đăng: 

.
Thu Cẩn nhìn lén tay nữ tử, thấy trong lòng bàn tay nàng có một nốt ruồi son, lúc này mới bớt nhăn mày, đúng là tiểu thư của nàng ta! Chẳng lẽ…sau khi bị ngã dập đầu, ngay cả tính tình cũng thay đổi? Nhìn tiểu thư lạnh như băng, không kiên nhẫn đến cực điểm, nàng ta không dám chậm chạp, kể ra hết chuyện mình biết, “Tiểu thư, đây là đường quay về nhà, tiểu thư cùng ta vừa mới đến Khánh An tự bái tế phu nhân trở về…” Phong Thiên Hoa, Thụy Dương vương gia đích nữ, mười sáu tuổi, tính cách yếu đuối nhát gan. Mười năm trước mẫu thân đột nhiên đến Khánh An tự xuất gia, mỗi tháng Phong Thiên Hoa đều đi bái mẫu thân, tuy rằng chưa bao giờ gặp nhau, nàng vẫn như trước mỗi tháng đi một lần. Hôm trước, ở chùa báo tin mẫu thân chết bệnh, Phong Thiên Hoa cả đêm lên đường phúc viếng. Hai ngày sau ở trong chùa, lại nghe nói phụ thân Phong Thụy An chiến thắng trở về, bởi vì có chiến công nên được gia phong làm Thụy Dương vương trên vạn người. Phong Thiên Hoa sáng sớm đã đi về thành, không ngờ bị người ta giết, một mạng thăng thiên. Mà lúc này, Địch Phong Hoa, không, Phong Thiên Hoa đang ngồi bên đường, hơi nhíu mày, đem tất cả tin tức Thu Cẩn nói ra xâu chuỗi lại, hóa ra, nàng sau khi chết liền sống lại ở Đại Chu, mà Đại Chu là một vương triều không có trong lịch sử. “Tiểu thư, hai người kia rốt cuộc là ai, trùng hợp hay là cố ý?” Thu Cẩn không chút cảm kích, nhấc cằm ngây thơ nhìn Phong Thiên Hoa. Phong Thiên Hoa liếc nàng ta, trong mắt phượng có ánh sáng lạnh thoáng qua, trên mặt vẫn như trước lạnh nhạt, “Không biết.” Thu Cẩn rối tinh rối mù, ai muốn làm hại các nàng? Chẳng lẽ… Trong lòng đoán vậy, nàng ta chấn động, tiểu thư xưa nay ru rú trong nhà, chưa bao giờ kết thù kết oán với người khác, trừ phi… Thu Cẩn hai mắt mông lung đẫm lệ, ngước mắt nhìn Phong Thiên Hoa, thấy nàng thần sắc thanh lãnh, xung quanh có một không khí làm người an tâm, trong lòng nàng ta trầm xuống, tay gắt gao nắm, chỉ cần còn tiểu thư, tất sẽ tra ra manh mối báo thù! “Tiểu thư, chúng ta trở về thế nào bây giờ?” Nơi này cách kinh thành cũng không xa, nhưng nếu đi bộ cũng nên đi vào ban sáng, lúc này chỉ sợ cổng kinh thành đã đóng. Phong Thiên Hoa miễn cưỡng liếc nàng ta một cái, tai khẽ động đậy, thính lực của nàng vô cùng tốt, cho dù là ở trong cơ thể này cũng không ảnh hưởng gì, hơn nữa tinh thần nàng tập trung cao độ, không thua kém kiếp trước. Cho nên, tiếng bánh xe ma sát nho nhỏ xa xa, nàng cũng nghe rõ ràng. “Mang thi thể hai người kia đặt ở giữa đường mau!” Phong Thiên Hoa lạnh lùng ra lệnh cho Thu Cẩn, dùng ánh mắt bảo nàng ta, lập tức hành động! Thu Cẩn hoảng sợ chọc chọc hai thi thể vô cùng thê thảm kia, chịu đựng ghê tởm kéo bọn họ tới giữa đường, ngăn chặn lối đi. Phong Thiên Hoa đứng ven đường, một thân bạch y tao nhã như tuyết, tóc khẽ bay bay, làm nàng trông càng xinh đẹp. Thu Cẩn chu miệng, không hiểu Phong Thiên Hoa muốn gì, nhưng không dám hỏi nữa. Tiếng vó ngựa càng rõ, bóng đen của bốn con tuấn mã xuất hiện trên đường, đằng sau là một xe ngựa cực kỳ xa hoa, xa phu mặc cẩm bào màu đen, mặt lạnh không chớp mắt nhíu mày. Xe với tốc độ cực nhanh phi tới, Thu Cẩn khẩn trương nhìn, chờ xe ngựa dừng lại, nhân tiện đưa các nàng trở về kinh thành. Nhưng mà, khi xe ngựa cách thi thể có mấy thước hơi chậm lại, bỗng nhiên trong xe vang lên thanh âm trầm trầm không chút độ ấm truyền đến, “Trực tiếp đi qua!” Xa phu lạnh lùng nhìn Phong Thiên Hoa, lại nghi hoặc quét mắt nhìn hai thi thể quỷ dị kia, gật đầu lĩnh mệnh, một roi quất ra, bốn con ngựa liền hí lên, cứ thế phóng qua trên thi thể. Nhưng mà, một chuyện khác không thể ngờ được phát sinh! Xe ngựa nguyên bản chạy đúng quy luật, đột nhiên lá rụng trên mặt đất bị cuốn lên, che mất đường của xe ngựa. Thu Cẩn há miệng, khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mắt, ngay cả chặn đường để đi nhờ xe cũng quên. Phong Thiên Hoa khoanh tay, mắt lạnh nhìn cảnh tượng, đôi mi thanh tú nhăn nhăn, bỗng nhiên ngón tay động một cái, một viên đá từ trong ngón tay bay ra, chuẩn xác nhắm trúng bánh xe. Nhưng viên đá bắn vào bánh xe, chỉ làm cho thân xe hơi mất thăng bằng, lát sau lại vững vàng, không chút hao tổn. Khóe môi nhếch lên, Phong Thiên Hoa nổi lên một tia hứng thú, rốt cuộc là người nào mà có võ công siêu phàm như vậy? “Đợi chút!” Phong Thiên Hoa mở miệng, phóng đến trước xe ngựa, tao nhã nhấc tay, thong dong lạnh nhạt. Xa phu kinh ngạc nhìn nàng, bọn họ đã đi đường như này, nữ tử này làm thế nào xuất hiện? “Các hạ, có tiện chở khách một đoạn?” Phong Thiên Hoa nhìn chằm chằm xe ngựa, khóe môi tươi cười thanh nhã thoát tục. Xa phu một phen đánh giá Phong Thiên Hoa, khẽ nói vào trong xe, báo lại tình huống. “Không tiện!” Thanh âm vẫn như trước không có độ ấm từ trong xe truyền ra. Lập tức, xa phu giơ roi ngựa, ý bảo Phong Thiên Hoa tránh ra. Mắt nàng nheo lại, trong mắt lệ khí xẹt qua, nháy mắt trong tay đã có một thanh loan đao. Xa phu cũng có võ công, thấy Phong Thiên Hoa có ý đồ lập tức rút ra kiếm bên hông, thủ thế, mở miệng nói, “Các ngươi là người nào?” Lông mày Phong Thiên Hoa nhíu lại, kiếp trước nàng là hắc đạo, quy củ trên đường chính là tiên lễ hậu binh, nàng vừa rồi đã thi lễ nhưng rõ ràng có người không biết điều, vậy cũng chỉ còn cách… Đao kiếm giao phong, tiếng va chạm nhức óc, Thu Cẩn hôm nay đã chấn kinh quá nhiều, thế nên hiện tại nàng ta chỉ có thể ngây người xem, trong mắt đều là thân ảnh tiêu sái của Phong Thiên Hoa lúc múa kiếm, lúc rõ lúc không, là cho người ta hoa cả mắt. Tiểu thư nàng ta, học võ công từ lúc nào? So hơn mười chiêu, thắng bại đã phân, Phong Thiên Hoa đem đao đặt tại cổ xa phu. Xa phu khiếp sợ nhìn nữ nhân trước mắt, thân mình nhỏ nhắn kia không có một tia nội lực, tựa hồ một trận gió là có thể thổi đi, nhưng mà võ công của hắn trên giang hồ cũng không phải tầm thường, nhưng lại dễ dàng thua trong tay nữ nhân này? Còn sát khí trên người nữ nhân này, tuyệt đối là từ trong một người đã chết mà thoát ra a… Nàng không phải nữ tử bình thường! Xa phu đang nghĩ, chợt nghe nữ tử nhàn nhạt cười nhạo một tiếng, “Ám sát? Ta còn chưa có hứng, hiện tại người ở bên trong…” Phong Thiên Hoa hứng thú không chớp mắt nhìn xe ngựa, môi đỏ mọng khẽ nhếch, chậm rãi phun, “Ra ngoài! Cướp đây!” Ách… Khóe miệng xa phu run rẩy, khinh thường nhìn Phong Thiên Hoa, lạnh lùng nói, “Tại hạ khuyên cô nương nên nhanh chóng rời đi, bằng không hậu quả ngươi tự gánh chịu!” Phong Thiên Hoa luôn không sợ uy hiếp, không thèm để ý, cánh ta dùng lực, đao lập tức nhuốm máu, nàng nhìn xe ngựa luôn yên tĩnh, nói, “Nếu các hạ không ra, thủ hạ của ngươi có thể sẽ đi đời nhà ma nha!” Xe ngựa vẫn lẳng lặng như trước, dường như toàn bộ ồn ào của thiên hạ đều bị chặn lại ở cửa xe, gió thổi màn xe, một luồng long tiên hương nhàn nhạt bay ra, làm cho không khí căng thẳng dịu đi không ít. Khi Phong Thiên Hoa nắm chặt đao, chuẩn bị tiến gần, màn xe động một cái, một bàn tay với những khớp xương thon dài, cực kỳ tao nhã vén lên.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang