[Dịch] Quyền Thần

Chương 1140 : Hoàng đồ bá nghiệp đàm tiếu trung

Người đăng: A_A

Rất nhiều năm sau, vào một tiết thu, nơi từng là kinh thành Khánh quốc hôm nay đã trở thành tỉnh Xương Khánh của Đại Yến đế quốc, tựa hồ như mọi thứ đều đã thay đổi, lại tựa hồ như không thay đổi gì cả. Chỉ là năm đó, cô nương đứng đầu kỹ viện Lục Nghê Thường cũng đã hơn 30 tuổi, danh kỹ một đời danh trấn Khánh quốc đã rời xa chốn thị phi, được đương kim Lễ bộ Thượng thư Đường Thục Hổ cưới về nhà, trở thành Lễ bộ Thượng thư phu nhân. Đâu là một cuộc hôn nhân khiến mọi người kinh hãi. Một người đã từng là tài tử trong mộng của vô số phu nhân thiếu nữ. Một người là đệ nhất kỹ nữ. Sự kết hợp lạ lùng này đã trở thành đề tài cho thiên hạ bàn luận trong các cuộc trà dư tửu hậu suốt thời gian dài. Hai năm trước, trước khi đại hôn diễn ra, rất nhiều quan viên đã lên tiếng can gián, vạch tội Đường Thục Hổ phóng đãng, đường đường là Lễ bộ Thượng thư của Đại Yến đế quốc, quản chế lễ chế của thiên hạ, không màng thanh danh của chính mình cưới một kỹ nữ về làm vợ. Thật sự là một việc bại hoại phong hóa. Nhưng những tấu chương của các giám quan này không mảy may có chút tác dụng. Hoàng đế Yến quốc tuổi còn nhỏ, chưa trực tiếp xử lý triều chính, mà Nhiếp Chính vương Hàn Mạc đứng sau lưng Hoàng đế đối với việc này cũng vô luận ý kiến. Đã thế, mấy ngày sau, Hàn Mạc còn đích thân mang hậu lễ tới tham dự đại hôn của Đường Thục Hổ. Nên các văn võ bá quan đã định cự tuyệt tham gia đại hôn thấy thế, cũng đành bấm bụng đến dự, khiến hôn lễ Đường Thục Hổ đúng là cực kỳ long trọng. Lúc này Đường Thục Hổ cũng là dưới sự phân phó của Hàn Mạc, đến tỉnh Xương Khánh chuẩn bị một số việc. Từ ba năm trước, Hoàng đế Khánh quốc mở cửa kinh thành, dâng lên Ngọc tỷ, chính thức đầu hàng. Ngoại trừ ba quận Đông Bắc còn hỗn loạn, Yến Ngụy Khánh ba nước ranh giới gần như đã hoàn thoành thống nhất, mà Yến đế dời đô từ ba năm trước đã có tin đồn phong phanh trong triều đình lẫn bách tính. Tuy ba tỉnh Đông Bắc bởi vì thủ lĩnh Bình Man quân Mặc Thập Nhị Lang vẫn hung hăng muốn diệt trừ hậu huệ Hoàng tộc Khánh quốc nên một mực chống đối, nhưng Đại Yến đế quốc vẫn đem thiên hạ phân chia thành 28 tỉnh. Yến đô dời về phương Bắc, thiết lập tại Thượng Kinh thành của Khánh quốc trước đây, là ý của Trang Uyên lén đề xuất với Hàn Mạc. Thứ nhất là so về vị trí địa lý, Thượng Kinh thành ưu việt hơn hẳn Yến Kinh thành. Kể cả là giao thông thủy vận hay dân cư, thiên hạ hôm nay không có nơi nào phồn thịnh bằng. Thượng Kinh thành có núi có sông có nhiều quan ải. Năm đó, Yến quốc phát binh hai đường, một đường là Hàn Mạc tự mình suất lĩnh Tây Bắc quân Bắc thượng, một đường do Thiết Khuê có Trang Uyên đứng sau màn quân sư từ Ngụy quốc Đông tiến. Hai đại quân liên tiếp thừa thắng xông tới Xương Khánh quận. Hơn nửa năm công phu mới đánh tới Thượng Kinh thành, sau đó, lại mất gần một năm mới thu gọn Khánh quốc, ép Thiên Chính đế phải ra khỏi thành đầu hàng. Tuy nói Khánh hậu cũng phát huy khả năng nhưng cơ bản là vì vị trí địa lý của Thượng Kinh thành dễ thủ mà khó công. Mà nguyên nhân dời đô thứ hai là muốn tăng cường khả năng khống chế phương Bắc, đem toàn bộ Khánh quốc nhập vào Đại Yến đế quốc. Nếu như đặt trung tâm chính trị của Đại Yến ở phương Đông, thì muốn dung hợp nốt phần lãnh thổ Bắc Khánh tất nhiên sẽ khó khăn hơn nhiều. Nhưng dời đô tuyệt không phải là việc nhỏ, tuy nói đã chinh phục Khánh quốc, hơn nữa, tất cả các quận của Khánh quốc cũng đã thuộc về Đại Yến, phân chia thành 11 tỉnh, thế nhưng nhiều cựu thần của Yến quốc vẫn cố chấp cho rằng căn cơ của Yến quốc là ở phương Đông, rất nhiều người cơ hồ như ngày nào cũng dâng tấu chương phản đối việc dời đô. Trong hai năm qua, Hàn Mạc tiêu tốn không ít tâm tư, cũng là vì Trang Uyên chỉ điểm nên chậm lại việc dời đô, nên sau 3 năm chinh phạt Khánh quốc, vấn đề dời đô mới được đưa lên nghị luận trong các buổi chầu. Cũng may Tào Tú đối với việc này cực kỳ ủng hộ, cho nên cuối cùng vẫn xác định là dời đô. Nhưng dời đô nói dễ làm khó, tuyệt không phải một hai năm là xong. Hàn Mạc lần này phái Đường Thục Hổ đến Xương Khánh, chính là đội quân tiền tiêu, chuẩn bị cho việc dời đô Đại Yến về phương Bắc. Đường Thục Hổ đến tỉnh Xương Khánh, danh nghĩa là đi tuần nhưng chính là đi thăm dò tình hình. Quan viên tỉnh Xương Khanh dĩ nhiên biết tin nên đều đi nghênh đón, mà Đường Thục Hổ tuy bị Hàn Mạc thuyết phục nhận chức Lễ bộ Thượng thư nhưng bản tính phóng khoáng thì không thể thay đổi, cùng đám quan viên trò chuyện vui vẻ. Chỉ là so với năm đó quanh quẩn những phong hoa tuyết nguyệt thì trải qua mấy năm chu du thiên hạ, Đường Thục Hổ đối với dân sinh cũng đã có hứng thú. Nên trong lúc nói chuyện cũng có những lúc bất động thanh sắc quan sát đám quan viên. Thăng quan tấn tước sẽ một phần nằm trong tay Đường Thục Hổ. Mấy ngày sau, Đường Thục Hổ tất nhiên bắt tay vào chuẩn bị những việc Hàn Mạc giao phó. Xương Khánh tỉnh trưởng Hà Thọ Vĩ là một người tài cán xuất chúng, biết rõ ý đồ của Đường Thục Hổ, liên tục mấy ngày cùng y nghị sự. Một ngày nọ, hai người ngồi trong phủ tỉnh trưởng đối ẩm, Đường Thục Hổ cười hỏi: - Hà tỉnh trưởng, đối với việc triều chính của đế quốc mới mẻ, ngài có ý kiến gì? Hà tỉnh trưởng tỏ vẻ sợ hãi: - Mấy năm nay triều đình thay đổi thông lệ, phổ biến tân chính, lợi quốc lợi dân, thật sự là khai sáng thịnh thế. Hạ quan không dám bàn tán, dốc lòng ủng hộ tân chính. Đường Thục Hổ cười nói: - Nhiếp Chính vương đã từng nói, Hà tỉnh trưởng là người giảo hoạt không thể tưởng. Y vuốt mấy sợi râu: - Nhiếp Chính vương hai năm trước bắt đầu phổ biến tân chính, điều chỉnh cơ cấu, phế truất rất nhiều lễ chế cổ hủ, lớn nhất là sửa quận thành tỉnh, thứ hai là kiến quốc ngũ đại quân đội, từ đầu năm bắt đầu thực hành chế độ khoa cử. Lúc trước thế gia vọng tộc cha truyền con nối, chỉ sợ cũng không được bao lâu. Tân chính từ nay về sau có có rất nhiều thay đổi, Hà tỉnh trưởng chẳng lẽ không hề có chút dị nghị? Hà Thọ Vĩ thở dài: - Thượng thư đại nhân nói rất đúng. Kỳ thật hạ quan trong nội tâm cũng cảm thấy Nhiếp Chính vương phổ biến tân chính thật sự là lợi quốc lợi dân nhưng từ xưa đến nay, muốn phổ biến tân chính phải chuẩn bị đối mặt với sự phản đối. Mỗi bước đi đều là núi cao biển lửa, không thể không cẩn thận a. Đường Thục Hổ nghiêm nghị nói: - Hà tỉnh trưởng nói đúng. Kỳ thật Nhiếp Chính vương hiểu rõ, ngài cũng biết tân chính thay thế chế độ cũ tuyệt không có khả năng trong một hai năm là có thể hoàn thành. Thậm chí có thể mất tới 10 năm 20 năm, bất luận cái gì mới, cũng sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của một số người. Thế nhưng để tân chính có thể thực hiện cũng cần trải qua quá trình bàn thảo, loại trừ những cổ hủ của chế độ cũ, sẽ chỉ tốt cho bách tính khắp thiên hạ. Ngài cũng biết, lúc trước Đại Yến quốc cửu đại thế gia nắm quyền, con cháu dẫu có ngu như heo như trâu cũng có thể suốt đời phú quý. Càng có rất nhiều người không có thực tài vẫn nắm giữ chứ vị quan trọng. Hắc hắc, nhân vật như vậy nếu không quản tốt, làm sao thiên hạ thái bình? Lúc trước ta không làm quan, là bởi vì khinh thường không muốn đi cùng đường với những loại người như vậy. Nhưng Nhiếp Chính vương tìm đến ta, cùng đàm luận chuyện cách tân chế độ cũ, ta liền hiểu Nhiếp Chính vương là người có hùng tâm tráng chí, Đường Thục Hổ ta há lại không giúp? Hà Thọ Vĩ gật đầu: - Đại nhân nói chí lý. Hôm nay rất nhiều chính lệnh được ban ra, xác thực là rất được lòng người ủng hộ. Bất luận là cái gì mới cũng sẽ tạo điều kiện cho kẻ sĩ khắp thiên hạ có cơ hội đền đáp quốc gia. Ngay tỉnh Xương Khánh này cũng mỗi ngày nghe nói đến tân chính. Tuy nhiên, rất ít người lên án, tân chính về cơ bản vẫn được nhiều người ủng hộ. Đường Thục Hổ cười nói: - Nhiếp Chính vương phổ biến tân chính, là hy vọng người trong thiện hạ có thể cùng nhau dốc lòng lo cho bách tính muôn dân, càng hy vọng mọi người phân tích lợi và hại của thuyết pháp Nhiếp Chính vương. Mọi người dẫu ủng hộ hay phản đối cũng nên lên tiếng. Năm trước, bắt đầu phát hành Yến Báo, vô luận quan lại quyền quý hay dân chúng bình thường cũng đều có tư cách hiểu thời sự, vẻn vẹn điểm này là được cả ngàn người cùng chung ý kiến. Nhắc đến Yến Báo, Hà Thọ Vĩ cười nói: - Theo hạ quan biết, Yến Báo này mặc dù là do Lễ bộ xử lý, nhưng lại nghe đồn người phụ trách sự vụ là một tài nữ? Đường Thục Hổ đầu nghiêng về phía trước. - Ngài cũng biết là ai? Hà Thọ Vĩ lắc đầu: - Hạ quan thật đúng là không biết! - Đó là muội muội của Nhiếp Chính vương. Đường Thục Hổ cười nói: - Yến Báo tin tức thời sự do quan viên Lễ bộ viết, nhưng các công việc sắp xếp thiết kế đều do tài nữ kia xử lý. Y vuốt râu cười nói: - Ngài chắc hẳn cũng xem qua, mục “Thi uyển tạp xã” chiếm một phần không nhỏ, mỗi tháng phát hành Yến Báo ta đều có bản thảo. Nói đến đây, y vẫn có vài phần hưng phấn, hiển nhiên đối với chuyên mục độc nhất vô nhị của mình trên Yến Báo đúng là cực kỳ thỏa mãn. - Yến Báo tuy mới phát hành 14 kỳ, nhưng hạ quan kỳ nào cũng xem. Hà Thọ Vĩ lập tức đáp: - Hạ quan cả gan nói lời lớn mật. Phong cách thi từ của Thượng thư đại nhân dường như cũng có cải biến, những tuyệt phẩm phong hoa tuyết nguyệt đã thành quá khứ thì phải. - Thời gian có thể thay đổi một người a! Đường Thục Hổ mỉm cười. - Đúng rồi, đồng thời “Danh nhân phóng đàm” là do Tiêu Dao công đảm trách. Hạ quan ngày trước vùa mới được tòa soạn đưa tới một tờ Yến Báo, mấy lời trên đó của Tiêu Dao công chẳng biết thật hay là giả? Hà Thọ Vĩ nghi hoặc hỏi. - Tiêu Dao công? Đường Thục Hổ cười: - Chẳng lẽ Tiêu Dao công đem chuyện Khánh cung bí sử ra nói! Tiêu Dao công chính là Thiên Chính đế của Khánh quốc, năm đó mở cổng thành đầu hàng, lập tức được Đại Yến đế quốc phong làm Tiêu Dao công, cùng Hoàng hậu Tử nhi về lại Yến Kinh thành. - Cũng không thể coi là Khánh cung bí sử. Hà Thọ Vĩ cười nói: - Chỉ là kể chuyện năm đó Khánh quốc trì trệ, ngài không đành lòng nhìn dân chúng Khánh quốc gặp thêm nhiều khổ cực, trong cuộc phỏng vấn, ngài tự thừa nhận đã cùng một đám đại thần đại nghĩa bên trong biến cố của hoàng cung muốn bắt Khánh hậu. Dựa theo cách nghĩ của người Khánh quốc, Khánh quốc cuối cùng thảm bại, quy tội cho ngài, nhưng nguyên nhân chân chính là Khánh hậu, cho nên muốn bắt Khánh hậu để chuộc lỗi với muôn dân. Đường Thục Hổ cười lạnh: - Khánh hậu cố nhiên là một đại yêu nữ. Đối với việc vong quốc của Bắc Khánh không hề trốn tránh trách nhiệm. Nhưng nếu đổ hết tội làm mất nước lên người một nữ nhân quả là chuyện buồn cười. Y cầm lấy chén rượu nhỏ, uống một hơi cạn sạch, nghiêm nghị nói: - Khánh quốc suy yếu đã lâu, quan lại vơ vét lũng đoạn, cả nước nghèo đói liên miên, công bằng mà nói, Khánh hậu tuy rằng chuyên chính, nhưng cũng đã có không ít cố gắng, muốn vãn hồi thế bại của Khánh quốc, tiếc rằng Khánh quốc đã mục nát, không còn khả năng xoay chuyển trời đất. Nếu như không phải nhờ có Khánh hậu, năm đó Thượng Kinh thành đã đình trệ sớm trước nửa năm. Nói đến đây, y thở dài: - Một đời hồng nhan, chỉ tiếc cuối cùng có kết tục táng thân trong biển lửa. Hà Thọ Vĩ nói: - Tiêu Dao công trên báo cũng xác thực. Khánh quốc lúc đó bại cục đã định, ngài lĩnh người vây quanh Vạn hoa cung, nhưng Khánh hậu đã cho hỏa thiêu Vạn hoa cung, cùng bách hoa táng thân trong biển lửa. Sau đại hỏa, có người tìm được di hài đã cháy khô của nàng ta. Năm đó, Khánh hậu xinh đẹp tuyệt luân nghiêng nước nghiêng thành, sau khi chết cũng chỉ còn là một cỗ thi thể thảm hại. - Hồng nhan cũng thành cát bụi, từ xưa đến nay có nữ nhân nào thoát được? Đường Thục Hổ cảm thán nói: - Chỉ là người này tuy thân bại, nhưng chắc chắn sẽ mãi lưu danh trong sử sách. Rồi hạ giọng: - Đúng rồi, bản quan nghe người ta nói, di hài Khánh hậu bị cháy sạch vô cùng thê thảm, đã bị biến dạng, liệu có xác định được đúng là nàng ta không? Dân gian đồn đoán đó là thế thân của Khánh hậu, Khánh hậu chỉ sợ đã sớm thoát khỏi thành Thượng Kinh. Hà Thọ Vĩ cũng nói khẽ: - Không dối gạt đại nhân, sau đó cũng đã có người muốn điều tra việc này, chỉ là khi Nhiếp Chính vương dẫn binh vào thành, thấy di hài Khánh hậu, liền cho người an táng long trọng. Ai, đã thành cát bụi, sống cũng tốt, chết cũng tốt, thế nhân sẽ chẳng bao giờ nghe nói đến nàng nữa. Đường Thục Hổ hơi trầm mặc, nâng chén rượi lên, lại đặt xuống, cũng không nói lời nào. Hà Thọ Vĩ thấy không khí có vẻ không tốt, lập tức chuyển đề tài: - Thượng thư đại nhân, kỳ thực Yến Báo so với binh đao còn có phần lợi hại hơn. Theo hạ quan biết, ba tỉnh Đông Bắc cũng có Yến Báo, không ít người đọc được nội dung trên đó, biết rõ những năm qua thiên hạ dần dần thái bình, hơn nữa, Nhiếp Chính vương đối với con dân Khánh quốc cũ cực kỳ chiếu cố, ban xuống rất nhiều chỉ dụ có lợi cho dân, cho nên ba tỉnh Đông Bắc Bình Man quân hôm nay sĩ khí cực thấp, hơn nữa, hạ quan mới biết, mỗi ngày đều có người từ bên kia trốn đi, không muốn tiếp tục tái chiến. Đường Thục Hổ vuốt râu cười nói: - Theo ta, Mặc Thập Nhị Lang cũng không chống đỡ được bao lâu. Không nói đến Chinh bắc Chu Tiểu Ngôn tướng quân, suất lĩnh năm vạn tinh binh vây khốn bọn họ, còn có Định đông Hàn Nguyên tướng quân lĩnh hai vạn thủy sư đang di chuyển trên biển Đông, chỉ nói lương thực thiết bị của bọn họ cũng đã thiếu thốn đến cực điểm. Ngày hôm nay mọi hoạt động mậu dịch đều trong tay Quan thị. Nhiếp Chính vương đã hạ lệnh Quan thị phong tỏa Đông Bắc, không có bất cứ hình thức buôn bán nào đổ vào Đông Bắc. Nghe nói Mặc Thập Nhị Lang nhiều lần âm thầm phái người mua sắm vật tư. Tuy nhiên đã bị Quan thị phong tỏa. Hơn nữa, đường bộ có Chu tướng quân, đường thủy có Hàn tướng quân, ngoài sáng trong tối đều không có cơ hội. Ba tỉnh Đông Bắc kéo dài nhiều năm như vậy khiến dân chúng cũng cực kỳ khốn khổ. Trong bối cảnh lương thảo thiếu thốn, hầu như không còn, Bình Man quân cầm cự cho đến hôm nay có thể nói là không hề dễ dàng. Hà Thọ Vĩ cười nói: - Lúc trước Bắc Man quân hốt hoảng trở ra cũng là vì cùng Bình Man quân tác chiến tiêu hao cực lớn, một nguyên nhân khác là chứng kiến ba tỉnh Đông Bắc chẳng có gì béo bở có thể kiếm chác, cho nên mới rút lui. Một nơi mà ngay cả Bắc Man nhân cũng không thèm ngó đến, Mặc Thập Nhị Lang còn muốn dựa vào đó để Đông Sơn tái khởi, quả thực là vọng tưởng. Chính vào lúc này, có một gã người hầu vào bẩm báo: - Khởi bẩm đại nhân, Cục giám sát Cục trưởng Công Thâu Toàn đại nhân cầu kiến. - Mời vào! Hà Thọ Vĩ vội vàng đứng dậy. Cục giám sát thực tế là Tây Hoa thính trước đây, chỉ có điều sau khi thay đổi chế độ, đổi Tây Hoa thính thành Cục giám sát, giám sát đủ loại quan lại. Tổng sảnh của Cục giám sát thiết lập tại Yến Kinh thành, mà Đại Yến đế quốc các tỉnh cũng đều có chi nhánh của Cục giám sát. Công Thâu Toàn là Cục trưởng Cục giám sát tỉnh Xương Khánh. Cục giám sát không bị bất cứ ngành nào quản chế, trực tiếp do Nhiếp Chính vương phụ trách, vẫn như cũ giữ vững tính độc lập của nó. Công Thâu Toàn một thân y phục quan phủ màu đen biểu hiện quyền uy cùng chút thần bí, Hà Thọ Vĩ tuy luận chức quan cao hơn Cục trưởng Cục giám sát rất nhiều nhưng đối mặt với một nha môn như vậy cũng phải cẩn thận từng ly từng tí. Hơn nữa, không giống như các Cục giám sát khác, Công Thâu Toàn chính là một nhân vật lão làng rất được Nhiếp Chính vương tín nhiệm, chính vì thế y mới được phái đến tỉnh Xương Khánh cực kỳ quan trọng này ở phương Bắc đảm nhận Cục trưởng Cục giám sát. Hai bên chào hỏi nhau, sau đó ngồi xuống, Công Thâu Toàn đã cười nói: - Hôm nay đến đây là có hai việc. Việc thứ nhất chính là muốn bẩm báo với Đường đại nhân cùng Hà tỉnh trưởng một chuyện tốt. Đường Thục Hổ cười nói: - Công Thâu đại nhân, trong nha môn xưa nay vốn không xảy ra chuyện tốt nay có chuyện tốt thật là đáng mừng. Kỳ thật Đường Thục Hổ đối với cơ cấu độc lập như Cục giám sát có chút bất mãn, nhưng đây cũng là Hàn Mạc nhất định kiên trì, các tỉnh khắp thiên hạ tuyệt đối không thể thiếu Cục giám sát. - Triều đình ba tháng trước phái khâm sai Khương Tư Nguyên Khương đại nhân tiến về Đông Bắc chiêu hàng. Hôm nay vừa có tin truyền đến, Khương đại nhân dựa vào ba tấc lưỡi rốt cuộc khiến cho Bình Man quân đồng ý quy hàng. Công Thâu Toàn cười nói: - Ít ngày nữa, Chu tướng quân sẽ đến tiếp nhận đầu hàng, cuối cùng một khối xương này chúng ta cũng đã gặm được rồi. Đường Thục Hổ và Hà Thọ Vĩ liếc nhìn nhau, cực kỳ kích động. Đường Thục Hổ vỗ tay một cái, cười to: - Công Thâu đại nhân, ngày xưa các ngài giám sát quan lại ta thực có chút không thoải mái, thế nhưng hôm nay nhìn thấy lại cực kỳ thuận mắt. Ha ha. Vì thiên hạ nhất thống, chúng ta cạn một chén. Ba gã quan viên cùng cười to, đều nâng ly lên uống cạn. Đặt chén rượu xuống, Hà Thọ Vĩ thở dài: - Đây cũng là việc trong dự tính, chỉ một góc nhỏ, Bình Man quân sao có thể chống đỡ? Chúng ta hậu cần cung cấp không ngừng, mà Bình Man quân thiếu binh thiếu lương, Mặc Thập Nhị Lang một mực ngoan cố chống đỡ đến hôm nay cũng là giỏi lắm rồi. Lập tức hướng Công Thâu Toàn hỏi: - Công Thâu đại nhân, lại không biết chuyện thứ hai là chuyện gì? Có tốt hay không? Công Thâu Toàn hơi trầm ngâm, rốt cuộc nói: - Thánh thượng mấy ngày gần đây hôn mê suốt, kéo dài đà này, Long thể bất an… Đường Thục Hổ và Hà Thọ Vĩ đều nhíu mày. - Thánh thượng năm nay gần 4 tuổi, quốc sự đều do Nhiếp Chính vương cùng Tú công chúa lo liệu. Nhưng dựa theo lời của Thái y, Thánh thượng mắc mệnh không tiện nói ra, phải an tĩnh 8 đến 10 năm, chỉ sợ… Công Thâu Toàn nói đến đây, thở dài: - Lần trước đã có lời đồn, Thánh thượng nói với Thái hậu là không muốn làm Hoàng đế… Hà Thọ Vĩ há to miệng, lập tức cười khổ: - Thánh thượng tuổi còn nhỏ, đã biết tâm sự như thế, làm cho người ta bi thương. - Thái hậu tựa hồ như cũng thấy Long thể Thánh thượng như thế, hai tháng trước đã triệu kiến quần thần, thương nghị việc này. Công Thâu Toàn chậm rãi nói: - Ý tứ Thái hậu là muốn chọn tân quân khác, để Thánh thượng thoái vị tĩnh dưỡng. - Chọn tân quân khác? Đường Thục Hổ vuốt râu nói: - Chỉ là Thánh thượng cũng không có huynh đệ, lại có thể chọn người phương nào? Công Thông Toàn cười nói: - Đường đại nhân quên, Tú công chúa 3 năm trước đây gả cho Nhiếp Chính vương, đã sinh ra một nam đinh, người này cũng mang huyết thống hoàng tộc. Lúc trước chỉ vì để duy trì huyết mạch hoàng tộc, nam đinh này đã được nhập vào gia phả hoàng tộc. Hà Thọ Vĩ hơi trầm ngâm, tựa hồ đã minh bạch điều gì, hạ giọng hỏi: - Công Thâu đại nhân, Nhiếp Chính vương ý tứ như thế nào? Công Thâu Toàn không đáp. Đường Thục Hổ đã nhẹ giọng cười: - Hà tỉnh trưởng, lập tân quân khác, tất nhiên sẽ có người liên quan ra mặt quấy nhiễu. Vì sự ổn định lâu dài và thái bình của Đại Yến đế quốc, càng cần một vị quân chủ hùng tài vĩ lược. Chúng ta nên đứng ra ủng hộ Nhiếp Chính vương và Tú công chúa mới đúng. Kỳ thật ba năm trước Tú công chúa chiêu nạp Hàn Mạc làm phò mã, sau khi được gả cho Hàn Mạc, có thai lần đầu liền may mắn sinh ra một nam đinh. Mà nam đinh này lập tức được nhập vào gia phả Hoàng tộc, đại danh là Tào Hợp. Lúc ấy không ít người đã biết thâm ý trong đó. Trên thực tế đã có lời đồn đãi, đương kim thánh thượng không phải là con của tiên đế, huyết mạch tiên đến trên thực tế đã đứt đoạn. Chính vì thế, sự kết hợp giữa Tào Tú và Hàn Mạc, khiến cho người nhạy cảm “ngửi” thấy trong đó nguyên do chính trị. Ai cũng biết, khi có một thiên hoàng đế xuất hiện sẽ nảy sinh biến cố. Thiên hạ hôm nay trên danh nghĩa vẫn là thiên hạ của Tào gia, nhưng thực tế, toàn bộ huyết mạch quốc gia đã nằm trong tay Hàn gia. Tào gia cần giữ sự tôn nghiêm chính thống, mà Hàn gia cũng sẽ không cho phép bất cứ thế lực nào chèn ép cơ hội của bọn họ. Cho nên nếu muốn hai đại gia tộc kéo dài bình an, Tào Tú cùng Hàn Mạc kết hợp lại cũng là phương án giải quyết thích hợp. Mà vận mệnh Tào Hợp, con của hai người cũng đã được xác định! ------ Lời bạt của tác giả: “Còn một chương cuối cùng, cảm tạ mọi người đã ủng hộ Sa Mạc và Quyền Thần hai năm qua, chưa hẳn đã viết được tốt, nhưng mỗi chương đều là dụng tâm. Một tuồng kịch chắc chắn phải có hồi kết. Vui cười hay tức giận cũng là văn chương. Rác rưởi hay thơm tho cũng là tấm lòng của Sa Mạc”. Lời bạt của nhóm dịch: “1140 chương truyện, kéo dài tròn 1 năm theo sát tác giả, nhóm dịch đã nỗ lực hết sức mình để có những bản dịch tốt nhất có thể. Cám ơn độc giả đã ủng hộ Sa Mạc, ủng hộ Quyền Thần và nhóm dịch Bạch Khiết. Mong rằng sẽ tiếp tục được gặp lại mọi người trong những bộ truyện mới. Trân trọng cám ơn và xin nói lời chia tay Quyền Thần. Ngày trước dịch mệt quá, chỉ muốn tác giả kết thúc nhanh. Giờ kết thúc rồi, lại tiếc nuối…” Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang