[Dịch]Rết Tinh Ngàn Năm- Sưu tầm
Chương 54 : Chương 26.1
.
Đến sáng mới thấy kẻ nào đó đêm qua bị đuổi ra ngoài từ cửa lớn khách điếm trở vào. Hắn lù lù xuất hiện, tựa như hung thần ác sát dọa cho mấy người khách đang ngồi ăn sáng phát nghẹn, thậm chí có đứa nhỏ đang khóc nháo ầm ĩ thấy hắn đến gần cũng liền im thin thít. Quét mắt một cái, Rết tinh rất nhanh đi tới ngồi xuống một bàn ở góc trong cùng, đối diện hắn là nhóc con đang từ tốn húp cháo.
Song Linh thấy hắn thì suýt bị sặc. Nàng rất cố gắng mới giữ được tâm tình ổn định, bối rối đặt chén cháo trong tay xuống.
“Thúc ăn sáng chưa? Ta gọi sẵn cháo đậu đen cho thúc rồi đó?”
“Ừ, kêu họ mang lên đi.” Hắn không để ý xua tay, ánh mắt như có như không lướt qua cổ tay có một lớp băng trắng của Song Linh, không vui hỏi: “Cái chỗ kia không tự lành sao?”
“Cái này?” Song Linh theo ánh mắt hắn nhìn xuống, hơi mất tự nhiên kéo tay áo che đi. “Cũng không có đau, chỉ là hơi khó nhìn nên ta băng lại, thúc không cần quan tâm đâu.”
“Thật sự không sao?” Rết tinh nhìn chằm chằm khiến cả người nàng cứng ngắc. Chỉ đến khi tiểu nhị thấp thỏm mang đến tô cháo đậu đen thơm nức mũi thật lớn hắn mới thu lại ánh nhìn, tiếp nhận tô cháo, không đề cập đến vấn đề đó nữa mà chỉ vùi đầu vào ăn.
Nhận thấy hắn lại có thể dễ dàng bỏ qua cho mình mà chỉ chú tâm ăn cháo, Song Linh thở phào một hơi, có điều nhiều hơn lại là mất mát mơ hồ.
Đáng ghét! Hóa ra nàng ở trong lòng hắn còn không hơn một tô cháo!!!
Chỉ vài múc đã hết non nửa, đậu đen được ninh rất nhừ, còn chẳng cần hắn phải nhai. Đầu bếp ở khách điếm đắt đỏ nhất nhì kinh thành đương nhiên tay nghề không hề thấp, nhưng hắn chỉ ăn nửa tô liền bỏ lại, vẫn là đồ ăn nhóc con làm cho hắn thấy ngon hơn.
Song Linh còn đang buồn bực ăn cháo thịt của nàng, Rết tinh nhất thời không có gì làm, lại bắt đầu nhìn chằm chằm Song Linh.
Đương nhiên cái nhìn này rất nhanh đã khiến nàng không thoải mái, chỉ một lúc sau đã không chịu nổi mà nhìn lại hắn.
“Thúc còn muốn gì? Sao lại bỏ cháo lại? Không vừa miệng sao?” Nàng bĩu môi, có phải hắn ăn không ngon liền cũng không muốn nàng ăn ngon?
“Không gì. Chẳng qua muốn nhìn ngươi nhiều một chút.” Hắn nói thực lòng, chỉ cần được ở cạnh nàng, mỗi một giây không được nhìn nàng hắn đều thấy luyến tiếc.
“Gì chứ! Thúc học mấy lời đó ở đâu vậy?” Vành tai nho nhỏ của Song Linh thành công đỏ lên rồi, nàng ngượng ngùng tránh né ánh mắt nóng bỏng của hắn, thầm mắng, chưa bao giờ thấy thái độ của hắn lại kỳ cục như vậy.
“Có đâu? Chẳng qua hôm qua ta mới nhìn ra, ngươi so với bất kỳ nữ nhân nào ta từng gặp cũng đều đẹp hơn.”, hắn cười đắc ý, chính là dùng cả một đêm điểm lại từng cái hoa tinh, trùng tinh, xà tinh, yêu quái đến tiên nhân, phàm nhân hắn nhớ qua, cuối cùng đưa ra kết luận: Nhóc con của hắn chính là đẹp nhất!
“Hôm qua…”, nội tâm Song Linh gào thét, rất nhanh đã hiểu ý hắn: “Sắc lang!!!!”
Bỏ qua một đoàn người từ lén lút đến trừng trừng nhìn mình, Rết tinh hôm nay rất hào phóng, không thèm so đo với bọn họ, hắn rảo bước, đi theo nhóc con đã chạy bay biến khỏi đại sảnh lên trên lầu. Tâm trạng tốt nên hắn còn rất tỉ mỉ đóng cửa lại.
“Nhóc con.”
Hắn tìm được Song Linh đang trốn sau rèm cửa, chỉ kéo nhẹ một cái đã dễ dàng mang nàng ôm vào trong ngực. Cảm nhận hơi nóng hầm hập từ da mặt nàng áp vào trên cổ mình, mũi hắn vùi vào trong tóc nàng cọ cọ. Cây trâm bạch ngọc khắc sáu đóa tường vân mát lạnh chạm vào một bên má hắn, cơ thể nho nhỏ mềm mại nằm gọn trong vòng tay, trái tim cả hai qua từng lớp vải thình thịch vang dội va vào nhau…
“Nhóc con.”
“Ừ… ừ?”
“Nhóc con.”
“… Ta đây.”
“Nhóc con…”
“… Thúc lại bắt chước ta đấy à?” Song Linh cười khúc khích, vùi mặt vào trong ngực hắn.
“Ta yêu ngươi.”
“…”
“Ta yêu ngươi.”
“…”
“Ta…!!!”, Bên hông bỗng bị véo thật mạnh khiến hắn nhăn răng.
“Đủ chưa! Thúc còn muốn nhắc lại thêm bao nhiêu lần!?” Song Linh không dám ngẩng mặt lên, chỉ vùi sâu hơn vào ngực hắn, có trời biết mặt nàng đã méo mó thành cái dạng gì rồi. Không chỉ véo vào eo Rết tinh, thậm chí nàng còn tự véo lên tay mình mạnh đến mức vùng da xung quanh cũng trở nên bầm tím.
Thật đau… đau như vậy thì không phải mơ… đúng không?
“… Nhóc con…”
“… Ừ?”
“Ngươi nhớ không? Cái lần ngươi… ừm, cắn môi ta ấy, cảm giác đó rất tốt. Ngươi làm lại được không?”
“Ý thúc là… hôn?”
“Ừ, chúng ta làm lại đi?”
Này này này này… này sao lại có người như hắn vậy!!!
‘Làm lại đi’? Lại còn bắt nàng chủ động!?
Song Linh thoắt cái đã quên cả xấu hổ, rời khỏi lồng ngực của hắn mà lườm hắn trừng trừng. “Cái này thúc phải tự mình làm chứ… Ưm!”
Không có dịu dàng mào đầu, cũng không có ngọt ngào tê dại, chỉ thấy môi đau xót, một vị tanh mặn rất nhanh tràn đầy khoang miệng cả hai…
Hắn… hắn… hắn thế nhưng đụng nàng rách môi!!!
“Thúc…” Song Linh đau phát khóc, nàng ôm lấy làn môi bị sứt một miếng, hai mắt rớm nước tố cáo: “Thúc có biết hôn hay không vậy!?”
Rết tinh cũng không khá hơn Song Linh là mấy, hắn cực kỳ ảo não. Không phải lần trước nhóc con hôn hắn rất mất hồn hay sao? Tại sao đến phiên hắn lại thất bại như vậy?
“Không biết.” Hắn trả lời chắc nịch.
Song Linh trừng lại trừng, chỉ thấy bất lực cùng ngọt ngào.
“Đáng ghét! Nhắm mắt lại!” Nàng ra lệnh.
“Ừm? Ừm. Rồi sao nữa?” Hắn rất nghe lời nhắm mắt, thấy không, cứ để nàng chủ động từ đầu thì đâu có thành ra như vậy?
Hắn rất kiên nhẫn chờ, chờ rồi lại chờ. Giác quan linh mẫn khiến hắn cảm nhận được tâm trạng nhóc con trong lòng đang thay đổi. Chút e dè, ngập ngừng, chút háo hức, vui sướng, tất cả những cảm xúc đó qua từng cái run nhẹ, từng tiếng tim đập, từng hơi thở sâu kín truyền qua hắn, khiến cho hắn cũng bất giác mong chờ hơn.
Hơi thở ngắn mà đứt quãng, lòng bàn tay rịn mồ hôi, trước mắt Song Linh, Rết tinh nhạt nhòa mà cũng thật rõ ràng.
Hắn nói hắn yêu nàng, hắn muốn hôn nàng.
Tất cả những điều này vừa khiến nàng vừa vui sướng vừa lo sợ.
Nàng nhích từng chút đến gần hắn, rất chậm, hắn đã cúi xuống thật thấp rồi nhưng nàng vẫn phải cố rướn cả người lên thật cao mới miễn cưỡng coi như vừa đủ chạm được vào hắn.
Hơi thở thơm mát phả vào mặt, từng chút một từng chút một, gò má nóng hầm hập như gần như xa, ngập ngừng cách một khoảng còn chưa chịu tiến tới, hai chóp mũi một lớn một nhỏ cơ hồ đã dính vào một chỗ. Hắn cảm nhận được bờ môi nàng đã ở rất gần mình rồi, chỉ cần tiến lên một bước…
Chỉ còn cách một chút, đầu môi nho nhỏ đỏ mọng và cánh môi hơi dày thâm đen kia chỉ cách nhau một khoảng cách bằng một cái cánh ve. Mơ hồ ma sát, mơ hồ đụng chạm, lại ngập ngừng chưa dám tiếp cận. Dường như nàng đang sợ hãi, nàng sợ rằng khi mình hoàn toàn chạm vào, sẽ nhận ra đây chỉ là giấc mơ, những gì đang diễn ra chẳng qua là một hồi mộng tưởng do nàng vẽ nên. Ý nghĩ đó khiến nàng chùn bước, muốn lùi ra…
Rết tinh không cho Song Linh có cơ hội thoái lui. Bàn tay ở sau lưng nàng chỉ đẩy nhẹ một cái, cả hai lập tức đã nếm được vị ngọt ngào nên có.
Ngây ngô, trúc trắc, ban đầu chỉ là ấn vào nhau, hai nhiệt độ xa lạ tiếp xúc với nhau, hai hơi thở khác nhau hòa quyện vào một chỗ. Cái sự tê dại đó rất nhanh len lỏi theo từng mạch máu, khiến cho cả hai rùng mình, bất giác, vòng ta ôm đối phương liền chặt hơn.
Từ ban đầu chỉ là đơn thuần đụng chạm, dần dần, hắn học được nên cử động môi, nên làm thế nào để kéo dài sự kích thích xa lạ ngọt ngào này. Hắn học theo nàng trước đây, bắt đầu cọ lên đôi môi mềm mại, khẽ mút vào rất nhanh lại nhả ra, đầu lưỡi liếm qua vết rách trên môi nàng, nuốt vào thơm ngọt trong miệng nàng cùng vị tanh nồng của máu, liên tục ma sát hai đầu môi trơn bóng ướt át, khoảnh khắc rời ra hiếm hoi, trên hai cánh môi còn vương lại một sợi chỉ bạc mơ hồ. Dần dần, hắn lại tham lam hơn, mút càng mạnh hơn, thậm chí còn cuốn lấy đầu lưỡi của nàng khi nàng há miệng thở dốc.
Hai bên dây dưa, chân nàng chỉ một thoáng đã mềm nhũn, hắn chế trụ thân mình đứng thẳng, bàn tay to bè siết lấy eo lưng nhỏ nhắn, để cho nàng dựa cả người vào hắn. Cả gian phòng im lìm chỉ còn tiếng môi lưỡi quấn quít mập mờ.
Song Linh nghĩ rằng mình đúng là đang nằm mơ rồi, một giấc mơ không lối thoát, dụ hoặc nhấn chìm nàng trong đó. Nàng hoàn toàn để bản thân lạc vào, không biết làm sao để thoát ra, cũng không nguyện ý muốn thoát ra. Cho dù lạc lối, nàng cũng sẽ lạc cùng hắn.
Nhưng cơn đau nhói nơi đầu lưỡi khiến đầu óc mông lung của nàng rất nhanh tỉnh lại, trái tim nóng bỏng nháy mắt nguội lạnh, kéo nàng trở về hiện thực.
“Xin lỗi.”
Ánh mắt Rết tinh rất lạnh. Đó là những hình ảnh cuối cùng nàng có thể thấy.
***
Chân độc của Rết tinh, trực tiếp bị hắn cắn thì vô phương chống đỡ.
Rết tinh vô cảm sờ lên khuôn mặt nhanh chóng tái đen của Song Linh, rất nhanh thôi, trong vòng hai canh giờ nữa, cơ thể nàng sẽ bắt đầu phát độc, sẽ bắt đầu xuất hiện những vết thối rữa, sau đó, qua một ngày, nàng sẽ chết.
Không có bất kỳ thần tiên hay yêu ma nào có thể chống lại được chân độc của hắn, không một ai.
“Gọi chủ nhân của ngươi đến đây, nhanh lên.” Rết tinh mở miệng, giọng nói của hắn lạnh lẽo mang theo hơi thở tử vong, hắn không thèm ngẩng đầu, chỉ tỉ mỉ ôm lấy người con gái của hắn trong lòng.
Rất nhanh, tiếng ‘vút’ nho nhỏ như có như không ở bên ngoài truyền đi.
Trương Sinh tới vào một khắc đồng hồ sau đó. Hắn dễ dàng tìm được gian phòng của Rết tinh và Song Linh. Như thể đã được báo cáo tình hình từ trước, hắn không hề bất ngờ khi thấy Song Linh tím tái nằm trên giường, chỉ có đau lòng nơi đáy mắt là không kìm chế.
“Rết tiền bối, ngươi làm thế này là có ý gì?” Nuốt xuống sự phẫn nộ lấn áp ý chí, hắn cố gượng hỏi.
“Như ngươi thấy rồi, ta cắn nàng, nàng trúng độc.” Rết tinh mơ hồ nói, vẫn nhìn chằm chằm Song Linh. Hắn không có thời gian đối diện với Trương Sinh, mỗi một giây được nhìn nhóc con đối với hắn bây giờ vô cùng quý giá.
“Tại sao?”, Trương Sinh vô cùng muốn tiến lên bắt lấy cổ áo hắn mà quát vào mặt hắn ‘tại sao’, nhưng hắn chọn im lặng, hắn nhìn được tâm trạng mơ hồ tuyệt vọng kia, đau đớn đến nhường nào.
“Chăm sóc nàng cho tốt, chờ đến… ngươi biết đấy, thời điểm thích hợp, cho nàng uống thứ này.” Rết tinh không trả lời, hắn lục trong ngực áo, rồi giơ ra một lọ nhỏ cho Trương Sinh, thứ này hắn đã dành cả đêm qua để bào chế, là thuốc giải duy nhất chân độc của hắn. Lần đầu tiên từ khi Trương Sinh bước vào, Rết tinh mới quay sang, đối diện với hắn, ánh mắt chân thành. “Nàng… sau này nhờ vào ngươi. Đừng để nàng chết!”
…
Trương Sinh không biết Rết tinh rời đi như thế nào. Hắn đứng giữa gian phòng sang trọng rộng lớn nhưng ảm đảm, đối diện với Song Linh ở trên giường, lọ thuốc nho nhỏ trong tay nặng nề, như thể thứ hắn đang nắm là tính mạng của cả hai người kia vậy.
***
“Đúng là đồ ích kỷ!”
Song Linh tỉnh lại, không bất ngờ vì thấy Trương Sinh, trong miệng tanh ngọt đều là mùi thảo dược giải độc quen thuộc. Nàng đã từng uống thứ này, thuốc giải. Câu nói đầu tiên thốt ra chính là mắng chửi Rết tinh. "Ta ngủ bao lâu rồi?"
“Không lâu lắm, mới chỉ gần nửa canh giờ. Song Linh cô nương, hiện tại nàng định thế nào?” Trương Sinh cười cười phe phẩy cán quạt. Thật tiếc cho Rết tinh đã chọn nhầm đối tượng kí thác, từ đêm qua lúc Rết tinh rời đi thì Song Linh đã sớm hơn một bước gọi hắn tới 'nói chuyện' rồi. Đương nhiên, hắn sẽ đề cao hơn nguyện vọng của giai nhân chứ không phải đại thúc luôn hằm hè với mình. “Sau lần này có lẽ tại hạ phải ẩn cư một thời gian. Hahaha.”
“Còn thế nào? Thúc ấy tưởng ta không biết gì, tưởng ta chỉ mè nheo lôi kéo mình đến đây? Cũng thật nhọc công nghĩ ra hạ sách cầm chân ta như vậy.” Song Linh buộc lại búi tóc, cột lại gọn gàng bằng một dải lụa. Mím môi mím lợi gằn từng tiếng: “Cái thứ ích kỷ đó, ta không tìm về đánh cho một trận thật không hả lòng hả dạ mà!”
Cái gì mà nói yêu nàng, cái gì mà không muốn nàng chết? Gieo cho nàng hi vọng rồi đạp nàng xuống tuyệt vọng. Còn cho nàng hạt giống hoa lưu ly để nàng trồng trong phòng. Nghĩ nàng không biết ý nghĩa của hoa lưu ly chính là ‘Đừng quên ta’ sao? Chính hắn muốn đi tìm chết, lại bắt nàng cả đời phải đau đớn tưởng nhớ hắn, có phải quá mức ích kỷ hay không? Thậm chí còn có lòng tốt đến mức phó thác nàng cho ‘ý trung nhân’ rồi. Đáng ghét!
“Đúng lắm! Tại hạ ủng hộ cô nương.” Trương Sinh gật đầu tán thành, hết sức tưởng niệm cho Rết tiền bối. “Là nam nhân thì không được để cho nữ nhân của mình đau lòng, hắn có gan nói yêu nàng thì cũng phải có gan chịu trách nhiệm.”
“Bây giờ ta đi bắt thúc ấy phải chịu trách nhiệm với ta!” Song Linh cầm lấy Xích kiếm, để lại cho Trương Sinh một nụ cười tuyệt đẹp rồi mới tung mình bay ra khỏi cửa sổ. “Cảm tạ ngươi, Trương công tử. Ta đi đây!”
Trương Sinh một mình nhìn cánh cửa sổ mở rộng, mành cửa phất phơ, ý cười trên đuôi mắt hồ ly chậm rãi ảm đạm xuống.
Việc hắn có thể làm chỉ có như vậy thôi. Hắn hâm mộ tình yêu của phụ thân và mẫu thân, càng mong ước hơn sau này sẽ có người dành riêng cho hắn như vậy, sẽ có người để hắn đối đãi như vậy.
Nhưng mà hắn biết, nàng không phải để dành cho hắn.
Vậy thì hắn cần chi phải cưỡng cầu?
Rết tiền bối à, bảo trọng!!!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện