[Dịch] Quyền Thần

Chương 1138 : Được làm vua thua làm giặc

Người đăng: A_A

.
Trước Càn Tâm điện, quần thần kinh hãi nhìn Càn Tâm điện từng mảnh đổ xuống, tất cả mọi người càng khiếp đảm hơn khi thấy Hàn Tân lúc này một mình tiến vào trong điện, hy vọng sống sót đi ra thật quá xa vời. Hàn Mạc hiểu, Hàn Tân xông vào điện lần nữa tất nhiên là cứu Hàn Huyền Đạo, tâm tình của hắn cực kỳ phức tạp, vừa rồi hiện tượng lạ xảy ra, ngay cả hắn cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, càng không biết Hàn Huyền Đạo còn sống hay đã chết. Đến lúc này mà nói, hắn đương nhiên không hy vọng Hàn Huyền Đạo tiếp tục sống, thế nhưng hắn cũng không muốn Hàn Tân cùng bỏ mạng trong điện Càn Tâm. Từng tiếng nổ mạnh vang lên, mặc dù là trong mưa thu nhưng âm thanh vẫn như cũ truyền ra, các cung điện trong hoàng cung đều nghe âm thanh vang trời vọng đến, đám tần phi trong hậu cung đều nhìn về hướng phát ra tiếng động. Hàn Mạc buông Hàn Nguyên, lại khẽ đặt Diễm Tuyết Cơ xuống đất, khẽ tiến lên vài bước, nhìn điện Càn Tâm biến mất, mà hình bóng Hàn Tân cũng không hề thấy, trong lòng một mảnh bi thương. - Ra rồi! Đúng lúc Hàn Mạc đang cúi đầu xuống, không đành lòng, thì nghe có người kêu lên. Hàn Mạc lập tức ngẩng đầu, chỉ thấy một bóng người từ trong đống đổ nát lao ra khỏi đại môn như con báo, trong tay ôm một người, lập tức chấn động, nhưng rất nhanh, lòng lại sinh ra sát tâm. Bất luận thế nào, hôm nay hắn cũng không thể để Hàn Huyền Đạo tiếp tục sống sót. Hàn Tân từ trong đống gạch vỡ mù mịt bụi chạy ra vài bước, sau lưng lại vang lên tiếng ầm cực lớn, nếu chậm lại một chút, chắc chắn táng thân trong đó. Hàn Mạc nhẹ nhàng nâng tay phải, nhìn tay mình, cái bao tay bằng kim loại đã không còn nữa, ánh mắt hắn chăm chú nhìn vào năm ngón tay. Lúc này, chỉ còn ngón út là còn lưu màu vàng, ngón áp út đã biến thành màu da. Hàn Mạc than nhẹ một tiếng, ba ngón tay vàng, đã mất hai, ngón thứ nhất là tự cứu mình, ngón thứ hai là để giết địch, lại không biết ngón tay vàng thứ ba sẽ phát sinh trong tình huống nào, đúng là không thể tưởng tượng nổi. Hàn Tân đi xuống thềm, trước con mắt soi mói của quần thần, tới một chỗ trống trải, cẩn thận đặt Hàn Huyền Đạo xuống, quỳ gối bên người lão, vẻ mặt bi thống tột cùng. Hàn Huyền Đạo lúc này toàn thân cứng ngắc, đồng tử bắt đầu tan rã, mũi tên vàng bắn trúng ngực, trên thực tế là đã đâm thẳng vào trái tim, lão vận chút kình khí còn sót lại để hộ thân, kéo dài hơi tàn, nhưng mệnh chắc chắn không còn bao lâu nữa. Quần thần thấy Hàn Huyền Đạo đi ra liền có mấy người muốn đi lên xem, nhưng đại đa số đều thấy Hàn Huyền Đạo sắp chết nên cũng ngây người bất động. Hàn Huyền Đạo cùng Hàn Mạc quyết đấu, đã phân định kết quả, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Đại Yến quốc sau này chỉ sợ nằm trong tay Hàn Mạc. Thời điểm này, không ít đại thần đã muốn bỏ ngay sợi dây ràng buộc với Hàn Huyền Đạo, để tránh Hàn Mạc thu được nhược điểm, sau này sẽ tính sổ. Có hơn mười đại thần muốn đi lên xem, nhưng hầu hết đều đứng lại, lúc này chỉ có năm sáu đại thần dừng chân, còn mấy người kia vẫn tiến lên, đã nghe Hàn Tân lạnh lùng nói: - Không được đến đây! Vài đại thần kia sững sờ, tuy nhiên cũng không dừng chân, vẫn tiếp tục bước tiếp. Hàn Huyền Đạo nằm như khúc gỗ trên mặt đất, trên mặt đất vẫn còn lưu dấu mưa, mưa thu tuy nhỏ lại, nhưng vẫn như trước, lất phất mưa phùn, tạt vào gương mặt đã có chút biến dạng của lão, khóe miệng lão tràn ra màu tươi, hòa cùng nước mưa, trông cực kỳ quỷ dị. Hàn Tân cởi áo khoác, trùm lên người Hàn Huyền Đạo. Hàn Huyền Đạo hai mắt mở to, nhìn lên bầu trời lãng đãng mưa phùn, hồi lâu sau, con mắt mới quay qua Hàn Tân. Hàn Tân vừa rồi xong vào đại điện, tuy cứu được Hàn Huyền Đạo ra, nhưng cũng bị ngói gạch rơi xuống trúng người, trên người gã bị thương nhiều chỗ, trên trán cũng có một vết, máu từ trên mặt chảy xuống. Nhìn gương mặt đầy máu tươi đau thương khôn cùng của Hàn Tân, Hàn Huyền Đạo than nhẹ một tiếng: - Gọi Tiểu ngũ tới! Lão thanh âm không lớn, nhưng Hàn Mạc vẫn nghe được, nhíu mày lại. Hàn Tân ngẩng đầu, nhìn về phía Hàn Mạc, cũng không nói lời nào. Hàn Mạc hơi do dự, nhấc chân bước tới, cách chừng ba bốn bước, dừng lại, thản nhiên: - Ngươi muốn nói cái gì? Hàn Huyền Đạo cố hết sức quay đầu nhìn về phía Hàn Mạc, chậm rãi nói: - Người trước trồng cây, người sau hái quả, hôm nay ta bại trận, không phải là Hàn tộc bại trận. Ngươi thắng, nhưng là Hàn tộc thắng. Hàn Mạc lông mày giãn ra, nhìn chằm chằm vào con mắt của Hàn Huyền Đạo, không nói lời nào. - Tiếng xấu quốc tặc, để ta gánh, hưng thịnh Hàn tộc, do ngươi gánh! Hàn Huyền Đạo nói xong hai câu đó, kình khí bắt đầu hỗn loạn, trái tim bị mũi tên vàng gây thương tích lập tức đau đớn không kể xiết, từ miệng lão máu tươi tràn ra như nước. Hàn Mạc kìm lòng không được, tiến lên hai bước, chậm rãi ngồi xuống xuống, hỏi: - Ngươi cũng biết lỗi của mình? - Làm sai chỗ nào? Hàn Huyền Đạo nở nụ cười cổ quái: - Không có ta… giơ cao tay mổ, ngươi ngày sau làm sao có thể có thịt xương? Người thắng… người thắng làm vua, người thua làm giặc… mà thôi! Nói đến đây, Hàn Huyền Đạo hộc lên một tiếng, miệng phun ra một dòng máu, cả người lão run lên liên hồi, phát ra tràng cười cổ quái, lập tức im bặt, hai mắt mở to, cứ như vậy chết đi. Qua ngày sau, bách tính trong kinh vẫn còn xôn xao chuyện cung điện lớn trong cung sụp đổ, tin tức đáng sợ thế dĩ nhiên không thể dấu được dân chúng, chỉ là mọi người thật sự không hiểu, cung điện sụp xuống, chắc chắn cần uy lực lớn, nhưng uy lực đó từ đó từ đâu đến? Hai ngày sau, mọi người đều đã hiểu được nguyên nhân. Triều đình ban xuống chiêu cáo, Đại Yến quốc bệ hạ hai ngày trước tấn thiên, nhưng tại lễ tấn thiên đã xảy ra hiện tượng hiếm thấy. Theo chiêu cáo, Hoàng đế bệ hạ sau khi tấn thiên, Long thể bỗng nhiên tỏa hào quang như Kim Long, hào quang này khiến điện Càn Tâm đổ xuống. Dân tâm bi thống, lại cảm thấy vận mệnh quốc gia hưng thịnh, Kim Long chân thân xuất hiện tại Yến quốc, như vậy, trong thiên hạ, Đại Yến quốc mới thật sự là có thiên mệnh nhất thống thiên hạ. Trong kinh trật tự cũng không phát sinh biến cố, mặc dù có chút gợn sóng, nhưng Tây Bắc đại tướng quân Hàn Mạc lĩnh chỉ của Hoàng hậu nương nương, suất lĩnh quan lại ổn định tình thế, cực kỳ hữu hiệu. Về sau có rất nhiều tin tức đã được lan truyền trong kinh thành. Ví dụ như Hàn Huyền Đạo một tay che trời dã tâm bừng bừng cuối cùng đã bị Tây Bắc đại tướng quân Hàn Mạc đánh bại. Ví như Hàn Huyền Đạo tâm địa độc ác, đem Đại Lý tự khanh Hồ Tuyết Tân cùng Binh bộ Thượng thư Phạm Vân Ngạo cùng nhiều quan viên nhốt lại, chưa kịp giải cứu, thì nơi đó đã bị dư đảng của Hàn Huyền Đạo hỏa thiêu. Phạm Vân Ngạo, Hồ Tuyết Tân thủ lĩnh hai đại thế gia cùng rất nhiều quan viên đều táng thân trong biển lửa. Ví dụ như Hình bộ Thượng thư Tiêu Vạn Trường trong đêm bị dư đảng Hàn Huyền Đạo ám sát… vân vân và vân vân… Hàn Huyền Đạo gánh hết tội lỗi, dân thần công phẫn, lão một mình gánh hết tiếng xấu lưu truyền muôn đời. Sau đó, một đám kẻ sĩ có đảm lược còn tề tựu bên ngoài Hộ bộ Thượng thư phóng hỏa đốt cháy Hộ bộ Thương thư phủ, một lần nữa gây sóng gió trong kinh, tuy nhiên, sự việc nhanh chóng được dẹp yên, nhưng tiếng xấu quốc tặc Hàn Huyền Đạo thì chắc chắn sẽ không thể nào gột rửa. Đến như Tây Bắc đại tướng quân Hàn Mạc ngàn dặm xa xôi hồi kinh trừ ác, cũng phải quân pháp bất bị thân, chính thức được xưng tụng, phố phường lúc đó tất cả đều nghị luận. Hàn Mạc ra tay sấm sét, mượn ý chỉ của Hàn Thục, nhanh chóng duy trì trật tự trong kinh, rất nhiều quan viên có tài trị quốc đã bị Hàn Huyền Đạo bắt giam hoặc bãi miễn đều được phục chức. Triều đình đại thế cục do Hàn tộc nắm giữ không có gì thay đổi. Hàn Huyền Đạo khổ tâm mưu tính, hao tổn biết bao công sức để hưng thịnh Hàn tộc, cuối cùng, kẻ nhấp nháp trái lành quả ngọt lại là Hàn Mạc. Trong lòng quan viên Hàn phái, Hàn Huyền Đạo cố nhiên là người phát ngôn của Hàn gia, nhưng Hàn Huyền Đạo đã chết, như vậy Hàn Mạc một tay cầm quyền đã trở thành thủ lĩnh mới của Hàn tộc, cũng là trọng thần mới của Yến quốc. Những quan viên Hàn phái đã từng tận trung với Hàn Huyền Đạo cũng không có bất kỳ trở ngại nào, tiếp cận Hàn Mạc, hơn nữa, để được Hàn Mạc chú ý, đại bộ phận quan viên ra sức cung phụng hắn. Triều đình vẫn nằm trong tay Hàn phái, mà cục diện này dĩ nhiên Hàn Mạc không phản đối trong lòng hắn minh bạch, trong Hàn phái có rất nhiều quan viên không có thực tài nhưng thế cục trước mắt, hắn cần một căn cơ để ổn định Yến quốc. Đêm thu thê lương, Hàn Mạc đứng nhìn Hàn Huyền Xương bất động nằm trên giường, lòng đau khổ day dứt. Sau khi Hàn Huyền Đạo chết, Hàn Huyền Xương tất nhiên được đem về phủ, Hàn phu nhân được Hồng Tụ cứu ra cũng trở về, chỉ là thấy Hàn Huyền Xương trở thành người thực vật, Hàn phu nhân suốt ngày nước mắt ngắn nước mắt dài. Từ trong phòng Hàn Huyền Xưng đi ra, Hàn Mạc đi tới hậu hoa viên, Nhị tông chủ Hàn Chính Khôn đang lẳng lặng ngồi yên trên ghế, trên người đắp một lớp chăn bông, nhìn sững vào một gốc cây đã trơ lá. Hàn Mạc chắp tay đứng sau lưng Hàn Chính Khôn, hồi lâu sau mới nói: - Tứ ca đã mang theo di thể của Nhị bá về Đông Hải. Nhưng Ấn bá đêm qua tự vẫn, trước khi đi có để lại cho cháu một phong thư Nói đến đây, hơi trầm ngâm một chút, mới nói tiếp: - Nhị tỉ sinh hạ công chúa, chính là đứa bé ở bên cạnh Tam ca, nhưng việc này cháu cũng không nói cho Tam ca và Nhị tỉ biết. Hàn Chính Khôn khẽ gật đầu: - Hàn Ẩn từ nhỏ đã đi theo Hàn Huyền Đạo, hắn tự vẫn, chính là một trung bộc. Cháu cho người đem di thể Hàn Ẩn về Đông Hải an táng. - Vâng! Hàn Mạc hơi trầm ngâm, rốt cuộc lại nói: - Đại vương không phải huyết thống hoàng tộc, Nhị tỉ cũng đã biết điều này, hai ngày này hướng quan nghị luận chọn lựa tân quân. Đại Yến trong ngoài chưa ổn định, ngôi vị Hoàng đế nếu để trống lâu, tất sinh biến cố. Hắn đi đến trước người Hàn Chính Khôn, ngồi xổm xuống, nắm tay ông, nói khẽ: - Gia gia, hãy chỉ bảo cho cháu! Hàn Chính Khôn nhìn Hàn Mạc hồi lâu, mới nói: - Hài tử, chọn tân quân không do cháu, không do ta, cháu nên đi hỏi Tào Tú! Hàn Mạc lông mày xiết chặt, sau một lát, như có suy nghĩ, cười nói: - Tôn nhi đã hiểu. Hắn đứng dậy, nói: - Bên ngoài gió lạnh, gia gia vào phòng nghỉ ngơi đi! Hàn Chính Khôn lắc đầu: - Cây có lúc xanh tươi tất sẽ có lúc khô, một quốc gia hưng thịnh sẽ có lúc suy, một gia tộc cũng thế… Ánh mắt của lão một lần nữa trở lại nhìn ngọn cây trụi lủi, nhẹ giọng: - Đi con đường nào, tôn nhi, trong lòng con nhất định phải định rõ! - Tôn nhi hiểu! - Thôi đi di. Hàn Chính Khôn giơ tay lên: - Ta yên tĩnh một chút! Hàn Mạc lúc này hiểu bên trong Hàn gia có nhiều biến cố, lão nhân gia chắc chắn trong lòng có rất nhiều tâm sự, khẽ gật đầu, đưa tay sửa sang lại y phục của Hàn Chính Khôn, lúc này mới chậm rãi rời đi. Đi chừng năm sáu bước chân, chợt nghe Hàn Chính Khôn hỏi: - Bọn họ có thực là do Hàn Huyền Đạo giết chết? Hàn Mạc dừng bước chân, quay đầu lại, trên mặt hiện lên nghi vấn. Hàn Chính Khôn chậm rãi quay đầu, nhìn Hàn Mạc, hỏi: - Phạm Vân Ngạo, Hồ Tuyết Tân… và Tiêu Vạn Trường… Hàn Mạc nhíu mày, trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc ngẩng đầu, bình tĩnh nói: - Đại Yến quốc tranh giành quá lâu, cũng nên nghỉ một chút… Huhu… Hàn Mạc cũng ác! Kẻ quân vương hình như ác là tất yếu rồi! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang