[Dịch]Sát Phi, Rất Dũng Cảm - Sưu tầm

Chương 18 : Thử​

Người đăng: 

.
Kinh thành, trong Cát Tường trà lâu, trà khách cả sảnh đường nước miếng tinh bay, đàm luận hai đề tài nóng nhất nhiều ngày nay trong kinh thành, mà hai điều này đều xuất phát từ Thụy Dương vương phủ! “Các ngươi nói xem sườn phi của Thụy Dương vương rốt cuộc sinh bệnh gì, nhìn thanh thế có vẻ như là không nhẹ!” Thụy Dương vương luôn không tái gia, Từ thị cũng không được phù chính, hiện tại dân chúng gọi là sườn phi. “Còn có thể là gì nữa, nếu là bệnh nhỏ, thái y trong cũng cũng không thể thúc thủ vô sách, mà lật tung thiên hạ tìm kiếm danh y danh dược, nghe nói mỗi ngày còn rót vào hơn trăm dược liệu quý hiếm.” “Chậc chậc…Dù sao cũng là vương phủ, gia nghiệp hẳn lớn, nếu là dân chúng tầm thường chúng ta, sao chịu ép buộc đến lúc này, đã sớm chết sạch!” “Cũng không hoàn toàn, mỗi ngày cỏ linh chi, tuyết liên như vậy, ngay cả vương phủ cũng không chống đỡ nổi, ta nghe nói Thụy Dương vương phủ len đi bán sản nghiệp, hôm qua đã bán đi một gian trà rồi, cứ tiếp tục kéo dài, chỉ sợ cũng không chống đỡ được đến mấy ngày!” “Thật sao? Thụy Dương vương thật có tình có nghĩa.” “Không phải Thụy Dương vương, việc này là một mình Phong Đại tiểu thư làm, đừng nói, Phong Đại tiểu thư này thật sự tốt bụng, đối đãi hiếu thuận như vậy!” Mọi người gật đầu, trong mắt tràn đầy kính nể cùng thưởng thức! Lúc này, trong một góc xó của trà lâu, hai vị nam tử lặng lẽ thanh toán tiền trà, ý cười đầy mặt đi ra ngoài. Vừa ra khỏi trà lâu, Thu Cẩn ra vẻ gã sai vặt hỏi, “Tiểu thư, bọn họ tin thật, chúng ta kế tiếp làm như thế nào?” Tờ giấy trong tay Phong Thiên Hoa run lên, phong lưu phóng khoáng, nhíu mày chậm rãi nói, “Tiếp tục lan truyền, cho đến khi vương phủ mất hết gia tài mới thôi!” Thu Cẩn bĩu môi, dùng sức gãi đầu, cũng không hiểu rõ mục đích của tiểu thư rốt cuộc là gì. Nhị phu nhân rõ ràng bị thích khách gây thương tích, tiểu thư lại tuyên bố với bên ngoài là sinh bệnh, còn gióng trống khua chiêng tìm kiếm danh y danh dược, ngay cả Vương gia cũng trở nên kỳ kỳ quái quái, trong Thu Hà viện, trừ đại phu ai cũng không cho vào. Hai người vừa nói chuyện phiếm, vừa đi vào Vương phủ, phía sau bỗng nhiên có người gọi, “Làm phiền hai vị công tử, thỉnh cầu báo với Phong Đại tiểu thư, Hoàng hậu nương nương truyền triệu vào cung.” Phong Thiên Hoa ngẩn ra, xoay người về phía người đang nói chuyện, người đó khuôn mặt thanh tú, ăn vận rất thỏa đáng, bên hông đeo thẻ bài đặc trưng của nữ quan trong cung, ngước mắt nhìn Phong Thiên Hoa, trên khuôn mặt không tự ti cũng không kiêu ngạo, tự nhiên hào phóng! Lông mày nhíu nhíu, nàng khẽ gật đầu. Một lát sau, trong Phượng Ngô cung, bên trong đỉnh lô hoa lan khói nhẹ lượn lờ, hương mai từ từ tràn ngập, Hoàng hậu cười khanh khách ngồi trên giường lông hồ ly, nhìn nữ tử yên vị ngồi, đang nghiêng đầu rất “hiền lành”. “Hoa Nhi không cần câu nệ, bản cung lần trước thấy ngươi uống rượu kia lại phóng khoáng thoải mái, sao hôm nay nhìn thấy bản cung, ngược lại yên tĩnh!” Miệng nói xong, nhưng nhìn Phong Thiên Hoa như vậy, trong mắt Hoàng hậu lướt qua một tia vừa lòng. “Hoàng hậu nương nương nói đùa, lần trước gặp Cửu hoàng tử hứng thú mới liều mình uống cùng, hiện tại nhớ lại thật sự là quá thất lễ.” Phong Thiên Hoa nhàn nhạt nói, ý cười nơi khóe môi, phượng mâu nheo lại, vẫn như trước thanh lãnh. “Hừ, một nữ thổ phỉ cũng biết thất lễ!” Đang nói, Hạ Hầu Thanh Nghiên chen ngang đi vào, cười lạnh xuy một tiếng, nhìn cũng không thèm nhìn Phong Thiên Hoa, đến đến bên cạnh Hoàng hậu ngồi xuống. “Nghiên Nhi đừng vội hồ nháo, sao có thể nói Hoa Nhi như vậy.” Hoàng hậu nói tuy là trách cứ nhưng trong mắt tràn đầy sủng nịnh, nào có nửa phần thật sự bất mãn. Phong Thiên Hoa nghiêng nghiêng người qua, xem như hành lễ. Hạ Hầu Thanh Nghiên bĩu môi, ngồi bên cạnh Hoàng hậu như một con thỏ ngoan ngoãn, có phần cả vú lấp miệng em ngày đó, chỉ là lời nói vẫn mạnh mẽ mà bá đạo. “Mẫu hậu người thấy nàng tốt? Nhìn thấy ta cũng không hành lễ, thật là không có lễ giáo!” Hoàng hậu không dấu vết nhìn nhìn Phong Thiên Hoa, chỉ thấy nàng lạnh nhat cười, con ngươi đen trầm tĩnh, trong lạnh nhạt không tự ti cũng không kiêu ngạo vẫn như cũ, trên mặt không hề vì lời nói khiêu khích của Hạ Hầu Thanh Nghiên mà biến sắc. Trong mắt có một tia phức tạp xẹt qua, bà trừng mắt Hạ Hầu Thanh Nghiên, hỏi, “Nghe nói Từ sườn phi dạo này thân thể bệnh nhẹ, hiện tại đã tốt hơn chưa?” Phong Thiên Hoa mỉm cười gật đầu, trả lời, “Vâng, chỉ là vẫn hôn mê.” Hoàng hậu dường như tiếc hận, “Thật là khổ ngươi, ngươi săn sóc hiếu thuận như vậy, nếu vị công tử thế gia nào cưới ngươi cũng có phúc khí!” Phong Thiên Hoa khóe miệng cong lên, bất động thanh sắc cười cười, cũng không định nói tiếp. Lúc này, ngoài cửa một thanh âm lanh lảnh truyền đến, “Thái tử điện hạ, Tần vương, Cửu điện hạ đến!” Lập tức, ngoài cửa điện có ba thân ảnh cùng đi đến… Hạ Hầu Dật một thân thiên thanh cẩm bào chậm rãi đi tới, trên khuôn mặt tuấn mỹ có ý cười nhàn nhạt, trong mắt ánh lên tia sáng ôn hoa, như hồ nước tháng ba. Cửu hoàng tử cầm trong tay quạt xếp, trên mặt quạt trắng thuần viết hai chữ “sơ cuồng”, thể chữ cứng cáp có lực, đầu bút lông phất lên, nhìn ra được người viết ra chữ này tất nhiên là một người thâm tàng bất lộ, giờ phút này hắn một thân hoa phục màu tím, chậm rãi đi vào, lông mi thật dài chớp động, phô trương mà tiêu sái! Hạ Hầu Uyên bước vào cuối cùng, một thân mặc sắc hoa phục cao ngạo cao lớn, hơi thở thanh lãnh quanh thân không chút che giấu biểu lộ, mi mày như kiếm, mặt như đao tước, trong mắt ưng toàn là bất phàm từ chối người ngàn dặm. Mấy người thấy Phong Thiên Hoa ở trong này, đều sửng sốt ngẩn ra. “Đều lại đây ngồi đi, hôm nay ngọn gió nào thổi đến vậy, một đám đều đến!” Hoàng hậu hòa ái cười, mắt lướt qua mọi người, dừng lại trên người Thái tử, nhưng dư quang khóe mắt lại nhanh chóng quét sang Hạ Hầu Uyên, trong có thâm ý, “Gần đây nghe nói Lan Nguyệt lại có động tĩnh khác thường, phụ hoàng con mấy ngày liên tục vì việc đó mà ưu phiền, thân là Thái tử, con phải dụng tâm chút!” Hạ Hầu Dật dời ánh mắt trên người Phong Thiên Hoa, gật gật đầu, “Nhi thần hiểu!” Hoàng hậu hài lòng gật đầu, lại nhìn về phía Tần vương, “Thập Thất đệ vừa mới từ Bác Dương đường dài trở về, mấy ngày này phải nghỉ tạm cho tốt, bản cung nghe nói đêm nay Hào Miếu có hoa đăng, sau đó trên sông Tử Ngọc còn có biểu diễn thuyền hoa, rất náo nhiệt, Thập Thất đệ không ngại đi xem, cũng có thể giải sầu giải mệt nhọc!” Mày kiếm nhăn lại, mắt ưng của Hạ Hầu Uyên híp lại, đang muốn cự tuyệt, lại nghe Hoàng hậu tiếp tục nói, “Phong tiểu thư gần đây vì bệnh tình mà ưu phiền, nếu co thể cũng đi cùng, ngươi đi cùng Tần vương, bản cung cũng yên tâm!” Lời nói của Hoàng hậu giống như một tiếng sấm, làm cho mọi người ở đây ngẩn ra, vẻ mặt đều cứng đờ! Lời này không thể nghi ngờ là một tín hiệu, bây giờ Thụy Dương vương long ân chính thịnh, nếu có với hắn đám hỏi, không chỉ hỗ trợ cho thế lực của Thụy Dương vương, hơn nữa tâm ý của Hoàng đế cũng xác thực. Mục đích này của Hoàng hậu, thật sự rất rõ ràng! Nhưng mặt ngoài giống, nếu muốn nghĩ cũng có thể hiểu rõ chỗ không ổn trong đó… Phong Thiên Hoa lạnh lùng cười, tâm tư vừa chuyển liền đã thấu, Tần vương không phải hoàng tử, thế lực càng lớn sẽ chỉ làm cho người phía trên bất an kiêng kị, việc này nhìn như củng cố thể lực một lần, kỳ thực là thử, thử Tần vương, cũng thử Thụy Dương vương phủ! Nhưng mà nàng không cần lo lắng, với tính của Hạ Hầu Uyên, tất nhiên là cự tuyệt không cần nghi ngờ! Tay nâng chén trà của Hạ Hầu Uyên hơi dừng một chút, lạnh lùng ngước mắt nhìn về phía Hoàng hậu, trong con ngươi đen nhanh ẩn chứa một cơn bão tố, nháy mắt làm nhiệt độ trong phòng giảm đến thấp nhất! Hoàng hậu chấn động, một tia hoảng loạn hiện lên mặt. Ngay lúc mọi người sắp bị lãnh ý của hắn đông cứng, chỉ thấy mắt hắn đảo qua liếc mắt Phong Thiên Hoa một cái, thản nhiên trên mặt nàng nhất thời cứng đờ… Nghe thấy tiếng nói nặng nề kia, mang theo lạnh lùng khôn cùng, “Được!” ------------------------------Lời tác giả--------------------- Chương này là chăn đệm chăn đệm ~! Sau này sẽ càng ngày càng phấn khích!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang