[Dịch]Quyền Thế- Sưu tầm

Chương 71 : Chứng tỏ sự khó hiểu

Người đăng: 

.
Lúc sau những người ở giữa, đặt biệt là Tạ Ngọc Quốc vì vừa rồi ông ta cũng lỗ mãng với Trương Anh Duệ, sau khi biết quan hệ của hắn với Lý Tuyết Âm mà lúc trước không mượn sức hắn, ông ta thấy hối hận. Ai mà biết được Trương Anh Duệ lại có quan hệ với Lý Tuyết Âm đã đến bước này? Nếu sớm biết thì đã mượn sức của người này, đáng tiếc… sau khi nghĩ một hồi, những lãnh đạo kia hẳn là cũng có thể biết chứ? Điều duy nhất an ủi Tạ Ngọc Quốc chính là, dù trước mắt không thể mượn được sức của Trương Anh Duệ nhưng cũng không có đắc tội với hắn, bây giờ muốn lấy lòng hắn cũng chưa muộn. - Tốt lắm, lên xe đi, gặp thời tiết quái quỷ gì không biết! Trương Anh Duệ cũng không phải người ngu, cảm nhận được ánh mắt bốc hỏa của những người kia, hơn nữa còn nhìn chằm chăm nữa, hắn nói với Lý Tuyế Âm. - Được. Lý Tuyết Âm gật đầu, mắt lơ đãng nhìn chiếc xe BMW ở giữa rồi mắt sáng lên, không khách sáo nữa mà bước qua. Suy nghĩ sẽ làm ảnh hưởng đến thói quen dùng xe của các lãnh đạo họ thường dùng Audi, ở đây có duy nhất một con BMW, nhất định là của Trương Anh Duệ không nghi ngờ gì nưa, Lý Tuyết Âm thầm khẳng định như vậy: - Mua xe mới rồi à? Phát tài, vẫn là bảo mã BMW? Làm lái x echo tôi một lúc đi. Một chiếc bảo mã BMW đương nhiên là sẽ lọt vào con mắt của Lý đại tiểu thư, câu nói này của cô ấy đã rất rõ chính là muốn Trương Anh Duệ làm lái xe cho mình. Tạ Ngọc Quốc và Triệu Văn Đường nhìn nhau cười khổ: “Nếu Lý Tuyết đi xe mình thì mọi người khác cũng không dám mời cô sang xe họ, thật là không ngờ Lý đại tiểu thư lại muốn ngồi xe cùng với Trương Anh Duệ, tiểu tử họ Trương, mộ của tổ tiên nhà ngươi có khí gì vậy hả? Đương nhiên Lý đại tiểu thư không tìm một người đàn ông lái xe nhưng tốt thay có vài quan chức là nữ trong đó có một người biết lái xe liền đến lái xe Audi A4L cho Lý Tuyết Âm. Bây giờ đã đến lúc ăn trưa dù có thể nào vẫn phải no cái bụng đã, đoàn xe chậm dãi đi vào nhà khách của huyện. Nhà khách huyện đã chuẩn bị xong từ sớm chỉ chờ đoàn xe tiến vào, họ dặn nhau giữ vững tinh thần, làm tốt phần việc của mình, không lâu sau các loại thức ăn đã như nước chảy được đem ra. Tuy chỉ là nhà khách huyện ủy nhưng trình độ của các đầu bếp tương đối khá, không thể so sánh được với các đầu bếp kinh thành, với xuất thân của Lý Tuyết Âm mà nói cô chưa từng nhìn thấy loại mâm cỗ này? Cái gì mà đầu bếp làm đồ ăn không nếm? đối với Lý Tuyết Cầm mâm cỗ như vậy cũng chỉ gọi là sơ sài và tầm thường thôi. Điều khiến cho Tạ Ngọc Quốc và Triệu Văn Đường ghen tị mãi không thôi chính là Lý Tuyết Cầm không có hứng thú với các món này chỉ nếm qua một chút rồi thôi là dành nhiều thời gian để nói chuyện với Trương Anh Duệ, còn hắn thì ngược lại ăn rất nhiều… Thật cũng không chậm chễ hắn và Lý Tuyết Âm cùng nói chuyện. Triệu Văn Đường và Tạ Ngọc Quốc rất muốn tiếp cận Lý Tuyết Âm nhưng thật đáng tiếc cô lại không có ý như vậy, ăn xong cô lau miệng nhẹ nhàng rồi nói với Tạ Ngọc Quốc và Triệu Văn Đường: - Cảm ơn thị trưởng Tạ và thư kí Triệu đã tiếp đãi nhiệt tình, chiều nay tôi đi chơi với bạn một chút, hai vị lãnh đạo công việc bận rộn không làm phiền hai vị nữa. Tý Tuyết Âm nói như vậy, Triệu Văn Đường và Tạ Ngọc Quốc cũng không vui không thể che dấu sự mất mát trong lòng liền cười trừ nói: - Nếu Lý tiểu thư muốn tự đi chơi, chúng tôi sẽ không đi theo để Lý tiểu thư phải phiền lòng. Nói xong ngiêng đầu về phía Trương Anh Duệ: - Tiểu Trương à, làm địa chủ phải chiêu đãi tiểu thư Lý Tuyết Âm cho tốt, bây chính là nhiệm vụ mà chính quyền huyện ủy giao cho cậu đây. Trương Anh Duệ gật đầu luôn tục: - Các vị lãnh đạo cứ yên tâm. Câu này… chỉ nói thế là xong sao? Tạ Ngọc Quốc và Triệu Văn Đường có chút kinh ngạc: - Chuyện quan trọng đến tiền đồ của chúng ta như vậy, cậu lại vỗ ngực tỏ thái độ nói có một câu: “ Các vị lãnh đạo cứ yên tâm”. Cho dù việc này có xong cũng không qua khỏi các mắt của lãnh đạo. Thói quyen ăn trên ngồi trước của Tạ Ngọc Quốc và Triệu Văn Đường khiến họ không vui: - Trương Anh Duệ này làm nhức mắt lãnh đạo rồi, như vậy làm sao làm đồng chí chia sẻ với lãnh đạo được cứ… Hai vị lãnh đạo nhìn Trương Anh Duệ có chút không vừa lòng. Lý Tuyết Âm liếc nhìn Trương Anh Duệ, rồi lại nhìn Triệu Văn Đường và Tạ Ngọc Quốc có chút đăm chiêu. Vẫn là phản ứng mau lẹ của Triệu Văn Đường, thấy chuyện này có chút xấu hổ, không hay lắm, vội vỗ vai Trương Anh Duệ vẻ mặt thỏa mãn nói: - Được, tiểu Trương cậu và tiểu thư Lý Tuyết Âm là bạn cũng là nhân tài của huyện ta, tôi tin là cậu có thể hoàn thành nhiệm vụ này. Câu nói này vừa có ý cổ vũ vừa có ý uy hiếp, hoàn thành công việc lãnh đạo giao phó tất nhiên là có chỗ tốt nhưng nếu làm hỏng chuyện lãnh đạo sẽ tìm cậu ta tính sổ, tất cả mọi người không phải là ngu,tuy lúc nói ra câu này Triệu Văn Đường rất ôn hòa nhưng ngầm ý trong đó thì mọi người đều nghe rất rõ. Lý Tuyết Âm thấy cũng có chút kì lạ, bình thường Trương Anh Duệ luông chứng tỏ mình là người thông minh sao lại phạm sai lầm trong thời khắc quan trọng này? Chẳng lẽ mình đến khiến hắn mơ màng hay sao? Nếu thế thì đúng là làm cho người ta thất vọng rồi. Hắn sẽ làm thế nào? - Mất hứng rồi? vừa rồi các ngươi tính kế đã quên mất điều này? Trương Anh Duệ cười lạnh trong lòng, đúng là lão tử ngốc ta có thể phạm sai lầm sao? - Các vị lãnh đạo cứ yên tâm. Trương Anh Duệ diễn tả lại một cách trịnh trọng, không giống đùa giỡn chút nào: - Lý tiểu thư là khách của huyện chúng ta, cũng là nhân dân trong chuyện, dân thánh phố Lỗ Nam rất tự hào, không chỉ còn là vinh hạnh của tôi mọi người tín nhiệm tôi nhất định tôi sẽ làm nhiệt tình. Thế này là được rồi. Triệu Văn Đường và Tạ Ngọc Quốc cũng liếc nhìn nhau: - Nếu tiểu tử này là đứa trẻ thì không biết là sẽ xảy ra chuyện gì?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang