[Dịch]Quyền Thế- Sưu tầm
Chương 46 : Một loại phồn vinh khác
.
Khi Trương Anh Duệ, Hồng Phái Các, Vương Phi cùng Mạnh Dương bốn người bước đến Kiệt Thạch, đã là hơn 5h buổi chiều ngày hôm sau.
- Đây là Kiệt Thạch ư?
Nhìn trước mắt thôn trấn xơ xác này, một chút cũng không giống đô thị phồn hoa, Trương Anh Duệ không khỏi nhíu mày.
Kiệt Thạch, có thể nói là nơi tập kết hàng lậu lớn nhất Trung Quốc hiện nay, từ trang phục giầy mũ, đến đồ thường dùng, rồi đến đồ điện gia dụng, rồi đến ô tô, xe máy, thành phẩm dầu mỡ, phàm là có thể buôn lậu, sẽ thấy được chỗ này.
Người Kiệt Thạch từng thực tự hào nói qua một câu như vậy: các loại vật phẩm buôn lậu lưu thông trên thị trường cả nước, có trên một phần ba là từ Kiệt Thạch chúng tôi mà ra ngoài.
Những lời này tính chân thật chúng ta không đi tìm, nhưng người Kiệt Thạch có thể nói như thế, đã có thể biết sự nghiệp buôn lậu Kiệt Thạch rốt cuộc là phồn vinh hưng thịnh như thế nào. Mà loại phồn vinh hưng thịnh này, ở thời khắc Trương Anh Duệ bốn người đến Kiệt Thạch, từ xe bước xuống này, liền triệt để cảm nhận được .
- Ông chủ, ngài đến nơi đây làm kinh doanh gì? Trang phục? Bách hóa? Điện tử, đồ điện? Xe máy? Những cái này tôi đều biết.
- Ông chủ, ngài đến nơi nào, tôi dẫn đường cho ngài? Cam đoan ngài không thiệt thòi...
Bên ngoài nhà ga dòng người nhốn nha nhốn nháo và hết đợt này đến đợt khác dân bản xứ mời chào khách, khiến cái chỗ này cho thấy một loại phồn hoa kỳ lạ.
- Ông chủ, người ở đây sao lại ngang nhiên như vậy...
Nhìn thấy những người bên ngoài nhà ga này ngang nhiên dựa vào buôn lậu, Hồng Phái Các lắc đầu, không biết nói cái gì cho phải:
- Chẳng lẽ bọn hắn sẽ không sợ chính phủ địa phương tìm bọn họ phiền toái sao?
- Sợ?
Trương Anh Duệ cười hắc hắc, nói khẽ với Hồng Phái Các, nói:
- Anh không biết rồi, bởi vì Kiệt Thạch bên này hoạt động buôn lậu rất điên cuồng, trước một thời gian chính phủ Tỉnh Quảng Đông từng tổ chức qua một lần truy quét hoạt động buôn lậu quy mô lớn, thậm chí xuất lực lượng cảnh sát cùng quân cảnh, hy vọng có thể dùng phương thức loại này cưỡng chế , hung hăng đả kích phần tử buôn lậu Kiệt Thạch này, kết quả cuối cùng ngay cả xe của cảnh sát cùng quân cảnh đều bị ném đi, cả hoạt động mặt xám mày tro, đầu voi đuôi chuột.
- Còn có việc này?
Vương Phi cùng Mạnh Dương không thể tin được phương pháp chống bạo lực đến vậy, chuyện đập vào nhân viên chấp pháp thi hành công vụ nếu phát sinh, thường là rất khiếp sợ:
- Những người đó đập vào cảnh sát, ngay lúc đó quân cảnh sao không lấy súng ra? Còn nữa, tin tức sao không thấy đăng?
- Không biết, chuyện bị đánh đó, cậu cảm thấy chính phủ sẽ chủ động nói sao?
Trương Anh Duệ lắc đầu:
- Tôi nghĩ là ngay lúc đó tình hình đã rất nghiêm trọng, thật sự nổ súng, chẳng những thị trấn không yên ổn, ngược lại sẽ khiến cho rối loạn lớn hơn nữa... Buôn lậu mà thôi, cũng không phải phá hoại chính đảng, thật sự khiêu khích dân tình, nhưng người nào có lá gan dám hạ lệnh nổ súng giết nhiều người như vậy? Đến lúc đó ai cần phải chịu trách nhiệm? Hơn nữa các anh cảm thấy Kiệt Thạch nhiều người kinh doanh như vậy, muốn làm lớn như vậy, chẳng lẽ cùng cấp trên không có vấn đề gì?
Như thế, thật sự tới trình độ kia, cho dù là có người đầu rơi máu chảy, cũng không ai dám hạ lệnh nổ súng, đến lúc đó sự tình làm lớn, ai cũng không hay, buôn lậu mà thôi, cũng không cái gì quá đáng, chỉ đến lúc đó nhắm mắt làm ngơ chính là, đùa với tiền đồ của mình mà?
Bất kể như thế nào, chỉ cần không nguy hiểm cho mũ quan đến của mình, đối với quan chức mà nói, không có chuyện gì là không thể thương lượng.
Xuất thân quân cảnh, Vương Phi cùng Mạnh Dương, rất rõ ràng điểm này.
- Tốt lắm, đừng suy nghĩ nhiều như vậy, các anh đều từng đi lính, chẳng lẽ còn không biết rất nhiều chuyện tuyên truyền là một chuyện, Trên thực tế lại là một chuyện khác sao?
Trương Anh Duệ cười nói:
- Đi thôi, trước tiên tìm một chỗ dàn xếp đã, lấp đầy bụng mới được.
Cũng đúng! Bụng đói thầm thì kêu, Hồng Phái Các cùng Mạnh Dương, Vương Phi cũng nở nụ cười: cũng đúng, đã từng đi lính mới biết được rất nhiều chuyện kỳ thật cũng sẽ như vậy.
... ...
Đợi cho đoàn người Trương Anh Duệ tìm được khách sạn để ở, sắc trời đã bắt đầu tối, Trương Anh Duệ hỏi thăm ông chủ:
- Ông chủ, kề bên chỗ các ông có nơi nào dùng cơm được không ?
Ông chủ khách sạn nhìn Trương Anh Duệ, trong lòng tính toán một phen, cười nói với Trương Anh Duệ:
- Ông chủ này, các anh nếu đi ra ngoài tìm nơi dùng cơm mà nói, thật ra là có, nhưng rất xa. Hay là ở chỗ này của tôi đi?
Ông chủ khách sạn thật ra không nói dối, khi đoàn người Trương Anh Duệ đến, hai bên đường còn nhiều, rất nhiều cửa hàng, khách sạn cũng không thiếu, cửa hàng có cơm thì lại không thấy qua. Nghĩ đến đây, trong lòng Trương Anh Duệ cũng tò mò, không khỏi hỏi ông chủ khách sạn:
- Thật cũng kỳ quái, ông chủ, vì sao cửa hàng cơm bên này ít như vậy? Lẽ ra người đến Kiệt Thạch buôn bán nhiều như vậy, kinh doanh cửa hàng cơm hẳn là tốt lắm mới đúng chứ?
- Ông chủ này, ông không hiểu…
Ông chủ khách sạn lắc đầu, cười tiếp đón, chính mình lại đi lấy mấy cái ghế cho đám người Trương Anh Duệ ngồi xuống, nói:
- Ở Kiệt Thạch chúng tôi bên này, chính mình có bản lĩnh đều tự làm kinh doanh, tình hình Kiệt Thạch chúng tôi, người tới cũng biết... Các anh cũng là làm kinh doanh tiểu mậu chứ?
Thông thường, hàng hoá chính quy nhập khẩu từ nước ngoài gọi là đại mậu, còn kinh doanh buôn lậu được gọi là tiểu mậu, người đến Kiệt Thạch buôn bán, đa phần đều là buôn lậu gì đó mà tới, đây là sự thật tất cả mọi người biết đến, Trương Anh Duệ cũng không có ngượng ngùng, thoải mái gật đầu:
- Vâng, chúng tôi đến xem.
Ông chủ khách sạn khen một tiếng:
- Vậy là được rồi, các anh xem, có vốn đều tự mình đi buôn bán , không tài cán. Nói thí dụ như tôi vậy, mới đi mở cái khách sạn làm kinh doanh an ổn, hoặc là theo các ông chủ học kinh nghiệm... làm kinh doanh khách sạn một năm vất vả được bao nhiêu tiền? Nhìn thấy người chung quanh buôn bán đều phát đạt , ai còn muốn làm kinh doanh vất vả?
Trương Anh Duệ minh bạch rồi:
- Cho nên , dù sao thông thường mọi người đến Kiệt Thạch cần ở trọ, người bình thường lại không muốn mở cửa hàng cơm, cho nên các khách sạn này thuận tiện làm nhà ăn, đúng không?
- Chính là như vậy.
Ông chủ khách sạn gật gật đầu, cũng cười theo:
- Mấy vị muốn ăn những thứ gì? Không phải thổi phồng với các vị, đồ ăn nhà chúng tôi, có thể nói là nổi tiếng ở mảnh đất chúng tôi này.
- Ok, ông chủ cứ cho vài món ăn lên đây đi... Đúng rồi ông chủ, ông sẽ không hung hăng chém chúng ta một đao chứ?
Trương Anh Duệ vui đùa giống như hỏi.
- Ông chủ này, điều này sao có thể?
Ông chủ Khách sạn liền kêu oan:
- Những người kinh doanh như chúng tôi không ngốc, chẳng lẽ không biết đạo lý tát ao bắt cá? Hiện tại inte phát đạt như vậy, ai bị lừa, sau này trở về ở trên mạng nói như thế, đến lúc đó ai còn dám đến Kiệt Thạch chúng tôi buôn bán? Đây không phải mình đạp cơm của chính mình sao? Cho dù là chúng ta muốn, các ông chủ ở đây cũng không vui... ông chủ cũng nhìn thấy đó, nếu sáng mai các anh không làm kinh doanh cũng thì thôi, nếu làm thành kinh doanh, tìm được đối tác, nói không chừng họ còn sẽ đi qua đài thọ cho anh đâu.
- Còn có cách nói như thế?
Trương Anh Duệ mở to hai mắt nhìn, cho tới bây giờ đều chưa nghe nói qua.
Ông chủ khách sạn thở dài,
- Ông chủ này, các anh đều nghe nói kiệt Thạch chúng tôi bên này dễ làm kinh doanh? Nhưng tôi nói với anh lời nói thật, dù cho làm cũng không chịu nổi nhiều người buôn bán, cạnh tranh kịch liệt, vì cạnh tranh, mọi người còn không phải đều tìm cách giữ chặt khách của mình sao? Chỉ cần là có khách, mọi người đều cung kính trở thành thần tài... Tháng trước , có một ông chủ đến chỗ chúng tôi định một số hàng lớn, nghe nói hơn 2000 vạn, lúc ấy cao hứng, nhà cung hàng cho hắn lập tức tặng hắn một chiếc Mercedes-Benz S600 hoàn toàn mới! À, đương nhiên, cũng là xe tiểu mậu.
Mẹ nó chứ! Ngay cả xe Mercedes hơn 200 vạn cũng dám tặng? Có chút khoa trương chứ? Trương Anh Duệ cùng Hồng Phái Các, Mạnh Dương, Vương Phi bốn người nhìn nhau, đều cảm thấy được chuyện này rất không đúng.
Chứng kiến bốn người Trương Anh Duệ kinh ngạc trên mặt, ông chủ khách sạn biết bốn người đang suy nghĩ gì, cười khoát tay, giải thích:
- Xe này kỳ thật không có đắt như vậy, xe này ở quốc nội cần hơn 200 vạn, nhưng ở nước ngoài, xe hoàn toàn mới cũng tương đương 100 vạn nhân dân tệ thôi, ha ha... Đây là xe hoàn toàn mới đấy, nếu hàng lỗi hay cũ, lại càng không đáng giá.
Nếu như là xe đen và buôn lậu, đại khái cần 50, Trương Anh Duệ đã minh bạch ý tứ của hắn, nhưng mặc dù là như vậy, Trương Anh Duệ vẫn đang cảm thấy kinh ngạc:
- Một chiếc xe này bán ra ngoài, ông chủ đó cũng buôn bán lời không ít đâu.
- Chuyện này có quan hệ gì?
Ông chủ khách sạn không cho là đúng:
- Có thể tìm được một ông chủ lớn có thể hợp tác lâu dài như vậy , sau này nói không chừng mấy chục cỗ xe đều kiếm trở lại.
- Nói rất đúng.
Cũng không thể sai, nếu ông chủ người ta dám tặng một chiếc xe như vậy, khẳng định là chắc chắc có thể kiếm trở lại, đầu năm nay, vẫn là câu nói kia, kinh doanh hàng chém đầu có người làm, nhưng kinh doanh thâm hụt tiền không ai làm.
... ...
Ông chủ này thật là không có khoác lác, một tay làm đồ ăn chứng thật là như đã nói, tuy rằng bốn người Trương Anh Duệ đều là người phương bắc, ăn không quen đồ ăn Phương Nam, nhưng nhìn chung quanh những người đó đã dùng ăn cơm, thật là có thể nhìn ra được, tay nghề ông chủ này không sai.
Thấy Trương Anh Duệ mấy người ăn không nhiều lắm, ông chủ khách sạn có chút ngượng ngùng:
- Thật ngượng ngùng, các anh ăn đồ ăn Phương Bắc, tôi không biết làm.
- Không sao, dù sao cũng ăn không tồi .
Trương Anh Duệ để đũa xuống cười nói.
- Như vậy thì tốt…
Ông chủ rất biết buôn bán, diễn cảm nhìn qua mấy người Trương Anh Duệ có chút không yên tâm, nghĩ nghĩ:
- Mấy vị buổi tối nếu đói bụng, hãy nói cho tôi biết một tiếng, nếu là làm cơm cho chính các anh, chính tôi đi làm cũng được, không cần khách khí, coi như là tới nhà mình.
Xem người ta nói lời này, dù trong lòng nghĩ như thế nào, tóm lại làm cho người ta nghe thấy mà thoải mái, Trương Anh Duệ khách khí gật đầu,
- Cám ơn, ông chủ!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện