[Dịch]Rết Tinh Ngàn Năm- Sưu tầm
Chương 49 : CHƯƠNG 23
.
Tháng bảy, khi người người đều đã hình thành thói quen chỉ cần ra ngoài là sẽ mang theo dù giấy, những cơn mưa chợt đến chợt đi đã trở thành điều hiển nhiên chẳng ai lường được. Buổi sáng ra cửa có thể thấy trời quang đãng, nhưng lúc trở về y phục có ẩm ướt cũng chẳng phải chuyện hiếm hoi.
Khoảng sân rộng sau hậu viện Thanh Sơn, đệ tử phái Thanh Thanh lại không vì chút mưa ngâu mà bỏ bê luyện tập. Trong màn mưa mỏng giăng trắng trời, từng tốp áo xanh uyển chuyển di động, vung kiếm, múa kiếm mỗi một động tác đều mềm mại mà có lực, cổ tay xoay chuyển, trường kiếm lúc nhu lúc cương đong đưa theo từng thân hình yểu điệu. Hạt mưa li ti rơi xuống, uốn lượn theo đường kiếm vung lên, lại bị kiếm khí chẻ đôi thành hai nửa...
Nhan Linh ngồi trong thư phòng phê duyệt sổ sách, hài lòng nhìn chúng đệ tử luyện tập bên ngoài, gương mặt diễm lệ phủ một tầng ý vị vui vẻ. Chân mày lá liễu vốn đang thả lỏng bỗng nhướn lên, nhìn kĩ, bóng dáng nam nhân cao gầy từ đâu đã đập vào mắt nàng. Hắn xuyên qua màn mưa bụi tiến vào trong hậu viện, một tay giơ lên che đầu khỏi ướt, tay áo bào trắng viền vàng ẩn hiện trong mưa, lại nổi bật trên nền áo xanh của chúng đệ tử, một số đã dừng lại, ngơ ngác nhìn hắn đi ngang qua sân, tiến thẳng vào lối đi lên cầu thang ngầm dẫn đên Vô Thường cung. Nhan Linh nheo mắt suy nghĩ, bờ môi căng đầy khẽ nhếch lên.
Gia đình Hoa Linh thượng tiên cuối cùng cũng đoàn tụ đông đủ.
Hi Linh trở về rồi.
Hắn trở về cũng chẳng hề báo trước một tiếng, cứ như vậy cười hề hề xuất hiện ở đại môn Vô Thường cung. Tựa như chưa từng có vài năm rời nhà, tựa như chuyện hắn làm Quốc sư ở Kim quốc xa xôi chẳng qua chỉ là một hồi nghịch ngợm, hắn trở lại, lập tức hòa mình vào cuộc sống hàng ngày như trước đây, thậm chí rất nhanh đã thân thiết với hai muội muội, luôn miệng khen ngợi có muội muội so với có tỷ tỷ chính là tốt hơn nhiều lắm.
Song Linh cũng lười để ý đến hắn, nàng vẫn còn để bụng hắn tự ý quăng nàng cho Trương Sinh ‘chăm sóc’, bản thân thì mất tăm đến bây giờ mới trở lại. Vậy nên khi hắn cúi đầu chào nàng, nàng liền dùng 'Hoa Linh kiếm pháp' mà cả hai vốn đã thuộc nằm lòng đánh với hắn, khiến cho một khoảng hồng mai sau Vô Thường cung nát bấy. Sau đó, hai người đều bị Bảo Linh phạt quỳ ba canh giờ. Đối với những người đã trải bao sóng gió như bọn họ, hình phạt này cũng chẳng còn ghê gớm như hồi nhỏ, nhưng cả hai vẫn tự giác quỳ, hết thời gian liền vác cuốc đi trồng lại số cây đã bị hạ đổ.
Thượng tiên thì thế nào? Quốc sư thì thế nào? Trong mắt phụ mẫu thì vẫn chỉ là đám trẻ lớn xác, làm sai thì vẫn bị phạt bị mắng như thường. Hai người vừa trồng cây vừa nháo cả một ngày, Thải Linh cùng Uyển Linh thấy vui cũng lon ton gia nhập, chẳng mấy chống mà rừng hồng mai đã có một khoảng cây non.
Hi Linh sau khi biết Rết tinh vẫn còn sống cũng rất vui vẻ, hàng ngày chạy tới chỗ hắn ăn chực.
Tại sao à?
“Đồ do chính tay tỷ tỷ làm, ăn một miếng liền hưởng phúc ba đời. Nếu như ngon hơn một chút, thì chính là phúc phận mười đời.” Kẻ nào đó vừa nhồm nhoàm nhai bánh rán vừa phát biểu. “Ta nói nè tỷ tỷ, món này rán hơi cháy rồi, nhiều dầu mỡ như vậy chỉ sợ ăn vào sẽ phát phì mất.”
“Cái đồ được voi đòi tiên! Đã ăn chùa còn giở giọng chê bai?” Song Linh lừ mắt, tặng cho cái trán cao rộng của Hi Linh cả chiếc mâm gỗ khiến hắn ôm đầu thổn thức.
Rết tinh lại chẳng nói gì, hắn đang cao hứng nghe hai tỷ đệ đấu khẩu.
Hi Linh phát huy hết mức bản lĩnh ăn chùa, mặc dù chê bai đủ kiểu nhưng một nửa số bánh đều vào bụng hắn, đã vậy còn rất hớn hở lôi kéo Rết tinh vào phe của mình để lên án tỷ tỷ bạo lực.
“Hở một chút là động tay động chân! Trước mặt Rết thúc còn như vậy, sau lưng chắc còn muốn đánh đệ văng xa ba trượng?”
“Muốn chết? Ngay bây giờ ta cũng đánh ngươi được!” Song Linh trợn mắt giơ nắm đấm.
“Rết thúc cứu mạng!”
Rết tinh không có ý kiến, hắn còn muốn ngày tháng sau này tốt đẹp một chút.
Song Linh hừ mũi khinh thường Hi Linh, tên tiểu tử nhanh như vậy đã muốn lôi kéo Rết thúc thúc? Chẳng lẽ hắn đã quên là kẻ nào ra sức tác thành Trương Sinh cho nàng?
Hi Linh lại chẳng hề có tự giác hay xấu hổ vì hành động trước đây, hôm nay lôi kéo Rết tinh, ngày mai đã thấy hắn thì thầm thần bí với Trương Sinh.
Trương Sinh từ sau khi bái sư thật ra cũng không xuất hiện nhiều cho lắm. Vô thường cung không quá lớn, Song Linh ngày ngày đi qua cũng chỉ có vài nơi cố định, Trương Sinh thì chăm chỉ luyện tập cũng không rời quá khỏi tiểu viện của mình, thi thoảng khi hắn đến tìm Bảo Linh chỉ giáo, tình cờ Song Linh đi thỉnh an phụ mẫu mới giáp mặt mà thôi.
Vậy mà, từ khi Hi Linh trở lại, tên nhóc này lại như con ngựa đứt cương. Hôm nay chỗ này ngày mai chỗ khác không nói, trừ chỗ Rết tinh cần thanh tịnh thì hắn sẽ đến một mình, còn lại đều kéo theo Trương Sinh đi cùng.
“Luyện cái gì mà luyện? Mấy cái này ta học từ nhỏ tới lớn đã muốn nhão ra, huynh đi cùng ta, trở về ta sẽ chỉ cho huynh, còn không hơn huynh tự mình lần mò?”
Trương Sinh hết cách, dù sao hắn cùng Hi Linh cũng quen biết nhiều năm, từng ăn ngủ một chỗ, Hi Linh làm chuyện xấu cũng không thiếu phần hắn. Đi qua đi lại, từ đỉnh núi đến chân núi, từ đại môn vào hậu viện, chỗ nào cũng có dấu chân hai người, tạo thành hình ảnh hai nam nhân tuyệt mĩ sóng vai cười nói, đã vậy còn thần thần bí bí, mỗi lần chuyện trò nghiêm túc đều không muốn người thứ ba nghe thấy. Vậy nên, trong phái Thanh Thanh thi thoảng sẽ xuất hiện vài lời đồn thế này:
“Sư thúc tổ cùng với Hi Linh sư huynh chính là trời đất một đôi, một anh tuấn tiêu sái, một rạng rỡ phóng khoáng, một ôn nhu hòa nhã, một tinh nghịch hoạt bát, chính trong nhu có cương, âm dương hài hòa.”
“Cảnh đẹp ý vui, mỗi nơi sư thúc tổ và Hi Linh sư huynh xuất hiện đều rực rỡ hào quang, một đôi bích nhân sánh vai sao mà nên thơ.”
“Nghe nói Hi Linh sư huynh mấy năm gần đây chính là tới ở nhà sư thúc tổ, bao nhiêu năm cũng chưa từng trở về, hiện tại sư thúc tổ lên núi bái sư, vậy là sư huynh cũng về luôn.”
“Ngươi nói, hai người bọn họ, ai ở trên?”
“…”
Đến tai trưởng lão, lại một lần nữa cả một sân rộng phủ đầy áo xanh bị phạt quỳ!
Song Linh sau khi nghe được lời bàn tán liền cười ngất. Thải Linh nghe ai đó xúi giục chạy tới hỏi Hi Linh có phải ca ca cùng Trương Sinh sư huynh sắp thành thân hay không? Hi Linh nghe xong trái lại lại không hề xấu hổ, còn tiếp tục hắc hắc kéo tay Trương Sinh trước mặt nhiều người. Trương Sinh nhếch môi, vẫn tỏ ra bình thản ung dung làm mấy cái động tác ám muội khiến cho người ta không thể không liên tưởng, còn ý vị nói lúc hắn cùng Hi Linh ở chung thích nhất là được yên tĩnh. Vậy nên một đám nữ đồ đệ mỗi lần thấy họ đứng cùng nhau sẽ cười khúc khích, rất tự giác đi đường vòng.
Cửa sổ sương phòng phía đông không có lúc nào đóng lại, ánh trăng theo khung cửa mở rộng trải đầy trên nội thất đơn giản mà tinh tế, một bộ trường kỷ đặt bên dưới cửa sổ, chính giữa gian phòng là bàn ghế đơn giản, bên trên bàn gỗ vẫn còn đặt bếp nhỏ cùng ấm đun nước và một chậu hoa, tấm bình phong có hình sông núi cùng đỉnh Thanh Sơn hùng vĩ đặt ở cuối gian phòng, ngọn đèn rực rỡ chiếu sáng từng góc nhỏ, chỉ tiếc người trong đó chẳng thể thấy được.
Rết tinh ngồi im lặng bên bàn trà, ngón tay thô kệch sờ nắn, vuốt lên từng cánh hoa mỏng manh màu xanh lam trong chiếc chậu hoa nhỏ. Loài hoa kì lạ này hắn tìm được trong một cánh rừng ở Mộc quốc, bông hoa chỉ nhỏ xíu như đầu ngón tay, mọc thành từng chùm, cánh hoa màu lam tím khiến cho hắn thích thú, liền mang một ít hạt giống cất trong người. Khi trước có cho Song Linh xem, vậy là nàng trồng chúng vào cái chậu nhỏ này, chăm sóc trong thời gian hắn hôn mê.
Cánh hoa mỏng manh không bởi vì ngón tay thô kệch của hắn động chạm mà dập nát, mặc dù hắn không thể thấy, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được sức sống dồi dào của đám hoa.
Gần đây hắn trị thương rất tốt, Song Linh chăm sóc tận tình cùng với sức hồi phục kinh người vốn có, hắn đã sớm tạm biệt với xe lăn, đã có thể đứng lên đi lại. Mặc dù hai mắt không thấy, nhưng dựa vào thần thức xác định vị trí đồ vật xung quanh, hắn vẫn có thể đi dễ dàng đi dạo mà không có trở ngại gì.
Hiện tại ngồi một mình trong phòng, là bởi vì nhóc con nói hôm nay sẽ làm bánh đậu xanh cho hắn, hắn liền ngoan ngoãn ngồi chờ giống như phi tần chờ hoàng đế đến sủng hạnh. Ấy, là ngồi chờ thức ăn rơi vào mồm.
Nhóc con gần đây chính là ra sức muốn vỗ béo hắn, ngày nào cũng mang đồ ăn nàng tự làm tới cho hắn ăn. Hắn thì không ý kiến, bản thân không tiện ra ngoài, ngồi một chỗ cũng được ăn đồ ngọt khắp nơi đại giang nam bắc, chính là cầu mà chẳng được. Nếu như những món ngọt đó mà đúng vị một chút thì càng tuyệt hơn... Được rồi, hắn cũng không được quá tham lam, nhóc con đã có lòng làm hắn cũng không được phép chê, cứ ăn hết là được.
Dù nói là mong chờ như vậy, nhưng hắn vẫn luôn ẩn ẩn không vui. Nhóc con ngoài lúc mang đồ ăn cho hắn hay những khi cần thay thuốc trên mắt mới ghé qua một lúc rồi lại đi luôn, hầu như nàng chẳng còn muốn bám lấy hắn nữa. Có khi cả một ngày chỉ đến ngồi một canh giờ là lại đi, hắn muốn nàng ngồi thêm một chút cũng không được.
“Cả ngày thúc không ra ngoài sao? Thời tiết hôm nay vừa đẹp để tắm nắng đó?”
“Không hứng thú.” Nói tới liền tới, quả nhiên cùng với sự xuất hiện của nàng, mùi ngòn ngọt cũng theo gió truyền vào mũi hắn.
Từ lúc nghe nàng sẽ mang đồ ăn tới thì hắn cũng chỉ nghĩ tới bao giờ nàng sẽ đến, làm gì có tâm trạng mà tắm nắng chứ? Nhưng hắn cũng không thể nói rằng mình vì mong chờ nàng cho hắn ăn mà thấp thỏm cả một ngày được.
Hắn ngồi yên lắng nghe tiếng bước chân của nàng tiến đến càng gần, mùi hương quen thuộc quyện với mùi nước mưa trong tiếng nàng cảm thán thời tiết thất thường, tiếng va chạm của mâm gỗ với mặt bàn, rồi một bàn tay khẽ chạm lên băng vải trên mặt kiểm tra, hơi thở nhè nhẹ như có như không thổi lên da mặt hắn. Dựa theo phương hướng hơi thở, hắn chuẩn xác chọc được một cái lên má nàng, mỉm cười.
“Ngươi mập lên không ít.”
“…”
Cảm nhận được làn da mềm mại dưới ngón tay mình chậm rãi nóng lên, đúng là thích hơn chạm vào cánh hoa, hắn xòe cả bàn tay áp lên má nàng, kéo kéo.
“Có thể bẹo được má ngươi rồi. Xem ra gần đây tĩnh dưỡng rất tốt.” Lúc trước nàng còn gầy tới mức hắn chạm vào chỉ thấy xương, đúng là không làm người ta đau lòng không được mà!
“…”
Thật may mắn Rết tinh hiện tại không nhìn thấy, nếu không ánh mắt giết người của Song Linh bắn tới chắc chắn sẽ khiến hắn hết hồn.
Được lắm! Hết chê nàng ‘bằng phẳng’ giờ lại nói nàng mập? Khen nàng một câu thì hắn sẽ tổn thọ chắc!?
Nhận thấy khí tức của người trước mặt có điều bất thường, Rết tinh nghệt mặt, hắn lại làm nàng tức giận gì à? Hay là tại hắn kéo má khiến nàng đau? Hắn vội vàng thả tay không kéo nữa, còn xoa xoa thêm mấy cái. “Đừng giận mà, ta cảm thấy ngươi có da có thịt rất tốt nên mới đùa một chút, không chú ý lực đạo nên mới như vậy, không phải cố ý làm ngươi đau đâu.”
“…” Rõ ràng nàng không có bực chuyện đó! Thấy cái thái độ này của hắn, Song Linh có tức mấy cũng chẳng bộc phát được, chi có thể hừ mũi, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh.
“Hôm nay ngươi làm món gì?” Rết tinh rất chân chó chào đón, đã biết từ lâu còn cố tình tỏ ra háo hức, còn hít hít vài hơi. “Thơm như vậy, không phải bánh đậu xanh ta thích nhất chứ?”
Song Linh mím môi, bỗng chốc trở nên vui vẻ, “Hôm trước không phải thúc nói thích nhất kẹo táo ngâm mật sao?”
“À… chỉ cần ngươi làm ta đều thích nhất.” Rết tinh húng hắng mất tự nhiên, lần đó không phải nàng cũng vô cớ giận hắn, hắn vì dỗ nàng nên nói vậy sao?
“Dẻo mỏ! Sao ta không biết thúc cũng có lúc biết nịnh nọt như vậy?” Lời thì nói cứng nhưng mà ý cười đã giăng đầy mặt rồi, không chỉ miệng nhỏ tủm tỉm, hay cả đuôi mắt cũng cong cong luôn. “Tới đây, ta phải chuẩn bị từ hôm qua mới làm được đó, thúc liệu hồn ăn hết cho ta.”
“Ăn sao không ăn, có bao giờ ta bỏ thừa chưa?” Rết tinh rất tự gác há mồm, rất nhanh đã có bánh rơi vào miệng, nhai nhai, đậu xanh được nghiền rất kĩ, bột bánh mịn màng, cho vào miệng liền tan ra, không còn bị vón cục, hắn gật đầu tán thưởng, ăn cũng rất vui. “Ta nói nè, bấy lâu vẫn luôn thắc mắc trước nay ngươi chỉ sở trường nấu thịt, từ bao giờ ngay cả đồ ngọt Kim, Mộc, Thủy quốc ngươi đều rành cách làm rồi?” Việc này hắn đã để bụng rất lâu, chẳng qua vẫn không dám hỏi.
“Cái này?” Bánh đậu xanh chính là món ngọt nổi tiếng của Thủy quốc, thứ bánh gọi là ‘bông lan’ lại là bánh của Mộc quốc, Kim quốc và Thổ quốc thì không nói, nhưng để học được cách làm những thứ kia không biết nàng đã phải đi qua bao nơi. “Cũng không có gì, ngày trước thường thích đi lang thang, thấy nơi nào có đồ ngọt sẽ vào mua một ít ăn thử, sau đó lẻn vào nhà bếp nhà người ta nhìn trộm, dần dần, chỉ cần nếm qua rồi ngồi phân tích làm thế nào, sau đó ghi nhớ, cũng chỉ có gần đây mới dựa theo những gì đã học để làm thử.” Đó chính là lý do nàng mỗi lần thấy đồ ngọt liền ngẩn người, chẳng qua là đang xem xem nên làm thế nào mà thôi. Nhưng có nắm được thì cũng chỉ ghi nhớ rồi để đó, cứ nghĩ sẽ chẳng bao giờ có cơ hội. Hiện tại có hắn ở đây, ngày nào nàng cũng muốn khoe khoang với hắn thành quả của mình. Chỉ là lý thuyết mơ hồ, tay nghề cũng chưa thạo, cho nên không thể tránh khỏi thành phẩm làm ra không được như ý. “Nhưng cũng kì ghê lắm, nếm thử bao nhiêu thứ như vậy, gần đây dựa theo khẩu vị chính xác lúc đó làm ra, Hi Linh tên nhóc kia lại chê đồ ăn ta làm nhạt nhẽo, một chút vị ngọt cũng không có.”
“…” Rết tinh cũng muốn nói, chính là không phải ‘một chút cũng không có’, thực ra vẫn có, chỉ là hơi ít một chút. “Đừng để ý đến hắn, hắn ăn đồ ngọt Kim quốc ngọt ngấy quen rồi, không quen ăn đồ thanh đạm.”
“… Ngay cả thúc cũng chê không ngọt?”
“…” Sao lại kéo cả hắn vào!? Rết tinh khụ một tiếng. “Ngọt chứ! Ngọt đến tận tâm can luôn! Đời này lão tử thích nhất đồ ngọt, còn không phải ăn rất vui vẻ sao?” Để chứng minh cho lời nói của mình, hắn bốc liền hai khối bánh bỏ vào mồm nhai đến bột đậu xanh cũng phun phì phì.
“Từ từ thôi! Nghẹn bây giờ!” Cần gì phải ăn đồ ngọt mới thấy ngọt? Nàng còn thấy ngọt hơn hắn kìa!
“Gì đấy? Đệ không tới một hôm liền nhớ nhung đệ rồi? Còn nhắc sau lưng đệ?” Tiếng nói sang sảng, Hi Linh tự lấy một tư thế có thể coi là anh tuấn tiêu sái, ha ha bước vào trong phòng. Nhìn thấy mâm nhỏ trên bàn, hắn liền sáng mắt. “Bánh đậu xanh? Thứ này ngay cả hoàng cung Kim quốc cũng chỉ có dịp Trung thu mới có! Ta nói mà Trương huynh, chúng ta đến đây chắc chắn có lộc ăn!”
Theo sau Hi Linh, ngay cả Trương Sinh cũng đến rồi!
Không khí gần như bị đông kết lại, Rết tinh cảm nhận được khí tức kẻ lạ đến gần, lại nghe Hi Linh gọi ‘Trương huynh’, ngụm trà Song Linh vừa đưa bỗng dưng đắng nghét.
Không chỉ Rết tinh, Song Linh cũng hơi mất tự nhiên nhưng lập tức lấy lại thái độ ôn hòa. Nhìn sang Rết tinh, nàng liền ôm trán. Người đến chính là khách, hơn nữa Trương Sinh người ta trước giờ cũng chưa từng làm cái gì đắc tội với Rết thúc thúc, thúc có cần ngay lập tức tỏ thái đội bất mãn như vậy hay không?
“Trương công tử, hiếm có dịp thấy ngài tới chỗ ta chơi, đệ đệ không có làm phiền công tử chứ?” Song Linh khách sáo nói.
“Nào có nào có. Có Hi Linh giúp đỡ, ngược lại công phu của tại hạ lại tăng tiến không ít, nếu không có hắn, chỉ sợ tại hạ vẫn còn đang vất vả loay hoay ấy chứ.” Trương Sinh theo Hi Linh an ổn ngồi xuống ghế, vẫn rất lễ độ khom người chào Rết tinh đối diện. “Vị này chắc là Rết tiền bối, nghe danh đã lâu, ở cùng một nơi nhưng bây giờ mới đến bái kiến, thất lễ.”
“Không dám.” Rết tinh khịt mũi, đặt ly trà không xuống mặt bàn nghe rõ ràng một tiếng ‘cạch’.
“Rết thúc…” Song Linh nhỏ giọng kéo vạt áo hắn, hắn lại còn không thèm để ý mà giật ra, thản nhiên bỏ bánh đậu xanh vào mồm ăn. Song Linh khó xử cười cười, thật sự cũng chẳng thể giải thích cho sự luống cuống kia giùm hắn nữa. “Công tử đừng để ý, thúc ấy xưa nay tính tình khó gần, sau này quen thân rồi, chắc chắn sẽ nhận ra thực ra thúc ấy là người tốt.”
“Không sao không sao, tại hạ thực sự không hề để ý, Rết tiền bối đối với Song Linh cô nương thế nào, tại hạ nghe qua đã hoàn toàn hiểu được rồi.”
Trương Sinh thâm ý liếc Hi Linh, Song Linh đồng thời cũng trừng Hi Linh. Tiểu tử, không dưng lắm chuyện làm gì?
Hi Linh rất vô tội, hắn ngồi yên vị một bên cũng bị trúng đạn. “Đệ không có nói gì hết, chỉ nói tỷ tỷ từ nhỏ đã bám lấy Rết thúc thôi.”
“Ngươi còn nói?” Song Linh trợn mắt cảnh cáo, Hi Linh le lưỡi, rất tự nhiên bỏ bánh đậu xanh vào mồm ăn coi như chuyện không liên quan đến mình.
Trương Sinh thấy hai tỷ đệ nồng nặc thuốc súng đành đứng ra hòa giải: “Thực ra tại hạ thấy Hi Linh nói hoàn toàn có lý, việc trông trẻ cũng không dễ dàng, nếu như không phải một người kiên nhẫn tỉ mỉ lại có thiện tâm, chắc chắn không thể nào làm được. Rết tiền bối quả nhiên là một người ngoài cứng trong mềm.”
Rết tinh lại không cho là đúng, “Cái gì mà ngoài cứng trong mềm? Lão tử đây từ khi nào lại mang danh ngoài cứng trong mềm? Tức là nói lão tử đây chỉ được cái mẽ ngoài, không có thực lực có đúng hay không? Truyền ra ngoài có phải để cho đám tép riu từng bị lão tử bắt nạt cười cho thối mũ…” Mu bàn tay bỗng nhói lên, hắn ngậm miệng, tức tối bốc một nắm bánh khác nhai nuốt cho bõ tức.
“Thúc nói ít một câu không được sao?” Song Linh nói nhỏ chỉ đủ mình hắn nghe thấy.
“…”
Được lắm! Nhóc con ngươi vì cái tên tiểu tử hồ ly kia mà trách móc lão tử?
Song Linh bỏ mặc Rết tinh hậm hực bên cạnh, quay sang rót trà cho Trương Sinh và Hi Linh. Trương Sinh nhận trà, ly trà xoay một vòng trên đầu ngón tay nhưng cũng không đưa lên uống, giữa nhân mày hiện rõ một nếp ưu tư. Hi Linh nhai một mồm bánh, rất thân thiết kéo Trương Sinh nói.
“Trương huynh, huynh cũng nếm một chút bánh của tỷ tỷ ta làm đi. Mặc dù không ngon bằng điểm tâm nhà huynh, nhưng mà huynh ngàn vạn lần không được chê đâu đấy… Au!!!” Cái miệng hại cái thân, cái ghế Hi Linh đang ngồi bỗng gãy một chân khiến chiếc ghế đổ nhào ra sau, cũng may Hi Linh phản ứng nhanh kịp thời đứng lên, nếu không chính là đo sàn rồi. “Tỷ, người ra tay cũng thật độc!” Hi Linh tức tối nói. “Ta chẳng qua mời Trương huynh ăn bánh tỷ làm, có cần mất hứng như vậy không? Ấy? Bánh đâu hết rồi?”
Nhìn lại, mâm bánh vốn dĩ còn lại hai khối, trước khi Hi Linh xảy ra chuyện còn nhắm một khối cho Trương Sinh, mới rời mắt một chút, cả hai miếng đều không còn.
Trương Sinh phe phẩy cán quạt, như có như không nhìn ra sau Song Linh, chỉ thấy, aiz, Rết tinh một mồm lớn phồng lên nhai nhai, vì từ trán đến mũi đã quấn băng nên không thấy được nét mặt hắn, nhưng thái độ tỉnh bơ như người vô tội thế kia…
Như cảm nhận được mấy cặp mắt đang chăm chú nhìn mình, Rết tinh húng hắng, một mồm đầy vụn bánh đậu xanh lúng búng nổi nóng. “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy ai ăn bánh đậu xanh bao giờ sao?”
Tiểu tử thối! Còn muốn ăn bánh nhóc con làm riêng cho lão tử!? Đừng có mơ!
Song Linh dở khóc dở cười, hết cách với hắn. Một khối bánh đâu có nhỏ, ăn từng miếng còn đủ nghẹn, đằng này trước đó trong mồm vẫn còn bánh, đã nhét thêm hai khối, không nghẹn chết mới lạ! “Thúc ăn từ từ chút. Uống chút nước khỏi nghẹn.” Chén trà của hắn đã bị uống cạn rồi, Song Linh liền đưa chén của mình qua, một tay vuốt lưng cho hắn, tay kia đưa trà lên kề bên miệng đút cho hắn uống.
Trương Sinh ngồi một bên uống trà, chứng kiến được Song Linh săn sóc cho Rết tinh cùng ánh mắt dịu dàng của nàng với hắn, nước trà đi qua cổ họng không hiểu sao lại đắng chát lạ thường. Khi trước vạch rõ ranh giới với nàng nhưng trong thâm tâm vẫn không cam tâm tình nguyện, hiện tại, hắn hiểu được bản thân không phải không tốt, chẳng qua là đã có người thích hợp với nàng hơn mà thôi.
Không chỉ có Trương Sinh tâm trạng, Hi Linh nhìn cảnh kia cũng ghen tỵ muốn chết, vậy nên hắn lại phát huy sở trường phá đám.
“Tỷ tỷ, thực ra lần này đệ cùng Trương huynh tới không chỉ để đến chơi đâu.”
Song Linh thấy vậy liền hỏi: “Ồ? Có việc quan trọng sao?”
Trương Sinh lấy lại tinh thần, lại làm một lễ, chắp tay hướng Song Linh cùng Rết tinh nói: “Thực ra, tại hạ tới là để bái biệt. Thời gian tới có lẽ phải rời Thanh Sơn.”
“Trương gia bên kia có chuyện, Trương huynh không thể không về. Ta cũng phải đi một chuyến.” Hi Linh tiếp lời.
“Thì ra là vậy. Các trưởng bối có biết hay không?”
“Tại hạ đã nói chuyện với sư phụ rồi, người nói gia sự quan trọng, cũng cho phép tại hạ xuống núi.”
“Vậy cũng tốt, tu tiên quan trọng là lòng thanh thản, trong lòng công tử rõ ràng vẫn còn vướng bận rất nhiều, giải quyết hết rồi mới có thể an tâm tĩnh tu.” Song Linh nói, nhân tiện trừng Hi Linh. “Cả đệ cũng vậy, giải quyết vấn đề của mình cho tốt, đừng có coi Thanh Sơn là chỗ để đệ trốn tránh.
“Bị tỷ nhìn ra rồi.” Hi Linh bị nhìn thấu cũng không hoảng, nụ cười vẫn cứ tươi như vậy.
“Sắc trời không còn sớm, chúng ta cũng phải trở về nghỉ ngơi để mai lên đường, không làm phiền hai vị nữa.” Trương Sinh đứng lên trước, Hi Linh theo sau hắn cũng đứng lên cáo từ. Song Linh theo lễ tiễn người, ấy vậy mà Rết tinh vẫn cứ hậm hực ngồi một góc không thèm để ý đến.
“Mặc kệ thúc ấy.” Nàng làm một cái khẩu hình, cùng với hai người kia đi ra ngoài cửa, thực sự bỏ mặc Rết tinh ngồi thu lu một góc.
“Tỷ tỷ, tỷ cũng đi nghỉ sớm đi, không cần tiễn bọn đệ đâu.” Nét cười của Hi Linh lúc nào cũng hiện trên mặt, hiện tại ra ngoài rồi, hắn lại càng toe toét hơn, “Tỷ nên lo không phải cho bọn đệ, chính là cái người trong kia, thực sự là một thùng giấm. Há há!”
“Kệ thúc ấy, bỗng dưng hôm nay nổi tính nhỏ mọn.” Song Linh chun mũi.
“Gì gì? Đệ thấy tỷ vui ra mặt thì có, lại còn làm bộ giận dỗi? Cho ai xem vậy? Trừ Rết thúc ra, tỷ còn tưởng bọn đệ không thấy cái mặt vui muốn chết mà vẫn cố kiềm chế của tỷ sao?”
“Ngươi bớt nói đi!” Song Linh véo tay đệ đệ khiến hắn kêu oai oái, nhưng chính nàng cũng không thể kéo xuống cánh miệng không ngừng cong lên của mình được.
“Thường nói có yêu mới có ghen, tại hạ cảm thấy, hiểu lầm này của Rết tiền bối tạm thời không cần giải, cứ để như vậy đi.” Trương Sinh được gió đêm thổi cho thần thanh khí sảng, cũng nghĩ được nhiều điều. “Song Linh cô nương, nhất định phải hạnh phúc.”
Trương Sinh cùng Hi Linh sóng bước rời đi, Song Linh ở lại, bỗng cảm giác bóng lưng kia thực ra vẫn luôn cô độc. Hoàn cảnh Trương gia thế nào nàng không nắm rõ, ba huynh đệ Trương gia lại chỉ có mình hắn biết rõ thân phận của mình, một bên gánh vác sản nghiệp là xương sống của Trương gia, một bên hiếu kính đằng ngoại trong bóng tối, có lẽ, người vất vả nhất vẫn luôn là hắn.
Trở lại gian phòng, Song Linh nín cười nhìn người nào đó vẫn giữ nguyên tư thế ngồi một chỗ vì bị bỏ rơi, không kìm được tiến tới ôm lấy cổ hắn, cằm nhỏ tỳ vào hõm vai hắn.
“Thúc vẫn còn giận cái gì?”
“… Không gì.” Ngồi một mình, hắn cũng đã suy nghĩ thiệt hơn, bỗng nhiên cảm thấy hành động của mình thực sự cũng chẳng ra sao, chẳng qua…
“Thúc có vẻ không thích Trương Tam công tử?”
“Tại sao ta phải thích hắn?”
“Vậy tại sao lại không thích?” Song Linh híp mắt, cố tình nói. “Mặc dù thúc không thấy hắn, nhưng thực sự người ta chính là cực phẩm mĩ nam, thậm chí còn đẹp hơn phụ thân ta một chút, gia thế lại rất tốt, hơn nữa tính tình rộng lượng phóng khoáng, lại săn sóc, biết chia sẻ…”
“Ngươi nói đủ chưa?”
“… Đủ rồi.” Được rồi, chọc hắn giận rồi, nàng rất thức thời ngậm miệng.
Rết tinh thuận tay, kéo nàng từ đằng sau lưng ngã ra trước, chuẩn xác ngồi lên đùi hắn, liền vòng tay bao lấy nàng ôm chặt. “Hắn tốt như vậy cũng liên quan gì đến ta? Hắn tốt thì ta phải thích sao? Không thích chính là không thích!”
“Tại sao?” Song Linh cố gặng hỏi.
“Hừ!” Rết tinh hít thở thật sâu, kiềm chế lắm mới đưa ra được câu trả lời: “Vì hắn cướp mất lời hứa của ta.”
…
“Hả?”
Song Linh ngơ ngác: “Thúc từng biết Trương Tam công tử sao?”
“… Không.”
“Vậy sao nói hắn…”
“Chính là đêm Trung Thu gặp ngươi, hắn đang cùng ngươi thả hoa đăng.” Rết tinh khịt mũi.
Phải mất một lúc lâu sau, kí ức của Song Linh mới từ từ hiện về, bỗng mũi nàng chua xót, gục vào trong ngực hắn.
Một đêm Trung thu cũng là sinh thần của nàng rất lâu trước đây, khi hắn kể cho nàng nghe về tập tục thả hoa đăng của Kim quốc từng nói: “Cả một dòng sông lấp lánh sáng rực chỉ toàn hoa đăng, nhìn từ xa, rất giống một con rắn lửa uốn éo.” Nàng nghe xong bật cười khanh khách, còn đòi hắn sau này phải dẫn nàng đi tham gia thả hoa đăng. Hắn lại nói, nàng quá nhỏ, chưa đủ năng lực đi xa như vậy, chờ khi nàng lớn lên rồi, hắn liền dẫn nàng đi Kim quốc thả hoa đăng.
Chỉ tiếc, lời hứa sau đó lại không còn cơ hội thực hiện.
“Chờ sau khi thúc khỏi mắt, chúng ta lại đi tới đó, mỗi năm đều tới, năm nào cũng thả hai chiếc hoa đăng to nhất, đẹp nhất…”
Rết tinh lặng im, chỉ là vòng ôm quanh nàng lại chặt hơn một chút.
Đêm đã khuya, Song Linh rời khỏi phòng Rết tinh, khép cửa, tâm tư vẫn nặng nề chẳng thể xua đi được. Rốt cuộc, nàng vẫn không dám hỏi hắn câu hỏi kia…
Chậm bước trở về phòng, ngoài ý muốn lại ngửi được hương rượu nhàn nhạt ở phía xa xa, nàng thả cước bộ lại gần, thì ra là Hi Linh đang ngồi một mình uống rượu trong đình nghỉ mát. Dựa theo số lượng vò rượu lăn lóc, có lẽ hắn đã uống đến vò thứ ba, đã ngà ngà say rồi.
“Tỷ tỷ?”
“Sao vậy? Không phải ngày mai khởi hành sớm sao? Còn dám ngồi đây uống rượu? Cẩn thận phụ thân phạt ngươi.” Mặc dù nói vậy nhưng nàng vẫn tiến tới ngồi bên cạnh hắn, tự mình nhấc một vò còn mới lên uống.
“Ngủ không được.” Hi Linh lắc đầu, nụ cười thường trực trên môi tắt ngấm. “Mỗi lần nhắm mắt lại sẽ thấy nữ nhân xấu xí đó.”
Song Linh thở dài, “Đã biết sẽ nhớ nhung, sao còn chạy về đây làm gì? Ở lại không chừng còn được nhìn từ xa.”
“… Tỷ tỷ, người hạnh phúc bên người thương như tỷ sao hiểu được nỗi khổ của đệ?”
“Phí lời.” Song Linh nhếch môi. “Có một số chuyện, ngươi không hiểu đâu.”
“Hiểu cái gì chứ? Không phải Rết thúc đối xử với tỷ rất tốt sao? Không như đệ, ngay cả một cơ hội cũng chẳng có.” Hi Linh cười tự giễu, lại nhấc vò rượu lên tu ừng ực. “Nàng ta nói, đệ không cần phí tâm tư trên người nàng ta, cả đời này, đệ không xứng.” Hắn cười cay đắng. “Phải rồi, một quốc sư con con, một kẻ lông bông như đệ, có chỗ nào xứng với bậc mẫu nghi thiên hạ đó chứ? Chỉ là, ha ha, đệ như một thằng ngốc, vừa nghe nàng ta bị biếm vào lãnh cung đã lập tức chạy đến, nhưng nàng ta thì sao? Còn khinh bỉ đệ, nói rằng cho dù thịt nát xương tan, có chết, cũng sẽ chết trong hoàng cung, không đi cùng đệ, không cần đệ cứu ra.
Kết quả? Một mồi lửa, cái gì cũng không còn. Haha… hahaha…”
Tiếng cười thê lương đan xen với tiếng nức nở, Hi Linh giương lên nụ cười khó coi còn hơn khóc, hắn hướng đến Song Linh, lần đầu tiên nàng thấy được hắn khóc như một đứa trẻ.
“Người đưa tin đến từ sáng, đệ vẫn giấu Trương huynh chuyện của nàng, chỉ nói Trương gia xảy ra chuyện. Huynh ấy vốn muốn đi ngay nhưng đệ ngăn cản, cái gì phải xin phép trưởng bối, cái gì phải từ biệt mọi người, đều là nói dối. Đệ chỉ là đang kéo dài thời gian, đệ chỉ không muốn… đến đó. Tỷ tỷ, tỷ nói xem, một nữ nhân xấu xa từ trong ra ngoài, một nữ nhân tàn nhẫn độc ác như vậy, sao lại chết dễ dàng, sao chỉ cần một ngọn lửa đã có thể giết chết nàng?”
Song Linh không trả lời hắn, nàng chỉ chầm chậm hớp từng ngụm rượu lớn, mông lung nhìn lên ánh trăng tròn vạn năm không đổi trên cao.
Chữ ‘tình’ lún càng sâu, chỉ càng khiến người ta đau đến tận cốt tủy.
Nàng cũng chẳng thể nhớ mình trở về thế nào, chỉ là trong cơn say, tiếng nói của Hi Linh vẫn văng vẳng bên tai.
“Tỷ tỷ, người ở bên cạnh thì càng phải nắm chặt lấy, cho dù bỏ cả tự tôn cũng đừng dễ dàng buông ra, đừng như đệ, hối cũng không kịp.”
…
Rết tinh vốn đã ngủ say, chỉ là giấc ngủ không sâu, hắn nghe tiếng người loạng choang xông vào liền bật dậy.
“Nhóc con?” Người đến mang theo hương rượu rất nồng, hắn dựa theo cảm giác đi đến, vừa vặn bắt được nàng mềm nhũn dựa vào hắn.
“Rết thúc thúc… hahaha…”
“Sao lại say đến mức như vậy?” Hắn hơi giận, lập tức bế xốc nàng lên, theo thói quen đi tới giường của mình.
“Ta… uống với… hức! Linh. Hắn… hức… đau lòng.”
“Hắn đau lòng nên ngươi cũng say bét nhè sao?” Rết tinh đặt được nàng nằm ngay ngắn trên giường xong, kéo chăn tới ngang bụng cho nàng. “Còn ngươi? Vừa rồi còn tốt như vậy, chớp mắt đã thành con ma men! Nếu không phải chạy tới phòng ta, chạy tới bờ vực thì thế nào? Chạy tới chỗ tên Trương công tử kia thì thế nào… Không đúng! Mắc gì mà chạy tới chỗ tên đó? Này! Sao không về phòng ngươi mà ngủ?”
“Ta… rất đau lòng.” Song Linh bỗng thổn thức, hét lớn: “Ta rất đau lòng!”
“…” Xem ra đã say lắm rồi. Rết tinh thở dài, ngồi bên mép giường.
“Ta… rõ ràng rất thích rất thích… nhưng lại không dám nói.
Lại còn nói sảng nữa. Rết tnh dở khóc dở cười, vỗ vỗ vai nàng. “Được rồi được rồi, chờ ngươi tỉnh lại rồi nói.”
“Rết thúc thúc, ta thích thúc như vậy, tại sao thúc lại không thích ta?”
“…”
“Ta thích thúc từ nhỏ đến lớn, từ khi hiểu chuyện đã luôn luôn thích thúc, luôn muốn ở bên thúc, tại sao thúc lại không thích ta!?”
“… Ai nói ta không thích?”
“Thúc rõ ràng thích phụ thân ta!”
“…” Rết tinh vò đầu, nàng lại đang nói cái quỷ gì rồi.
“Thúc rõ ràng thích phụ thân ta! Thúc ở trên Thanh Sơn cũng vì muốn kéo gần khoảng cách với phụ thân! Thúc chăm sóc ta để kiếm cớ gặp phụ thân! Thúc thậm chí còn muốn giết ta vì ta là nhi nữ của phụ thân.” Nàng khóc nấc lên.
“Ta nào có!?” Bây giờ thì đến phiên Rết tinh hoảng loạn, làm sao trong đầu nàng lại có mấy cái ý nghĩ này? Cái gì mà kiếm cớ gặp mặt? Cái gì kéo gần khoảng cách? Lại còn nói hắn muốn giét nàng!?
“Nhóc con, nghe ta nói, ta từ trước đến nay chưa từng có ý đó! Ta ở trên Thanh Sơn chính là vì ngươi, ở cạnh ngươi cũng vì muốn chăm sóc ngươi, đúng là ban đầu ta định giết ngươi để hả giận vì bị mẫu thân ngươi lừa bịp, nhưng sau khi nhìn thấy ngươi ta liền đổi ý, bởi vì… ê… Ê?”
Song Linh đã xụi lơ từ lâu rồi, nàng vừa ngủ vừa khóc, có lay thế nào cũng không dậy, chỉ luôn miệng lẩm bẩm: “Thúc xấu xa… Xấu xa… huhuhuhu…”
“…”
Hắn đúng là điên mới đi giải thích cho kẻ say!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện