[Dịch]Sát Long Hệ Thống - Sưu tầm
Chương 50 : Biến yêu thành hận?
.
Lúc này hắn sớm đã mở mắt nhưng lại đéo di chuyển được, đơn giản là main đang bị Hồ nguyệt nhi ''đè đầu cưỡi cổ'',nói đúng hơn là đang bị bộ ngực của Hồ nguyệt nhi đè, cảnh tượng buồn cười cực kỳ.
"Giời ơi là giời... thế này không chết cũng trọng thương... cô dậy đi... ta sắp ngột thở chết rồi.."
hắn cười khổ nói.
"A... ngươi tỉnh rồi à... Ta xin lỗi... ngươi biết ngươi bất tỉnh bao lâu rồi không?.."
Hồ nguyệt nhi tỉnh dậy , xoa mắt nói.
"thế á... sáu bảy tháng gì đó... mà ''Tam tử đại chiến'' lúc nào thì bắt đầu... ai là người được '' Long tử'' vị vậy."
hắn cũng đứng dậy ,bước xuống"băng sàng'' rời đi nói.
"Sao ngươi bất tỉnh mà vẫn biết... "Long tử'' thì chưa xác định vì nó chưa được tổ chức... tam tử đại chiến thì năm sau mới tổ chức nên ngươi yên tâm đi... mà ngươi đi đâu vậy."
Hồ nguyệt nhi nhìn hắn đang bước ra ngoài nói.
"Hôm nay không phải là ''tết nguyên tiêu'' sao?... không đi chơi thì chán lắm... cô đi không?"
hắn đem tóc của mình cột lại gọn gàng dù gì nó bây giờ cũng dài quá lưng của hắn rồi,sau khi xong thì hắn huýt sáo mỉm cười nói.
"Đi... đi chứ... mà ngươi có biết đường không vậy?..."
Hồ nguyệt nhi nhìn hắn sáng mắt nói, bây giờ nhìn hắn ''rất soái'' bảo sao không sáng mắt.
"khó lắm sao?... mà cô đi thì tự đi... ta không quan tâm... mà... cô có biết yêu là cái gì không?... và cô có yêu tôi không?"
hắn lạnh lùng nhìn Hồ nguyệt nhi cười khờ nói.
"Yêu á... ta không biết... nhưng ta yêu ngươi được chứ."
Hồ nguyệt nhi cũng nhìn hắn đỏ mặt nói.
"vậy tôi nói luôn... yêu là thích từ hai phía... tôi không thích cô... cô như vậy chỉ là yêu đơn phương thôi...''
hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của hồ nguyệt nhi , cũng không nỡ nhưng đây là việc hắn phải làm, dứt khoát cho mối tình này,hắn không muốn ai vì hắn mà chết, hắn không xứng để có người làm vậy.
"đây là thứ tôi tặng cô... tôi đi đây... mong cô có thể tìm người yêu cô thật lòng..."
hắn đặt vào bàn tay mịn màng không xương trắng như tuyết của Hồ nguyệt nhi một chiếc nhẫn và một sợi dây chuyền cả hai điều là hắn tự tay làm , nói xong thì quay người rời đi.
"Không... ta không thích ai ngoài ngươi cả... ngươi đừng đi được không?... ta xin ngươi đó."
Hồ nguyệt nhi lập tức ôm lấy hắn, nói.
"Đây chỉ là hư ảnh mà tôi tạo ra thôi... chân thân sớm đã rời đi rồi... đừng bao giờ gặp tôi nữa... tôi chỉ làm cho nỗi đau cô thêm lớn thôi."
Hắn nói xong thì rụi rời xuống sau đó tan biến.
"Tại sao chứ... vì sao ngươi không thích ta... tại sao chứ.."
Hồ nguyệt nhi cũng gục xuống, khóc nói.
Tại một nơi khác, có hai người đang ở trên mái nhà ngồi đánh cờ một trung niên một thiếu niên cả hai đều mang huyết y , không sai hai người này là Ngao ứng long và hắn Ngao Trần.
"Phụ thân ,con làm vậy là đúng không?... hay con quá ngu ngốc rồi."
hắn phá tan sự tĩnh lặng.
"Con đúng là ngốc nhưng con không ngu... con có thể làm vậy là đã hơn hai cái lão già này rồi... con biết không?... Hồ tộc không phải yếu... nhất là huyễn thuật, thứ nhì là dịch dung thuật... thứ ba là tinh thần lực.. thứ tư là đầu óc trí tuệ của họ... thứ năm là cái mà người ta gọi là cường giả... chỉ cần họ có bốn cái trong năm cái này thôi thì đã hoàn toàn dư sức tự tin hạ bệ mãng tộc của chúng ta trong một nốt nhạc... con không bị gò bó trong cái thứ gọi là quyền lực nên con không hiểu."
Ngao ứng long thở dài nói.
"Là sao?... Mãng tộc của chúng ta cũng không yếu mà... làm sao có thể đơn giản bị hạ bệ đơn giản như vậy?"
hắn kinh ngạc nói.
"Ý của ta là nếu họ muốn... hay nói họ có dám hay không?... nói thật mãng tộc chỉ có ta và bệ hạ ngoài ra có ông nội con nhưng... ông nội con vì ta mà đã vẫn lạc... nên chỉ còn ta và bệ hạ... hai người bọn ta là hai cái cột chống cho mãng tộc ... nhưng khi ta và bệ hạ quy tiên thì sao?... hoàng vị sẽ thuộc về ai?... không phải đơn giản bị bọn họ thâu tóm sao?... con ngốc quá rồi."
Ngao ứng long lại lắc đầu nói.
"Nhưng liên quan gì đến con đâu?... mà ''Long tử'' vị lúc nào thì bắt đầu vậy... con nóng gan nóng ruột lắm rồi.."
hắn cười nói.
"Ta biết con thích cuộc sống tiêu dao tự tại không gò bó ... ta biết đối với tiềm lực trời phú của con thì con chẳng khác gì là chim ưng đã lớn... còn cái thế giới này chẳng khác gì cái lồng nhốt con... không cho con tung cánh bay lượn... nhưng muốn phá cái lồng thì lại rất khó.... con làm được không?"
Ngao ứng long lại thở dài nói.
"Con sẽ mạnh mẽ hơn... Hôm nay, con mạnh mẽ hơn "con" của ngày hôm qua...rồi ngày mai, con lại sẽ mạnh mẽ hơn "con" của ngày hôm nay. Dần dần, con sẽ trở nên mạnh mẽ hơn qua vô số những cuộc chiến... Đây mới là ý nghĩa của việc trở nên mạnh mẽ... con sẽ phá vỡ cái lồng giam này... để tung bay... bay cao nhất có thể... con không muốn là con ưng yếu ớt chỉ biết ru rú trong lồng... nhưng mà bệ hạ đi đâu mất rồi."
Hắn tràn đầy tự tin nói.
"Rất tốt... có chí khí... ''long tử'' thì do con nên chưa tổ chức được... phải đợi bệ hạ trở về rồi... bệ hạ à... đi đòi nợ ấy mà... người nợ thì chắc ta không cần nói rồi... không biết hắn lần này hốt bao nhiêu mẻ tiền về đây."
Ngao ứng long cười lớn nói.
" Vậy sao?... vậy ra ma tộc từng ăn không ít khổ nhỉ... mà bao lâu thì bệ hạ sẽ trở về... mà đi một mình mà không sợ bị hiếp à... bái phục bệ hạ quá."
hắn lại giở chiêu ''chọt gậy bánh xe'' tuyệt kỹ sát nhân của mình.
"Ừm... hắn hiếp ai chứ ma nào dám hiếp hắn... ma tộc thì chắc sẽ ăn đủ rồi quan trọng là ăn được bao nhiêu thôi... hắn đi cũng lâu lắm rồi chắc khoảng hai ba tháng gì đó nữa sẽ về... vì chúc mừng con đột phá nên ta đã sớm chuẩn bị một số bài tập cho con... bắt đầu."
Ngao ứng long nói xong thì trong tay xuất hiện một cây kích màu vàng xông đến hắn một kích bổ xuống, hắn đương nhiên trong tay cũng xuất hiện thanh sát long kiếm thường thấy đón đỡ.
"Keng... rầm.. rầm ...là "Cửu Long Kích'' phụ thân người ra bài tập cái kiểm gì vậy... người chơi lầy quá. "
hắn thành công đón đỡ một kích nhưng dưới chân hắn thì tràn ngập là vết nứt tất nhiên kết quả là hắn bị rớt từ trên trần nhà xuống, mắng to nói.
"nói nhiều vậy... lên trên này đánh tiếp..."
Ngao ứng long mỉm cười nói sau đó quay người trên người cũng xuất hiện một cái áo giáp vàng ,triển khai long dực hướng trên không trung bay đi.
"như ý người thôi... Action."
hắn đeo tai nghe lên(cái này do hệ thống tặng), bộ áo quần cũng theo đó thay đổi thành màu đen, bên ngoài thêm một cái áo khoác sau lưng có một "huyết nguyệt", hắn cũng đổi sang chiến đấu "song kiếm",nói xong thì biến mất.
"Keng... kong.."
hai cái bóng một vàng một đen không ngừng trên không va chạm, không ngừng có âm thanh vang lên hoàn toàn không thể thấy rõ hai người họ là ai.
"rầm.... hahaha... con cạp đất ăn rồi kìa."
một bóng đen bị đập bay xuống phá nát thêm một tòa nhà, chắc không nói cũng biết là main rồi, Ngao ứng long cũng theo đó hiện ra , cười nói.
"Không có đất mà cạp đâu phụ thân... toàn bê tông và gỗ không à."
hắn đứng dậy phủi bụi nhìn Ngao ứng long nói.
"ừm... ăn tiếp nhá."
Ngao ứng long nói xong thì từ trên cao nhắm hắn lao xuống như sao băng.
"phụ thân ... dừng lại... Hồ quân sư đến kìa."
hắn huơ tay múa chân nói, hắn mà ăn cú này của Ngao ứng long không chết mới lạ.
"Đâu... ngươi dám giỡn mặt ta à."
Ngao ứng long lập tức ngừng lại nhìn xung quanh hét lớn nói.
Sau đó thì không nói cũng biết là một người chạy một người rượt thôi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện