[Dịch]Quyền Thế- Sưu tầm

Chương 24 : Biến chất

Người đăng: 

.
- Bị ngã à? Trương Anh Duệ vừa nói như thế, bà Trương nhất thời nóng nảy, vội vây đi quanh nhìn kỹ xem. Trương Anh Duệ đứng yên, để cho mẹ kiểm tra cẩn thận. Cẩn thận kiểm tra một vòng rồi, phát hiện Trương Anh Duệ chỉ có chút đất trên người, mặt khác thì ngay cả xước chút da đều không có, bà Trương rốt cục yên tâm, quay đầu lại, lúc này mới có thời gian giáo huấn Trương Anh Duệ, ngón tay gõ ở trên trán Trương Anh Duệ mấy cái: - Con à! Ngươi nghe rõ đây, sau này còn dám uống rượu lái xe, cẩn thận ta cắt đứt chân của ngươi! - Vâng, thưa mẹ, sau này con cũng không dám nữa. Đối mặt tình thương của mẹ giờ phút này đang tràn ra, Trương Anh Duệ cũng không dám có chút phản đối, cợt nhả liên tiếp cam đoan. - Tốt rồi, Anh Duệ bận việc lâu như vậy, bà để nó yên đi. Thời khắc mấu chốt, Trương Đức Vĩ lại đây giải vây cho Trương Anh Duệ: - Bà đi ngủ đi, tôi cùng con trai thương lượng một chút chuyện của công ty. Vốn đang muốn cho Trương Anh Duệ đi ngủ sớm một chút, bà Trương thấy vẻ mặt con trai còn hưng phấn, hoàn toàn nhìn không ra có chút buồn ngủ, há miệng thở dài, rốt cục vẫn không nói được thúc giục Trương Anh Duệ ngủ, chỉ dặn dò hai cha con đôi câu: - Thời gian không còn sớm, hai người nói vài câu rồi nhanh chóng đi ngủ nha! - Biết rồi biết rồi … Trương Đức Vĩ khoát tay, vẻ mặt không kiên nhẫn. - Bà nhanh chóng đi ngủ đi, nói nhiều. ... ... Đi vào phòng ngủ của Trương Anh Duệ, pha được một ấm trà, Trương Đức Vĩ khẩn cấp hỏi: - Con trai, tình hình thế nào? Những người đó nói như thế nào? Trương Anh Duệ không muốn cha mình biết nhiều quá, càng không muốn để cho cha mình biết mình đã giết người, chuyện đêm nay càng không tính toán nói cho ai biết. Cười nói với cha mình: - Còn có thể nói như thế nào, chuyện gì cũng không nói. - Chuyện gì cũng không có? Trương Đức Vĩ có chút không dám tin tưởng: - Ngay cả bảo hộ phí cũng chưa thu? - Không có, nhưng đêm nay chỉ bữa tiệc này con mất hơn năm nghìn đấy, cũng như nộp phí bảo hộ thôi ạ! Trương Anh Duệ vừa cười vừa nói. - Một bữa cơm ăn mất hơn năm nghìn? Mẹ nó chứ, ăn gan rồng mật phượng sao? Mấy cái con số này nhất thời khiến Trương Đức Vĩ chắc lưỡi không thôi. Hơn nữa ông nghĩ tiền đều là của mình, lại càng căm giận không thôi: - Con bà nó, bọn người này quả nhiên cũng không phải thứ tốt đẹp, một bữa cơm dám ăn hơn năm nghìn, gây nghiệp chướng đây, cũng không sợ ăn đến chết sao? Một bữa cơm hơn 5000 à? Nghĩ đến trước kia mỗi lần công ty cũ mời một nhân vật rất trọng yếu người ăn cơm, một bữa cơm cũng hơn năm vạn, Trương Anh Duệ lắc đầu. Nếu nói với cha mình bữa cơm hôm nay bằng tiền thu nhập cả năm của cả nhà trước đây, phỏng chừng ông lão có thể chết ngất. - Được rồi, từ nay về sau lại vô sự , sau này chúng ta yên tâm làm kinh doanh của chúng ta là được. Cha yên tâm đi! Cha, thời gian không còn sớm, cha cũng quay về đi ngủ sớm một chút đi. Có một số việc Trương Anh Duệ cần ngẫm lại, cho nên hiện tại, Trương Anh Duệ coi như dám ra lệnh tiễn khách đối với cha của chính mình. - Nhóc con! Thấy con trai ra lệnh đuổi khách, hoàn toàn yên tâm, Trương Đức Vĩ cũng có tâm trạng mà nói giỡn cùng con trai của mình, cười mắng một câu: - Con cũng đi ngủ sớm một chút đi... Siêu nước cha đã đặt cho con đấy, trong cái chén có nước lạnh, lúc nửa đêm nếu khát thì con uống. Biết uống rượu quá nhiều thì nửa đêm tỉnh lại sẽ khát nước, Trương Đức Vĩ ân cần dặn dò con trai như mọi người cha. - Vâng, con biết, cha, cha cũng sớm quay về đi ngủ một chút đi, ngày mai lô hàng đầu tiên tới, chuyện sắp xếp xe toàn bộ nhờ cha và hai tên tiểu tử nhà dì, đến lúc đó cha sẽ bận rộn đấy. Trương Anh Duệ ngáp một cái, nói với Trương Đức Vĩ. Vừa nghe thấy con trai bảo ngày mai có hàng đến, trên mặt Trương Đức Vĩ lập tức cười như nở hoa, không khỏi liên tục gật đầu: - Đúng , đúng… nhiều xe như vậy phái xếp, phỏng chừng ngày mai cần bận cả một ngày, cha đi ngủ sớm một chút ... con trai, thật sự không có sao chứ? Trước khi ra khỏi cửa, Trương Đức Vĩ có chút không yên lòng lại hỏi một câu. - Thật sự không có việc gì, cha yên tâm đi. Trương Anh Duệ cười nói. - Cha an tâm rồi. Thấy con trai mình không giống như là giả vờ, Trương Đức Vĩ rốt cục yên tâm. Nằm ở trên giường, Trương Anh Duệ không có một chút buồn ngủ. Một cái xã hội đen nho nhỏ... Thậm chí cũng không thể xem như xã hội đen, chỉ có thể coi là một băng nhóm có tên cầm đầu, mà có thể có uy phong như vậy? Cũng có thể không kiêng sợ khinh thường người kinh doanh nhỏ như vậy sao? Vậy, nếu như làm quan thì sao? Nếu đến lúc đó bọn hắn khinh thường mình, muốn chiếm sản nghiệp của chính mình, vậy đến lúc đó chính mình nên làm cái gì được? Chẳng lẽ như là khuya hôm nay đối phó Hồ Đại Hổ như vậy sao? Đương nhiên không thể! Hồ Đại Hổ chẳng qua là tên đầu lĩnh bình thường mà thôi, đã chết cũng chết rồi, chỉ cần không để cho các ban ngành biết rước đến phiền toái, họ cũng sẽ không để ý đến 1 người đã chết như vậy. Nhưng nếu như không minh bạch làm chết một người làm quan... Nhưng nếu như mình phải làm, hẳn là phải chọn dùng cái phương thức gì đó bảo hộ tài sản của mình chứ? Và người nhà của mình nữa? Cho dù là sau này chính mình có năng lực bảo hộ người nhà của mình, nhưng làm sao tránh cho chính mình khỏi vận mệnh sẽ gặp như Hồ Đại Hổ? Hài cốt còn chưa lạnh đâu, thủ hạ và các tiểu đệ cũng đã bắt đầu cân nhắc chuyện chia cắt của cải của y, nếu gặp phải chuyện như vậy, mình nên làm cái gì? Toàn bộ mấy vấn đề này, tựa hồ cũng không có đáp án; toàn bộ mấy vấn đề này, đều là những thứ chính mình chưa nghĩ qua ; toàn bộ mấy vấn đề này, đều là chính mình gần đây gặp phải... nhưng sau này thì sao? Những vấn đề mà trước kia cho tới bây giờ chính mình chưa suy nghĩ qua còn có thể càng ngày càng nhiều. Chẳng lẽ nói, đây là cái giá của việc kinh doanh đi lên? Những vấn đề trước kia không nghĩ qua, hiện giờ từng cái đều xông lên trong lòng. Khuya hôm nay gặp phải chuyện này, đối với Trương Anh Duệ đã tạo thành áp lực thật lớn, trước kia Trương Anh Duệ chưa từng nghĩ tới, có một số việc có thể thành ra như vậy, chính mình lại có thể giết một người, lúc sau lại không có chút nào sợ hãi và căng thẳng, chuyện này khiến Trương Anh Duệ cảm thấy rất sợ hãi, lại cảm thấy một tia hưng phấn. Nhưng hiện tại, có phải là nên ân cần thăm hỏi một chút cái tên Lý Phú Quý kia hay không ? Nhìn thấy dãy số điện thoại mà Mãnh Tử đã cho trên điện thoại di động, Trương Anh Duệ cảm thấy được, chính mình cần phải ân cần thăm hỏi một chút cái kẻ đã mang đến cho mình đại phiền toái và kinh sợ như vậy ... Khi Trương Anh Duệ cân nhắc mấy vấn đề này, cũng có người không ngủ được. Biết khuya hôm nay Hổ ca sẽ "Chiếu cố " cái tên chủ cửa hàng tiêu thụ xe máy mới mở ở huyện, giờ phút này trong lòng Lý Phú Quý lại rất kích động, và cả hưng phấn. Tuy rằng cũng không biết khuya hôm nay Hổ ca cùng tên tiểu tử kia "Ăn cơm" sẽ có kết quả gì, nhưng mười mấy năm qua Hổ ca oai vũ như vậy, lại làm cho Lý Phú Quý không chút nào hoài nghi đối với năng lực của Hổ ca. --------------------------------------------------------------------------------------------- Lại nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại di động biểu hiện, đã là hơn hai giờ rạng sáng, Hổ ca lúc này hẳn là đã thu xếp xong rồi nhỉ? Có nên gọi điện thoại cho Hổ ca hỏi thăm tin tức một chút hay không ? ... Hay là quên đi, thời gian này Hổ ca chắc đã muốn đi ngủ , mặc dù cậu mình là phó cục trưởng cục công an huyện, nhưng nếu như thực chọc giận lão hổ ấy, mình cũng không hay ho. Thôi, vẫn là đợi ngày mai hỏi thăm một chút tin tức sẽ hơn. Trong lòng nghĩ như vậy, Lý Phú Quý để điện thoại di động xuống, đang buồn ngủ, di động bỗng nhiên vang lên... Trong lòng Lý Phú Quý nhất thời vui vẻ: chẳng lẽ là Hổ ca làm xong việc, nói cho mình một tiếng? Nhưng cầm lấy di động vừa nhìn, Lý Phú Quý thất vọng, dãy số này mình không biết mà. Vốn tưởng rằng là ai đang chơi trò đùa dai, Lý Phú Quý tùy tay cúp điện thoại, vứt điện thoại di động qua một bên, nhưng khiến hắn thật không ngờ chính là, điện thoại lại một lần nữa vang lên, luôn luôn ngoan cố reo không ngừng. Rốt cục nhịn không được, Lý Phú Quý bắt máy điện thoại, tức giận hỏi, - Ai? Đêm hôm khuya khoắt, có để cho người ta ngủ hay không? - Hắc hắc... ông chủ Lý, ngài thật đúng là quý nhân hay quên chuyện! Trong điện thoại truyền ra một thanh âm quái lạ, khiến Lý Phú Quý hoảng sợ! Bản năng phủ nhận: - Ai? Ngươi đánh sai điện thoại rồi hả? Nói xong muốn tắt máy. - Sao nào? Ông chủ Lý Phú Quý cửa hàng mô-tô Phú Quý, làm sao ngươi kích động như vậy?" Trong điện thoại cái người kia nói một câu, lập tức khiến ngón tay Lý Phú Quý đang chuẩn bị ấn xuống tắt máy, nhất thời cứng lại, một nỗi sợ hãi từ đáy lòng không thể ngăn chặn nháy mắt dâng lên: người rạng sáng gọi điện thoại cho mình, biết thân phận mình, rốt cuộc là ai? Hắn muốn làm gì? Rạng sáng hai ba giờ, bỗng nhiên có một người không hiểu ra sao cả điện thoại đánh tới, là cái cảm giác gì? Chỉ sợ bất luận kẻ nào trong lòng đều cũng không tự chủ mà thấy sợ hãi, đối với mục đích đối phương gọi điện thoại tới, tuyệt đối sẽ không thể không cân nhắc, Lý Phú Quý tự nhiên cũng là như thế. Nhất là mấy ngày nay hắn đang làm chút chuyện mờ ám, lúc này lại càng chột dạ . - Mày biết tao là ai, vậy mày có biết cậu tao là ai không? Lý Phú Quý giống như chợt bị đạp đến cái đuôi mèo, lớn tiếng kêu lên, tựa hồ làm như vậy có thể mang đến cho mình một ít dũng khí: - Tao cho mày biết, cậu tao là cục trưởng cục công an, nếu mày dám có ý đồ gì, tao sẽ bảo cậu đưa mày vào cục công an, cho mày chết! - Oai phong ghớm, cục trưởng cục công an à, rất uy phong! Trong điện thoại cái thanh âm kia tấm tắc tán thưởng, đổi ngữ khí: - Nếu tôi nhớ không lầm, hẳn là phó cục trưởng nhỉ? Ồ, còn chưa là phó thường vụ đâu! Người này biết về tình huống của mình rõ đến như vậy sao? Lý Phú Quý cảm giác tim mình bắt đầu không ngừng đánh trống: hắn rốt cuộc là muốn làm gì? Chẳng lẽ là muốn... Doạ dẫm chính mình? Trong đầu Lý Phú Quý bỗng nhiên toát ra ý niệm như vậy . - Rốt cuộc anh muốn làm gì? Trong đáy lòng sợ hãi, Lý Phú Quý rốt cục hỏi ra thành tiếng. - Tôi muốn làm gì? Trong điện thoại truyền ra tiếng cười lạnh, chậm rãi nói, - Ông chủ Lý thật sự là quý nhân hay quên chuyện, ông mới vừa tìm Lão Hổ nói là giáo huấn tôi, như thế nào nhanh quên như vậy?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang