[Dịch]Quyền Thế- Sưu tầm

Chương 23 : Trồng hoa sen

Người đăng: 

.
Xe bay nhanh chạy ra khỏi quán, khi sắp tiến vào một công trường xây dựng đang thi công, nhưng hiện tại công trường đã tan tầm , cả công trường trừ bỏ mấy cái đèn lóe lên, không còn người nào. Ba chiếc xe ngừng lại ở bên ngoài công trường xây dựng. Nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, mấy con chó trong công trường nhất thời không ngừng sủa lên. - Ai đó? Bên trong một thanh âm già nua vang lên. - Lão Ngô Đầu, là tôi, Mãnh Tử, ông mở cửa đi! Mãnh Tử kêu lớn, giờ phút này nghe thế nào cũng có một chút giống uống rượu quá nhiều. - Ừ, ừ … Bên trong truyền đến một tiếng cách cách cùng tiếng mắng chó, không đầy một phút, cổng công trường được mở ra, một ông lão hơn sáu mươi tuổi ló đầu từ cửa lớn ra: - Mãnh Tử, có chuyện gì sao? Mãnh Tử không trả lời, hỏi ngược lại: - Lão Ngô Đầu, ở công trường bây giờ trừ ông ra còn có những người khác hay không ? - Không có, không có ai nữa, buổi tối chỉ tôi và một con chó trông chừng. Mấy năm nay chúng ta làm công trường, không phải đều là như vậy sao? Lão Ngô Đầu cười cười, nhìn Mãnh Tử một cái, hỏi: - Sao, sao nào? Muốn tôi đi ra ngoài một chút? - Vâng! - Lúc này, ha ha... tôi có chút nghiện rượu. Lão Ngô Đầu hướng về phía Mãnh Tử, lộ ra hai cái răng cửa bị thiếu, ra vẻ nghiện rượu phát tác. Trương Anh Duệ ở một bên thấy hơi kém vui, ông lão này trái lại rất biết nắm lấy thời cơ, doạ dẫm vơ vét tài sản đây, lá gan cũng thật sự là khá lớn, ngay cả Mãnh Tử mà cũng dám vòi tiền như vậy! Nhưng hiển nhiên Mãnh Tử đã thành thói quen đối với loại tình huống này, không nói hai lời lấy ví ra, đếm một chút cũng không đếm, lấy ra một chồng chí ít có ba bốn ngàn: - Cầm đi uống rượu đi, nhớ kỹ, hai giờ sau phải trở về. - Được, đêm nay lão Ngô Đầu uống rượu, cái gì cũng không biết hết. Lão Ngô Đầu thao thao nói, nhanh nhẹn vô cùng cướp lấy tiền trong tay Mãnh Tử. Y lại lộ ra vẻ nhanh nhẹn không tương xứng với tuổi tác của y, nháy mắt liền biến mất ở trong màn đêm. Lão Ngô Đầu vừa đi, Mãnh Tử mở nốt hai tấm chắn cổng công trường xiêu xiêu vẹo vẹo, ba cỗ xe có rèm che chậm rãi chạy nhanh vào trong. - xịch xịch … Khi ba chiếc xe đi vào, Mãnh Tử nhanh chóng đóng lại cổng. - Bọn hắn làm cái gì vậy? Nhìn thấy Mãnh Tử cùng ba người khác với Hồ Đại Hổ lái xe vào, phân công nhanh chóng đẩy đi tới mấy túi nước, dùng xe đẩy đẩy hai xe cát hạt, lấy một cái ống nước, đi vào chỗ trước máy nhào trộn bê tông, tựa hồ muốn trộn bê tông ngay. Một người khác lại lái máy đào đào đất. Trong lòng Trương Anh Duệ thấy kỳ quái. Đang thấy kỳ quái, Trong lòng Trương Anh Duệ đột nhiên nhảy dựng, mơ hồ minh bạch bọn hắn tính toán làm gì rồi. Bốn người động tác rất nhanh, xi-măng, cục đá, cát hạt nhanh chóng bị ném vào một bộ máy trộn bê-tông xi-măng bên cạnh, nước từ vòi nước dọc theo ống nước rầm vậy chảy vào còn chưa đến máy trộn bê-tông. Nhìn nhìn vật liệu bên cạnh, nhìn nhìn lại máy trộn bê-tông, trong lòng Trương Anh Duệ mơ hồ cảm giác rõ ràng được, tâm bắt đầu không ngừng run rẩy: chẳng lẽ... Chẳng lẽ bốn tên này tính toán đưa lão Đại bọn họ đi Trồng hoa sen? Cái gọi là Trồng hoa sen, đương nhiên không phải thật sự trồng hoa sen, mà là giới thượng lưu truyền tới nay một loại thủ đoạn sau khi giết người phi tang chứng cớ. Nói trắng ra kỳ thật rất đơn giản, tìm một máy móc nào đó, đem người bị giết chết nhét vào đó, hoặc là trộn bê tông. Đợi cho bê tông khô, đến lúc đó tìm dòng nước hoặc là sông lớn hoặc là bờ biển chẳng hạn ném xuống, hoặc là tìm hố sâu của công trường vùi vào. Thần không biết quỷ không hay, muốn tìm cũng không thể tìm được — bạn cũng không thể tìm khắp các máy trộn xi-măng xem có mỡ người không chứ? Người là chính mình giết, nhưng giờ khắc này, nhìn thấy Mạnh Tử bọn hắn, năm người phi tang mặt không chút thay đổi, Trương Anh Duệ trong lòng bỗng nhiên dâng lên từng đợt ghê tởm! Nhất là người tài xế kia... Ánh mắt Trương Anh Duệ đã rơi vào trên người người tài xế kia, khi uống rượu người này không đi lên theo. Từ trước đến nay hẳn là tâm phúc của Hồ Đại Hổ, nhưng hãy nhìn cái bộ dáng làm việc chăm chỉ hiện giờ, từng cái lông tơ của Trương Anh Duệ đều dựng lên: tuy rằng không biết phía trước ngồi vào cỗ xe Mercedes, mấy người kia nói gì với người tài xế, nhưng hiện tại xem ra... Thấy cảnh như vậy, trong lòng Trương Anh Duệ bỗng nhiên âm thầm nghĩ mình may mắn: nếu không phải mình nóng lên làm bừa, thủ tiêu tên đầu sỏ lão Hổ, nói không chừng lúc này người bị ném vào bên trong máy trộn bê tông kia, là chính bản thân mình ấy chứ? Đây thật đúng là... Vừa nghĩ tới Hồ Đại Hổ vốn là muốn xử lý mình lại bị chính mình thủ tiêu, cuối cùng bị đưa vào thùng sắt. Cho dù lúc trước là Hồ Đại Hổ muốn xử lý mình, lại bị thân cận nhét hắn vào đó, lại còn là huynh đệ hắn tín nhiệm... Trương Anh Duệ đột nhiên cảm giác được, trong lòng mình có một thứ không biết gọi tên là gì đang bắt đầu nẩy mầm. - Bê tông chuẩn bị xong. Theo sau những lời này, thanh âm "rào rạo" vang lên, Hồ Đại Hổ đi giày Tây, Hổ ca uy phong hiển hách cứ như vậy bị tài xế của hắn tha xuống từ trên chỗ ngồi phía sau Mercedes-Benz, bị ném vào trong thùng. Thùng trộn động hai cái, giống như Hồ Đại Hổ trước khi chết, còn muốn giãy dụa hai cái, nhưng lại hoàn toàn không có hiệu quả, không cam lòng thì sau thất bại, không thể bỏ mạng. - Đưa vào thùng trộn, đúng đúng... Cẩn thận một chút, tốt lắm. Sau khi Mãnh Tử ấn nút khởi động máy trộn bê-tông, bê tông đã nhào sẵn, rầm rầm chảy vào trong thùng sắt. Trương Anh Duệ có chút kỳ quái, đây quả là xi-măng cao cấp đấy! Bởi vì vừa mới rót vào trong thùng xi-măng, thế nhưng bắt đầu xuất hiện dấu hiệu khô. Nơi này làm sao có thể có loại xi-măng đặc chủng này nhỉ? Tựa hồ nhìn ra nghi hoặc của Trương Anh Duệ, Mãnh Tử cười hắc hắc: - Mỗi lần có chuyện ngoài ý muốn, chúng ta đều cũng chuẩn bị mấy trăm ki-lô-gam xi-măng cao cấp loại này, ai biết có thể có tình huống đột phát hay không chứ? Trương Anh Duệ bị kích động sợ run cả người! Hắn bỗng nhiên ý thức được, những người mất tích trong huyện, không chừng chính là bị bọn người kia dùng phương thức này làm "Mất tích" ! Chẳng thể trách những người mất tích đó sau này tìm thế nào cũng đều tìm không thấy, loại tình huống này, quỷ mới có thể tìm được! Lão tử cũng không muốn có một ngày bị người khác Trồng hoa sen như vậy! Không khỏi sợ run cả người, Trương Anh Duệ cắm tay ở trong túi quần, mạnh mẽ nắm chặt . Mãnh Tử tựa hồ rất hài lòng đối với phản ứng của Trương Anh Duệ, hoặc là nói hắn muốn thông qua phương thức này làm ra chút cảnh cáo với Trương Anh Duệ, nhìn thấy Trương Anh Duệ sợ run cả người, Mãnh Tử rất hài lòng đi tới bên cạnh. - Hố đã tốt lắm! Người lúc lái mày đào đất lại đây thấp giọng nói. - Ừ, mày lái máy đào móc lại đây, chúng ta chậm rãi treo vào. Mãnh Tử gật gật đầu, làm dấu tay, mấy người khác nhanh chóng đem khuôn bê tông sắp khô, dùng dây thừng đã sớm chuẩn bị tốt luồn xuống dưới, bên kia cột vào xẻng máy đào móc. Lúc sau... Không đến 5 phút, cái hố lại biến thành đất bằng phẳng, Hổ ca hai giờ trước còn uy danh hiển hách, đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới. - Chỉ cần công trường làm tiếp vài ngày, từ nay về sau tuyệt đối không có người nào phát giác nơi này chôn một người, cho dù là vài thập niên sau phát hiện ra, ai còn đi xen vào việc của người khác? Mãnh Tử ý tứ nhìn Trương Anh Duệ một cái, cười hắc hắc: - Huynh đệ, cậu là người thông minh, biết mình nên làm như thế nào chứ? - Có tiền có thể sai khiến ma quỷ, chỉ cần không thiếu tiền của tôi, cái gì tôi cũng không biết. Đối mặt sự uy hiếp của Mãnh Tử, Trương Anh Duệ bình tĩnh trở lại. ————————————————� � � �——————— - Con trai sao vẫn chưa về? Bà Trương nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, có chút sốt ruột. - Lo làm gì, con trai cùng người ta uống rượu, nào có nhanh trở về như vậy được? Trương Đức Vĩ cố gắng tự trấn định nhìn bà Trương một cái, có chút không kiên nhẫn trách mắng một câu. - Nói cũng đúng... Thế nhưng thời gian cũng đã muộn. Cũng không biết khuya hôm nay Trương Anh Duệ đi nói chuyện cùng xã hội, bà Trương chỉ là đơn thuần lo lắng con trai về trễ thế này, trên đường nhiều xe không an toàn, có chút lo lắng hướng về phía mỗi ngày Trương Anh Duệ hay đi trở về nhìn thoáng qua, trên mặt hiện vẻ mặt lo lắng. Đã thương lượng cùng con trai, sau khi trở về Tương Đức Vĩ chỉ nói với bà Trương khuya hôm nay Trương Anh Duệ có một tiệc xã giao, không nói lôi thôi, chuyện bị uy hiếp ở cửa hàng một chút cũng không cần nói. Đương nhiên, vì để cho cha mình yên tâm, Trương Anh Duệ cũng đồng ý với Trương Đức Vĩ, một khi đến sáng sớm ngày hôm sau, khi làm việc mà còn không thấy hắn, Trương Đức Vĩ phải đi báo án. Trộm liếc đồng hồ treo trên tường, cũng đã hơn một giờ, sao con trai vẫn chưa về? Trong lòng Trương Đức Vĩ đã vô cùng lo lắng, bắt đầu không ngừng nghĩ đến tình hình xấu, thầm cầu: con trai, ngàn vạn lần không nên xảy ra chuyện gì nhé! Đúng lúc này, một tiếng xe máy quen thuộc truyền vào lỗ tai Trương Đức Vĩ và vợ ông. Lúc trước luôn luôn âm thầm lo lắng, còn e sợ sự tình bị vợ phát hiện, Trương Đức Vĩ nghe thấy tiếng xe máy quen thuộc, tâm trạng rốt cục buông xuống: con trai đã trở lại, xem ra là không có việc gì , không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi! Lúc này, bà Trương đã muốn đứng dậy đi ra ngoài mở cửa cho Trương Anh Duệ. Vừa mở cửa, ngửi được mùi rượu nồng nặc trên người Trương Anh Duệ, bà Trương nhất thời cau mày nén giận: - Đứa nhỏ này, sao uống nhiều rượu thế? Con cũng thật là… uống nhiều quá thì đừng có về chứ, tìm khách sạn ở lại rồi gọi điện thoại cho chúng ta không được sao, bằng không trên đường rất là nguy hiểm... Ơ? Trên người có đất là chuyện gì xảy ra? Trên người có đất là khi ở trong công trường bị dính phải, Trương Anh Duệ không muốn làm cho cha mẹ lo lắng, cố ý làm bẩn thêm, nghe thấy rốt cục mẹ đã hỏi tới sơ hở mình cố ý lộ ra, trong lòng Trương Anh Duệ thở dài nhẹ nhõm nói một hơi: - Không có việc gì, trên đường sắp vào thôn chúng ta con không cẩn thận một chút. Nhưng bị quăng ngã một cái lại tỉnh rượu mẹ ạ!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang