[Dịch]Quyền Thế- Sưu tầm
Chương 63 : Phải chúc mừng một chút
.
- Con trai, con thật là sự là Đại biểu Hội đồng nhân dân ?
Nhìn giấy chứng nhận đại biểu của Trương Anh Duệ, trong đầu Trương Đức Vĩ bối rối, không thể nói rõ là kích động hay là hưng phấn, có lẽ nói là cả kích động và hưng phấn đều có, còn có chút không dám tin tưởng, tay cầm giấy chứng nhận Đại biểu Hội đồng nhân dân huyện của Hội đồng nhân dân cũng đều liên tục run run.
Ở trong lòng mộc mạc của Trương Đức Vĩ xem ra, chỉ cần là Đại biểu Hội đồng nhân dân, dù cho chỉ là Đại biểu Hội đồng nhân dân huyện, vậy cũng đã là người trong thể chế. . . Gia đình đã mấy đời cũng không có xuất ra một người ở trong chính phủ, con trai mình lại có thể bỗng nhiên thành người ăn cơm nhà nước, Trương Đức Vĩ hưng phấn và kích động đến như vậy, trái lại cũng có thể hiểu được.
Lại nói tiếp, cái nhìn này của Trương Đức Vĩ kỳ thực trái lại cũng không tính là sai lầm, Đại biểu Hội đồng nhân dân cũng có thể tính là người trong thể chế, chỉ bất quá Đại biểu Hội đồng nhân dân và người ở trong thể chế khác nhau ở chỗ, Trương Anh Duệ không thể lĩnh tiền lương ở trong thể chế. Đương nhiên, người ở trong thể chế nói không chừng cũng đồng dạng nhìn Trương Anh Duệ mà ước ao muốn chết. . . Ai dám giống như Trương Anh Duệ lái một chiếc BMW chạy loạn như vậy chứ?
- Ba xem, không phải giấy chứng nhận đại biểu cũng ở trong tay ba rồi sao, cái này chẳng lẽ còn có thể giả sao?
Trương Anh Duệ cười nói:
-Vậy không phải ba cho rằng con đi làm giả một cái giấy chứng nhận đại biểu tới gạt cho ba hài lòng sao?
Cái này đương nhiên không có khả năng, bị con trai nói như thế vừa, Trương Đức Vĩ rốt cục không nhịn được toét miệng cười vui vẻ, trong miệng thành kính nhắc đi nhắc lại:
- Tổ tông phù hộ, tổ tông phù hộ, cuối cùng phần mộ tổ tiên Trương gia chúng ta bốc khói xanh rồi.
Bạch Tuyết đồng dạng cũng vui vẻ vì Trương Anh Duệ trở thành Đại biểu Hội đồng nhân dân huyện, Trương Anh Duệ trở thành Đại biểu Hội đồng nhân dân huyện kiêm Ủy viên Thường ủy Hội đồng nhân dân huyện, Bạch Tuyết quá hiểu cái này có ý nghĩa gì với việc kinh doanh của mình: sau này việc kinh doanh của mình, có người nào đui mù dám tới cửa tìm phiền toái chứ, muốn tìm xui xẻo sao? Vậy thuần túy là chán sống, trước đây những thứ cần dùng chuẩn bị cho ban nghành chính phủ, từ nay mình cũng không cần tiếp tục chuẩn bị nữa, bọn họ còn phải càng để tâm giúp mình làm việc hơn so với trước đây.
Nghĩ tới hồi trước mình muốn mưu cầu một tư cách Đại biểu Hội đồng nhân dân huyện, lấy nhân mạch của nhà mình, cũng đều là không làm được.
Tâm tình vui vẻ, Bạch Tuyết cười nói với Trương Đức Vĩ:
- Cái này còn có thể làm giả được sao, hơn nữa không chỉ là Đại biểu Hội đồng nhân dân huyện, hiện tại Anh Duệ còn là Ủy viên Thường ủy Hội đồng nhân dân huyện kiêm huyện Phó chủ nhiệm Ủy ban công tác pháp chế huyện nữa đó, ở trong lúc hội nghị Đại biểu Hội đồng nhân dân huyện kết thúc, quyền lực của Thường ủy này là khó lường đó. Sau đó lúc gọi Anh Duệ, sẽ không thể gọi là quản lí Trương nữa, phải gọi là chủ nhiệm Trương mới đúng.
- A?
Trương Đức Vĩ mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt giật mình. Vốn tưởng rằng cái chức đại biểu này của con trai mình, chỉ là vào ngày họp của Hội đồng nhân dân huyện mới có chuyện, nhưng hiện tại nghe lời này của Bạch Tuyết, chẳng phải là nói chuyện bình thường ở trong huyện, con trai cũng có thể lên tiếng đi? Vậy quyền lợi kia có thể to lắm, không khỏi đành hỏi:
- Vậy. . . Cái chức Ủy viên hội Thường ủy này, là cái cấp bậc gì?
- Không có cấp bậc, bất quá nếu như nhất định phải làm so sánh, đại khái cũng phải tương đương với Phó khoa.
Bạch Tuyết suy nghĩ một chút, lúc này mới không chắc lắm nói, quan hệ trong đó, cô ta cũng chỉ là mơ mơ hồ hồ.
- Là như thế phải không?
Trương Đức Vĩ nhìn về phía con trai mình.
- Không sai biệt lắm chính là cái dạng đó đi.
Trương Anh Duệ gật đầu, hắn cũng là nghĩ như vậy. Ở trong cái nhìn của hắn, nếu là Phó Thủ, như vậy cũng phải tương đương với Phó khoa đi?
Tuy rằng Triệu Văn Đường đường đường là chính xử, nhưng Trương Anh Duệ chưa từng có nghĩ tới h mình làm Phó thủ cho Triệu Văn Đường, lại có thể trâu bò hò hét tự nhận mình là Phó xử, người ta là Bí thư Huyện ủy, đường đường là người đứng đầu, mình có thể so sánh được sao?
- Cấp Phó khoa?
Trương Đức Vĩ tự động đem mấy chữ "không cấp bậc" với "tương đương" cấp Phó khoa này bỏ qua, chỉ nhớ kỹ ba chữ "cấp Phó khoa", miệng há ra không thể ngậm vào:
- Vậy không phải không khác gì với Phó Chủ tịch thị trấn lắm?
Vừa nghĩ mìn ngay cả tổ trưởng của thôn nhỏ cũng không lên được, con trai minh lại có thể là cấp bậc Phó Chủ tịch thị trấn, trước mắt Trương Đức Vĩ nổi lên một trận hoảng hốt, mũi không khỏi có chút chua xót:
- Liệt tổ liệt tông phù hộ a, con trai con rốt cục có tiền đồ, ngày mai phải đi tới phần mộ tổ tiên hoá vàng mã cầu xin tổ tông.
Phản ứng của Trương Đức Vĩ, làm cho Trương Anh Duệ có chút chua xót trong lòng, Trương Anh Duệ không thích loại không khí này, liền bày ra một trò đùa nhỏ để thay đổi bầu không khí của lão cha mình một chút:
- Ba, đây đã tính là gì, nói không chừng sau này con còn có cơ hội trở thành Đại biểu Hội đồng nhân dân Thành phố, Đại biểu Hội đồng nhân dân tỉnh đó, một cái chức Đại biểu Hội đồng nhân dân huyện thì tính là cái gì. . . Ừm, lúc này ba nên gọi một cú điện thoại cho mẹ con, bảo mẹ con chuẩn bị một mâm cơm nước thật tốt mới đúng.
- Đúng đúng!
Lời Trương Anh Duệ nói trong nháy mắt nhắc nhở Trương Đức Vĩ, Trương Đức Vĩ lập tức đứng dậy, luống cuống tay chân lấy điện thoại di động ra, bấm bấm dò dãy số, thanh âm kích động đến mức run nhè nhẹ nói với Trương mẫu:
- Mẹ Anh Duệ, nhanh lên, chuẩn bị một bàn cơm nước thật tốt. . . Không không không, một bàn thì thiếu, bà trước tiên gọi điện thoại thông báo cho đám người thân bạn bè của chúng ta, sau đó căn cứ vào số người trực tiếp đến khách sạn trên thị trấn đặt vài bàn tiệc rươu. . . Cái gì mà tôi uống rượu say chứ? Tôi nào có say đâu, nói cho bà biết, Anh Duệ hiện tại là Đại biểu Hội đồng nhân dân huyện chúng ta, còn là Ủy viên Thường ủy Hội đồng nhân dân huyện, Phó chủ nhiệm Ủy ban công tác cái gì đó pháp chế, là một chức quan rất có quyền lợi. . . Con trai hiện tại là cái cấp bậc gì? Tôi tìm người hỏi, nói là cấp Phó khoa, cùng cấp bậc với Phó Chủ tịch thị trấn.
Trương Anh Duệ rõ ràng nghe được, ở bên đầu kia điện thoại vang lên "rầm" một tiếng, tựa hồ là mẹ mình vừa đánh nát vật gì đó.
Trước đó còn nói với Vương Hải Triệu tối nay mời người ta ăn cơm, xem ra bữa cơm tối với Vương Hải Triệu đành phải dời đến buổi tối ngày mai rồi, trong lòng Trương Anh Duệ: nhưng cái này phải nói thế nào với Vương Hải Triệu chứ? Vừa bảo buổi tối mời khách, chỉ chớp mắt mình lại sẽ bỏ bom người ta? Không thể nào nói được, nếu không bảo Vương Hải Triệu cùng nhau qua ăn? Đúng! Nên là như thế !
Trong tay nắm chặt Trương Anh Duệ điện thoại di động. do dự không chắc.
Đúng lúc này, điện thoại di động vang lên: là diện thoại của Vương Hải Triệu.
Mới vừa nhận, không đợi Trương Anh Duệ nói cái gì, Vương Hải Triệu liền nói một tràng xin lỗi:
- Anh em, thật ngại quá, tối nay ông chủ có chút việc, đêm nay tôi không tới được đâu.
Cái gì gọi là buồn ngủ lại có gối đưa qua gối đầu chứ? Chính là đây! Vừa rồi còn phát sầu phải nói như thế nào việc mình bỏ bom Vương Hải Triệu tối ngày hôm nay đó, điện thoại bên này lại gọi tới, trong lòng Trương Anh Duệ đại hỉ, ngoài miệng vẫn là liên tục biểu thị không có vấn đề gì:
- Tối nay vừa vặn cùng người trong nhà uống một chén, giữa anh em chúng ta còn nói ngại gì? Buổi tối ngày mai lại tới uống là được.
Hắc! Lão tử thật dối trá. Đối với sự dối trá của mình, Trương Anh Duệ dập máy xong lại không cho rằng đó là vô liêm sỉ, trái lại có chút đắc ý dạt dào.
- Ai vậy? Làm sao tên này lại quen thuộc như thế?
Nghe được cái tên Vương Hải Triệu này, Bạch Tuyết hơi nhíu mày, chung quy cảm thấy tên này rất quen thuộc, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không nghĩ ra.
- Thư ký của Bí thư Huyện ủy Triệu.
Người này giao tình với Bí thư Huyện ủy từ lúc nào mà lại tốt như vậy? Nhìn vẻ mặt Trương Anh Duệ dường như không có việc ấy, Bạch Tuyết vỗ vỗ cái trán, trong lòng ước ao và than thở: cảm thấy chuyện này làm cho mình có chút không kịp phản ứng lại, lúc này mới qua vài ngày, vốn chỉ là một tiểu tử nghèo hèn, lại có thể quan hệ với Bí thư Huyện ủy tốt như vậy? Còn có đạo trời nữa hay không!
Trong lòng Trương Đức Vĩ đã có chút thất vọng: nếu như tối ngày hôm nay có thể mời được Thư ký của Bí thư Huyện ủy đến cùng ăn bữa cơm này, vậy mới tài thật là có mặt mũi, đáng tiếc, thật là đáng tiếc.
Nghĩ đến trước đó đã kêu gọi với Vương Ba, lúc này quên mất Vương Ba chính là không đủ tấm lòng, người ta vừa mới giúp mình làm tốt biển số xe đó, suy nghĩ một chút, gọi tới số của Vương Ba :
- Đội trưởng Vương, đêm nay bạn bè thân thích của nhà tôi đều tề tụ, thế nào, cùng đi qua vui vẻ chứ?
Hả? Vậy ý tứ chính là hoạt động chúc mừng mang tính chất gia đình bọn họ sao? Loại chúc mừng tính chất này còn lôi kéo mình đi? Đó chính là thật sự không coi mình là người ngoài, trong lòng Vương Ba đại hỉ, vội vàng cuống quýt đáp ứng:
- Đi! Khẳng định phải đi, không đi tôi liều mạng với cậu, nói, ở chỗ nào.
- Ba, ở chỗ nào?
Vừa rồi lúc nghe ba với mẹ mình nói, Trương Anh Duệ chưa biết, liền che điện thoại di động thấp giọng hướng về Trương Đức Vĩ hỏi.
- Ở quán ăn bên cạnh bệnh viên thị trấn đó.
Trương Đức Vĩ nói, đám cán bộ bình thường trong thôn đi ra ngoài ăn, đều là đi tới quan ăn đó, ở trong cái nhìn của Trương Đức Vĩ, quán ăn kia đã đủ đẳng cấp.
- Không tốt.
Trương Anh Duệ nhướng mày, mình hôm nay coi như là áo gấm về quê, còn ăn ở quán ăn trên thị trấn? Cái này. . . Không khỏi có chút quá mất mặt, suy nghĩ một chút, Trương Anh Duệ cảm thấy không bằng thẳng thắn trực tiếp đem đám bạn bè thân thích đều tới trong thị trấn, rồi trực tiếp đặt vài bàn ở nhà khách Huyện ủy, bất quá nếu như là như vậy mà nói, lúc trở lại đã không còn sớm, ở nông thôn đã sớm không còn xe đi về, xem ra mình phải phái người đi đón.
Quyết định được chủ ý, Trương Anh Duệ hướng Vương Ba hỏi:
- Liền ở nhà khách chính phủ huyện và Huyện ủy đi, đội trưởng Vương nghĩ thế nào?
Vương Ba cũng là xuất thân từ nông thôn, đại thể cũng biết ý tứ của Trương Anh Duệ khi an bài như thế, đây chính là lúc cấp thể diện cho Trương Anh Duệ, liền đáp ứng:
- Không thành vấn đề, liền quyết định ở tại chỗ đó đi. . . Một hồi nữa tôi gọi điện thoại tới bên nhà khách, đặt sẵn đồ, cậu cảm thấy cần mấy bàn? Đại sảnh hay là buồng riêng? Phải nói trước mới được, tôi chỉ hỗ trợ giúp chọn tiệc rượu, còn tiền thì cần cậu xuất ra.
- Tất nhiên, người khác xuất ra tôi có thể chịu được sao.
Trương Anh Duệ cười nói, trong lòng ngực tính toán một phen:
- Đại sảnh đi, phỏng chừng phải năm sáu bàn.
- Năm sáu bàn? Vậy đặt sáu bàn đi.
Vương Ba dừng một chút, đại khái là tự hỏi vấn đề, còn nói thêm:
- Sáu bàn vậy phải tới 60 người, nhiều người như vậy, lúc buổi tối trở lại sợ là không có xe, như vậy đi, tôi bắt chuyện với bên trạm vận chuyển hành khách một chút, trực tiếp bao hai chiếc xe đi qua, trực tiếp đến thôn của cậu đón người tới, ăn xong rồi lại đưa trở về.
Vương Ba lo lắng vậy phải nói là chu đáo, ngay cả loại da mặt mày như Trương Anh Duệ này cũng đều nghĩ có chút ý ngại ngùng, nở nụ cười hai tiếng hắc hắc:
- Vậy phiền phức Vương ca rồi.
- Khách khí cái gì, loại chuyện tốt này, cậu không tìm tôi hỗ trợ tôi mới mất hứng đó.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện