[Dịch]Quyền Thế- Sưu tầm

Chương 19 : Khấu đầu lạy tạ

Người đăng: 

.
- Tiên sinh, ngài vẫn khỏe chứ, xin hỏi ngài vẫn dùng cơm chứ ạ? Đắc Nguyệt Lâu không hổ là khách sạn tốt nhất trong huyện thành, tiểu đệ quả không tệ, Trương Anh Duệ mới tới đã chạy lại chào hỏi. Trương Anh Duệ khoát tay: - Không, tôi có hẹn, Hồ ca có ở sảnh không? Tiểu đệ phục vụ nhìn Trương Anh Duệ với ánh mắt kì lạ, miệng méo đi như người vừa mới bị đá nói không nên lời; - Vậy là chuẩn bị ở sảnh cho ngài nhưng bây giờ Hồ ca chưa đến. Trời ạ! Không thể nào ngay cả tin này mà tiểu đệ cũng biết sao?Trương Anh Duệ dở khóc dở cười, không yên tâm theo người phục vụ đi lên tầng trên. - Tiên sinh, ở trong này, xin ngài chờ cho. Người phục vụ trộm nhìn Trương Anh Duệ rồi nói. - Được, tôi biết rồi, cậu xuống đi. Điều Trương Anh Duệ thấy kì lạ chính là, vốn tiểu đệ này đi xuống ngay nhưng còn nói với lại một câu: - Tiên sinh, rượu và thức ăn phải đợi Hồ ca tới mới mang lên, ngài chờ cho một lát, ngoài ra còn có một đề nghị nữa là trước khi Hồ ca đến thì tốt nhất là ngài hãy đợi ở cửa. Nói không không đợi Trương Anh Duệ nói gì người này đã bỏ đi, không thèm để ý gì, Trương Anh Duệ cảm thấy trên vẻ mặt người tiểu đệ kia còn có cả sự giễu cợt. - Giễu cợt, sao lại có thể như thế được? - Là người liều lĩnh, đắc tội với Hồ ca? Từ góc rẽ của hàng lang truyền đến câu chuyện nhỏ của 2 cô gái, hình như là 2 nữ phục vụ ở đây nhưng lời nói thì thầm cũng không phải là nhỏ đủ để Trương Anh Duệ cách đó 10 bước vẫn có thể nghr thấy được. Đột nhiên Trương Anh Duệ run lên! - Có thể không là kẻ liều lĩnh đần độn được sao, hi hi… Tôi dám đánh cược nhất định là hắn ta nghe thấy chúng ta nói chuyện, có lẽ hôm nay hắn ta đến để đền tội với Hồ ca, cô có thấy hắn ta có dũng khí không? Một cô gái phục vụ khoe khoang. Trương Anh Duệ liền xiết chặt nắm tay, nữ nhân viên này dám khiêu khích mình? - Đừng nói nữa, để ông chủ thấy sẽ không hay đâu, chúng ta mau đi thôi. Ngay từ đầu cô gái kia đã có vẻ sợ hãi. - Chúng ta và Hồ ca là chỗ bạn bè, ai dám gây sự ở đây? Sợ cái gì chứ… thôi được đi thì đi, cô đúng là đồ nhát gan… hì hì… Âm thanh mỗi lúc một ra cuối cũng thì không còn nghe thấy gì nữa. Lão Hổ, Hồ Đại Hổ! Hai nắm đấm chặt khuôn mặt trắng bệch, cực kì tức giận, mắt Trương Anh Duệ bắt đầu đỏ ngầu. Cố ý, tất cả những chuyện này đều do lão Hổ cố ý, nếu không thì chuyện nhỏ như vậy làm sao những người phục vụ trong khách sạn này có thể biết được? được lắm, ngươi đã không nói cứu thì cứ chờ xem. - Hồ ca, đến cậu chuẩn bị xuống dưới đón đi. Người phục vụ lúc trước chạy đến nói với Trương Anh Duệ. - Được! Trương Anh Duệ biết dù bây giờ có tức giận cũng vô ích, thậm chí còn làm hỏng hết mọi chuyện, hơn nữa phải chịu nhục nhã, tức giận đi theo tiểu tử này xuống lầu. ở phía đầu kia lão Hổ đã đi đến rất nhanh. Một người trong chiếc xe Mercedes, áp sát trước sau là hai chiếc Audi A6L từ từ dừng lại, bốn người mặc đồ Âu đen, đeo kính râm từ trên hai chiếc Audi đi xuống đứng xung quanh chiếc Mercedec- Benz cảnh giác 4 phía, ai không biết lại tưởng rằng trong xe kia là vị lãnh đạo quan chức cấp cao nào nhưng thực tế chỉ là một kẻ cầm đầu trong huyện thành mà thôi. Người đợi đã đủ, trong xe một gã vệ sĩ mở cánh cửa sau xe Mercedes- Benz, lúc này lão Hổ mới thản nhiên đi xuống. Đắc Nguyệt Lâu đã chuẩn bị từ sớm, năm đó Tào Đại Vĩ cũng là thủ hạ của lão Hổ, đợi cho xe dừng lại một hàng người chạy đến mở cửa xe, cúi đầu khom lưng, nịnh hót: - Hồ ca, ngài đã tới? - Ây, đến rồi. Hồ Đại Hổ gật đầu có vẻ khí thế: - Đại Vĩ à, cậu làm ăn cũng không tồi, vài năm mà đã được bóng bảy như thế này rồi. - Đó đều là nhờ vòa phúc của Hổ ca đấy, Tào Đại Vĩ khom người, nịnh hót: - Nếu không có Hổ ca bảo vệ, việc làm ăn của tiểu đệ sao có được như ngày hôm nay? - Ha ha ha…, Đại Vĩ con người này có chút không tốt, khiêm tốn rồi! Lão Hổ hưởng thụ câu nói này cười vô cùng vui sướng vỗ vai Tào Đại Vĩ. Được mấy cái vỗ vai của Đại Hổ, Tào Đại Vĩ lộ rõ sự vui mừng vì được sủng ái, bây giờ đã thành chứng tôm rồi. Trương Anh Duệ vẫn đứng ngoài thờ ơ với tất cả chuyện này, thấy xe tới 4 người vây quanh Đại Hổ, nghe thấy những lời mây mưa trong Đắc Nguyệt Lâu họ giống như con chó Nhật chỉ biết vâng lời không biết vì cài gì mà Trương Anh Duệ không cảm thấy sợ hãi So với đứa bé quấy phá trước cửa, lúc này nhìn về phía Trương Anh Duệ, thực ra thấy Hổ ca rất hào nhã, tối thiểu thì mọi người cũng cảm thấy rất hòa nhã. - Vị này chúng là ông chủ Trương, đúng là thanh niên hữu vi. Lúc đi đến cửa, dễ thấy Trương Anh Duệ đang ở cửa, lão Hổ nhìn cậu ta cười nói. Lúc trước người này gây náo động như vậy sao bây giờ lại khách khí với mình, tốt cuộc là hắn ta muốn làm gì? Trương Anh Duệ tự hỏi, tươi cười: - Không đảm đương nổi sự khích lệ của Hổ ca như vậy đâu, nói ra thấy xấu hổ nếu không có Hổ ca thì còn nhiều chuyện tôi không biết. - Ha ha, ai cũng qua bước này nha, không cần khác sáo. Mắt Hổ ca chợt lóe sáng rồi biến mất, cười lớn rồi kéo tay Trương Anh Duệ: - Đi, vào cùng tôi. Nói xong không ngờ là kéo Trương Anh Duệ song song tiến vào cùng hắn. Xem người của Hổ ca không hổ là người của đại lão trong huyện thành, thật sự không thể chê vào đâu được, nhưng có thể để Hổ ca kéo đi khiến mọi người chú ý thì ánh mắt đầy ghen tỵ của mọi người đều tập trung vào Trương Anh Duệ. Giết? Trong nháy mắt Trương Anh Duệ đã xuất hiện như thế, nhìn thấy mà không khỏi bật cười: mình chỉ là một người buôn bán nhỏ có tư cách gì mà đòi giết đại lão. Không chỉ là Trương Anh Duệ mà toàn bộ những người kia e là cũng bị cười đến rụng cả răng. - ở trước mặt Hổ ca, có thể song song sánh bước cùng Hổ ca? Trương Anh Duệ mỉm cười chưa từng được như vậy. Từ chối? Hồ Đại Hổ nhìn Trương Anh Duệ với ánh mắt kì lạ. - nói cho phòng bếp, chuẩn bị mang thức ăn lên! Tào Đại Vĩ của Đắc Nguyệt Lâu giật mình gọi phục vụ. Trương Anh Duệ ăn nhạt như nước ốc, so với lúc nghênh đón Hồ Đại Hổ thái độ những người trong này với Trương Anh Duệ không thiện cảm, vệ sĩ của Hồ Đại Hổ thì luôn châm chọc Trương Anh Duệ cứ như thể cậu ta đào bới phần mộ của tám đời tổ tiên nhà bọn họ lên vậy. Mẹ kiếp còn cái gì nữa đây! - Sao vậy? ông chủ Trương, nhìn sắc mặt cậu không được tốt lắm, có phải không vui khi tôi mời ăn cơm không? Câu nói của Đại Lão Hổ văng vẳng bên tai Trương Anh Duệ. Câu nói này tràn ngập sự lạnh lùng, trong phòng hơn 70m2 trở lên yên lặng, những người vệ sĩ vừa rồi còn châm chọc Trương Anh Duệ nháy mắt nhau ngậm miệng lại. Trương Anh Duệ ngớ ra. - Không muốn sống nữa hả, Hổ ca hỏi sao ngươi không nói. Không đợi Trương Anh Duệ nói gì, một người đã trừng mắt như hung thần quát lớn. Trương Anh Duệ ngẩng đầu nhìn Đại Hổ, vô cùng tức giận nhưng phải cố cười: - Trước mặt Hổ ca tôi làm sao dám? Vừa rồi là có một chút chuyện nhỏ thôi. - Trước mặt Hổ ca mà ngươi cũng dám thất thần ư, mấy người dám cả gan như vậy? Sau khi nghe xong Trương Anh Duệ nói một người vệ sĩ lập tức đứng dậy, tát Trương Anh Duệ hai cái vang dội. - Rốt cục cũng để lão tử này có cơ hội!... tiểu tử như ngươi thật ta không chịu được! thì Lão tử nhìn ngươi có thể chịu được tới khi nào. Trong đầu Trương Anh Duệ rất rõ. Hắn đã có sự chuẩn bị từ sớm? Hắn cố ý nhục mạ mình? Trương Anh Duệ vô cùng tức giận thậm chí còn quên mất cả chuyện mình bị người ta tát mình. Trước sự việc như thế này Hồ Đại Hổ không nói câu nào, chỉ cười nhíp mắt nhìn Trương Anh Duệ với vẻ giễu cợt. Hổ ca không nói gì, chẳng lẽ là ngầm đồng ý với hành động của mình? Hổ ca ám chỉ mình việc dạy bảo tên tiểu tử này là đúng, không đợi Trương Anh Duệ kịp phản ứng gì, tên thủ hạ mắng: - Đồ không biết sống chêt kia, ngươi là ai hả mà dám thất thần trước mặt Hổ ca? Mau lại đây quỳ lạy Hổ ca nhanh!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang