[Dịch]Quyền Thế- Sưu tầm
Chương 17 : Cứu!
.
- Bác sĩ! Bác sĩ! Nơi này có người bệnh tình huống rất nguy cấp!
Trương Anh Duệ vọt vào khoa cấp cứu, lên giọng hét lớn!
- Người bệnh ở nơi nào?
Bác sĩ rất nhanh đến đây, nhanh chóng kiểm tra một chút thương thế người nọ, không khỏi nhướng mày, lập tức dặn dò người theo sát mình, nói:
- Người bệnh mất máu rất nhiều, lập tức thử máu người bệnh, thông báo kho máu, chuẩn bị truyền máu!
Phân phó xong mấy y tá, bác sĩ ngẩng đầu nhìn ba người Trương Anh Duệ một cái, mang trên mặt một tia chán ghét cùng khó hiểu... bác sĩ cũng coi người bị thương xui xẻo này trở thành là xã hội đen.
- Các anh là gì với người bị thương?
- Chúng tôi không biết anh ta là ai, vừa rồi chúng tôi mở cửa cửa hàng, phát hiện người này ngã vào cửa hàng chúng tôi!
Trương Anh Duệ vội nói.
Nghe Trương Anh Duệ nói như vậy, sắc mặt bác sĩ dễ nhìn hơn, hiển nhiên tán thưởng hành động của Trương Anh Duệ, ngữ khí cũng dịu đi rất nhiều:
- Không biết người bị thương là ai sao? Có phương thức liên lạc với người nhà họ hay không?
- Cái này... Cũng không biết.
Trương Anh Duệ khổ sở, ngay cả này người ta là ai cũng không biết, làm sao biết việc này chứ?
- Như vậy sao?
Trên mặt bác sĩ hiện vẻ ngượng nghịu, nghĩ nghĩ:
- Thôi, quên đi, mặc kệ các anh là ai, một hồi nhớ rõ kí tên trên phiếu thông báo thủ thuật, mặt khác, phỏng chừng phí phẫu thuật này ít nhất cần 5000, các ngươi nhanh chóng đi nộp tiền đi.
Nói xong, lập tức xoay người chạy vào phòng giải phẫu.
Người bác sĩ này cũng không tệ lắm. Nhìn thấy bóng lưng bác sĩ, Trương Anh Duệ cho rằng người bác sĩ này là người bác sĩ tốt: dù sao, hiện nay bác sĩ có đức giống như vị bác sĩ này không nhiều lắm, nhưng ...
Trương anh duệ bỗng nhiên nở nụ cười: vận may của mình dường như không tồi, mấy tháng nay chính mình cũng liên tiếp gặp hai bác sĩ tốt.
... ...
Ta... Đây là làm sao? Ta còn sống không? Sao lại khát như vậy... Ta đang ở nơi nào... Mơ mơ hồ hồ, Hồng Phái Các cảm giác mình rất khát, trước mắt một màu hắc ám, đại não tựa hồ cũng biến thành chậm chạp hơn. Hỗn loạn. Dường như ngay cả tự vấn đều trở nên quá sức.
Ta... Hình như là bị ông chủ tìm người chém một đao, là vì cái gì mà chém ta? Nghĩ tới công trình làm xong, ông chủ lại không cho mấy người mình một xu tiền lương. Vất vả khổ sở suốt nửa năm, thế nhưng một xu tiền đều lấy không được. Mấy thanh niên trẻ tuổi đề cử chính mình đi tìm ông chủ thương lượng một chút. Xem xem ông chủ có thể động thiện tâm vì những khổ sở của mình mà trả lương hay không.
Sau đó thì sao... Hồng Phái Các nỗ lực tự hỏi, sau đó... Sau đó chính mình hình như là đàm phán không thành với ông chủ. Ông chủ hoàn toàn không có một chút ý tứ sẽ phát tiền lương cho những người của mình.
Còn uy hiếp mình, nói cho dù là khiếu nại đòi lương cũng vô dụng, trên y có người, không sợ mình đi kiện. Nếu như mình dám đi làm, hắn sẽ mướn người xã hội đen lấy một cái cánh tay của mình...
Tiếp tục sau đó thì sao? Hồng Phái Các cảm thấy được đầu óc của mình giống như minh mẫn, không hỗn loạn như vừa rồi. Suy nghĩ vấn đề tựa hồ cũng mau hơn rất nhiều: sau đó... Sau đó, đến buổi tối thật sự có mười mấy người đến đây tìm mình. Nhìn thấy mình rồi, không nói hai lời liền vung lên dao chém mình!
Nếu không phải khi mình ở bộ đội cũng có luyện chút võ công, thì chắc đã không xong. Cho dù là mình liều mạng chạy ra bên ngoài, sau cùng lúc sắp chạy thoát vẫn bị chém một đao trên ngực ...
Quả thật là không được như khi đi bộ đội, nếu ở khi đó, mấy tên côn đồ như vậy, làm sao được mình để vào mắt? Cho dù là nhiều gấp đôi, cũng bị mình giải quyết. Nếu như bị lão Đại đội trưởng biết mình bị mấy tên côn đồ như vậy có thể lấy đi mạng của mình. Thật sự sẽ phun nước miếng vào mặt mình... nhưng lúc này … thực khát, thật muốn uống hụm nước...
... ...
- Ông chủ, anh ta nói chuyện!
Đang ở trước giường bệnh coi chừng, lão Vương bỗng nhiên kinh hỉ hô.
- Gì cơ?
Trương Anh Duệ nhất thời tinh thần rung lên.
- Ông chủ, anh ta tỉnh, vừa rồi đang kêu khát nước, anh nghe đi!
Lão Vương chỉ vào môi Hồng Phái Các khẽ nhếch, nói ra một tiếng rất nhỏ " khát quá ":
- Anh ta đang kêu khát nước.
- Thật vậy!
Nghe một tiếng " khát", hai ngày qua tâm trạng Trương Anh Duệ luôn luôn căng thẳng cuối cùng được buông xuống. Vậy xem như không cần lo lắng đến lúc đó có một quan toà nói với chính mình:
- Nếu người không phải cậu chém, vậy cậu đưa người ta đi bệnh viện làm chi? Trả tiền thuốc men cho người ta để làm chi?
7000 đồng cuối cùng cũng không có phí phạm.
- Ông chủ?
Đang mơ mơ hồ hồ Hồng Phái Các đột nhiên nghe được hai chữ này, đại não vốn có chút mơ hồ đột nhiên thanh tỉnh! Đúng rồi, ông chủ làm cho chính mình tổn thương thành như vậy, đã biết kẻ thù há có thể không báo? !
Mạnh mẽ dùng lực muốn đứng dậy, đúng lúc này, một trận đau nhức từ ngực trái kéo dài tới phía dưới sườn phải mạnh mẽ dâng lên, Hồng Phái Các đau đớn kêu “Á” to một tiếng! Nhưng sau tiếng kêu to này, Hồng Phái Các cũng tỉnh lại.
- Ông anh, anh đã tỉnh?
Một người xa lạ, lại mang theo thanh âm kinh hỉ truyền vào cái lỗ tai Hồng Phái Các.
Nỗ lực mở to mắt, khuôn mặt xa lạ lại hưng phấn lọt vào mi mắt Hồng Phái Các.
- Anh là?
Người xa lạ, vẻ mặt hưng phấn, khiến các thần kinh Hồng Phái Các bắt đầu xáo trộn, trải qua việc bị thương, khiến cho Hồng Phái Các vẫn duy trì cảnh giác đối với người lạ.
Lão Vương không chú ý tới cảnh giác trong mắt Hồng Phái Các, hưng phấn nói với Hồng Phái Các:
- Ông anh, anh chính là gặp được người tốt, nếu không phải ông chủ chúng tôi, nói không chừng hiện tại ông đã mất máu rquáất nhiều mà chết... khi chúng tôi đưa anh tới bệnh viện, bác sĩ nói chậm thêm nửa giờ thì anh xong rồi, ít nhiều cũng nhờ thiện tâm ông chủ của chúng tôi!
Nỗ lực nhìn phía dưới, Hồng Phái Các thấy được mặt người trẻ tuổi khác, đây là ông chủ mà vị đại ca kia nói? Hắn cũng còn trẻ!
- Đại ca, là anh cứu tôi?
Hồng Phái Các không có chú ý tới câu nói sau cùng của lão Vương, cố hết sức chỉ chỉ vào mình, có chút không dám tin.
Lão Vương thật thà phúc hậu cười cười:
- Không phải tôi cứu cho anh, là ông chủ của chúng tôi. Lúc ấy không ai trong chúng tôi dám cứu anh đâu, nếu không phải ông chủ của chúng tôi kiên trì, lại cho anh tiền thuốc men, lúc này chỉ sợ anh đã chết rồi.
A, nghĩ ra rồi! Trí nhớ trước hôn mê bắt đầu sống lại, Hồng Phái Các rốt cục nhớ ra. Sau khi đã cảm thấy được an toàn, chính mình đã ngã xuống một nơi... hình như là một cửa hàng bán xe máy? Cậu thanh niên mới nhìn qua cũng chỉ hơn hai mươi tuổi kia, không ngờ là ông chủ cửa hàng xe máy đó? Thật sự là không thể tưởng tượng nổi, cái cửa hàng kia rất lớn!
- Cám ơn cậu!
Cố gắng nở nụ cười trên mặt, Hồng Phái Các cảm thấy được. Hiện tại chính mình cũng chỉ có thể dùng phương thức này để diễn tả lòng biết ơn của mình, hắn cũng không phải người sinh sống trong Chân Không, biết được những năm gần đây được một người lạ trợ giúp là chuyện xác suất thấp đến cỡ nào.
- Không cần khách khí, anh chờ một chút, tôi bảo bác sĩ đến xem... Lúc ấy bác sĩ còn nói đại khái anh cần ba ngày mới có thể tỉnh lại, không ngờ hai ngày liền tỉnh.
Trương Anh Duệ cười gật gật đầu: chính mình đương nhiên không thể nói mình cứu hắn, thuần túy là bởi vì mình e sợ cho anh ta chết ở cửa cửa hàng mình biến thành xui xẻo.
-------------------------
- Con trai, việc này con làm không sai, chúng ta tuy rằng nghèo, nhưng bổn phận làm người không thể mất, thấy người khác có khó, có thể giúp đỡ một tay chúng ta liền giúp một tay.
Đã xong đợt huấn luyện từ tỉnh lị trở lại, Trương Đức Vĩ tán thưởng hành động cứu người của Trương Anh Duệ, nhưng lập tức dặn dò:
- Nhưng sau này cũng không thể bừa bãi, gần đây người xấu nhiều lắm, vạn nhất lừa con cả nhà một chút chúng ta đều phiền toái.
Mấy năm nay chuyện người tốt cứu người ngược lại bị người xấu lừa gạt nhiều lắm, trong lòng người hiền lành đều đề cao cảnh giác . Trương Anh Duệ cười đáp ứng:
- Con biết, sau này gặp chuyện như vậy con sẽ cẩn thận.
- Còn vết thương?
Trương Đức Vĩ khoa tay múa chân ở lồng ngực của mình một chút, nhỏ giọng hỏi,
- Con hỏi là chuyện gì xảy ra chưa? Ba nghe lão Vương nói một lưỡi dao dài như vậy, hay là bị xã hội đen trả thù? Cứu anh ta chúng ta có thể bị phiền toái hay không?
- Loại chuyện này làm sao con không biết xấu hổ đi hỏi được? Nói không chừng liên lụy đến nhiều người, quên đi, sau này nếu là anh ta muốn nói khẳng định sẽ chính mình há mồm, nếu không muốn nói chúng ta cũng đừng hỏi.
Trương Đức Vĩ chặc lưỡi:
- Cũng đúng.
Chợt nhớ tới trước khi về Cố Đại Thành nhờ chuyển lời cho con, vội vàng nói:
- Đúng rồi, quản lí Cố Đại Thành nhờ ba cho con biết, ngày mai bọn họ đưa hàng tới đây .
- Con biết, ba bảo anh ta trước khi đến gọi điện thoại cho con .
Trương Anh Duệ lấy điện thoại cầm tay quơ quơ về phía cha, cười nói:
- Con nghĩ chừng tên kia cũng có chút nhịn không được.
- Ha ha...
Trương Đức Vĩ đang muốn nói chuyện, một thanh âm bỗng nhiên truyền vào:
- Có người không? Ông chủ cửa hàng có ở nhà hay không?
- Cậu tìm ai?
Lý Hạo nghênh đón.
Trương Anh Duệ quay đầu, nhìn ở cửa, một người mặc áo sơmi hoa ô vuông cố ý chừa lại một cái, cố ý để ngực mình lộ ra một cái đầu sói, nhìn qua vẻ mặt vô lại, đầu cua, thân mình tựa vào cửa ngậm một điếu thuốc, đang không kiên nhẫn trỏ lên ngực Lý Hạo:
- Tiểu tử, kêu ông chủ của các ngươi, nói nhảm cái thứ gì?
Tên côn đồ? Hay là xã hội đen? Bọn hắn tới nơi này làm gì? Chẳng lẽ là bởi vì mình cứu người kia? Trong lòng Trương Anh Duệ xáo động một chút!
- Tôi chính là ông chủ của nơi này, anh định làm gì?
Mặc dù không biết người nầy rốt cuộc là tới làm cái gì, nhưng Trương Anh Duệ vẫn kiên trì nghênh đón.
Tên côn đồ liếc mắt nhìn Trương Anh Duệ từ trên xuống dưới, đánh giá một chút, trong ánh mắt đã tràn ngập khinh bỉ:
- A... Lão tử còn tưởng ai mở cửa hàng này, thì ra chỉ là tên tiểu tử?
- Có chuyện gì, anh cứ nói.
Trương Anh Duệ xuống giọng.
Các nhân viên trong cửa hàng cũng không hẹn mà ngó ra, mấy nữ nhân viên theo bản năng xúm vào cùng một chỗ, mấy nam công nhân cũng nhịn không được nữa, sắc mặt trắng bệch: người nầy, vừa nhìn là biết xã hội đen, người này tìm tới cửa... Nhất định là chồn tới chúc tết gà—— không yên lòng được!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện