[Dịch]Quyền Tự Cơ Duyên - Sưu tầm
Chương 3 : Chương 3
                                            .
                                    
             _Ngân nhi, con là dược sư, lại còn là cao cấp dược sư –  Lục Trọng há hốc mồm nhìn hơn 200 loại đan dược cao cấp ở trước mặt mà  nàng vừa đưa _Nga… may mắn – im lặng một lúc nàng lại nói – con muốn đến Ma Lâm
_Ngân nhi, sao con cứ đi hoài – Kiều Mạch nhìn tiểu nhi  nữ của mình mà phàn nàn nhưng trong lòng cũng vui mừng không kém gì Lục  Trọng. Đan được Ngân nhi đưa đưa cho mình và phu quân đều là đan dược  cao cấp, Tướng quân phủ hiện tại đã có dược sư, không cần hạ mình đến  nơi khác xin đan dược nữa rồi.
_Vì ở đó có độc trùng – nàng vừa nói xong, mọi người đều  rùng mình, không phải nàng định chế thuốc độc đó chứ ???- Lãnh, Tiêu  chuẩn bị đi
_Ngân nhi , cuốn sách ngoại công cho con không phải có  cả công thức chế cả độc dược chứ?? – Kiều Mạch lo lắng, lòng nàng không  muốn một đứa trả năm tuổi làm những việc như thế này a .
_Mẫu thân, Ngân nhi biết mình đang làm gì – nàng quay lại an ủi mẫu thân
_Hứa với mẫu thân, không được làm chuyện tổn hại đến mình – Kiều Mạch ôm lấy nàng
_Ân, phụ thân, sơ dược cùng trung dược con đã phân loại  và cất trong phòng cạnh thư phòng của phụ thân, tên và tác dụng con đã  ghi rõ ở từng ngăn – nàng thở một hơi vì đang bị Kiều Mạch ôm chặt –  hoặc phụ thân lập một tiệm được nhỏ bán , sẽ kiếm được nhiều tiền a
_Ngân nhi, cái này thì không nên, dù là sơ dược cũng rất  quý giá, nên dùng nó để chữa trị cho quân lính khi luyện tập thì tốt  hơn – Lục Trọng mỉm cười lắc đầu
_Phải đó Ngân nhi – Kiều Mạch đồng tình với Lục Trọng –  tướng quân phủ của chúng ta tiền không thiếu, nhưng dược luôn cần thiết  và thiếu , chúng ta không cần bán đi như vậy
_Ngân nhi đã hiểu – nàng gật gật đầu rời đi khi thấy hai hộ vệ đã chuẩn bị xong
_Nương tử, thật cảm ơn nàng vì đã cứu lấy hài nhi này ,  không vì sự ép buộc của mọi người mà từ bỏ hài nhi này, tướng quân phủ  có thể dựa vào Ngân nhi mà nở mày nở mặt rồi – Lục Trọng ôm lấy Kiều  Mạch mà cảm động.
…………
_Chủ nhân, đã đến Ma Lâm -Tiêu bẩm báo
_Ân, ma thú độc trùng đều đem về đây, dược ta đã chuẩn  bị -nàng ở bìa rừng trao đan dược cho cả hai. Ngoài dự liệu, Lãnh , Tiêu  vừa rời đi, nàng thấy Bạch Hổ cùng Hắc Long xuất hiện và đang đánh nhau  dữ dội, dây chuyền trên cổ nàng cho nàng biết đây là hai trong số các  dị thú truyền thuyết. Nhưng hai con vật tự đả thương nhau mà hóa thành  người nằm trên mặt đất. Nàng lấy hai viên cao cấp đan dược trị thương  cho hai con dị thú cùng uống
_Ai… đau đầu quá -Hắc Long là một mỹ nam có vẻ đẹp bốc  lửa với mái tóc màu đen cột cao trong thật kiêu hùng. Hình tượng mất mặt  nhất của Hắc Long lúc này chính là mái tóc bù xù hai tay ôm đầu la ó  không thôi
_Ồn ào cái gì, tiểu nhi nữ, muội tên gì, sao lại ở nơi  nguy hiểm như thế này – Bạch Hổ chú ý đến nàng, nhỏ tuổi như thế mà đã  toát ra khí thế cao ngạo khó gần, hắn chưa bao giờ thấy chuyện này bao  giờ.
_Tỉnh??? Dị thú đã ít, giờ còn muốn giết nhau??? – nàng  lạnh lùng giáo huấn hai mỹ nam đang ngồi trước mặt Hai dị thù cùng nhìn  nàng chẳm chằm, nhi ử này cư nhiên biết bọn họ là dị thú , mà còn nói  những lời mà đứa bé năm tuổi không bao giờ nói ra, nhất là còn nhỏ mà đã  rất xinh đẹp a.
_Bé con, ngươi vừa cho bọn ta uống cao cấp đan dược – Bạch Hổ tò mò hỏi nàng
_Phải – nàng gật đầu
_Oa… tiểu mỹ nhân, gọi ta chủ nhân đi nào -Hắc Long thích thú
_Mơ tưởng – nàng phun ra hai chữ khiến Hắc Long té nhào,  Bạch Hổ nhếch miệng cười, đứa bé này quả thực rất thú vị. Hai tuần tiếp  theo, nàng để mặc hai dị thú, tự mình tu luyện ngay tại bìa rừng, lòng  nàng biết rõ hai dị thú đã có ơn với nàng, chúng sẽ không hại nàng mà  còn tuyệt đối bảo vệ nàng
_Bạch… ngươi thấy gì không , tiểu hài tử này có năng lượng tinh thần, còn là thể tam lượng – Hắc Long trầm mặc
_Ta không mù, quả là kết tinh của thiên địa, gia tộc cao  quý nào sinh ra được đứa bé này nhỉ, ta không tin lại có chuyện trùng  hợp đến vậy, kết hợp ngày tháng năm sinh, cả từng thời khắc cũng cần  chính xác tuyệt đối thì đứa bé này mới xuất hiện được – Bạch Hổ trả lời
Luồng khí xung quanh nàng biến mất, Hắc Long trợn mắt,  một đứa bé năm tuổi mà đã đột phá 3 cấp, hiện tại đã ở cấp 7 Hạ khí,  thời gian sau này sẽ còn biến cường đến như thế nào
_Ngươi tên gì, ngươi có thể làm chủ nhân của ta hay không – Bạch Hổ tò mò nhìn nàng
_Uy… ta cũng muốn nhận tiểu mỹ nhân này làm chủ nhân, đừng có giành với ta- Hắc Long oang oang mồm đẩy Bạch Hổ qua một bên
_Ta không ép , Lâm Tuyết Ngân là ta – ánh mắt nàng xoẹt  qua chút giảo hoạt, có hai dị thú làm hộ vệ cho mình đương nhiên là  chuyện tốt.
_Ngân nhi, ngươi lại là thể tam lượng , thật ta chưa  từng gặp qua -lúc này Hắc Long cũng đã thay đổi cách xưng hô với nàng,  lòng quên mất mình là một dị thú cao cao tại thượng sống đã hàn ngàn năm  tuổi, nay lại nhận một loài người bé nhỏ làm chủ nhân.
_Bưu hãn – Bạch Hổ cũng chỉ biết lắc đầu mà thôi
_Chủ nhân, tất cả đã ở đây – Lãnh, Tiêu thu thập hằng ha  sa số các thứ về cho nàng và nhận ra nàng đã lên cấp 7 của hạ khí. Nàng  giới thiệu cho hai người về Bạch và Hắc , sau đó trước con mắt trợn  tròn của hai dị thú, nàng chế độc dược và huấn luyện ma thú.
Vậy là lúc đi là ba người, trở về phủ lại là đến năm  người. Bạch Hắc thấy nàng là hài nhi của tướng quân thì cũng khá hài  lòng, nàng như vậy làm sao có gia thế bình thường cho được. Còn các nữ  tì trong phủ nhìn thấy bốn mỹ nam thì không khỏi thất điên bát đảo, hằng  ngày đều cố gắng chạy tới chỗ của nàng để ngắm nhìn. Rất tiếc , nàng  luôn luôn đóng cửa, Kiều Mạch và Lục Trọng cũng không biết Hắc , Bạch là  dị thú, chỉ cảm nhận được hai người đều là cao thủ, làm hộ vệ cho Ngân  nhi thì càng khiến bọn họ yên tâm hơn.
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện