[Dịch] Quyền Thần

Chương 37 : Thánh Chỉ

Người đăng: A_A

.
Mặc dù Tào Ân nói rất nhẹ nhàng, nhưng ý tứ bên trong lại lộ ra một cỗ sát khí kinh hồn, những người đã từng trải qua sóng gió còn cảm thấy nhẹ nhàng, riêng đám tiểu quan viên lại vô cùng sợ hãi. Bên ngoài phủ có gần trăm tên võ sĩ Lang Giáp Doanh, đó chính là một lợi khí giết người trong tay Tào Ân. Tiêu Mạc Toản lập tức tiến lên rồi quỳ xuống, hắn thoáng rùng mình, trong lòng hoàn toàn hiểu rõ phán quyết dành cho mình rất nhanh sẽ xuất hiện, bèn tận lực điều chỉnh thanh âm của chính mình trở nên bình thản và cung kính: - Hạ quan vô năng đã phụ Thánh ân, dù muôn lần chết cũng không thể đền hết tội! Tiêu Mạc Toản vừa buông lời như vậy, tất cả đám quan viên đang ngồi nơi đây ngoại trừ Tiêu Đồng Quang đang ngồi tê cả mông trên ghế ra, còn lại đều đứng dậy rồi quỳ xuống. Bọn họ đều cúi đầu vểnh mông (lạy như tế sao), cho dù là giả hay thật cũng đều cố gắng tạo ra bộ dáng sợ hãi. - Kẻ nào làm sai đều bị nghiêm trị tương ứng! Tào Ân lúc mở miệng nói chuyện vẫn mang theo nụ cười trên mặt như cũ, đáng lẽ nụ cười quái đản như vậy không nên xuất hiện trên gương mặt của một nam nhân mới đúng. - Ta nghĩ các ngươi cũng hiểu được ý tứ của những lời này. Đám quan lại quỳ lổm ngổm trên mặt đất, không dám mở miệng nói một lời. - Quốc có quốc pháp, gia có gia quy! Bổn hầu mặc dù hiểu được các ngươi làm việc rất tận tâm tận lực, nhưng... Ai! Chỉ là lần này thuế ngân bị cướp đi, trong triều đã thương nghị xong xuôi, Thánh thượng đã quyết định và đã hạ ý chỉ xuống rồi! Tào Ân bình tĩnh nói, hắn đột nhiên nhìn về phía Tiêu Đồng Quang đang mang dáng vẻ cực kỳ mệt mỏi và buồn ngủ: - Tiêu Thị Lang, ngài tuyên chỉ đi! Cặp mắt đang lim dim buồn ngủ của Tiêu Đồng Quang lập tức mở lớn, lão đứng dậy hướng về Tào Ân thi lễ, sau đó mới cao giọng nói: - Thỉnh chỉ! Một gã hộ vệ đứng bên cạnh lập tức dùng hai tay dâng lên một hộp gỗ sơn son thiếp vàng rất đẹp, Tiêu Đồng Quang đích thân mở chiếc hộp ra, ho khan một tiếng, mới từ từ mở thánh chỉ, trầm giọng nói: - Thánh chỉ tới, mau tiếp chỉ! Chúng quan viên lập tức cùng đồng thanh hô lên: - Chúng thần lĩnh chỉ! - Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: “Đông Hải Quận xảy ra án thuế ngân bị cướp, trẫm thật bất an. Đông Hải Quận là trọng địa của Yên quốc, là con dân của Vương triều, lần này để xảy ra chuyện khiến người người kinh sợnhư vậy, làm sao có thể an dân? Tiêu Mạc Toản thân là quận thủ của Đông Hải Quận, lại không biết cách dùng người, gặp chuyện không biết xử lý cho ổn thỏa, tội quyết không thể tha. Nay hạ chỉ miễn đi chức quận thủ Đông Hải, tiếp chỉ hồi kinh chờ Hình bộ và Lại bộ cùng xét xử. Con dân Đông Hải Quận là những người ôn hoà, hiền hậu, lương thiện. Nay để an lòng dân, trẫm đặc biệt hạ chỉ cho phép Đông Hải Hàn tộc được xuống biển khai thác ba ngàn viên trân châu để bổ sung thuế ngân đang thiếu hụt. Trẫm lệnh cho Xương Đức Hầu Tào Ân cùng Hộ Bộ Thị Lang Tiêu Đồng Quang hiệp trợ Hàn gia khai thác châu ngọc. Khâm thử!” Tiêu Đồng Quang tuyên xong thánh chỉ lập tức thu lại, lạnh lùng nhìn Tiêu Mạc Toản, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét nói không nên lời. - Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế!!! Chúng quan viên lập tức hô lớn. Tiêu Mạc Toản cảm thấy toàn thân nhũn ra, cảnh vật trước mắt biến thành một màu đen tối, kết quả này lão đã sớm dự liệu được, chỉ không ngờ trong thánh chỉ lại không đả động gì đến những hành động tiếp theo đối với việc thuế ngân bị cướp. Lão cũng biết đạo thánh chỉ lần này là kết quả mà các đại thế gia trong kinh đấu tranh quyền hành lẫn nhau, thậm chí là thỏa hiệp với nhau lẫn nhau mà đạt thành. Nói một cách khác, tại Yên Kinh đã có những thỏa thuận ngầm trong việc giải quyết vấn đề thuế ngân bị cướp, như vậy cái chết của Tiêu Cảnh giờ đây đã không còn cách nào báo thù được nữa. Hàn Huyền Xương nghe nói có thể lấy châu để bổ sung thuế ngân, lập tức thở phào nhẹ nhõm, mặc dù số lượng châu ngọc mà triều đình kêu nộp thật sự quá lớn, nhưng nếu so với chuyện cưỡng ép dân chúng đóng thuế, hiển nhiên đây là kết quả tương đối hợp lý. Hắn cũng biết, Tào Ân cùng Tiêu Đồng Quang tuy danh nghĩa là “Hiệp trợ xử lí các sự tình trong việc khai thác châu” nhưng thực ra cũng chỉ là bốn con mắt do triều đình phái tới, đề phòng Hàn gia lần này mượn danh nghĩa triều đình mà trắng trợn thu hoạch châu ngọc. ... Tiêu Mạc Toản toàn thân run rẩy nhận lấy thánh chỉ, chán nản nói: - Vi thần cảm tạ long ân! - Ngươi nhanh thu thập một chút, rồi nhanh chóng hồi kinh! Tiêu Đồng Quang hiển nhiên là rất bất mãn đối với sai lầm lần này của Tiêu Mạc Toản, kể từ đây, những cây đinh mà Tiêu gia tốn rất nhiều công sức để đâm vào trái tim của các gia tộc tại Đông Hải Quận sẽ dễ dàng bị những thế gia khác liên thủ trừ đi. Những gia tộc khác cố nhiên luôn lo lắng thế lực của Tiêu gia bành trướng quá lớn, giờ đây Tiêu gia tự mình làm mất sạch hết mặt mũi, dĩ nhiên không còn chút dư uy nào với đám bè phái. Tiêu Mạc Toản tiu nghỉu lui ra, Tào Ân liền bước tới, tự mình nâng Hàn Huyền Xương đứng lên, mỉm cười nói: - Hàn đại nhân, chức Quận thủ Đông Hải Quận đang được Lại bộ thương nghị, chắc không bao lâu nữa sẽ có quan mới đến đây nhậm chức, những sự vụ nơi này tạm thời làm phiền Hàn đại nhân xử lý. Về phần khai thác châu ngọc, Hàn đại nhân cũng nên sớm an bài, Thánh thượng đối với việc này rất là lo lắng, nếu thuế ngân không được đưa vào ngân khố thì Đông Yên của chúng ta sẽ có rất nhiều việc bị ngừng trệ. Hàn đại nhân, ngài nói xem có phải hay không? - Chúng thần tắc trách làm Thánh thượng phải lo lắng, quả thật có chết cũng không hết tội. Hàn Huyền Xương lập tức nói tiếp: - Ý chỉ của Thánh thượng cùng với sự mong đợi của Hầu gia, hạ quan cho dù đầu rơi máu chảy cũng sẽ dùng hết sức mình đền đáp! Tào Ân rất hài lòng về biểu hiện của Hàn Huyền Xương, vỗ nhè nhẹ lên vai hắn, hòa nhã nói: - Đại Tông chủ và Nhị Tông chủ gần đây có khỏe không? Thân thể vẫn còn khang kiện chứ? - Đại bá cùng gia phụ đều là những người lòng dạ khoáng đạt, luôn tu thân dưỡng tính, thân thể quả thật rất tốt, đã làm phiền Hầu gia phải quan tâm rồi, Hàn gia quả thật vô cùng cảm kích! - Vậy thì tốt! Tào Ân khẽ gật đầu, hắn như có điều chi suy nghĩ, nhẹ nhàng nói: - Hai vị Tông chủ ngày nay đều đã qua tuổi lục tuần, tuổi xế chiều ngắn ngủi, trước khi bổn hầu tới Đông Hải, ta đã được Thánh thượng triệu vào cung, Người ra lệnh cho bổn hầu phải tận mắt nhìn thấy hai vị tông chủ. Hai vị tông chủ đều tận trung vì nước, dù là vài chục năm vẫn không đổi, quả thật là hình mẫu của trung thần, cũng chính là rường cột Yên quốc chúng ta, lát nữa bổn hầu nhất định phải đến bái kiến nhị vị tông chủ mới được. Hàn Huyền Xương cảm động đến rơi nước mắt, lão liên tục nói lời tạ ơn. Đám quan lại bốn phía có hơn phân nửa là người của Hàn thị gia tộc, thấy Xương Đức Hầu đối với Hàn gia biểu lộ ra ý thân mật như vậy, dù có chút nghi ngờ nhưng cũng cảm thấy vui mừng khôn xiết. Tiêu Đồng Quang thì tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt, thần sắc bình tĩnh, vẫn như cũ giữ một bộ dạng mệt mỏi buồn ngủ giống như những kẻ tửu sắc quá độ. Quả thật trong lòng hắn cũng có chút buồn bực, Xương Đức Hầu thân là đại biểu cho Vương tộc tự nhiên lại trắng trợn tỏ vẻ thân thiết với Hàn gia tới như vậy, chẳng lẽ Vương tộc muốn mượn sức Hàn gia sao? Nếu muốn sử dụng thế lực của Hàn gia, cũng không cần phải nói trắng ra như thế chứ, ngược lại sẽ làm cho kẻ khác cảnh giác thì hỏng bét a!!! Tiêu Mạc Toản sau khi giao ra ấn quan và tháo bỏ mũ ô sa liền tự mình trở lại nội viện, đám hạ nhân mà lúc trước hắn mang đến từ Yên Kinh đã thu thập xong hành lý, vận chuyển lên xe, tùy thời chuẩn bị lên đường quay trở về kinh thành. - Ta con mẹ nó chỉ là một con chó không hơn không kém mà! Tiêu Mạc Toản nhìn bầu trời trong xanh của Đông Hải Quận, cười lạnh tự giễu: - Nhào đầu về phía trước cắn người, ngược lại tự hại chính mình, cuối cùng vẫn phải cụp đuôi rời khỏi Đông Hải Quận giống như chó nhà có tang vậy! Hắn không oán hận Tiêu Thái Sư không giữ được chức quận thủ cho mình, nhưng lại hận Tiêu Thái Sư không thể sử dụng thế lực Tiêu gia điều tra án tử mất trộm thuế ngân, không thể vì Tiêu Cảnh mà báo thù. Tiêu Thái Sư hiển nhiên là không muốn chính diện trở mặt với Tô gia đang đứng hàng thứ ba trong cửu đại thế gia, cho nên đối với cái chết của Tiêu Cảnh cũng tựa như lá vàng rơi rụng, lão lập tức xem nhẹ và bỏ qua. - Đám cẩu tạp chủng Tô gia, rồi sẽ có một ngày các ngươi cũng sẽ giống như Hàn gia, đều biến mất trong dòng chảy lịch sử của Yên quốc mà thôi! Phun một bãi nước miếng, Tiêu Mạc Toản mang theo cừu hận, ảm đạm rời khỏi Đông Hải Quận. Khi Tiêu Mạc Toản còn chưa ra khỏi thành thì trong phủ quận thủ đã vang lên tiếng nhạc vui mừng, mở tiệc ăn uống linh đình để tẩy trần cho Xương Đức Hầu Tào Ân cùng Hộ Bộ Thị Lang Tiêu Đồng Quang. - Hàn đại nhân, lúc trước ở trong kinh, bổn hầu có nghe nói về một chuyện khá lý thú trong nhà các ngươi. Tào Ân cầm chiếc khăn lụa trắng trong tay, mặc dù hắn không dùng rượu và động đũa, nhưng thỉnh thoảng vẫn dùng khăn lau khóe miệng, hiển nhiên là dạng người rất thích sạch sẽ. - Nghe nói ngươi có một nhi tử, lúc mới sinh ra có ba ngón tay phát ra ánh sáng như hoàng kim, tất cả mọi người đều nói là tài thần đầu thai chuyển thế, cũng không biết là thật hay giả, rõ ràng là chuyện có một không hai ở trên đời này. Hàn Huyền Xương liền cung kính nói: - Tài thần hạ phàm chẳng qua chỉ là lời đồn đãi của dân chúng, chứ không phải là sự thật. Bất quá khuyển tử lúc mới sinh ra đúng là có dị tướng ở tay phải, trừ đi ngón tay cái cùng ngón trỏ thì ba ngón tay còn lại quả thật so với những người khác có điểm bất đồng, có chút vàng óng ánh, chắc chỉ là dị tượng của làn da mà thôi, cũng không phải là điều gì quá mức kì lạ. - Chuyện không tầm thường ắt có nguyên do! Tào Ân khoát tay cười nói: - Nói không chừng thật sự là tài thần hạ phàm thì sao? Chuyện này cũng không phải là không có khả năng. Tiêu Đồng Quang ngồi bên đã nốc cạn hai bầu rượu vào bụng, trên mặt đỏ bừng, thoạt nhìn giống như đã say khướt, nhếch miệng cười nói: - Hàn gia tọa trấn ở Đông Hải, dưới biển tràn đầy trân châu và san hô, tất cả những thứ đó đều là bảo vật. Nếu lúc này có một tài thần xuất hiện cũng không có gì là kì lạ, cũng tầm thường, cũng tầm thường! - Quan gia cứ nói đùa! Hàn Huyền Xương biết Tiêu Đồng Quang giả vờ say rượu là có tâm tư gì, bất quá với chút tiểu xảo của hắn mà muốn chọc ngoáy vào mối quan hệ giữa Hàn gia cùng Vương tộc thì còn xa mới đủ, vì vậy lão chỉ mỉm cười đáp lại. Hàn Huyền Xương là chủ nhân của Đông Hải Quận, tự nhiên là muốn cố gắng tận tình địa chủ. Mặc dù biết Tiêu Đồng Quang bụng dạ khó lường, nhưng trong mắt Hàn Huyền Xương những lời nói và hành động kia không cách nào ảnh hưởng đến lợi ích căn bản của Hàn gia, do đó không đáng để lão quan tâm làm gì cho mệt xác. Thật ra chỉ cần Hàn gia xuất thủ thì mọi thứ đã không còn là chuyện nhỏ nữa rồi. Trên bàn tiệc, Tiêu Đồng Quang rõ ràng là mượn rượu nói Đông chọt Tây..., trong những câu nói vô vị của lão đều mơ hồ có ý tứ khiêu khích, thậm chí là nói xấu Hàn gia. Cử chỉ đó của Tiêu Đồng Quang không những khiến cho quan viên lớn nhỏ của Hàn gia nghiến răng nghiến lợi hận thấu xương, mà trong mắt Tào Ân cũng lộ ra vẻ chán ghét cực kỳ. Nếu không phải Tiêu Đồng Quang là nhân vật trọng yếu của Tiêu gia, là thân đệ đệ của Tiêu Thái Sư, chỉ sợ Tào Ân sớm đã phát tác, tự tay đấm vỡ mồm tên chó chết này. Ngược lại tâm tình của Hàn Huyền Xương cực kỳ bình tĩnh. Nếu chân chính là người lão luyện thì dưới tình huống như vậy nên biết tiếu lý tàng đao, không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào. Những hành vi và lời nói của Tiêu Đồng Quang làm cho Hàn Huyền Xương càng thêm xác định người này chẳng qua chỉ là óc bã đậu, là hạng người vô năng cộng với tửu sắc quá độ mà thôi, không trách được khi mọi người so sánh giữa Tiêu Đồng Quang cùng với ca ca của hắn là Tiêu Thái Sư đều nhận thấy sự chênh lệch to lớn giữa hai người. Điều này quả thật không có lừa người a!!! Đám người Hàn gia rất biết cách làm như thế nào để chặn họng tên Tiêu Đồng Quang miệng chó không mọc được ngà voi này. Bọn họ đều cung cung kính kính, rối rít mời rượu. Chỉ trong chốc lát Tiêu Đồng Quang đã nuốt thêm vào bụng mấy bầu rượu, lão không nhịn được "Oa" một tiếng phun hết cơm rượu ra ngoài. Sau khi làm trò hề, Tiêu Đồng Quang nằm úp mặt ở trên bàn, say khướt nằm thẳng cẳng ngủ li bì. Hàn Huyền Xương trong lòng cười lạnh. Hắn cũng muốn nhìn xem những ngày kế tiếp vị khâm sai phó sứ được an bài ở dưới tay Tào Ân, sẽ làm ra những trò gì đối với Hàn gia. “Hi vọng ngươi có thể yên yên ổn ổn rời khỏi Đông Hải Quận!” Hàn Huyền Xương thầm nghĩ trong lòng. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang