[Dịch] Sáp Huyết
Chương 16 : Tình cờ
.
Địch Thanh quay đầu nhìn lại, sắc mặt hơi đổi.
Người cầm bạc là người họ Diêm, Địch Thanh biết hắn, mà người bên cạnh người họ Diêm, không phải Thánh công tử, người đã hại chàng vào tù sao? Địch Thanh nổi giận xông tới nắm chặt cổ áo của Thánh công tử, hét lên:
- Ngươi còn mặt mũi nào đến gặp ta?
Thánh công tử hoảng hốt, lắp bắp:
- Địch Thanh…đừng đánh, có…có chuyện gì thì bình tĩnh thương...thương lượng. Ta... ta có nỗi khổ trong lòng, ngươi nghe ta giải thích được không?
Địch Thanh vung tay định đánh, nhưng nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Thánh công tử thì mềm lòng quát:
- Ngươi có biết ta vì ngươi mà ngồi tù hơn nửa năm không? Ngươi đừng có nói là khoảng thời gian này ngươi rời khỏi kinh thành nên không biết chuyện đó nhé!
Chợt ở bên cạnh có một người quát lên:
- Ngươi buông tay ra đi đã.
Địch Thanh liếc qua thấy có thêm một người đang đứng bên cạnh Thánh công tử. Khuôn mặt người này ngăm đen, tuổi trung niên, rất có dáng dấp thuộc hạ, chàng cười lạnh hỏi:
- Sao nào? Trong lòng hổ thẹn? Sợ bị ta đánh nên dẫn bảo tiêu theo?
Thánh công tử lắc đầu đáp:
- Đâu có, đâu có, đây là Lý Dụng Hòa, là bà con xa của ta, đi dạo kinh thành cùng ta mà thôi.
Người mặt ngăm đen nghe Thánh công tử nói vậy thì lộ vẻ rất ngạc nhiên, nhưng lập tức cúi đầu xuống, không cho người ta nhìn thấy vẻ mặt của hắn.
Địch Thanh cũng không chú ý tới điều đó, nhưng tay cũng buông lỏng ra một chút. Mặc dù chuyện xảy ra trước đây là do Thánh công tử dấy lên, song cũng không thể đổ hết lên đầu hắn. Điểm duy nhất làm cho Địch Thanh không hài lòng là khi đó Thánh công tử không đứng ra giúp chàng. Nói vậy thôi chứ ngay cả Bát Vương gia ra mặt mà Địch Thanh vẫn không tránh khỏi bị giam nửa năm trong ngục, Thánh công tử ra mặt thì có ích gì?
Nghĩ đến đây, Địch Thanh bình tĩnh lại, nhưng rồi cảm thấy Thánh công tử không trọng nghĩa, liền phì mồm:
- Ngươi không cần giải thích chi nữa, chuyện đã qua lâu rồi, ngươi là ngươi, ta là ta, đường ai nấy đi.
Chàng vừa xoay người định đi thì Thánh công tử vội chụp lấy miếng ngọc kia đưa tới trước mặt Địch Thanh, giọng chân thành:
- Địch Thanh, ta biết miếng ngọc này không bồi thường được gì cho ngươi cả, nhưng ta thật lòng xin lỗi ngươi, hi vọng ngươi có thể hiểu được tấm lòng của ta.
Địch Thanh chăm chú nhìn miếng ngọc một lúc rồi mỉm cười nói:
- Vậy ta không cần phải cám ơn ngươi?
Thánh công tử đỏ mặt, ho nhẹ:
- Diêm tiên sinh, ta nhớ trong ngực ông có quyển sách?
Sắc mặt Diêm tiên sinh khẽ đổi, ngượng nghịu lấy hộp sách từ trong ngực ra. Thánh công tử cầm lấy đưa cho Địch Thanh:
- Địch Thanh, quyển sách này tặng cho ngươi.
Địch Thanh không nhận, nhưng thấy vẻ mặt áy náy của Thánh công tử thì mềm lòng:
- Ngọc ta nhận, còn sách thì không cần.
Thánh công tử kiên quyết nhét hộp sách vào tay Địch Thanh, chậm rãi nói:
- Ta thấy ngươi cũng rất khó khăn, sách này ngươi dùng được đó.
- Thay vì ngươi cho ta quyển sách này thì không bằng đưa ta một ít bạc đi.
Địch Thanh thở dài rồi nói tiếp:
- Ta không thi Trạng nguyên thì cần sách làm gì?
Lời còn chưa dứt thì Địch Thanh cảm thấy hộp sách trên tay khá nặng, nhịn không được mở ra nhìn.
Một luồng ánh sáng vàng nhạt chiếu ra.
Địch Thanh rùng mình, tưởng rằng Kim long lại xuất hiện trong đầu nữa. Chàng cẩn thận nhìn kỹ lại, lúc này mới phát hiện trong hộp sách là từng tấm vàng lá. Trong hộp sách này có xếp hơn mười lượng vàng.
Ở Đại Tống, vàng rất quý, hơn mười lượng vàng này tương đương với mấy trăm lượng bạc. Lương làm Thập tướng trong hai mươi năm của Địch Thanh mới có thể miễn cưỡng kiếm được bằng này vàng. Địch Thanh cầm tấm vàng lá nhìn một lúc, rồi mới nói:
- Ngươi làm gì thế? Ta là người tham tiền đến thế sao?
Thánh công tử cười xòa nói:
- Chút tấm lòng, cũng không đủ thể hiện lòng thành của ta.
Địch Thanh định trả lại cho Thánh công tử, nhưng chợt thay đổi ý nghĩ, bèn cất hộp sách vào trong ngực nói:
- Ôi, thịnh tình không thể chối từ. Ta tha thứ cho ngươi đó, lần sau không được làm vậy nữa. Ta có việc, đi trước đây.
Chàng thầm nghĩ: “Tặng lễ vật cho người, tất có chuyện nhờ vả. Thánh công tử này đột nhiên xuất hiện tìm mình, chắc là có việc nhờ mình làm giúp. Lần trước, đi Trúc Ca lâu thì bị vào tù hơn nửa năm, lần này dù cho nói như thế nào đi chăng nữa cũng không giao du với hắn. Vàng mà, không lấy thì phí.”
Thánh công tử thấy Địch Thanh rời đi, vội gọi:
- Địch Thanh, ta có việc nhờ.
Hắn không gọi không sao. Hắn vừa gọi, Địch Thanh chuồn càng nhanh hơn.
Diêm tiên sinh mắng:
- Tên tiểu tử này không đàng hoàng.
Thánh công tử dậm chân nói:
- Trời ơi, ta còn chuẩn bị xin cho hắn làm quan...
Lời còn chưa dứt, Địch Thanh đã lại xuất hiện ở trước mặt Thánh công tử, cười nói:
- Ôi chao, Thánh công tử, dạo này lỗ tai ta có vấn đề, mới vừa rồi không nghe thấy ngươi gọi. Ngươi vừa nói cái gì cơ?
Lỗ tai Địch Thanh không phải có vấn đề, mà là quá thính. Chàng đã chuồn được nửa đường, nhưng vẫn nghe thấy lời Thánh công tử xin quan cho chàng, tim không khỏi đập thình thịch.
Địch Thanh vốn không phải là người tham tiền tham quan, nhưng con người luôn luôn thay đổi. Chàng biết Vũ Thường không để ý đến thân phận của chàng, nhưng còn người nhà của Vũ Thường thì sao chứ? Có vì nguyên nhân này mà xem thường Vũ Thường không? Địch Thanh có suy nghĩ như vậy nên mới có nhiệt huyết muốn tiến thủ. Chàng cảm thấy Thánh công tử có quyền có thế, nói không chừng thật sự có thể giúp chàng làm quan.
Diêm tiên sinh hừ lạnh một tiếng hỏi:
- Không phải ngươi có việc sao?
Địch Thanh mặt dạn mày dày đáp:
- Thánh công tử có việc, dù sao đi nữa thì ta cũng phải xem coi có thể giúp đỡ được gì hay không?
Thánh công tử không tức giận, trong mắt có ý cười, nói:
- Địch Thanh, ngươi giúp ta vượt khó, ta trả cho ngươi bạc, tặng ngươi ngọc, coi như không ai nợ ai.
- Cho nên, ta muốn làm quan thì phải giúp ngươi làm việc, đúng không?
Địch Thanh hiểu lời bóng gió của Thánh công tử nên hỏi.
Thánh công tử nghiêm túc gật đầu nói:
- Đúng, cuộc giao dịch này có thể làm, thành giao!
- Cứ từ từ, ngươi trước hết hãy nói xem muốn ta làm chuyện gì, sau đó nói thử xin cho ta chức quan gì? Rồi ta mới tính tiếp.
Thánh công tử nói:
- Ta muốn ngươi dẫn ta đến Trúc Ca lâu!
Địch Thanh quay đầu đi ngay tấp lự, nhưng vừa đi được mấy bước thì dừng lại, bởi vì Thánh công tử nói tiếp:
- Ta có thể xin cho ngươi chức quan Điện tiền Tán Trực!
Một lúc sau, Địch Thanh mới xoay người lại nhìn Thánh công tử chăm chăm:
- Ngươi không gạt ta?
Thánh công tử nói rõ từng chữ:
- Tuyệt không lừa gạt.
Địch Thanh có chút do dự, chàng không thể không động lòng. Tán Trực được liệt vào thân binh của Hoàng thượng, trực tiếp phụ trách an toàn hoàng cung, địa vị cao hơn rất nhiều so với chức Thập tướng trong quân doanh. Người theo nghiệp binh, muốn làm Tán Trực thì chẳng những phải phấn đấu mười mấy năm mà còn phải có cơ hội thích hợp. Bây giờ, cơ hội lại đột nhiên đáp vào đầu, chàng nhận hay là không đây?
Diêm tiên sinh thấy thế, cười lạnh nói:
- Ngươi đừng có giả bộ thần bí nữa, nếu muốn gặp Trương Diệu Ca thì cũng phải thể hiện ra chút bản lĩnh mới được.
Địch Thanh chống hông, ngang nhiên nói:
- Đầu ngươi bị cánh cửa kẹp, ta thì không bị. Hôm nay, ta sẽ cho ngươi thấy bản lĩnh của ta.
Mọi người lập tức lên đường đến Trúc Ca lâu, Thánh công tử buồn cười, nhưng cố nhịn xuống. Lúc này thì sắc mặt của Diêm tiên sinh còn đen hơn cả Lý Dụng Hòa. Gã hơi béo, đầu hình thang, đúng là nhìn qua trông như bị cánh cửa kẹp.
Dù giọng điệu rất tự tin, nhưng thật ra trong lòng Địch Thanh không nắm chắc lắm. Hồi đó, chàng đã lừa Phượng Sơ Ảnh một lần. Bây giờ, nếu muốn lừa mụ thêm lần nữa thì khó như lên trời. Nhưng ‘có chí làm quan, có gan làm giàu’, nếu không thử thì cả đời này khi nào mới có thể ngóc đầu lên được? Chàng đang đắm mình trong suy nghĩ thì đã gần đến Trúc Ca lâu. Mọi người vừa định đi vào, song Thánh công tử chợt biến sắc, lách mình trốn sang một bên. Diêm tiên sinh và Lý Dụng Hòa cũng giống như kẻ cướp, lật đật lao theo, trốn chung một chỗ với Thánh công tử.
Một người dáng vẻ công tử đi ra khỏi Trúc Ca lâu, rồi lên xe ngựa nghênh ngang rời đi. Địch Thanh thấy Thánh công tử dán mắt nhìn công tử kia, ánh mắt rất kì quái thì nhịn không được hỏi:
- Thánh công tử, ngươi biết hắn sao?
Chàng thấy vị công tử lên xe ngựa kia, mày kiếm mắt sáng, tuấn tú lịch sự, mỗi động tác đều ôn hòa tao nhã, loại công tử trăng hoa như Mã Trung Lập tuyệt đối không thể sánh bằng.
Thánh công tử ho khan một cái, sắc mặt khôi phục bình thường, miệng lẩm bẩm:
- Sao hắn lại có thể tới chỗ này chứ?
Ánh mắt hắn chợt quắc lên, nói tiếp:
- Tới hay lắm.
Địch Thanh không hiểu hỏi:
- Ngươi cũng có thể tới nơi này, còn có ai không thể tới chứ?
Thánh công tử lắc đầu, nói tránh đi:
- Đi vào đi! Địch Thanh, ngươi có cách gì chưa?
Địch Thanh cũng không trả lời mà đi thẳng vào Trúc Ca lâu. Khi vào tới bên trong, Địch Thanh chợt nảy ra một ý, chàng ngăn một tỳ nữ lại:
- Ta là Địch Thanh, ngươi gọi Phượng Sơ Ảnh ra đây.
Tỳ nữ này nghe thấy hai chữ "Địch Thanh" thì giật mình kinh hãi, vội vàng đi ra hậu đường. Chẳng bao lâu sau, Phượng Sơ Ảnh đi ra, Diêm tiên sinh ở bên cạnh cười lạnh, chỉ muốn nhìn xem Địch Thanh mất mặt đến mức nào. Cùi không sợ lở, Địch Thanh vừa định đọc bài đã nghĩ sẵn trong đầu ra thì Phượng Sơ Ảnh đột nhiên nở một nụ cười xán lạn, nói:
- Ôi chao, đây không phải là Địch công tử sao? Đã lâu không gặp, mừng ngài lại đến.
(hậu đường; khu vực nhà phía sau)
Địch Thanh nghệch mặt ra, lời vừa định nói liền nuốt trở vào.
Phượng Sơ Ảnh cười nói:
- Diệu Ca cô nương vẫn luôn nhắc tới ngài. Nàng nói nếu ngài đến thì không cần phải chờ đợi, cứ trực tiếp đi gặp là được. Ngài nhất định phải nể mặt mà đến gặp Diệu Ca nhé.
Mặt Diêm tiên sinh đang đen liền chuyển thành xanh, y không hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Địch Thanh cũng không hiểu đầu cua tai nheo gì sất. Có điều bây giờ chàng tất nhiên sẽ không từ chối, mỉm cười nói:
- Phượng lão bản, bà quả là người hiểu chuyện.
Tuy vậy, chàng lại nghĩ thầm: “Chẳng lẽ đang có đao phủ mai phục trên lầu, chờ khi mình đi lên thì chém mình thành thịt vụn? Nếu không thì cớ sao Trương Diệu Ca chỉ mới gặp mình một lần, nhìn qua cũng không thuộc dạng mê trai, sao lại muốn gặp mình chứ?”
Phượng Sơ Ảnh dường như nhận ra Địch Thanh đang nghi hoặc, bà ta cười xòa nói:
- Địch công tử, nhưng bây giờ trên lầu của Diệu Ca có người, ngài tạm thời không thể đến.
Địch Thanh thầm giật mình, cố trấn tĩnh hỏi:
- Là ai?
Phượng Sơ Ảnh nhíu mày:
- Người này... có lẽ Địch công tử không biết đâu, nhưng y nhất định sẽ xuống ngay thôi. Tiểu Liên, mau dẫn ba vị công tử này đến Thính Trúc tiểu viện ngồi chờ. Địch công tử, mụ xin lỗi không thể tiếp chuyện được.
Phượng Sơ Ảnh nói xong, vội vàng rời đi. “Người như thế cứ để Diệu Ca tống cổ đi là được. Xin Phật phù hộ, ngàn vạn lần đừng để Mã gia biết con từng qua lại với tên Địch Thanh này. Tuy mụ sợ Mã gia, nhưng lần này để cho Địch Thanh đi gặp Trương Diệu Ca, cũng là thân bất do kỷ.
Đám người Địch Thanh tất nhiên không biết suy nghĩ của Phượng Sơ Ảnh. Trong lòng cũng có chút kỳ quái, khó thể tin chuyện lại đơn giản như vậy.
Diêm tiên sinh cau mày nói:
- Đơn giản như đang giỡn. Có lẽ nào đây là bẫy?
Lý Dụng Hòa mặt đen gật đầu nói:
- Đúng vậy, chuyện này kỳ quái thiệt.
Thánh công tử gấp quạt lại gõ đầu hai gã, cười mắng:
- Các ngươi quá đa nghi rồi, Địch Thanh là anh hùng, Trương Diệu Ca là mỹ nữ, từ xưa tới nay mỹ nữ yêu anh hùng, có gì đáng ngờ hay sao?
Khi hắn nhát gan thì so với chuột còn cẩn thận hơn, nhưng khi lớn gan thì giống như ăn phải gan báo.
Mọi người đi theo Tiểu Liên đến Thính Trúc tiểu viện. Trước Thính Trúc tiểu viện, tuyết phủ trúc cong, vạn hoa ngàn thảo điêu linh, mà lá trúc thì như mũi tên, phá tan cái lạnh nổi bật trên nền tuyết trắng, khiến cho ngày đông bừng bừng sinh cơ.
Thánh công tử khen:
- Không đi ra ngoài sao có thể nhìn thấy cảnh đẹp thế này?
Địch Thanh không có tâm tình thưởng thức, tròng mắt xoay chuyển nói:
- Thánh công tử à, chuyện ngươi muốn ta làm, ta đã lo xong cho ngươi, mong rằng ngươi đừng quên lời hứa của mình. Ngươi đi lên trên là có thể gặp được Trương Diệu Ca rồi, ta không lên đâu.
Thánh công tử vội vàng kéo Địch Thanh lại:
- Vừa rồi ngươi không nghe sao? Người ta nói chỉ muốn gặp ngươi. Dù thế nào đi nữa thì ngươi cũng phải đi với ta lên trên đó, đợi đến khi nào người ta không đuổi khách mới được.
Vì kế hoạch thăng quan, Địch Thanh đành phải chờ đợi. Trên lầu có tiếng động vang lên, một người nhẹ nhàng đi xuống, người này miệng rộng, đầu to, lỗ mũi hướng lên trời, trông rất quái dị. Địch Thanh vừa thấy, giật mình kêu lên:
- Sao hắn lại đến nơi này?
Người này chính là Thổ Phiên tăng - Bất Không. Địch Thanh thầm nghĩ, Trương Diệu Ca này làm ăn phát đạt thật, ngay cả Bất Không cũng đến ủng hộ. Nhưng Bất Không đến nơi này làm gì, chẳng lẽ cũng muốn nghe Trương Diệu Ca đánh đàn sao? Chàng cảm thấy không có khả năng này, nhưng nhớ tới lời nhắc nhở của Quách Tuân, Địch Thanh không muốn nhiều chuyện nên cúi đầu xuống.
Lần này Bất Không ít phô trương hơn và cũng không có mặc quần áo của Lạt Ma, thoạt nhìn trừ diện mạo có chút quái dị ra thì không khác biệt lắm so với người bình thường.
Diêm tiên sinh ở bên cạnh nói:
- Ngươi cũng có thể đến, còn có ai không thể đến?
Vừa rồi Địch Thanh dùng câu này để nói với Thánh công tử, Diêm tiên sinh dường như nhìn Địch Thanh không vừa mắt nên mượn cớ châm chọc.
Thánh công tử hỏi:
- Địch Thanh, ngươi biết người này à? Hắn là ai vậy?
Địch Thanh cau mày đáp:
- Ta...không biết.
Thánh công tử bỗng phì cười, vừa định nói thêm gì đó thì đúng lúc này Bất Không lướt qua bên cạnh. Gã liếc Thánh công tử một cái. Thánh công tử cảm thấy trong đôi mắt này có ẩn chứa ma lực kì bí, ngay cả nói chuyện cũng quên luôn. Khi Bất Không nhìn thấy Thánh công tử thì ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng bước chân không dừng lại, thoáng cái đã đi xa.
Thánh công tử lắc đầu, vừa phục hồi lại tinh thần liền nhớ tới Trương Diệu Ca, đưa tay kéo Địch Thanh, sốt ruột nói:
- Đến lượt chúng ta rồi.
Địch Thanh cười khổ, đành phải cùng Thánh công tử đi lên lầu. Khi đến trước rèm che, gió thổi rèm động, tiếng va chạm lao xao thanh thúy như băng. Vén rèm ngọc lên, không khí trong phòng ấm áp như xuân.
Trương Diệu Ca đang thả lỏng cơ thể, biếng nhác ngồi ở trước đàn, thấy bốn người bước vào thì yểu điệu nói:
- Thiếp thân hơi mệt, xin thứ lỗi vì không thể đứng dậy nghênh tiếp.
Trương Diệu Ca mặc váy thêu mỏng màu lục nhạt, dáng ngồi nhàn nhã, thân mình mảnh mai thon thả lộ hết ra. Mặt nàng chỉ trang điểm nhẹ như hoa chớm sắc xuân, nữ trang hình hoa mai buông thả trên trán làm cho vẻ lười nhác thờ ơ đó mang theo một khí chất diễm lệ kinh người.
Thánh công tử vội hỏi:
- Diệu Ca tiểu thư đã xem bệnh chưa? Tại hạ biết mấy vị lương y, nếu cô đồng ý, tại hạ sẽ lập tức mời họ đến xem bệnh cho cô nương.
Trương Diệu Ca dịu dàng lắc đầu, tay gẩy dây đàn hát vài câu:
- Tử huệ tư ngã, khiên thường thiệp trăn. Tử bất tư ngã, khởi vô tha nhân? (1)
(1) Chàng nhớ thương em, xắn áo vượt sông. Chàng không còn nhớ, bao kẻ ngóng trông?
Làn điệu đều đều, không có trầm bổng cao trào như lần đầu tiên nghe được.
Thánh công tử cũng chưa từng nghe qua khúc nhạc này, chỉ cảm thấy âm điệu êm dịu, quanh co uốn lượn, không khỏi vỗ tay khen hay.
Địch Thanh nghe thấy thì khẽ giật mình. Nếu như là mấy tháng trước, Địch Thanh tuyệt đối không hiểu hàm ý trong lời hát của Trương Diệu Ca, nhưng dạo này chàng đọc Kinh Thi không ít nên nghĩ mấy câu hát này có lẽ cũng nằm ở trong đó. Ý nghĩa của nó hình như là: ‘nếu chàng nhớ em thì phải không ngại cực khổ mà vén áo vượt sông tìm em, nếu chàng không cần em, chẳng lẽ không có người khác nhớ em sao?’
Bốn câu thơ này vốn là lời thổ lộ mạnh dạn của thiếu nữ với người mình yêu, giờ Trương Diệu Ca bỗng hát ra làm cho Địch Thanh nghe chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả. Nơi này làm gì có đối tượng cho Trương Diệu Ca thổ lộ chứ?
Trương Diệu Ca nghe Thánh công tử trầm trồ khen ngợi thì mĩm cười nói:
- Hóa ra Thánh công tử còn là người tao nhã. Vậy thiếp thân sẽ đàn thêm một khúc để tặng công tử...
Nói xong, cổ tay nàng nhẹ nhàng gảy lên dây đàn. Đàn này là vật chết, nhạc khúc thì lại là vật sống, lên xuống không ngừng, vang vọng trong gian lầu ấm áp, tràn đầy linh cảm. Điệu hát vừa dừng, Trương Diệu Ca lại nhỏ giọng ngâm:
- Yêu yêu thảo trùng, địch địch phụ chung. . .
Địch Thanh đang ngắm nghía miếng ngọc vừa mới mua cho đỡ nhàm chán, chợt nghe hai câu hát này thì giật cả mình, nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn. Sóng mắt long lanh mờ ảo của Trương Diệu Ca đang lay động trên mặt Địch Thanh, đôi tay vẫn gảy đàn không ngừng, nhưng mà ngâm xong hai câu đó nàng lại không hát tiếp nữa.
Thánh công tử không biết xuất xứ hai câu này, đang nhíu mày suy nghĩ thì thấy Địch Thanh có vẻ đăm chiêu, hỏi nhỏ:
- Địch huynh, ngươi nói xem hai câu 'Yêu yêu thảo trùng, địch địch phụ chung' này nghĩa là gì?"
Địch Thanh thản nhiên cười:
- Ta không biết.
Thánh công tử nhìn ra có vấn đề, khích tướng:
- Ta cũng nghĩ là ngươi không biết, vốn định hỏi thử xem ngươi biết không, nếu ngươi biết thì lúc xin quan cho ngươi còn có thể xin thêm cái quan hàm Vũ Kỵ Úy.
Dứt lời, hắn giả bộ liên tục lắc đầu ra vẻ tiếc rẻ lắm.
Hai mắt Địch Thanh sáng ngời, hỏi:
- Ngươi nói thật chứ?
Thánh công tử lập tức đáp:
- Đương nhiên.
Địch Thanh mừng rỡ, thầm nghĩ đọc sách hay thật, lần này lại lượm được chỗ tốt. Thì ra Vũ Kỵ Úy là huân quan(2), huân quan là thiếp chức(kiêm chức)(3), tuy có danh không quyền nhưng được nhận bổng lộc. Vừa rồi Địch Thanh sợ phiền toái nên không muốn nói, lần này tự dưng lại có được cơ hội thăng tiến, đương nhiên không thể bỏ qua, trả lời:
- Đây vốn là hai câu của bài « Thảo Trùng » trong « Kinh Thi », hai câu cuối là 'Vị kiến quân tử, ưu tâm xung xung'. Ha ha, Đừng có quên chuyện mà ngươi đã đáp ứng ta đó nhé.
(3) Thiếp chức: chức vị kèm theo một chức vị có sẵn khác.
Nghe bốn câu này rất ăn khớp hợp vần, không giống như Địch Thanh bịa đặt lung tung, Thánh công tử cũng có chút khâm phục Địch Thanh, liền mở lời tán dương:
- Không ngờ ngươi cũng văn võ song toàn đó?
Địch Thanh nói khoác mà không biết ngượng nói:
- Tất nhiên.
Quay qua nhìn Trương Diệu Ca đang đánh đàn, Thánh công tử đột nhiên lấy tay gõ bàn, hòa theo nhịp điệu mà ngâm:
- Yêu yêu thảo trùng, địch địch phụ chung, vị kiến quân tử, ưu tâm xung xung. Diệu Ca tiểu thư đánh đàn rất hay, khó có được khúc ý như tuyết, ẩn có nét xưa.
Hắn có nghiên cứu về âm luật, bên xướng bên hoạ, cực kỳ ăn ý. Trong lúc đàn hát, hắn thầm nghĩ: “Không biết Trương Diệu Ca đang nhớ ai, có phải là Địch Thanh hay không?”
Trong mắt Trương Diệu Ca hiện lên vẻ kinh ngạc, cổ tay khẽ vạch, dư âm chưa dứt đã dịu dàng cười nói:
- Thánh công tử tài hoa bất phàm, thiếp thân bội phục.
Thánh công tử thầm kêu xấu hổ, vừa định khiêm tốn vài câu thì Trương Diệu Ca quay qua nói với Địch Thanh:
- Địch quan nhân, trên tay ngài là vật gì thế, có thể cho thiếp thân xem được chăng?
Địch Thanh thấy người ta lễ độ, không nỡ từ chối, vừa đưa vừa nói:
- Chỉ là một miếng ngọc mới mua mà thôi.
Trương Diệu Ca nhận lấy ngọc bội, nhìn một lúc rồi nói: "Ngọc này đẹp thật, hoa văn xanh như sóng, sắc vàng như hoa, vết ngấn như lệ. Trước đây, thiếp chỉ gặp một miếng ngọc giống thế, gọi nó là Nhãn Nhi Mị (mắt xinh), đáng tiếc... đã mất rồi. Địch quan nhân, ngài thật tinh tường.
Nàng vừa khen vừa vuốt ve miếng ngọc không ngừng, rõ ràng cực kỳ yêu thích nó.
Thánh công tử thầm nghĩ tên tiểu tử Địch Thanh này không biết có chỗ nào hay mà làm cái gì cũng được con gái thích. Mình phong lưu phóng khoáng, đẹp trai nhiều tiền, sao Trương Diệu Ca không khen mình vài câu? Tiền mua miếng ngọc này là của mình đó.
Thấy Địch Thanh đứng đần ra, Thánh công tử lấy tay huých Địch Thanh:
- Ngươi cũng nên nói vài lời đi chứ.
Thánh công tử có ý ra hiệu Địch Thanh tặng miếng ngọc này cho giai nhân, không ngờ Địch Thanh lại nói:
- Trương cô nương, cô xem xong chưa? Miếng ngọc này ... trả lại cho tại hạ nhé?
Chàng thấy sắc trời đã muộn, vì nóng lòng đến gặp Dương Vũ Thường nên thúc giục.
Thánh công tử thiếu chút nữa đạp cho Địch Thanh một đạp, nhìn vẻ mặt buồn bã của Trương Diệu Ca, Thánh công tử vội hỏi:
- Địch huynh, chẳng phải khi nãy huynh mua nó với giá hai lượng bạc sao? Ta trả huynh hai lượng coi như là tiền mua lại miếng ngọc này để tặng cho Diệu ca cô nương, ý của huynh thế nào?
Địch Thanh lắc đầu:
- Bao nhiêu tiền cũng không bán!
Thánh công tử còn định nói thêm, Trương Diệu Ca đã chìa cánh tay thon thả đưa miếng ngọc ra:
- Địch quan nhân, ngài cất ngọc đi.
Địch Thanh cầm lấy miếng ngọc:
- Diệu Ca cô nương, tại hạ còn có việc, chào cô.
Trương Diệu Ca buồn bã nói:
- Địch quan nhân không thể ở thêm chút nữa sao? Thực ra, thiếp...
Nàng chưa nói xong, Địch Thanh đã ngắt lời:
- Tại hạ còn có chuyện quan trọng, không thể chậm trễ.
Thánh công tử ở bên cạnh liền lên tiếng:
- Tại hạ thì không bận việc gì.
Trương Diệu Ca thở dài:
- Thiếp thân cũng mệt rồi. Liên Nhi, tiễn khách.
Thánh công tử cũng đành thở dài thườn thượt, ngượng ngùng đi theo Địch Thanh xuống lầu.
Tiễn mọi người xuống lầu xong, lúc đi lên lại, Liên Nhi phẫn nộ nói:
- Tiểu thư, tên Địch Thanh này thật kiêu ngạo phách lối, tiểu thư muốn giữ hắn lại, vậy mà hắn không chịu ở lại.
Trương Diệu Ca gẩy đàn tính tình tinh mấy tiếng, tiếng đàn chưa dứt thì nói:
- Địch Thanh ở lại hay không cũng không sao, ta vốn định dò la chút tin tức về Quách Tuân từ Địch Thanh, nhưng ta cảm thấy có lẽ Địch Thanh cũng không biết gì về Quách Tuân đâu. Bất Không này thật phiền toái, e rằng y sẽ còn đến tìm ta.
Liên nhi thấp giọng hỏi:
- Sao chúng ta phải sợ hắn?
Trương Diệu Ca chỉ tiếp tục đánh đàn, khe khẽ thở dài, nhưng tiếng đàn không còn tình cảm, không còn sức sống nữa, mà ngược lại lộ ra cảm giác lạnh lẽo thấu xương.
Sau khi xuống lầu, Thánh công tử tức giận nói:
- Địch Thanh, ngươi ngu hết chỗ nói. Trương Diệu Ca thích miếng ngọc này, sao ngươi không tặng cho nàng đi?
Địch Thanh cau mày:
- Ta còn thích bạc đó, ngươi có sao không tặng cho ta?
Thánh công tử hơi kinh ngạc, chưa kịp trả lời, Địch Thanh nói tiếp:
- Ngươi nợ ta chức Tán Trực và Vũ Kỵ Úy đấy, nhớ trả cho ta! Người sống ở kinh thành, điều quan trọng nhất là phải giữ chữ tín, ta chờ tin tức của ngươi.
Nói xong, chàng nghênh ngang rời đi.
Thánh công tử định gọi Địch Thanh lại, không ngờ có người đột nhiên xông tới. Lý Dụng Hòa vẫn luôn trầm mặc, trông thấy vậy liền ngăn ở trước mặt Thánh công tử, quát hỏi:
- Ngươi muốn làm gì?
Người này mỉm cười, nhìn thẳng vào Thánh công tử:
- Ấn đường của vị công tử này sinh đen, e rằng sắp tới sẽ gặp tại nạn đổ máu.
Thánh công tử rùng mình, nhận ra người tới là người vừa từ Trúc Ca lâu đi xuống. Địch Thanh biết người này, nhưng hắn thì không biết.
Diêm tiên sinh quát lớn:
- Nói hưu nói vượn, ngươi là ai?
Hai tay người này kết ấn, mỉm cười đáp:
- Tiểu tăng pháp danh Bất Không!
Thánh công tử ngạc nhiên, nghẹn lời:
- Ngươi… ngươi là Bất Không?
Hai mắt Bất Không nhìn chăm chú vào đôi mắt Thánh công tử, hỏi:
- Công tử biết tiểu tăng sao?
Thái độ của hắn đối với Thánh công tử không ngờ còn nhã nhặn hơn so với Lưu thái hậu. Giọng nói dù vẫn oang oang như tiếng bạt, nhưng đã thu bớt ngạo khí.
Thánh công tử lắc đầu:
- Ta...ta chưa từng gặp ngươi.
Rồi hắn bỗng dưng nhớ tới điều gì đó:
- Ta nghe nói đại sư liệu chuyện như thần, lẽ nào ... ta thật sự có nguy hiểm sao?
Đôi mắt Bất Không thoáng hiện vẻ quỷ dị rồi thoắt cái biến mất, thở dài:
- Tiểu tăng gặp được công tử, nhất định có duyên. Mới vừa rồi thấy công tử tại Trúc Ca lâu, đã cảm thấy Thánh công tử có nạn trên người, nên mới đứng chờ ở bên ngoài.
Diêm tiên sinh vừa sợ vừa giận:
- Tên phiên tăng này, nói năng lung tung. Thánh công tử sao có thể gặp nạn chứ?
Bất Không lắc lắc đầu:
- Nếu vị tiên sinh này không tin, tiểu tăng xin cáo từ.
Hắn xoay người định đi, nhưng bị Thánh công tử kéo lại. Vẻ mặt Thánh công tử lạ lùng, trong mắt cũng hiện vẻ hoảng sợ không yên, khàn giọng:
- Cao tăng đừng đi, ta tin ngài mà, mong ngài giúp đỡ tìm cách phá giải.
Bình thường Thánh công tử luôn ung dung, nhưng giờ phút này vẻ mặt lại rất lo âu, tin tưởng lời Bất Không nói là thật. Có thể thấy, hắn quả thực có điều khúc mắc, nếu không thì cũng sẽ không trở nên như vậy. Diêm tiên sinh và Lý Dụng Hòa nhìn nhau, mặt ai cũng đầy ưu sầu...
Địch Thanh thì không có gì phải lo âu như Thánh công tử, thân thể bay bổng, cảm giác nhẹ tựa chim yến đi đến ngõ Mạch Kiết. Thánh công tử xin được chức quan cũng tốt, xin không được cũng chẳng sao, miếng ngọc này vẫn là tấm chân tình trong lòng chàng. Có đôi khi, quan chức và kim tiền há có thể sánh được với chân tình.
Đến trước cửa son Dương phủ, Địch Thanh cúi đầu nhìn lại trang phục của mình. Chàng cảm thấy hơi mặc cảm, thầm nghĩ nếu có người mở cửa thì mình làm sao mở miệng đây? Chần chừ một chút, chàng đi đến chỗ cửa hông mà lần trước đã vào. Gõ cửa, nhưng không nghe thấy bất cứ động tĩnh gì, chàng hơi thất vọng. Sau một hồi lưỡng lự, Địch Thanh vừa chuẩn bị rời đi, bất chợt cửa hông vang lên tiếng kẽo kẹt, rồi mở ra.
Nguyệt nhi nhô đầu ra khỏi cửa, phì mồm:
- Chỉ là một cái cánh cửa mà cũng làm khó được ngươi sao?
Địch Thanh xấu hổ nói:
- Tôi cũng không thể phá cửa đi vào. Nguyệt nhi cô nương, tiểu thư nhà cô có nhà không?
Nguyệt nhi gật gật đầu:
- Có, nhưng có chút vấn đề.
Địch Thanh sốt ruột hỏi:
- Nàng vẫn chưa khỏe sao?
- Ngươi nghĩ có thể khỏe nhanh thế sao?
Nguyệt nhi bĩu môi rồi nói tiếp:
- Nàng đột nhiên bị cảm lạnh đã mấy ngày rồi, vẫn chưa khỏe được. Nhưng bây giờ chuyện khó không phải là bệnh, mà là chuyện khác, phải xem ngươi có thể giúp đỡ hay không?
Địch Thanh lập tức nói:
- Núi đao biển lửa, tuyệt không chối từ!
Rốt cuộc Nguyệt nhi cũng nở nụ cười:
- Không uổng công tiểu thư nhà ta quan tâm ngươi như thế, đi theo ta.
Nói xong liền dẫn Địch Thanh vào cửa hông, đi thẳng tới tiền đường. Địch Thanh không hiểu hỏi:
- Nguyệt nhi cô nương, chúng ta đi đâu thế?
Nguyệt nhi đáp:
- Đi gặp lão gia nhà ta.
Địch Thanh cả kinh, dừng bước:
- Gặp lão gia nhà cô?
Nguyệt nhi nhíu mày hỏi:
- Sao thế, chẳng lẽ ngươi cứ muốn lén lén lút lút với tiểu thư nhà ta cả đời sao?
- Không phải vậy, nhưng mà gặp ngay lúc này thì tôi chưa chuẩn bị chút gì cả.
- Đợi ngươi chuẩn bị ư? Có thể chuẩn bị ra chức Đại tướng quân, Tiết Độ Sứ không?
Địch Thanh cười khổ trả lời:
- Không thể.
Nguyệt nhi nguýt một cái rồi nói:
- Vậy không được, nếu ngươi không có cách gì chuẩn bị tốt hơn thì trước mắt chỉ có hai điều có thể thuyết phục lão gia nhà ta chấp nhận ngươi.
Địch Thanh khiêm tốn:
- Mời cô nương nói.
- Điều kiện đầu tiên là chân thành, ngươi nhất định phải làm cho lão gia nhà ta biết ngươi cực kì chân thành với tiểu thư nhà ta.
- Cái... chân thành… này tôi có!
Nguyệt nhi thấy bộ dạng lúng túng của Địch Thanh thì cười khúc khích, tiếp tục vừa đi về phía trước vừa nói:
- Có hay không, phải đến lúc đó mới biết được. Điều kiện thứ hai là ngươi phải làm cho lão gia nhìn thấy ngươi là người có bản lĩnh!
Địch Thanh âm thầm than thở, điều kiện của Nguyệt nhi đúng là không quá lắm. Thử hỏi lão gia nhà nào lại gã con gái cho người tầm thường không có chí tiến thủ chứ? Nhưng mình thì có tài năng gì chứ? Lòng rối như tơ, chàng thử dò hỏi:
- Vậy lão gia nhà cô có thích gì không?
Nguyệt nhi trả lời gọn gàng:
- Người làm ăn, đương nhiên thích tiền!
Hai người nói chuyện một lúc đã đi đến gần tiền đường. Nhìn từ xa xa, thấy trong nhà có ba người đang ngồi, trong đó có Vũ Thường. Nàng đang nhìn ra ngoài như mong chờ ai đó, thấy Địch Thanh và Nguyệt nhi đến liền nở nụ cười xinh đẹp, hai gò má đỏ bừng, đầu cúi xuống.
Địch Thanh từ xa trông thấy Vũ Thường nở nụ cười, tình cảm dâng lên trong lòng, thầm nghĩ lần này bất kể ra sao cũng không thể để Vũ Thường thất vọng.
Trong phòng khách trừ Vũ Thường ra, ở vị trí chủ nhà là một người lớn tuổi ngồi ngay ngắn, râu hoa râm, khuôn mặt đỏ như đồng, dáng vẻ khá uy nghiêm. Địch Thanh nghĩ rằng, người này chắc là phụ thân của Vũ Thường rồi, nhưng không giống Vũ Thường lắm, may mà cũng không giống.
Ngồi vị trí phía dưới lão là một người thanh niên, dưới mông giống như có đinh, ngồi không yên. Trên tay người thanh niên này đeo một chiếc nhẫn lục ngọc cực lớn, ăn mặc xa hoa cầu kì, mặc dù đang nói chuyện với lão giả, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía Dương Vũ Thường. Lão giả phát hiện có khách đến, không khỏi kinh ngạc:
- Tiểu Nguyệt, có chuyện gì đấy?
Tiểu Nguyệt ấp úng đáp:
- Lão gia, có khách viếng thăm.
Nàng dẫu sao cũng là nha hoàn, mặc dù toàn tâm vì Vũ Thường nhưng cũng không dám làm Dương lão gia tức giận.
Dương lão gia tức giận không vui, lão đang tiếp khách mà sao Nguyệt nhi lại không biết lễ độ, dẫn người đến đây làm gì? Thấy Địch Thanh đã đến trước mặt, lại thoáng thấy hình xăm trên mặt Địch Thanh, Dương lão gia hơi giật mình, đứng dậy chắp tay hỏi:
- Vị quan quân này, không biết tới đây có việc gì không?
Vào lúc này, Địch Thanh đã định ra đối sách, nói thẳng ra:
- Tại hạ tìm Dương bá phụ.
Dương Vũ Thường vừa mừng vừa sợ, không nghĩ tới Địch Thanh lại thẳng thắn như thế. Dương lão gia nhíu mày, tâm tư xoay chuyển, trong lúc nhất thời không biết đối đáp ra sao! Địch Thanh chỉ hiền lành trước mặt Vũ Thường thôi, còn với người ngoài thì một chút nghiêm túc cũng không có, con ngươi khẽ đảo, định giải thích lý do:
- Dương bá phụ...
Dương lão gia ngắt lời:
- Lão hủ là Dương Niệm Ân, ngươi nể mặt ta thì gọi ta là lão trượng, bá phụ thì thật không dám nhận.
Vũ Thường cúi đầu không nói, khóe miệng thủy chung vẫn mang nụ cười như có như không. Người thanh niên đỏm dáng vẫn luôn coi Địch Thanh như không khí, nhưng khi thấy Địch Thanh dường như cũng làm ngơ với gã thì nhịn không được nói:
- Rốt cuộc ngươi là ai? Đừng có lôi kéo làm quen!
Địch Thanh quay đầu nhìn hắn hỏi:
- Ngươi là ai? Vì sao đến nhà Dương lão trượng, muốn trộm cắp sao?
Người đó phẫn nộ kêu lên:
- Ta cảnh cáo ngươi, ngươi nói chuyện lễ độ chút!
Địch Thanh vặn lại:
- Không lễ độ thì sao nào?
Người đó sững lại, rồi nhìn thấy trên mặt Địch Thanh có xăm chữ thì cười lạnh nói:
- Ta cần gì chấp nhặt thứ đồ như ngươi?
Gã thầm nghĩ: “Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, tiểu tử này là quân nhân cấp thấp, chỉ là một cái mạng rách, mình không cần phải liều mạng với hắn.”
Dương Niệm Ân vội hòa giải:
- Quan nhân, vị tiểu ca này là La Đức Chính, đến đây nói chút chuyện riêng với lão hủ, không phải là loại người trộm cắp.
La Đức Chính tự dưng cảm thấy yếu thế đi, cả giận:
- Dương bá phụ, hà tất gì phải nói lời vô nghĩa với hắn?
- Bá phụ thì không dám nhận, hay ngươi gọi là lão trượng đi.
Chàng tiếp lấy câu chuyện, ngược lại đã chiếm được tiện nghi của La Đức Chính.
Vũ Thường không kìm được, bật cười khúc khích.
La Đức Chính chợt đứng lên, vỗ bàn nói:
- Ngươi dám chiếm tiện nghi của ta?
Địch Thanh kinh ngạc nói:
- Đâu có đâu có. Ta thấy Dương lão trượng khiêm tốn nên mới thay người nói ra, chẳng lẽ ngươi không muốn gọi người là lão trượng, muốn gọi là huynh đài sao?
Dương Niệm Ân nhíu chặt mày, nói lảng đi:
- Đức Chính hiền chất, vừa rồi con có nói mang tới ít trà. Đâu? Cho lão hủ xem.
La Đức Chính thấy Dương Niệm Ân khách sáo với gã thì tâm tình bình tĩnh lại, lấy hộp gấm ra, hai tay đưa lên nói:
- Kính mời bá phụ đánh giá.
Dương Niệm Ân đưa tay nhận lấy, cười nói:
- Không biết đây là trà nơi nào?
Lão vốn là thương trà, chuyển chủ đề vì không muốn Địch Thanh và La Đức Chính xung đột nhau, chứ đối với trà thông thường, lão thật sự không để vào trong mắt.
La Đức Chính mỉm cười nói:
- Đây là trà Long Đoàn của Kiến Khê.
(trà Long Đoàn: một loại trà dùng để triều cống. được ép thành hình cầu, trên có vẽ hình rồng.)
Dương Niệm Ân giật mình, vội vàng mở hộp gấm ra, thấy chính giữa có để một bánh trà, màu sắc rực rỡ, trên có ký hiệu Kim Long đặc trưng của Kiến Khê, vui vẻ nói:
- Ai chà! Lễ vật này thật quý, rất quý!
Địch Thanh nhìn không ra bánh trà này quý giá ở chỗ nào, nhưng không muốn xấu mặt đành phải trầm mặc để giấu dốt. Mặc dù Địch Thanh muốn ẩn mình nhưng La Đức Chính thì lại không buông tha, chàng khinh khỉnh hỏi:
- Vị quan nhân này, ngươi có biết lễ vật quý trọng này ở đâu không?
Địch Thanh trả lời:
- Thường lắm cưng ơi.
Chàng vừa nói ra lời này, Dương Vũ Thường và Nguyệt nhi đều nhíu mày, Địch Thanh biết mình đã nói sai, con ngươi đảo vòng vòng, nghĩ cách ứng đối.
La Đức Chính cười ha ha nói:
- Thường lắm? Ha ha, nếu ngươi có thể đưa ra được lễ vật nào quý trọng hơn nó, ta liền..ta liền...
- Ngươi liền dập đầu gọi ta là gia gia?
Địch Thanh khiêu khích.
La Đức Chính tức giận đỏ mặt tía tai, Dương Niệm Ân vội giải vây:
- Quan nhân nói đùa rồi, lễ này không quá quý trọng, nhưng cũng không phải tầm thường. Phải biết rằng Kiến Khê - Phúc Kiến là cái nôi sản xuất trà trong cả nước, mà trà Long Đoàn lại là cực phẩm trong các loại trà ở Kiến Khê, một cân trà cũng chỉ có thể làm ra hai mươi bánh trà Long Đoàn, trị giá tới hai lượng vàng đó. Huống chi, đây là trà dùng trong cung, có tiền cũng không mua được.
Địch Thanh ra vẻ xem thường nói:
- Giá hai mươi viên trà chỉ có hai lượng vàng? Giá cũng tàm tạm thôi.
Chàng đương nhiên biết cái giá này không phải tàm tạm, mà là đắt chết người, lương bổng một năm của chàng còn chưa được hai lượng vàng. Nhưng lúc này, dĩ nhiên Địch Thanh không thể xuống nước.
La Đức Chính cười giận dữ:
- Hừm! Thật huyênh hoang khoác lác, không biết trên người có được hai lượng bạc không nữa?
Địch Thanh cười nói:
- Không gạt ngươi chứ, tuy tại hạ bần hàn nhưng vung tay một cái cũng mua được mấy trăm viên...Chừng này có là gì? À, Long Đoàn đúng không? Mua mấy trăm viên Long Đoàn cũng không là vấn đề.
La Đức Chính tức giận:
- Nếu ngươi có thể mua mấy trăm viên...ta liền...ta liền...
- Ngươi liền dập đầu gọi ta là gia gia?
Địch Thanh hỏi.
La Đức Chính tức muốn điên lên, vỗ bàn nói:
- Được, chỉ cần ngươi có thể ngay tại đây đưa ra năm mươi lượng vàng, ta liền dập đầu gọi ngươi là gia gia, nhưng nếu ngươi không làm được thì sao nào?
Hắn thấy Địch Thanh là tên cấm quân quèn, quần áo rách nát, tuyệt đối không tin Địch Thanh có vàng trong người.
Địch Thanh thầm buồn cười, giả bộ lưỡng lự:
- Nói đùa thôi mà, cần gì cho là thật chứ?
La Đức Chính thấy Địch Thanh chùn lại, càng có thêm lòng tin, quát:
- Ai mà rỗi hơi đùa với ngươi? Nếu ngươi không có năm mươi lượng vàng thì đừng có khoác lác, cút ra ngoài đi!
Địch Thanh ra vẻ giận dữ hỏi:
- Nếu ta có vàng thì sao nào?
- Ngươi không có thì sao?
- Ta có thì sao?
Dương Niệm Ân thấy bộ dáng tranh hơn thua kiểu "Anh một câu, ta một câu" của hai người, sợ đấu khẩu đến ngày mai cũng không có kết quả::
- Hai vị đừng cãi nhau nữa, người tới là khách, hòa khí sinh tài. Tuy lão hủ không có trà Long Đoàn, nhưng vừa lúc có chút trà Tảo Xuân của Giang Nam, chờ lão hủ pha trà giảm nhiệt cho hai vị.
La Đức Chính nói:
- Dương bá phụ, không phải ta không nể mặt người, có điều người này lớn lối quá mức, nếu ta không dạy dỗ hắn một trận, hắn còn không biết trời cao đất rộng là gì. Hôm nay ta quyết định đánh cược một trận.
Địch Thanh bỗng đứng lên, quát:
- Được, cược thì cược, nếu ta lấy ra năm mươi lượng vàng ngay tại đây. Ngươi phải lập tức gọi ta là gia gia, nếu ta không lấy ra được, ta liền rời khỏi nơi này, sau này sẽ không bao giờ đến đây nữa.
Sắc mặt Vũ Thường khẽ biến, nhỏ giọng:
- Đừng có làm việc theo cảm tính.
Địch Thanh đưa lưng về phía Vũ Thường, bàn tay vẫy vẫy. Thấy Địch Thanh có vẻ đã có dự tính trước, nàng cũng không hiểu cho lắm, bởi vì nàng rất rõ Địch Thanh, biết Địch Thanh không phải là người có tiền. La Đức Chính thấy Địch Thanh trúng kế, cười ha ha nói:
- Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy! Hôm nay, xin bá phụ làm chứng cho.
Địch Thanh nói:
- Tuyệt không đổi ý?
- Tất nhiên!
Địch Thanh cười hì hì, đưa tay móc hộp sách mà Thánh công tử đưa, quăng lên mặt bàn cái rầm:
- Vậy ngươi mau mau gọi ta là gia gia đi.
Phịch một tiếng, nắp hộp sách bung ra, mấy miếng vàng lá sáng choang xuất hiện, đập vào mắt mọi người.
La Đức Chính sững sờ, thốt không nên lời.
-------> Thảo luận Góp ý
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện