[Dịch]Sắc Diện Thần Y - Sưu tầm

Chương 15 : Án mạng ở nguyên gia

Người đăng: 

Khi mà mặt trời vẫn còn núp dưới bóng mây, sương đêm vẫn còn lửng lờ quanh khắp ngõ, bỗng từ đâu một tiếng hét kinh hồn vang lên vào lúc này tạo cho người nghe cảm giác thập phần quỷ dị. Nó dường như muốn báo hiệu cho một điềm chẳng lành sắp xảy đến. Lại nói, tiếng hét kia thật sự có sức công phá khá lớn, nó khiến cho quanh đây một trăm dặm (1 dặm = 1.2km) vẫn có thể cảm nhận được sức rung của nó, huống chi là những người ở bán kính gần nhất, làm sao không hay không biết cho được. Người trên kẻ dưới Nguyên Gia vì bị tiếng hét kinh hồn đoạt phách đó làm cho giật mình hoảng sợ, kẻ thì bỏ lại công việc đang làm, người thì vội vàng bật dậy khỏi giường, hấp ta hấp tấp cả lên, chỉ kịp lấy kiện áo ngoài khoác lên thân người. Tất cả đều chung một mục tiêu: nhắm tới nơi phát ra tiếng hét thảm thiết như lợn bị thọc huyết kia mà chạy đến. Khi đến nơi chỉ thấy một tiểu nha hoàn đang ôm chặt lấy đầu của chính nàng, ngồi bịch xuống sân, cả người co rúm và run lên bần bật bần bật, thần sắc vô cùng hoảng sợ. Bên cạnh nàng là một cây chổi, nhìn lại, nửa sân viên đã được quét dọn và lá khô được tóm lại rất gọn gàng. Nhìn thôi cũng đủ biết nàng đây là đang quét dọn hoa viên thì nhìn thấy thứ gì đó khiến nàng hoảng sợ để rồi biến thành bộ dạng như thế kia. Người đến xem không khỏi tò mò cùng chung một suy nghĩ với nhau: gặp ma rồi sao? "Tiểu Đào tỷ có chuyện gì vậy? Làm sao lại hét lớn như vậy, Tiểu Đào tỷ? Tỷ không sao chứ? Nói gì đi chứ, đừng làm muội sợ, rốt cuộc là có chuyện gì, Tiểu Đào tỷ? Tiểu Đào tỷ?"- một tiểu nha hoàn khoảng mười hai, mười ba tuổi, thần sắc lo lắng và không ngừng lay lay bả vai đang run lên vì sợ hãi của Tiểu Đào mà hỏi han rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra. Tiểu Đào vẫn còn kinh sợ đến nỗi không nói được lời nào, răng môi cứ va vào nhau rồi run lên cầm cập cầm cập, cả gương mặt tái xanh đến ngạc nhiên, đôi mắt như vô hồn như lẩn tránh, sợ sệt mà không dám nhìn về một chỗ nào đó. Sau hồi lâu, khi mà mọi người dần mất hết kiên nhẫn chờ đợi, thì Tiểu Đào mới giơ lên ngón tay vẫn còn run rẩy của mình mà chỉ về một nơi, cái nơi mà ánh mắt nàng vốn không muốn nhìn đến từ nãy giờ. Nhìn lại, đó là một cái hồ nhỏ được đặt ở giữa hoa viên, bên trong được trồng toàn bạch liên. Hoa đều đã nở rộ ra một màu trắng thuần khiết và từng đóa hoa đang đong đưa theo từng ngọn gió nhỏ của buổi sớm mai. Vốn rất đẹp nhưng vì sao lúc này lại tạo cho người xem cảm giác quỷ dị? Tiểu nha hoàn nọ đưa mắt nhìn theo hướng tay mà Tiểu Đào chỉ, thấy thế nàng cũng rất tò mò nhưng cũng rất e dè cùng sợ sệt. Lúc này không biết lấy can đảm ở đâu ra, nàng chầm chậm chầm chậm tiến lại gần nơi đó, đưa mắt nhìn vào bên trong, rốt cuộc ở bên trong hồ là chứa thứ gì lại có thể khiến một Tiểu Đào gan dạ và điêu ngoa hơn người lại biến thành bộ dáng thỏ con thế kia. "Á—"- tiểu nha hoàn nọ vừa nhìn thấy thứ bên trong hồ bạch liên liền giật bắn người, hét toáng lên một tiếng, gương mặt phút chốc biến thành màu lá, ngã bịch xuống, cố gắng lết lại gần chỗ Tiểu Đào đang ngồi gần đó rồi ôm chầm lấy nàng ấy, cơ thể không khống chế được mà run rẩy không ngừng. Mọi người nhìn thế lại càng tò mò hơn, rốt cuộc là thứ gì lại khiến hai người kia sợ hãi đến như vậy? Cả đám người từ từ tiến lại gần hồ bạch liên, nơi khiến hai cái nha hoàn vì hoảng sợ mà kẻ trắng bệch, người tái xanh, ôm chầm lấy nhau run rẩy. Tột cùng là thứ gì chứ? Mặc dù trong lòng bọn họ cũng khá là run sợ, một phần nào đó trong người không muốn đi đến đó, nhưng rốt cuộc không cưỡng lại được sự tò mò của bản thân. Nếu không chính mắt đến đó xem qua một lần thì cứ thấy nao nao cùng không cam như thế nào ấy. Cảm giác này còn khó chịu hơn là cảm giác lo sợ kia ấy chứ. Và người nào đó đã từng nói một câu: sự hiếu kỳ thường hại chết một con mèo. Câu nói này tuyệt đối không sai chút nào, nhưng trong trường hợp này lại là hại cả một bầy mèo chứ chẳng phải là một con. "ÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ——" "ÝÝÝÝÝÝÝÝ——" Khi bọn họ nhìn thấy được thứ nổi trên mặt hồ kia đều cũng giật mình kinh hãi, hét toáng lên, rồi ôm chầm lấy nhau, cố gắng lui về sau, tránh càng xa càng tốt cái địa phương kia. Ôi thánh thần ơi, quá dọa người, dọa chết người đi, mới sáng sớm lại nhìn thấy cảnh này không sợ chết khiếp mới lạ. "Á~~~~"- lại một tiếng hét thanh thúy từ đâu bỗng cất lên khiến bọn họ giật mình kích động ôm chặt lấy nhau hơn. Nhưng nghe kỹ, tiếng hét kia lại không mang một tia sợ hãi hay kích động nào trong đó, đơn thuần chỉ là hét lên. Mà cái giọng này nghe sao quen quen vậy? Nhưng nó không phải là giọng hét phát ra từ một trong số những người có mặt trong nhóm người đến xem hồ bạch liên này nha, nhưng giọng kia vì sao lại phát ra từ phía sau bọn họ vậy? Mọi người mét mặt. Toàn thân run sợ đều vã cả mồ hôi lạnh, kinh sợ thì kinh sợ, cuối cùng cũng vẫn là tò mò mà từ từ ngoái đầu lại nhìn xem là ai đang la hét ở phía sau mình. Nhưng sau khi nhìn xong, thay vì kinh sợ hơn, thì bọn họ lại đi nhíu mày nhăn nhó vì khó hiểu khi nhìn đến người đang ở phía sau kia. Một bạch y thiếu niên thanh tú, mặc trên người là một kiện xiêm y mỏng, tóc đen dài xõa phủ che thân, cả người như đang lướt nhẹ lại gần chỗ bọn họ. Nhưng điều đáng nói ở đây không phải là chuyện ăn mặc như thế nào khi đi ra ngoài đây, hay cách đi đứng, mà đáng nói ở chỗ, người thì chưa tới gần chỗ kinh dị này, lại chưa thấy qua thứ kinh khủng ở bên trong hồ thì ở đó la hét cái gì chứ? Bị bệnh sao? Phải nói, đám người này quả thật rất dư hơi, dư sức mới đi để ý đến chuyện cỏn con như vậy vào giờ phút này, mặc dù sau này nghĩ kỹ lại đây quả thật là chuyện cũng rất đáng để nói đến. Lại nói, bạch y thiếu niên không khỏi nhíu cả mày khi nhìn đến cả một đám người ngã ngồi dưới sân lạnh kia, liền sau đó cất giọng cáu kỉnh mà chất vấn bọn họ: "Á cái gì mà á? Chưa từng thấy qua ma quỷ sao, mới sáng sớm la hét tùm lum lên, không cho người ta nghỉ ngơi hay làm chuyện. . . khụ. . . sao? Lại nói, ta nói này, nếu thật sự gặp được ma quỷ thì các nàng ấy tuổi còn nhỏ, thân nữ nhi, sợ là đúng. Các ngươi thân nam nhi sức chín trâu cũng hùa theo la hét là vì sao đây? Quá mất mặt, quá mất mặt." Thật con bà nó, người ta chỉ còn một tí nữa thôi, một tí nữa là được ăn cả hai mỹ nam rồi. Sao cứ đến đoạn hay hay đó thì cứ như là có người đến phá bĩnh thế không biết. Không cam tâm nha, hôm nào phải làm ra ngô ra khoai mới được, mặc cho trời có sập cũng phải làm tới nơi luôn. Mà rốt cuộc bọn này ở đây la hét cái gì, có ai chết cha sao? Nguyên Tịnh lầu bầu phát tiết, rồi sau đó từ từ rẽ đám người dưới chân sang hai bên để tiến lại gần cái địa phương ai gặp cũng phải sợ kia. Đưa mắt nhìn kỹ vào thứ nổi bồng bềnh bên trên mặt hồ không khỏi nhíu mày. Hừ, đột nhiên thấy dưới hồ có cánh tay người nổi lên như thế không sợ mới lạ, kích động la hét cũng là chuyện đương nhiên đi. Bạch y dứt khoát đưa tay vén hết mấy chiếc lá sen vướng víu che hết tầm mắt kia sang một bên, để có thể nhìn rõ hơn chủ nhân của cánh tay kia là ai. Hành động không hề ngừng ngại này khiến cho không ít người có mặt ở đây phải hít vào một ngụm khí lạnh. Bọn họ không khỏi cảm thán ở trong lòng: người nhìn cứ như thư sinh, sức trói gà không chặt, chỉ một cơn gió nhỏ thổi qua cũng có thể cuốn cả người bay theo, ấy mà lại dũng cảm gan dạ hơn người nha. Xem ra bọn họ phải tự xem lại con mắt nhìn người của chính mình mới được. "Hớ!!! Tiểu . . . . Thúy. . . . . . ?"- Nguyên Tịnh kinh ngạc khi nhìn rõ diện mạo của chủ nhân cánh tay bị ngâm dưới hồ kia, nghi hoặc mà khó nhọc nói lên danh tính của 'nó'. Một lời này cũng đã nói rõ thân phận thật sự của người ở dưới hồ là ai, đó không phải là Tiểu Thúy, đại nha hoàn cận thân, luôn đi hầu bên người của nhị tiểu thư Nguyên Nguyệt đó sao. Không lâu sau, Nguyên Nguyễn cũng đã xuất hiện ở địa phương này. Bọn gia nhân đang tụ tập kia khi nhìn thấy hắn liền tự động nhường đường cho chủ tử tiến vào bên trong vòng vây. Nguyên Nguyễn bước nhanh đến chỗ Nguyên Tịnh đang ngồi, trước mặt mỗ bạch y lúc này là cỗ thi thể ướt sũng vừa mới được hai gia đinh vớt từ dưới hồ đem lên. Phía sau mỗ ta là hai mỹ nam tuấn lãng đứng như hai vị hộ pháp cao cao tại thượng, không màng thế nhân, chẳng nhiễm bụi trần, một sam đen tuyền, một đỏ rực lửa, thật sự chói mắt người nhìn. Thực tế mà nói, hai vị mỹ nam nhà ta chỉ đơn giản là khoác hờ lên nngười một kiện áo ngoài để giữ ấm, đó là vì vội vàng chạy đến nên chưa kịp ăn mặc chỉnh tề. Thế nhưng cũng không ảnh hưởng đến mỹ mạo của bọn hắn, chỉ càng tăng thêm sức quyến rũ hút người, hại dân của bọn hắn mà thôi. Đưa mắt nhìn sang, tạo hình của Nguyên Nguyễn cũng chẳng khác gì hai mỹ nam kia, cũng là kiện áo ngoài khoác lên người, tóc đen dài như suối mực phiêu lãng trong cơn gió, cũng chứng tỏ, hắn cũng là vì vội vàng mà chạy đến đây. Còn về phần vì sao giờ này hắn mới xuất hiện thì có thể giải thích. Đó là vì viện nơi hắn đang ở so với địa phương này thật sự cách xa nhất, chạy nhanh đến đây cũng phải mất từ hai đến ba khắc (một khắc = 15 phút). Mà Nguyên Tịnh so với hắn còn đến sớm hơn cũng là bởi vì Liên Hoa Các mà mỗ ta đang ở, lại rất trùng hợp là nơi gần với chỗ này nhất, chỉ mất chưa đến một khắc là đã đến nơi. Lại nói, ba người bọn Nguyên Tịnh trên căn bản là không có đi nghỉ ngơi như người ta, chỉ vì bận chìm đắm thưởng thức 'món khai vị' của nhau, để rồi khi sắp nhào vào 'món chính' thì lại nghe đến tiếng la hét phá đám kia. Trong lòng ai cũng vô cùng buồn bực, nhưng cũng phải bỏ lại tất cả để chạy đến đây xem qua tình hình gì. Khẳng khái mà nói, một phần nào đó trong Nguyên Tịnh lại lấy đó làm may mắn vì bị ngưng ngang, nếu quả thật tiếp tục chơi kiểu ba người này, chính bản thân cũng không thể tưởng tượng được sẽ là cái tình huống như thế nào. Từ đâu có bậc thang để bước xuống, còn ngại gì mà không bước đi. Còn về tiếng la hét kia quả thật rất kinh hãi thế tục, đến đó xem qua là điều đương nhiên mà ai cũng phải làm lúc này. Được rồi, ta thừa nhận là bản thân có bộ dạng ba giò bốn cẳng mà chạy ra khỏi phòng, nói thẳng ra là sợ mà bỏ trốn cũng không có gì quá đáng đi. Trong khi ai kia không có cốt khí mà rút lui chạy mất, nhưng hai mỹ nam lại cho là mỗ ta với tấm lòng lương y như từ mẫu, mà nóng lòng muốn đi cứu người mới gấp gáp như thế. Buồn bực thì buồn bực, cũng là vội vội vàng vàng mặc lại quần áo chỉnh tề, liền sau đó vơ lấy áo khoác mà chạy theo mỗ ta. Trong thực tế mà nói, nếu so về xiêm y còn dính ở trên người thì mỗ Nguyên Tịnh nhà ta còn chỉnh tề hơn bọn hắn rất nhiều. (vtn: e-hèm, xin giải thích rõ chỗ này: 'món khai vị' là ám chỉ một loạt động tác của ba người đó chỉ là mới ôm ôm hôn hôn vuốt vuốt mò mò lẫn nhau để tăng thêm nhiệt độ nóng bỏng cho nhau, chưa thoát hết y phục ở trên người nhé. Còn 'món chính' thì chắc không nói mọi người cũng hiểu nhỉ *mắt chớp chớp*. Nói thế có hơi bị dư thừa không khi mà ở trên ta đã nói rõ như thế? *vuốt cằm*) "Tiểu Thúy . . . . . . . ?"- Nguyên Nguyễn kinh ngạc khi nhìn đến thi thể trắng bệch, da nhăn nheo do bị ngâm lâu dưới nước của nàng, nhưng vẫn có thể nhận ra đó là ai. Nhưng là người nào lại đi giết nàng ấy, không phải không lâu trước đó nàng ấy vẫn đang yên đang lành ở Liên Nguyệt Các chăm sóc cho Nguyệt Nhi đó sao? Nguyệt Nhi . . . . . . . ? "Nguyệt Nhi!"- vừa mới nghĩ đến đây tim Nguyên Nguyễn như muốn nhảy dựng lên, đại nha hoàn theo hầu muội ấy xảy ra chuyện, vậy muội ấy có xảy ra chuyện gì không? Không được, ta phải đi đến đó xem qua mới được. Đương lúc Nguyên Nguyễn chuẩn bị rời đi để xem qua tình hình tiểu muội thì từ trong đám gia nhân đang tụ tập kia bước ra một người thanh niên khoảng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, nhìn trang phục trên người cùng thần thái của hắn cũng đoán ra được là một thủ vệ có tài ở trong phủ. Hắn vội vàng tiến đến trước mặt Nguyên Nguyễn khom người hành lễ. "Bẩm thiếu gia, tình hình ở Liên Nguyệt Các không có xuất hiện dị biến gì. Thuộc hạ cũng đã điều nhiều người qua đó để bảo vệ an toàn cho nhị tiểu thư. Hiện tại đã có nhị di nương đang ở bên cạnh chăm sóc cho nhị tiểu thư!" ". . . . . . . Ân, ngươi lui xuống đi."- Nguyên Nguyễn thoáng nhíu mày khó hiểu nhưng cũng rất hài lòng với kết quả này, lòng cũng yên tâm hơn nhiều. Nhưng hắn căn bản là chưa ra lệnh gì, sao lại có người đến bẩm báo chuyện mà hắn đang quan tâm chứ? Người trong phủ từ khi nào lại có thể đoán ra được suy nghĩ của chủ tử mình mà làm việc chuẩn xác đến như vậy? "Là ta bảo hắn đi đấy!"- Nguyên Tịnh như thể hiểu thấu mối bận tâm của Nguyên Nguyễn lúc này, liền tốt bụng hướng hắn giải thích. Nghĩ xem, khi Nguyên Tịnh thấy được người chết là Tiểu Thúy thì người phải nghĩ đến tiếp theo sẽ là ai? Đương nhiên là Nguyên Nguyệt rồi. Nàng ấy lúc chiều bị hạ độc thất bại, sau lại đến Tiểu Thúy, một nha hoàn cận thân lại bị mất mạng, không nghĩ đến chủ tử của nàng ấy ngay sao? Nguyên Tịnh phủi phủi xiêm y đứng lên, ngáp dài một hơi, biểu hiện thiếu ngủ đây mà. Phùng Khiểu Khan đứng ở một bên nhìn đến xiêm y mỏng manh mặc ở trên người ai kia mà trong lòng một hồi âm trầm khó chịu. Người này rốt cuộc không biết hai chữ xấu hổ viết như thế nào sao? Đứng trước bao nhiêu người mà ăn mặc phong phanh như thế là để cho ai xem? Nghĩ đến là hắn muốn điên tiết lên. Hắn nhanh tay lấy xuống áo khoác ở trên người của mình mà phủ lên người của bạch y để giấu đi cơ thể như ẩn như hiện kia, nhằm ngăn cản những ánh mắt như sói đói rình mồi của người khác. Thật ra thì lúc này còn có ai có tâm trạng đi thưởng thức mỹ cảnh kia, đều vì người chết mà dọa cho chạy mất mật rồi, tinh thần đều đã căng ra theo từng suy diễn của chính bản thân họ. Theo thông thường, trong các gia đình thế gia hay nhà quyền quý giàu có, thì chuyện một hay hai nha hoàn bị chết cũng không có gì làm chuyện lạ, giống như đó là chuyện đương nhiên 'Mặt Trời lặn ở đằng Tây' vậy. Nhưng ở Thánh Liên Gia, ngay trong phủ Nguyên Gia thì lại là chuyện khác, nơi đây chưa từng xảy ra những chuyện như thế này, có hay chăng chỉ có chuyện hạ nhân bị phạt đánh, hoặc bán đi, hoặc giao cho quan phủ tuỳ theo mức độ nặng nhẹ của sự việc mà người đó gây ra. Cho nên, bọn hạ nhân khi làm ở đây chỉ cần an phận thủ thường, tuân thủ theo qui củ của Nguyên Gia là có thể an an ổn ổn mà sống qua những ngày yên bình nhất. Do đó, khi gặp phải tình cảnh như lúc này, những tiểu cô nương ngày thường vẫn luôn nhút nhát, chưa trải qua nhiều chuyện đời đều sẽ run sợ, cũng sẽ bắt đầu dè dặt hơn. Tóm lại một câu, mỹ cảnh mà mỗ bạch y cố tình hay vô tình bày ra trước mắt như thế kia, trong trường hợp này là mỹ nam Phùng Khiểu Khan đã lo xa. Lại nói, hồng y lửa đỏ đứng ở một bên nhìn hành động này của sam y mà bĩu môi buồn bực vì chính mình lại chậm tay hơn mỗ ta, kẻ mà đang hướng hắn cười với vẻ khiêu khích cùng tự đắc ở bên kia. Hứ, ta đây là đại nhân rộng lượng không thèm đi chấp nhất kẻ đáng thương vì tối hôm qua kẻ nào đó bị A Tịnh của hắn đá sang một bên mà đi chăm sóc hắn. Nghĩ sao thì hắn cũng không thiệt thòi gì, nhớ lại trước khi bọn hắn đi đến chỗ này, thì A Tịnh của hắn là đang giúp hắn. . . . . hắc hắc. . . à nha, chứ ngươi thì chỉ được phép ở phía sau nhìn thôi nhé. Nghĩ thế, hồng y lửa đỏ vô cùng thong dong, nhã nhặn cùng sảng khoái mà vươn tay ngọc lấy xuống ngoại sam của sam y khoác ở trên người bạch y, còn chính mình lại lấy ngoại sam hồng y của bản thân khoác lên người cho bạch y. Ngoại sam xấu xí kia thì xin trả lại cho chủ nó. Đây là hành động của kẻ mới vừa thốt lên câu: "ta đây là đại nhân rộng lượng không thèm đi chấp nhất kẻ đáng thương. . . ." đó sao? Thế đâu mới là 'chấp nhất' đây? Mỗ sam y đen mặt chụp lấy ngoại sam của mình, đôi mắt đẹp trừng muốn lồi ra khi liếc xéo mỗ vô sỉ đứng bên cạnh. Chính mình một lần nữa khoác lại ngoại sam phủ lên trên hồng y của hắn ta, dù sao nó cũng sẽ nằm ở trên người Tịnh Nhi của hắn thôi. Lạc Nguyệt Kỳ nhìn hành động này của sam y vô cùng xem thường. Coi đi, người dù là nương tử hay thê tử của A Tịnh thì sao? Cuối cùng cũng phải đứng sau vị tiểu thiếp là ta à nha. Làm thiếp tốt, hôm nay hắn mới thấm câu nói này nha. Xem vẻ mặt tự đắc của hồng y, sam y cũng đoán được phần nào nguyên nhân trong đó, không khỏi khinh bĩ hắn ta. Hồng y nhận ra đối phương cũng có cùng ánh mắt giống mình không khỏi tức giận, trừng mắt lại với sam y. Nhất thời hai mỹ nam rơi vào tình thế quyết liệt bằng cuộc chiến so tài đọ mắt với nhau. Thật ra nếu sam y biết được suy nghĩ của hồng y nhà ta lúc này, đường đường là vua một nước mà tự nhận mình là 'tiểu thiếp', còn xem hắn là 'đại tỷ' (ở đây LNK là ám chỉ PKK là vợ lớn) thì sẽ chẳng có cuộc giằng co như thế kia. Thôi đi, ai bảo hồng y nhà ta luôn luôn có những suy nghĩ cùng hành động khác người. Trong lúc đó, Nguyên Tịnh lại vô cùng thức thời, một bộ dạng: 'ta không quen biết hai người đó'. Bản thân khá là tự nhiên xem như không có cuộc chiến nào ở sau lưng mình, để hướng đến mỹ nam ở trước mặt mà nói lên đánh giá sơ bộ của mình. "Chiếu theo tình trạng của tử thi có thể đoán thời gian tử vong từ giờ Tý (23-1h) đến giờ Sửu (1-3h) ngày hôm nay. Trên cơ thể không có dấu hiệu bị di chuyển xác, chứng tỏ đây là hiện trường đầu tiên của vụ án, tuy nhiên do có nhiều người đến gần chỗ này nên hiện trường có bị xáo trộn và không thể xác định rõ dấu chân nào là của nạn nhân hay của hung thủ. Tạm thời còn chưa xác định hung khí gây án là vật gì nhưng có thể khẳng định nàng đây là bị sát hại."- giọng nói của bạch y thong thả, không mặn không nhạt, cứ đều đều mà vang lên, mọi người như nín thở để lắng nghe không sót một chữ. Lời kia đã thành công đánh úp vào tinh thần mềm yếu của các nha hoàn có mặt nơi đây. Các nàng nghe thế không khỏi không sợ hãi, nghĩ lại lúc sinh tiền, Tiểu Thúy ăn ở rất được nhiều người yêu mến, nàng đối xử rất tốt với mọi người, không có bất kỳ hiềm khích với ai. Một người tốt như thế lại chết không minh bạch, người xưa nói rất đúng: người tốt thường sống không thọ. Vậy còn mình thì sao đây? Ngày thường cũng không coi là tốt bụng đi, bản thân cũng không chăm đi chùa hay thành kính thắp nhan, có thể vì thế mà gặp xui hay không? Trong lúc các nàng cảm thán cùng lo lắng với trí tưởng tượng của mình thì bên cạnh đó, cuộc luận bàn vẫn được tiếp tục. "Bị giết sao?"- Nguyên Nguyễn đanh giọng, lặp lại câu nói vừa rồi của bạch y. Hắn nhíu mày trầm ngâm suy tính, nếu là bị giết thì kẻ nào lại có thể giết người trong Nguyên Gia mà thần không hay quỷ không biết? Từ khi nào trong Nguyên Gia xuất hiện nhân vật phi phàm có thể đi đi lại lại như chỗ không người như vậy? Xem ra hệ thống ám vệ có lỗ hỏng rồi. "Đúng vậy, chúng ta sẽ nói chuyện này sau. Trước hết để biết chính xác về nguyên nhân tử vong, ta cần nghiệm thi xác nàng ấy cái đã. Nguyễn Nguyễn, nàng tìm một chỗ thoáng đẹp rồi đem thi thể nàng ấy đến đó đi, một lát nữa ta sẽ đến đó nghiệm tra."- Nguyên Tịnh nhàn nhạt bỏ lại một câu rồi cứ thế nhấc gót muốn rời đi. Mới xoay người đi được hai bước thì Nguyên Nguyễn ở phía sau lên tiếng hỏi: "Đệ còn có chuyện gấp?" Nguyên Tịnh ngoái đầu lại, nheo nheo mắt phải mà nhìn mỹ nam ngọc lam đầy ẩn ý, một hồi sau lại nhoẻn miệng cười sáng lạn: "Có chứ, trước tiên phải thay đổi xiêm y, rồi sẽ dùng bữa sáng với nàng. Mà này, nàng cũng nên ăn mặc cho chỉnh tề lại đi, thật ra thì ta cũng không có ý kiến gì với tạo hình bây giờ của nàng, nhìn rất . . . . Khụ, một mình ta đổ máu thì không sao, nhưng các nàng ấy thì. . . . Cứ để như thế cũng không tốt lắm, chỉnh tề một chút, có như thế mới không hại người nào đổ máu."- Nguyên Tịnh nháy mắt, không quên cười trêu chọc mỹ nam ngọc lam trước mặt. Vẻ mặt nghiêm túc hiếm hoi của mỗ ta mới vừa rồi cứ như thế vụt mất, lưu lại một mỗ cợt nhã như thường ngày ở lại. Tình cờ lại làm bầu không khí căng thẳng nãy giờ giảm đi không ít. Lúc này mọi người mới ý thức được chủ tử nhà mình cùng khách nhân là đang ở dạng nào thì nhất thời ngượng ngùng mà quay đầu đi chỗ khác, hoặc ai làm việc nấy mà rời đi. Lại nói, Nguyên Nguyễn nghe một lời kia mới ý thức được bộ dạng của ai kia lúc bấy giờ là như thế nào, mới nhìn đến thôi, hắn đã ngẩn ngơ cả người. Bộ dạng của bạch y cũng vì vội vàng chạy đến đây nên y phục cũng không mặc cho chỉnh tề (vtn: lo trốn hai mỹ nam kia thì thời gian đâu mặc lại chỉnh tề). Một thân thon dài chỉ mặc duy nhất một kiện áo đơn trắng mỏng manh, thân thể như ẩn như hiện, nhờ có hai kiện ngoại sam một đen, một đỏ khoác lên mới che đi thân hình mảnh mai đó. Bàn chân trắng nõn lại không kịp mang giày cứ thế để trần đi đi lại lại, tóc cũng không kịp làm gì mà xõa tự nhiên, để chúng tán loạn theo đừng cử động của mình. Mọi thứ tưởng chừng không đứng đắn, thất thố hoặc lôi thôi, nhưng một khi hợp lại trên người của bạch y lại tình cờ tạo cho y một vẻ đẹp mị hoặc đến lạ lùng, nụ cười kia cũng thật chói mắt đi. Nguyên Nguyễn nhìn đến thất thần, nhưng sau đó, đôi chân mày bỗng khẽ nhíu, vẻ điềm đạm vốn có của ngày thường liền trở lại trên gương mặt không tỳ vết, thật không nhìn ra tâm tình lúc này của hắn. Nguyên Nguyễn gật đầu đồng ý với bạch y, rồi quay sang phân phó cho hạ nhân làm tốt các việc còn lại mới rời đi địa phương này. Không hiểu sao khi hắn nhìn đến hai kiện ngoại sam khoác trên người của đệ ấy và một dấu hôn ngân như ẩn như hiện dưới lớp cổ áo kia thì hắn lại thấy khó chịu trong lòng, cảm giác mất mát cùng không cam tâm này là sao? Lén vươn tay ôm lấy trước ngực, hắn không muốn bất cứ ai nhìn thấy bộ dạng lúc này của hắn, cố gắng nào, đừng suy nghĩ lung tung nữa! Nguyên Tịnh lúc này đã ăn uống no nê, ăn mặc cũng chỉnh tề mà đứng trước thi thể của Tiểu Thúy không khỏi thở ngắn thở dài. Sự đời là như thế, không ai lường trước được điều gì sẽ xảy đến với mình và người ở bên cạnh. Mới hôm qua người còn đứng bên cạnh ta nói nói cười cười, nay lại im lìm nằm im bất động mặc cho người khác mổ mổ xẻ xẻ xem xét, không cảm thấy bi thương sao? Lắc đầu, Nguyên Tịnh đeo vào đôi găng tay tự chế, dùng vải che lại mũi miệng, để ngăn mùi tử thi xông vào mũi. Mùi này ngửi thật không dễ chịu và có hại cho cơ thể nha. Sau đó mới an tâm bắt tay vào công cuộc nghiệm thi. Ôi sao nhớ cảm giác được ở trong phòng nghiệm thi kiếp trước quá đi, mặc dù nói ra hơi biến thái, nhưng đã lâu rồi mới được mổ xác người không khỏi cao hứng mấy phần. (vtn: Mô Phật!) Hơn một canh giờ sau đó, Nguyên Tịnh bước ra phòng ngoài, nơi đó đã có ba mỹ nam ngồi chờ mình. Hồng y lửa đỏ tươi cười cầm lấy khăn lụa lau mồ hôi trên trán cho bạch y, lúc này sam y đen huyền nhanh chóng đưa tới chung trà nóng cho bạch y uống vào cho ấm người, riêng ngọc lam tao nhã không biết phải nên làm gì cho đúng ngoài việc ngồi nhìn ba người kia đứng cùng một chỗ vui vẻ. Nguyên Tịnh tươi cười ngồi xuống ghế, ung dung rót ra một chung trà nữa đưa về phía sam y đen tuyền, ý là: ngươi cũng uống đi. Lén đưa mắt liếc nhìn gương mặt rối rắm của sam y đang đặt hết vào chung trà ở trên tay kia, mỗ bạch y vô cùng hài lòng với biểu hiện đó của hắn. Nói sao nhỉ, ta trên căn bản là biết ngươi không thích uống trà, nhưng vẫn có tình mời ngươi một chung. Bởi vì ta thích nhìn ngươi lúc này, đáng yêu chết được. Sau khi tự mình nhấp tiếp một ngụm trà nóng, mỗ bạch y thu tầm mắt đặt ở trên người sam y về, lúc này mới ngước đầu nhìn về mỗ ngọc lam ngồi đối diện, nói ra kết quả kiểm nghiệm. "Nguyên nhân tử vong là do trên phổi của nạn nhân bị lủng một lỗ lớn dẫn đến tim co thắt dữ dội, nghẹt thở mà chết, trong phổi nạn nhân không chứa nhiều nước, chứng tỏ nạn nhân chết trước khi rơi xuống nước. Trên người nạn nhân ngoại trừ dấu vết bị trầy xước do va chạm với thành hồ gây ra ở chân thì không có vết thương nào có thể ảnh hưởng đến tính mạng. Tuy nhiên sau lưng nạn nhân có một vết thương rất lạ, như là bị kim của một loài côn trùng đốt. Thật tình cờ, nó lại nằm ngay vị trí của lá phổi bên phải, đây cũng là vị trí của lỗ thủng kia, có thể là do hung khí gây ra và nó dẫn đến cái chết của nạn nhân ngay sau đó."- Nguyên Tịnh bỗng buồn bực nói lại kết quả của cuộc khám nghiệm cho mọi người biết, nguyên nhân tử vong đã tìm ra nhưng nạn nhân do bị ngâm dưới nước quá lâu, dẫn đến một số chứng cứ do hung thủ lưu lại trên người nạn nhân đều bị nước rửa trôi mất, đáng tiếc. "Kim của loài côn trùng? Là ong chăng? Đôi khi bị ong đốt cũng gây nguy hiểm đến tính mạng nha, gần đó có tổ ong nào không?"- Lạc Nguyệt Kỳ nghe thế lập tức đề cử một loài côn trùng có kim mà hay đốt người, mà cũng có thể đoạt mạng người. "Không có."- Nguyên Nguyễn nghe thế lắc đầu đáp, nhưng nếu quả thực là bị ong đốt đến chết thì thật lạ, không nói đến trong Nguyên phủ không có tổ ong nào mà có đi chăng nữa thì cũng không thể nào có chuyện này xảy ra. Chiếu theo tình hình Nguyệt Nhi bị như thế, Tiểu Thúy thân là đại nha hoàn phải luôn ở bên cạnh chăm sóc cho muội ấy, nên không thể nào tự ý rời đi để đến hoa viên gần cửa sau của Nguyên phủ được. Không phải Tịnh đệ nói nàng ấy không có dấu hiệu bị di chuyển hay kéo xác sao? Nếu hung thủ có di chuyển xác bằng khinh công cao cường đi nữa, thì khi đó vì sao không mang xác nàng ấy bỏ đi chỗ nào hay hủy thi diệt tích mà để lại Nguyên Gia làm gì? Hay hung thủ còn có mục đích nào khác, muốn chúng ta tìm thấy nàng ấy, hắn muốn nói lên điều gì đây? "Ong đốt đúng là có thể gây ra án mạng, nhưng trường hợp này lại không có khả năng. Tuy vết đốt kia thoạt nhìn qua trông rất giống như bị côn trùng đốt lấy, nhưng vết thương ở đây khá sâu, đâm lủng cả một lỗ trên lá phổi cơ mà, ít nhất hung khí phải dài gần bằng hai tấc (1 tấc = 2.3 cm) và đường kính rất nhỏ. Trong khi đó, kim của loài ong lại quá ngắn, đó là chưa nói, nếu quả thực là bị ong đốt thì chắc chắn sẽ bị đốt nhiều hơn, chứ không thể nào chỉ có một vết đốt. Hung khí có thể là kim thêu thì phù hợp hơn. Nhưng chuyện đáng nói ở đây là . . . . . . ."- nói đến đây hai chân mày của Nguyên Tịnh đã muốn dính vào nhau, buồn bực, thật sự buồn bực. "Là gì vậy?"- Nguyên Nguyễn tò mò hướng bạch y hỏi vấn đề mà ai đó cứ ngập ngừng không chịu nói. "Hung khí gây án. Ta không tìm thấy trên người nạn nhân. Vết thương kia khá sâu, nếu trực tiếp bị kim thêu đâm vào thì không thể nào rút nó ra được, đâu có đồ cầm đâu mà rút ra, cũng có thể nhờ vật gì đó để rút ra nhưng khi đó miệng vết thương sẽ bị rách, đằng này nó không có bị hư tổn gì, chứng tỏ hung khí vẫn còn trên người nạn nhân. Buồn bực là hung khí lại không có trên người nạn nhân mới tức chứ."- bạch y buồn bã đáp lời, khổ nỗi vào thời này lại chưa có sử dụng cái khâu (vòng bằng kim loại đeo ở ngón tay, thường sử dụng trong việc may vá, để giữ kim thêu), nếu có nó thì việc lấy kim thêu ra khỏi da là chuyện vô cùng dễ làm, như thế đã không có chuyện gì đáng nhắc tới rồi. Nhưng đã hẹn người ta ra chỗ hẻo lánh như thế để ra tay thì lấy kim về làm gì, có ai thấy đâu, là cố ý làm chuyện dư thừa sao? "Nói đến kim thêu thì phủ nào cũng có nha hoàn biết thêu thùa, kim thêu cũng vì thế mà có rất nhiều, biết tìm ra ai là hung thủ đây."- hồng y lửa đỏ cho ý kiến, nghĩ sao thì việc dựa vào kim thêu để truy ra hung thủ cũng giống như việc mò kim đáy biển ấy, không khả thi. "Hung thủ là người mà Tiểu Thúy quen biết."- người nãy giờ không nói gì cuối cùng cũng cho ý kiến, Phùng Khiểu Khan tay nâng chung trà lên nhấp môi, nhẹ nhàng phun ra một câu. Phong thái vô cùng ưu nhã mặc dù bản thân vốn không thích uống trà nhưng thiết nghĩ làm tư thế này rất có dáng, lại nói, là bản thân vốn đang khát, không muốn cũng phải uống. ". . . . . . . . . . ." ". . . . . . . . . . " Ba đôi mắt, sáu con mắt đều nhìn chằm chằm vào mỗ sam y, như chờ đợi câu nói tiếp theo của hắn nhưng người đã để chung trà xuống bàn rồi mà vẫn chậm chạp không nói tiếp. Mà mỗ ta cũng rất ung dung đón nhận từng đạo ánh mắt dần dần rực lửa kia. "Ta nói này nương tử, nàng đừng kiệm lời nói đến thế chứ."- Nguyên Tịnh nhíu mày. "À. . . . có như vậy hung thủ mới có thể ra tay với nạn nhân ở cự li gần."- sam y tiếp tục câu nói dang dở trước đó. "Do đó, nếu hung khí là được từ xa phóng đến thì nhất định nó vẫn còn ở trên người nạn nhân, nếu chẳng may nó được kéo về thì vết thương sẽ để lại dấu vết bị rách toạc ra. Trong khi đệ lại nói nó chẳng có gì khác lạ, đơn thuần như vết đốt thì hung thủ chỉ có thể là người quen biết với nạn nhân."- hồng y lửa đỏ tốt bụng diễn giải rõ hơn ý của câu nói trên của sam y. "Đúng vậy, ta cũng cho rằng hung thủ là người mà Tiểu Thúy quen biết, thậm chí không ngại gặp mặt hắn ở nơi hẻo lánh lúc đêm khuya, dám để Nguyệt Nhi ở lại một mình trong khi muội ấy vẫn còn chưa tỉnh để đi ra ngoài, thì người này đối với Tiểu Thúy hẳn rất quan trọng."- Nguyên Nguyễn cũng tán thành với ý kiến của hai mỹ nam. "Nói vậy mới nhớ, chiếu theo giờ này thì Tiểu Nguyệt Nhi hẳn đã tỉnh, chúng ta đến hỏi nàng ấy vài chuyện không chừng lại có manh mối, ở đây suy đoán mãi cũng không phải là cách."- Nguyên Tịnh lắc đầu thở dài, hướng các mỹ nam đưa ra đề nghị. Đúng vậy, nói không chừng đi chuyến này lại tìm ra vài manh mối, cứ ở đây đoán già đoán non thì giải quyết được gì. Các mỹ nam không hẹn mà có cùng suy nghĩ này với bạch y, tất cả đều gật đầu tán thành chuẩn bị rời đi. "Từ bá sao làm việc một mình vậy? A Bảo đi đâu rồi, chuyện này vốn là của hắn, sao bác lại làm thay cho hắn? Hay là lại trốn việc mà đến Hoan Hoa Lâu gặp Thư Cầm cô nương nữa rồi?"- một gia đinh tay cầm rìu định đi chẻ củi, nhưng khi đi ngang qua nhìn thấy Từ lão bá làm phần việc của A Bảo nên không khỏi tò mò đứng lại hỏi han. "Tên tiểu tử đó từ chiều hôm qua cho đến giờ này không thấy bóng dáng nó đâu, thật không rõ hắn là đi đâu, mà chắc lại đến đó rồi. . . . . . Haiz~ nha đầu Tiểu Thúy nay đã chết, tiểu tử đó không biết có hay tin này chưa? Nếu đã biết mà cũng không muốn đến xem qua nàng ấy một lần thì thật đáng giận. Xác đã đem đi nghiệm thi còn mong nhìn thấy hình hài nàng ấy lần cuối sao? Nha đầu này thật đáng thương mà!"- Từ lão bá thở dài tiếc hận, một tiểu cô nương đẹp người đẹp nết, đáng yêu như vậy mà tên tiểu tử đó lại không để vào mắt, cứ suốt ngày đến hoa lâu. Người nay đã chết không biết hắn có hay tin này chưa? "Đúng đó, tên này cũng quá vô tâm vô phế đi (không tim không phổi: ý là lạnh lùng vô tình), nàng ấy dù sao cũng đã theo đuổi hắn hơn hai năm nay, liền cũng không có một chút tình cảm nào sao? Lại nói nàng ấy cũng đâu phải là một tiểu cô nương xấu xí không người yêu mến đâu. Bác cũng biết A Phúc hắn cũng đã nhiều lần ngỏ lời muốn thú (cưới) nàng ấy về làm nương tử mà nàng đâu có chịu. Tất cả chỉ vì tên vô tình nhà hắn. Nay người đã không còn, ít nhiều cũng có tình cảm gì chứ, sao tên đó lại vô tình đến thế, không đến xem nàng ấy lần cuối sao?"- nam tử kia nghe Từ bá nói thế cũng thấy bất bình thay cho một hoa si si tình với A Bảo, đến lúc chết mà người ta cũng không chịu đến nhìn nàng lần cuối, đáng tiếc hận. Nếu là hắn, được một cô nương như Tiểu Thúy yêu mến thì chỉ có cười suốt ngày chứ đừng nói nhăn nhó như tên kia. Mà ai bảo bản thân mình không được tuấn tú, ưa nhìn như A Bảo hắn chứ. Nam tử thở dài, lắc đầu, nói vài lời rồi đi làm phần việc của mình. Từ lão bá gật đầu đồng ý, cũng cảm thấy tội nghiệp cho một tiểu nha đầu đáng yêu, chỉ tội nàng đây đi yêu nhằm người không đáng để yêu. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cuối cùng thì tên tiểu tử này lại đi đâu mới được chứ, đến hoa lâu thật sao? Cả ngày không thấy bóng dáng ở đâu, công việc thì để cho một lão già như hắn làm muốn bở hơi tay, không kịp uống cốc trà. Để xem chừng nào nhà ngươi vác cái mặt về đây, xem xem ngươi còn có lý do lý trấu nào nữa để đối phó lão già này đây? Từ lão bá cáu tiết trong lòng, Nguyên Gia đột nhiên có người chết, tên kia không vì nghe tin này mà sợ hãi đến nỗi núp chỗ nào không ra ngoài đó chứ hay là cô nương hoa lâu kia làm hắn quá độ mà xuống giường không nỗi? Từ lão bá bực nhọc dùng hết sức lực mà cào lấy cào để đống rơm trong chuồng ngựa để phát tiết. Đang cào cào bới bới, bỗng hai mắt lão trợn to, thần sắc đại biến. "Ôi thánh thần ơi———" Nguyên Tịnh thở dài tiếc hận lần hai khi nhìn đến tử thi thứ hai nằm ngay ngắn ở trước mặt. Không phải chứ, chỉ vẻn vẹn trong một ngày mà phát hiện có đến hai người chết, có khi nào còn ở đâu nữa không? Lại nói, cùng chung một thủ pháp gây án, hung khí cho đến nay cũng chưa rõ là vật gì, cả hai nạn nhân cũng không có dấu vết di chuyển xác. Nhưng riêng nạn nhân thứ hai này, giầy mang dính khá nhiều bùn đất chứng tỏ nạn nhân đã di chuyển rất nhiều, mà cũng có thể là do chạy trốn hung thủ cho nên bỏ chạy, khi chạy đến gần chuồng ngựa lại bị hung thủ bắt kịp, sau đó bị hạ sát, thi thể được giấu dưới đống rơm khô kia, cho nên hiện trường hai vụ án xảy ra ở hai nơi khác nhau. Là vậy sao? Từ vị trí vết thương ở huyệt thái dương của nạn nhân cho thấy, hung thủ là ở từ xa phóng hung khí tới, nhưng vì sao lại không có lưu hung khí ở trên người nạn nhân? Vết thương cũng không có hiện tượng bị hư tổn, nó vô cùng vô cùng tròn và gọn gàng, đơn thuần chỉ là một cái lỗ tròn nho nhỏ, chỉ là một cái chấm đo đỏ. Tột cùng hung khí là vật gì mới được? Muốn khiêu khích não của lão tử sao? Được rồi, đã suy nghĩ không ra thì dẹp sang một bên, lão tử không đoán nữa. Nguyên Tịnh hừ hừ phun khí lạnh phát tiết, vươn tay hất mạnh những lọn tóc ở trước ngực về phía sau, một bộ dạng bất cần đời, tiêu sái bước ra phòng ngoài. Chuyện kể: khi nhóm Nguyên Tịnh vừa bước ra khỏi phòng để xác, nhắm hướng Liên Nguyệt Các đi tới, thì từ xa A Phúc hớt hơ hớt hải, gương mặt tái xanh chạy đến báo tin dữ, lại có người phát hiện ra một xác chết ở chuồng ngựa trong Nguyên phủ. Bốn người nghe tin báo, đưa mắt nhìn nhau như trao đổi, không nói lời nào liền cấp tốc chạy đi. Người chết tên gọi A Bảo, là một mã phu chuyên chăm sóc ngựa trong phủ, mất dạng gần một ngày không ai biết hắn đã đi đâu, khoảng cuối giờ Thân (15-17h) chiều hôm qua mãi cho đến gần giờ Mùi (14-15h) chiều hôm nay mới có người trông thấy hắn, nói chính xác hơn là thấy xác của hắn. Người phát hiện là Từ bá, trong lúc lão đang làm giúp phần việc ngày hôm nay của hắn nên mới phát hiện ra cái xác được giấu dưới đống rơm khô kia. Chiếu theo tình trạng của tử thi thì thời gian tử vong nằm trong khoảng từ giờ Tý (23-1h) đến giờ Sửu (1-3h) ngày hôm nay, tình cờ lại trùng với thời gian tử vong của nạn nhân trước đó, tuy nhiên hiện trường hai vụ án lại cách khá xa nhau. Hay đúng như suy đoán ban đầu của Nguyên Tịnh, nạn nhân là vì chứng kiến một chuyện không nên thấy, bị hung thủ phát hiện ra sự có mặt của hắn nên mới bị sát hại để bịt đầu mối rồi giấu xác dưới đống rơm gần đó, mà chuyện không nên thấy rất có thể là A Bảo hắn đã thấy được diện mạo của kẻ đã ra tay sát hại Tiểu Thúy? Lại nói, chỉ trong vòng một ngày đã có đến hai người bị chết, bọn hạ nhân trong Nguyên phủ đều kinh sợ trong lòng, lo lắng bất an vô cùng, bọn họ nơm nớp lo sợ vì không biết có khi nào mình cũng có một phần trong đó không? Ai nấy khi làm việc đều dè dặt trước sau kỹ càng, đi đâu làm gì cũng không dám một thân một mình mà hành sự. Bởi bọn họ biết, ngày nào mà hung thủ còn chưa bị bắt thì ngày đó an nguy cùng tính mạng của bọn họ vẫn còn bị đe dọa, không cẩn thận kỹ lưỡng trước sau sao được. "Sự việc coi bộ không được bình thường, chỉ trong vòng một ngày có đến hai người chết, mà đều dễ dàng cho ta phát hiện thi thể của họ. Hung thủ đã có khả năng xuất quỷ nhập thần ra ra vào vào Nguyên Gia như đi chợ thì do đâu lại không thủ tiêu thi thể bọn họ, mà lại cố tình để cho ta phát hiện? Thật ra mục đích của hắn là gì? Lại nói, nếu cái tình trạng này cứ tiếp diễn, số lượng nạn nhân vẫn còn tăng thêm, thì đá động đến quan phủ là điều không tránh khỏi. Chắc chắn bọn họ sẽ nhúng tay vào vụ án này, như thế tình hình sẽ càng phức tạp và càng bất lợi cho chúng ta hành sự."- Lạc Nguyệt Kỳ đúng lý hợp tình đưa ra ý kiến. Đúng vậy, một khi quan phủ nhúng tay vào, vụ án sẽ được công khai truy xét, như thế sẽ đá động khắp nơi, chỉ làm sự hình thêm rối rắm hơn mà thôi. Hung thủ có thể vì thế mà, hoặc án binh bất động chờ mọi chuyện lắng xuống rồi tiếp tục ra tay, hoặc đã làm thì phải làm cho lớn, cứ thẳng tay chém chém giết giết cho thống khoái, dù sao giết một người cũng là giết, giết hai người cũng là giết, giết thêm dăm ba người nữa cũng chẳng hề gì. Nếu thật vậy thì tình hình sẽ càng thêm nguy khốn, có hại chứ không có lợi. Đồng thời lúc đó, phạm vi hoạt động của chúng ta cũng sẽ bị hạn chế, việc truy tìm hung thủ và kẻ hạ trùng độc cũng càng khó khăn hơn. "A Kỳ nói rất đúng, nếu đã như vậy, tạm thời chúng ta không nên làm lớn chuyện ra, mà cứ âm thầm điều tra vậy. Nguyễn Nguyễn, nàng hạ lệnh xuống dưới, thông báo cho mọi người không được tiết lộ chuyện này ra ngoài, để tránh gây thêm rắc rối."- Nguyên Tịnh quay sang hướng Nguyên Nguyễn mà dặn dò, nhưng ai đó đã nhanh tay phân phó xuống dưới cẩn thận trước một bước rồi. Nguyên Tịnh vô cùng hài lòng vì sự chu đáo của hắn. "Nói ra thì chúng ta vừa mới bắt tay vào truy tìm trùng độc trên diện rộng thì đã xảy ra án mạng chết người, không khỏi nghi ngờ chúng có liên quan đến nhau. Đầu tiên là có người tráo dược hại Tiểu Nguyệt Nhi xém mất mạng, rồi đến nha hoàn cận thân của nàng ấy, sau lại đến mã phu chuyên biệt của nàng ấy, trùng hợp không? Ta tin chắc số người chết sẽ còn tăng chứ không dừng lại ở đây, trước cứ đến xem tình hình của Tiểu Nguyệt Nhi trước đã, mọi chuyện tùy cơ ứng biến đi."- Nguyên Tịnh bề ngoài có vẻ lười biếng nói chuyện nhưng bên trong vô cùng nghiêm túc mà suy tính. Đúng như những gì Lạc Nguyệt Kỳ nói, quả thật nếu quan phủ nhúng tay vào vụ việc, chúng ta thân là dân dã bình thường không có chức quyền tham gia vào sự vụ điều tra. Suy đi nghĩ lại, cứ ém dẹm chuyện này đã, rất có thể hung thủ gây án kia cùng kẻ hạ độc trùng là một, nếu mọi chuyện lớn ra thì chỉ thiệt cho chúng ta mà thôi. Trước hết đi bước nào tính bước đó, quan trọng hiện giờ là cần tìm ra những người mang trùng con để bảo vệ bọn họ, nhưng hiện tại nếu tiếp tục chẩn bệnh xem ra không còn thích hợp nữa, phải nghĩ ra cách khác mới được. Liên Nguyệt Các. "Nói như vậy là nàng có rời bình dược mà ta đưa cho nàng lúc sáng hôm đó? Vậy cuối cùng là nàng tìm thấy nó ở đâu, hay là có người tìm được và đưa cho nàng?"- Nguyên Tịnh hướng mỹ nhân đang ngồi dựa trên giường mà hỏi. Xem sắc mặt hiện giờ của nàng ấy thì không có vấn đề gì nữa, độc tố đã tiêu trừ, giờ chờ tịnh dưỡng thật tốt nữa thôi sẽ không còn đáng ngại. "Uh, sau khi dùng xong thiện ngọ (bữa trưa) muội mới phát hiện không thấy bình giải dược đâu, một mình loay hoay tìm kiếm khắp nơi trong phòng khá lâu, cuối cùng là được Tiểu Thúy tìm thấy và đưa nó cho muội. Muội có hỏi qua muội ấy là tìm được chỗ nào, nhưng chỉ nói đơn giản là tìm được ở gần cửa, ngoài ra cũng không có nói gì thêm nên muội cũng không truy hỏi nữa. Ngay sau đó thì muội trực tiếp uống thuốc trong bình dược đó, vì đã qua thiện ngọ khá lâu, giờ mới uống thuốc nên muội cũng hơi lo lắng, không quản nhiều việc mà dùng ngay, chuyện kế tiếp thì như mọi người đều biết. . . . ."- Nguyên Nguyệt chậm trãi nói lại tình hình của ngày hôm qua, trước khi bị trúng độc. "Nàng nhớ kỹ lại một chút, lúc đó Tiểu Thúy có biểu hiện gì khác lạ không?"- Nguyên Tịnh phe phẩy quạt, nói. "Ưm. . . . . A, đúng rồi, công tử nhắc, muội mới nhớ ra một chuyện, lúc đó sắc mặt cùng tâm trạng của muội ấy rất lạ."- Nguyên Nguyệt kích động reo lên. "Lạ? Mà lạ như thế nào? Nói rõ một chút xem."- Nguyên Tịnh hưng phấn truy hỏi, không chừng đó lại là manh mối gì cũng nên. Sắc mặt nàng ta tái xanh, trắng bệch, hay nơm nớp lo sợ? Không lẽ nàng ta là người tráo đổi bình giải dược của ta? Không lý nào, nếu thế cần gì phải chạy khắp nơi để tìm ta đi cứu chữa cho tiểu mỹ nhân? Ở một bên, ba mỹ nam rơi vào trầm ngâm suy nghĩ, không hẹn mà có chung lối nghĩ này với bạch y nhà ta. "Muội nhớ sau khi uống thuốc xong có lơ đãng nhìn lướt qua muội ấy. Không hiểu vì sao lúc đó gương mặt của muội ấy cứ ửng ửng hồng hồng trông rất khả nghi nha. Muội lấy làm tò mò nên cố gặng hỏi mãi nhưng nha đầu này đột nhiên rất kín miệng, làm cách nào cũng không nói, chỉ thấy muội càng truy hỏi thì nha đầu này mặt mày càng đỏ lên thôi. Các huynh thấy có lạ không?"- Nguyên Nguyệt nhớ lại biểu hiện quái lạ của Tiểu Thúy không khỏi buồn cười, lúc đó nàng nhất quyết không muốn tha nên cố trêu đùa nha đầu này một lúc, hai người nhất thời biến thành người truy truy hỏi hỏi, kẻ lẩn lẩn né né, đùa rất là vui chỉ là. . . . . . Thật không ngờ chỉ qua một giấc ngủ tỉnh lại thì người đã không còn, lúc hay tin nha đầu hay thẹn thùng xấu hổ này đã chết không khỏi một hồi thương tâm. Người mới hôm qua vẫn còn khỏe mạnh cùng ta chuyện trò chọc ghẹo lẫn nhau, vậy mà. . . . . . . Trong khi Nguyên Nguyệt rơi vào tình cảm bi ai với sự ra đi của người bạn từ nhỏ lớn lên cùng mình thì ở bên kia, bốn người còn lại nghe xong lời này của nàng mà đều lấy làm khó hiểu nhìn nhau. Nếu sự thật Tiểu Thúy là người tráo đổi dược còn không thì là nghe lệnh của ai đó mà đổi bình dược thì không lý nào lại đi đỏ mặt thay vì phải là biểu hiện cắt không ra hột máu vốn có. Bình thường khi người ta làm điều gì mờ ám, trái lương tâm sẽ có những biểu hiện run sợ, chột dạ, hoặc sắc mặt mặc cho có thể che giấu cẩn thận đi nữa thì cũng có nét gì khác với bình thường, để biểu hiện sự bất an trong lòng, chứ lý nào lại đi đỏ mặt chứ? Chẳng lẽ nàng ta thuộc trường hợp đặc biệt, thay vì tái xanh lúc kinh sợ thì lại ửng đỏ như thẹn thùng như khi gặp phải tình lang? Nhớ lại chuyện hôm qua, khi Tiểu Thúy chạy đến báo tin Nguyên Nguyệt có biến, sắc mặt nàng ta cũng rất bình thường như bao người rơi vào hoảng sợ, lo lắng đến trắng bệch ra mặt, rồi tái xanh cùng sợ hãi đến lắp bắp không nói được trọn câu, căn bản đâu có biểu hiện gì lạ thường như thế kia. Rốt cuộc chuyện này là như thế nào chứ? "Nguyệt Nhi, dạo gần đây Tiểu Thúy có biểu hiện gì khác lạ không?"- Nguyên Nguyễn cũng lấy làm khó hiểu liền hỏi sang vấn đề khác, xem ra hỏi vấn đề này thiết thực hơn là cứ bàn về biểu hiện kỳ cục kia. "Không có."- Nguyên Nguyệt nghe thế liền lắc đầu, ngoại trừ lúc đưa lại bình dược cho nàng thì Tiểu Thúy cũng không có gì lạ, mà khoan: "Đúng rồi, muội nhớ hồi đêm qua, khi muội giật mình thức giấc muốn uống một chút nước, trong lúc mơ màng muội bắt gặp Tiểu Thúy đang thất thần mà ngắm nhìn một vật gì đó rất nâng niu, muội ấy còn nhẹ nhàng vuốt nó, rồi bất giác cười rất ngây ngô nữa. Nhưng khi phát hiện muội đã tỉnh thì lại vội vàng giấu vật nọ đi, tiếc là muội lại nhìn không kỹ vật đó là gì."- Nguyên Nguyệt kích động nói. "Tiểu Nguyệt Nhi, nàng cố gắng nhớ lại xem đó là vật gì, không thì hình dạng nó trông gần giống vật gì cũng được. Cố gắng nhớ lại một chút, được không?"- Nguyên Tịnh cũng kích động không kém, không chừng lại là manh mối quan trọng nha. "Ưm. . . . . . trông khá. . . . . giống. . . . . . .giống cái lược thì phải, phải rồi, là cái lược gỗ. Ân, đúng là một chiếc lược gỗ, trên đó hình như còn khắc một đóa mẫu đơn màu trắng trông rất tinh tế."- Nguyên Nguyệt cố gắng nhớ lại vật nọ, càng nghĩ càng thấy giống chiếc lược gỗ, nhưng có bao giờ nàng nhìn thấy Tiểu Thúy mang lược theo bên người đâu. Bình thường những vật như thế có ai mang theo bên người khi đang ở nhà, còn nếu như phải mang kè kè bên người vật như thế này thì chắc chắn đó là vật đính ước của ai tặng rồi: "Lúc đó muội còn vu vơ như nói mớ trêu muội ấy vài câu, nhưng sau vì cơn buồn ngủ mà ngủ thiếp đi khi nào không hay. Nghĩ lại thì trong phủ này chỉ có duy nhất một người tặng đồ cho muội ấy thì nha đầu này mới có những biểu hiện lạ như thế kia thôi. Đúng, chỉ có một người, nhất định là người đó mà thôi." "Là ai?"- Nguyên Tịnh cũng rất hứng thú hỏi tới, không phải tất cả nha hoàn khi được chủ tử ban thưởng thường rất vui vẻ hay sao, nay lại còn phân biệt là ai tặng quà thì mức độ vui mừng sẽ cao hơn người nọ sao. Không phải nên dựa vào món quà nặng hay nhẹ, có giá trị hay không để mà vui vẻ sao? Phi, sao suy nghĩ này của ta lại giống với cách làm người của lão gia hỏa thế không biết. Nhưng có chủ tử nào lại đi tặng lược cho hạ nhân chứ, biến thái quá đi. "A Bảo ấy, chính là hắn, nếu là đồ do hắn tặng thì nha đầu này sẽ rất vui mừng, sẽ cười khúc khích mãi không thôi. Muội nhớ có lần nhìn thấy Tiểu Thúy cầm một xâu kẹo hồ lô bị khô héo, không những không đem bỏ đi mà còn cất gói rất cẩn thận vào khăn tay nữa, hỏi mãi mới biết là của A Bảo cho. Đây là do muội ấy không nỡ đem đi ăn mất nên mới cất làm vật để tưởng nhớ. Các huynh có thể gọi hắn đến hỏi chuyện, chắc chắn sẽ có đáp án mà các huynh cần tìm."- Nguyên Nguyệt chớp đôi mắt hạnh, nói. A Bảo? Nguyên Tịnh nghe xong lời này của tiểu mỹ nhân không khỏi nhíu mày trầm tư. Nguyên Nguyệt ngơ ngác khó hiểu khi nhìn thấy biểu hiện kỳ lạ của ai kia, đưa mắt nhìn sang những người còn lại cũng không khá hơn là bao. "Muội nói sai gì sao? Thật đấy, lời muội nói là sự thật. Ca, ca cho người gọi A Bảo đến hỏi chuyện đi, không chừng lại có manh mối tìm ra hung thủ giết hại Tiểu Thúy."- Nguyên Nguyệt cho rằng mọi người không tin lời mình nói, muốn tìm A Bảo đến hỏi chuyện. Nhìn biểu hiện này của nàng cũng biết, nàng đây là chưa hay tin A Bảo cũng đã chết cùng ngày với Tiểu Thúy, xác cũng đã được tìm thấy cách đây không lâu. "Uh, ca đã biết, nhất định sẽ làm thế. Muội mới vừa tỉnh lại, sức khỏe chưa tốt, nên nghỉ ngơi cho tốt đi."- Nguyên Nguyễn gật gù đối phó cho qua chuyện, hắn không muốn tiểu muội hay tin người kia cũng đã đi theo Tiểu Thúy trong cùng một ngày, nói sao thì cũng là chuyện thương tâm. Bên cạnh đó, Nguyên Tịnh vẫn trầm ngâm nãy giờ là vì bận cảm thán ở trong lòng về tác phong hành sự của hung thủ. Không biết hung thủ là ai nhưng rất muốn nói cho hắn biết một điều: làm rất tốt. Thật có tình người, giết một lần là một đôi uyên ương, đi có đôi có cặp, chết cũng phải cùng nhau chết. Như thế cũng sẽ không sợ nhìn thấy cảnh thương tâm âm dương cách biệt, người nọ thương tiếc người kia, cũng nhờ đó mà bọn này muốn điều tra cũng phải bó tay, nay đương sự đã chết biết đi đâu mà hỏi đây? Nếu A Bảo muốn gặp Tiểu Thúy lúc đêm hôm thì chắc chắn nàng ấy sẽ không ngại mà đi đến chỗ hẹn, nếu đúng thế thì ta có manh mối để lần theo rồi, nhưng người đã không còn, hỏi những người thân cận hai người đó cũng không có gì khả nghi. Càng nghĩ càng thấy. . . . . . Mà khoan, nếu đúng như lời của tiểu mỹ nhân thì rất có thể trước lúc nàng ấy bị trúng độc, Tiểu Thúy nhặt được bình dược cũng có thể đã từng tiếp xúc với A Bảo. Chiếc lược kia cũng là do hắn tặng. Đêm đó muốn hẹn Tiểu Thúy ra ngoài cũng dễ dàng hơn, người ra tay cũng rất có thể là hắn, dù sao hắn cũng là kẻ tình nghi lớn nhất nhưng cuối cùng hắn cũng bị giết chết dưới thủ pháp đã giết hại Tiểu Thúy thì giải thích như thế nào đây? Lại nói, nếu đã là vật được cất giữ cẩn thận như thế vì sao trên người Tiểu Thúy lúc đó lại tìm không thấy, lược hay kẹo hồ lô cũng không có, hay là rơi xuống hồ? Xem ra phải trở lại hiện trường vụ án để xem xét kỹ lưỡng mới được. Két! Lúc này cửa phòng bỗng mở ra, một tiểu mỹ nhân độ khoảng mười hai, mười ba tuổi xuất hiện trước cửa đi. Nàng đứng ngược lại với ánh sáng bên ngoài, lại tình cờ như thế làm tôn lên vẻ đẹp thướt tha dịu dàng của chính nàng. Sở hữu một vóc người nhỏ nhắn kiều diễm, bộ tử y khoác trên người làm nổi bật làn da trắng nõn nà không tỳ vết. Gương mặt xinh xắn đáng yêu, đôi môi chúm hồng tự nhiên như đoá hồng Mân Côi chuẩn bị khoe sắc, đôi mắt đen láy rất biết cách hút hồn người đối diện. Nhất định sau này lớn lên, tiểu mỹ nhân đây sẽ là một đại mỹ nhân làm say đắm biết bao trái tim của nam nhân anh tài trong thiên hạ. Nguyên Tịnh nhìn đến thất thần khi được chiêm ngưỡng dung mạo như thiên tiên của tiểu mỹ nhân vừa mới đến. Hai mỹ nam Phùng - Lạc ngồi bên cạnh, sắc mặt đều đã âm trầm hạ thấp xuống khi trông thấy biểu hiện si ngốc của ai đó mà muốn hộc máu. Trong đầu của hai người liền xuất hiện một dấu chấm to đùng: rốt cuộc người này là thiên về nam nhân hay nữ nhân đây? "Gặp được ca ca ở đây thật hay quá. Sao lâu rồi ca không đến thăm Uyển Nhi, Uyển Nhi lúc nào cũng nhớ đến người. Công việc bận rộn vất vả lắm sao, trông ca gầy hơn trước rất nhiều, ca phải nhớ chăm sóc sức khỏe cho bản thân nữa chứ. Để muội dặn phía nhà bếp nấu mấy món ngon để tẩm bổ cho ca nha."- Nguyên Uyển giọng nói ngọt ngào quan tâm đến tình hình sức khỏe của ca ca nàng, một bộ dạng chỉ hận không được đích thân trổ tài trù nghệ (nấu ăn) cho ca ca thưởng thức. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nàng đây vừa bước chân vào phòng của nhị tỷ mình, người đầu tiên nhìn thấy trong mắt lại là đại ca của nàng, liền như thế kích động không ngừng ríu rít bên tai của Nguyên Nguyễn, hết hỏi đông rồi tới hỏi tây. Thật lòng mà nói, không biết nàng đây là đến thăm nhị tỷ đang tịnh dưỡng nằm trên giường kia hay là đến thăm đại ca nàng nữa. "Uh, Uyển Nhi có lòng. Ca ca của muội quả thật dạo này rất bận không thể đến thăm Uyển Nhi của ca rồi. Sức khỏe của muội dạo này tốt hơn chứ? Nào, ngồi xuống đi, đứng lâu không tốt lắm đâu."- Nguyên Nguyễn dịu dàng vuốt đầu tiểu muội thứ hai này của mình, động tác sủng ái vô cùng khiến cho Nguyên Uyển cười ngây ngô tại chỗ: "Uyển Nhi là đến thăm nhị tỷ sao? Vậy đến đây đi, nhớ đừng làm phiền nhị tỷ quá lâu, tỷ tỷ của muội vẫn chưa khỏe hẳn, nhớ chưa?" "Uh, đã nhớ."- trong mắt Nguyên Uyển lóe lên một tia sáng nhưng rất nhanh liền biến mất, nàng tươi cười gật đầu với ca ca của mình. Lúc này mới ý thức trong phòng còn có khách nhân: "Ca, những vị đây là. . . . ." "À, đây là bằng hữu của huynh. Vị này là Tịnh công tử, Bạch công tử và Nguyệt Kỳ tiểu thư. Còn đây là tam muội của ta, Nguyên Uyển."- Nguyên Nguyễn hướng mọi người cùng nhau giới thiệu qua lại. "Các vị hảo, Uyển Nhi có lễ."- Nguyên Uyển nhẹ nhàng hành lễ, hướng nhóm Nguyên Tịnh cười dịu dàng, mỗi cử động đều tản ra khí chất cao quý, vô cùng đẹp mắt người nhìn. Đúng là cùng chung huyết thống có khác, người nào cũng đều mỹ mạo hơn người, khiến cho lòng người thưởng thức phải sửng sốt không thôi. "Tam tiểu thư hữu lễ rồi."- Nguyên Tịnh được nhìn thấy mỹ nhân đẹp như thiên tiên như thế, tâm làm sao không độn
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang