[Dịch] Quyền Thần

Chương 52 : Bận rộn thải châu

Người đăng: A_A

Tiêu Đồng Quang nhìn qua Hàn Mạc đang một mực cung cung kính kính, lại nhìn sang vị đại phu đứng nghiêm trang, cắn răng nói: - Hai người các ngươi nghe cho kỹ những lời của bổn quan. Bổn quan chính là mệnh quan triều đình, là Khâm sai do Thánh Thượng phái tới, nếu các ngươi dám đùa bỡn bổn quan, hắc hắc… Ngươi… một đại phu nho nhỏ, chắc chắn sẽ bị tru diệt cửu tộc. Còn ngươi… Hàn Mạc, ngươi mà dám khinh nhờn bổn quan, cho dù ngươi là thiếu gia của Hàn gia, bổn quan cũng có biện pháp trừng trị ngươi. Các ngươi nghe rõ rồi chứ? Cảm giác tê dại nơi bàn chân đã lan tỏa khắp toàn thân, lão không nhịn được mà phát ra tiếng rên lớn, đôi tay lại đưa ra gãi lấy gãi để. Hàn Mạc lắc đầu, nói: - Thị lang đại nhân nói như vậy là không tin sự trung thành hết mực của Hàn Mạc. Hàn Mạc xin phép cáo lui. Nói xong liền muốn lui ra ngoài. Lúc này, Tiêu Đồng Quang đã bị cảm giác ngứa đến tê dại nơi chân làm rối loạn tâm thần, hơi đâu còn bận tâm đến những chuyện khác, lập tức kêu lên: - Còn không mau đi tiểu, mau lên! Hàn Mạc đi ra ngoài một lát, rất nhanh đã cầm thùng nước tiểu đi vào. Lúc này vị đại phu mới rất nghiêm túc nói: - Đại nhân, thận của ngài hư nhược rất nghiêm trọng, cho nên một hai ngày sau phải luôn ngâm chân trong thùng nước tiểu của đồng nam, chỉ có như thế mới có thể từ từ khôi phục. - Từ từ khôi phục? Tiêu Đồng Quang cả giận nói: - Ý của ngươi muốn nói, bổn quan cho dù hiện tại có ngâm chân trong… trong nước tiểu của đồng nam cũng không thể lập tức trị dứt được sự ngứa ngáy này? Đại phu nhìn Tiêu Đồng Quang, lắc đầu nói: - Đại nhân nên biết, thiên hạ này không có bất kỳ một loại bệnh tật nào có thể chữa khỏi trong nháy mắt. Dừng lại một lúc, vị đại phu rất có y đức dặn dò tiếp: - Ta còn có điều phải lưu ý đại nhân, nước tiểu của xử nam là thuốc tiên để chữa bệnh cho đại nhân, sau này cần phải tiếp tục sử dụng nước tiểu của Hàn Mạc, không thể thay đổi nước tiểu của người khác. Điều này giống như một loại thuốc chỉ chữa được một loại bệnh, không thể thay đổi vị thuốc khác. Tiêu Đồng Quang trợn trừng hai tròng mắt, suýt ngất. ---- Một đêm này của Hàn Mạc hoàn toàn trái ngược với Tiêu Đồng Quang. Tiêu Đồng Quang cả đêm kêu rên trong khi Hàn Mạc có một đêm nghỉ ngơi an lành. Hắn sinh ra tại biển, mặc dù không chân chính sinh ra trên biển nhưng sống trên thuyền mười ngày nửa tháng là chuyện thường tình, mùi tanh của gió biển chẳng những không làm cho hắn chán ghét, ngược lại còn làm hắn ngủ ngon giấc. Về phần sóng biển nhẹ nhàng lắc lư thải châu thuyền, vốn không thích ứng với người có tâm tình buồn bực thì Hàn Mạc lại càng vô tư không chấp. Ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, gió biển lồng lộng mang theo không khí trong lành thổi tới, trên thải châu thuyền mang tên hiệu Ngọ Giáp chở Xương Đức Hầu Tào Ân, vang lên một hồi kèn trầm thấp. Đây là tiếng kèn nhắc nhở mọi người trên thải châu thuyền đã đến giờ làm việc. Trên hai chiếc thải châu thuyền, tất cả mọi người đều nhộn nhịp hẳn lên, hai đầu mũi và đuôi thuyền lố nhố đầy người. Hàn Mạc dìu Tiêu Đồng Quang đang không ngừng kêu khổ ngồi lên trên ghế, đưa ra lý do rất thuần khiết: - Khâm sai đại nhân nếu không ra ngoài, nhóm châu dân sẽ không dám xuống biển! Hai chân Tiêu Đồng Quang chồng chất các vết thương, không sao đứng thẳng người được, chỉ có thể ngồi trên ghế, bị Hàn Mạc mang lên trên boong phía trước mũi thuyền. Trên boong thuyền lúc này đã đầy người, có không ít những châu nữ thanh xuân hơ hớ. Hoàn cảnh cuộc sống đặc biệt nơi bờ biển giúp các nàng sở hữu một làn da khỏe mạnh, đàn hồi. Từng đôi chân săn chắc, tròn trịa và bóng loáng cứ lồ lộ hiện ra, chỉ có điều lúc này Tiêu Đồng Quang đã không còn tâm tình nào đi thưởng thức nét xuân sắc ấy. Cộng dồn cả mũi và đuôi thuyền, mỗi chiếc thuyền cũng có ít nhất hơn một trăm sáu mươi châu nữ cùng làm công việc thu hoạch trân châu. Từ mũi thuyền, đuôi thuyền, kể cả trên boong thuyền đều trải lên một lớp vải bôi dầu trơn, nhóm châu nữ ngồi vây quanh trên lớp vải trơn ấy, chờ những con trai được khai thác từ dưới biển mang lên, sau đó tách lấy ngọc trai. Bốn phía ngoại trừ một số ít Trấn phủ quân đang đứng gác, còn có một đám nha môn sai dịch lưng đeo đại đao, đây chính là vì phòng ngừa các châu nữ cất giấu riêng trân châu trong quá trình khai thác, cho dù là sau khi giao nộp ngọc cũng vẫn bị kiểm tra nghiêm ngặt. Một khi phát hiện bất kì người nào dám cất giấu ngọc trai, lập tức cả nhà người đó sẽ bị chém đầu thị chúng. Tất cả châu nữ đều mặc áo đuôi ngắn, quần cộc, để lộ ra đôi chân và cánh tay trắng nõn. Riêng những người mò trai đều cởi trần, chỉ mặc một cái quần da ngắn, trên lưng mỗi người bọn họ đều đeo một chiếc giỏ đan bằng sợi trúc. ------ Trên chiếc thuyền Ngọ Giáp, Xương Đức Hầu nhìn thấy đám châu nam đeo giỏ trúc sau lưng, mới tò mò hỏi Hàn Huyền Xương đứng bên cạnh: - Hàn đại nhân, những cái giỏ bằng trúc ấy để dùng vào việc gì thế? Hàn Huyền Xương giải thích: - Hồi bẩm Hầu gia, những người mò trai này phải dùng dây dài buộc vào eo, mang theo giỏ trúc lặn sâu xuống đáy biển, nhặt những con trai đặt vào trong giỏ, đợi đến khi giỏ trai đã đầy, họ sẽ giật dây báo hiệu, những người tiếp ứng phía trên sẽ kéo bọn họ lên. - Thế ư? Tào Ân hứng thú quan sát những chiếc giỏ trúc vững chắc, gật đầu cười nói: - Quả nhiên là một ý tưởng thú vị. Đúng rồi, ta thấy bọn họ ai cũng ngậm trong miệng một miếng vỏ cây, đó là cái gì thế? - Bẩm, đó chính là cam thảo, ngậm vào trong miệng có thể kéo dài được thời gian ở dưới nước. Tào Ân vỗ tay nói: - Tốt, tốt quá… Sau đó lại hỏi tiếp Hàn Huyền Xương: - Khi nào thì bắt đầu xuống biển? - Chỉ chờ Hầu gia ra lệnh một tiếng, lập tức bọn họ sẽ xuống biển thu nhặt trai ngọc ngay. - Ah, việc này không nên chậm trễ, sớm tiến hành đi thôi. Hàn Huyền Xương xoay người nói: - Chuẩn bị xuống biển! Đoạn quay sang Ngư ty quan đưa tay ra hiệu, lập tức Ngư ty quan vẫy động hai lá cờ hiệu nhỏ trong tay, hai chiếc thải châu thuyền ghép lại, tạo thành đội hình chữ “Bát”, mũi của hai chiếc thuyền dần nhích tới gần nhau, hai đuôi thuyền tách rộng ra, tạo thành một vùng biển trống ở giữa. Ngư ty quan lại hô lớn một tiếng, hơn một trăm người mò ngọc liền đi tới bên mạn thuyền, dưới sự giúp đỡ của binh lính dưới trướng Ngư ty quan, đều buộc chặt một sợi dây thật dài bên hông. Những sợi dây này vô cùng chắc chắn, to bằng cánh tay, chỉ riêng với số dây này, đoán chừng phải tốn không ít bạc mới có thể mua được. Thật ra để tổ chức một lần thải châu, sẽ phải hao tốn rất nhiều nhân lực, vật lực, thực phẩm cũng như tiền chi trả nhân công, tất cả đều cần dùng đến bạc. Ngoại trừ việc tốn hao, điều quan trọng nhất là việc tiến vào biển mò trai sẽ phải đương đầu với vô vàn nguy hiểm. Đầu tiên là những dải đá ngầm ẩn chìm dưới mặt biển, nếu không phải Trấn phủ quân đã có những thăm dò nhất định về địa hình vùng biển này, từ đó vẽ lại hải đồ thì những tàu thuyền bình thường không có cách nào tiến lại gần hải vực của Trân Châu đảo. Chỉ sợ còn chưa kịp tiến đến gần đã bị dải đá ngầm đánh đắm thuyền rồi. Tiếp theo là nạn hải tặc! Mặc dù thuyền bè của hải tặc không thể so sánh được với Trấn phủ quân về lực chiến đấu nhưng bù lại hải tặc là những hảo thủ dưới nước, có uy hiếp rất lớn tới những người mò trai dưới nước. Dĩ nhiên còn có một số loại nguy hiểm mà không ai có thể lường trước được. --- Những người mò trai cùng nhau nhìn trời cầu nguyện. Cuối cùng, sau tiếng hô của Ngư ty quan, liền giống như một đám hải cẩu, rối rít nhảy xuống biển. Mặt biển yên tĩnh rất nhanh bị phá vỡ, mỗi người mò trai khi tiến vào biển đều tạo nên một vùng bọt sóng trắng xóa. Đây là một cảnh tượng tráng lệ, cho dù là Hàn Mạc sinh ra bên bờ Đông Hải cũng chưa từng thấy qua cảnh tượng như thế. Đứng ở mạn thuyền, nhìn mặt biển lần lượt tóe lên đừng đợt bọt sóng, lại thêm nước biển trong suốt đã mang đến cảm giác thoải mái nhẹ nhõm trong hắn. Hắn thậm chí còn có ý nghĩ muốn nhảy vào trong biển, cảm thụ sự mênh mông của đại hải. - Chỉ mong những người này không chết quá nhiều! Một gã Ngư ty quan bênh cạnh Hàn Mạc thấp giọng than nhẹ, hắn vốn chỉ là cảm thán mà than thở, không nghĩ đến chuyện người khác có thể nghe được. Hàn Mạc nhạy cảm nên đã nghe không sót một câu, hắn cảm thấy hơi kỳ quái, liền quay đầu lại nhìn tên Ngư ty quan, không hiểu vì sao hắn lại thốt lên những câu đó. Trời xanh lam, sóng biển xanh biếc chập chờn, gió êm dịu. Hơn nữa còn có hai chiến chiến thuyền với mấy trăm binh sĩ Trấn phủ quân ở phía trước không xa bảo vệ, tại sao lại có người chết chứ? Hắn ngẩng đầu nhìn về chiếc thuyền Ngọ Giáp đối diện, thấy cha mình là Hàn Huyền Xương đang đứng bên mạn thuyền ngơ ngác nhìn mặt biển, dường như đang có rất nhiều tâm sự. Dĩ nhiên, hắn cũng rất nhanh nhìn thấy Tào Ân đang ở phía xa xa nhìn mình. Hàn Mạc hướng về phía Tào Ân bên kia chắp tay chào, không dám dùng ánh mắt tiếp xúc. Hai chiếc thải châu thuyền nhân số đông đảo nhưng không một người nào nói chuyện, để gió biển tùy ý thổi qua mỗi gương mặt. Tất cả mọi người đều đang chờ những người mò trai dưới đáy biển. - Hàn Mạc! Một bên chân Tiêu Đồng Quang đang ngứa điên lên, lão không chịu được phải kêu lớn. Hàn Mạc đi qua nói: - Đại nhân có gì phân phó? - Ngươi...! Tiêu Đồng Quang thần sắc bất thiện nhưng lại trầm ngâm, cuối cùng bất đắc dĩ nói: - Ngươi mau cho Bổn quan một chút... Một chút thuốc hay kia đi! - Thuốc hay? - Chính là loại thuốc theo lời thầy thuốc tối hôm qua đã nói ấy, loại thuốc chữa trị da dị ứng...! Tiêu Đồng Quang đưa ánh mắt chuyển xuống dưới đũng quần Hàn Mạc. Hàn Mạc theo bản năng đưa tay che hạ bộ, nhưng ngay sau đó cười hì hì, đoạn nhích tới gần thấp giọng nói: - Đại nhân, đồ chơi này không phải nói có là có ngay, phải chờ một lúc mới được. Tiêu Đồng Quang hừ lạnh một tiếng, nói: - Vậy ngươi còn không mau đi uống nhiều nước một chút? - Hạ quan mới vừa uống không ít nước, đại nhân chờ chốc lát sẽ có ngay! Hàn Mạc cười híp mắt nói. Hắn biết lão tiểu tử đó tối hôm qua đã nhận không ít đau khổ, hơn nữa hắn cam chắc loại thống khổ này ít nhất còn phải kéo dài tới hai ngày sau, phải chịu loại hành hạ đến kiệt lực như thế này, đợi đến khi lên bờ, nhất định lão tiểu tử đó sẽ chắng khác nào một con cá chết. --- Nước tiểu đồng tử của Hàn Mạc còn chưa kịp mang ra, nhóm người đầu tiên mò trai đã thành công, từ đáy biển nổi lên trên mặt nước. Tất cả mọi người đều đồng thanh cất tiếng hoan hô vang dội, ngay cả Hàn Huyền Xương cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm. Từng người mò trai đều cẩn thận đặt con trai lên lớp vải bố quét dầu trơn, sau đó là nhóm châu nữ tiếp lấy con trai rồi quay trở lại vị trí của mình, bắt đầu tỉ mẫn tách miệng trai, bằng vào thủ pháp thành thạo gắp lấy viên ngọc vô cùng trân quý bên trong. Trước mặt của các nàng có những cái mâm bằng sứ, ngọc trai sau khi lấy ra sẽ được bỏ hết vào trong mâm sứ đó. Quá trình lấy ngọc mặc dù không có gì là phức tạp nhưng phải cực kỳ cẩn thận. Cho nên để lấy ra được một viên ngọc, cần phải tốn không ít thời gian. Có đôi khi phải cần đến năm ba phút đồng hồ. Chờ đến lúc Tiêu Đồng Quang kêu gào đến lần thứ ba, thậm chí trong mắt hắn đã xuất hiện một tia cầu xin, Hàn Mạc mới bảo người chuẩn bị đồ dùng cho hắn đi tiểu. Nhưng hắn vừa đi được có mấy bước đã nghe thấy một âm thanh bén nhọn kêu lên: - Không xong, không xong! Tất cả mọi người đều lấy làm kinh hãi, lúc định hồn lại mới thấy người kêu to là một Ngư ty quan. Nhưng sau đó tất cả mọi người lại chú tâm vào công việc của mình, lúc này việc thải châu là quan trọng nhất, cho dù chuyện tình có lớn đến đâu cũng chẳng ai dám rời bỏ cương vị của mình. Hàn Mạc nhíu mày nhìn về phía tên quan đó, chỉ thấy hắn vẻ mặt kinh hãi, đứng bên mạn thuyền chỉ vào mặt biển, toàn thân run lẩy bẩy. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang